Nghe thấy lời này của Tiểu Mê, Mai Khôi trong lòng bồn chồn buồn bã, đáp: “Tại sao lại rất lâu? Rõ ràng giáo viên vừa gọi ra sân, em liền lập tức lên luôn mà”.
Tiểu Mê tức nghẹn, nhưng cũng chẳng phản bác được. Không thể nói rằng từ lúc thí sinh đầu tiên lên thi mình đã đợi Mai Khôi lên sân để đánh, Tiểu Mê liền thẹn quá hóa giận: “Em không cần phải tốn sức khua môi múa mép, đợi đó rồi cùng đi dọn nhà vệ sinh với Mẫn Lệ đi”.
Mai Khôi nhíu chặt mày, con người này vì sao lại xấu xa như vậy, cô bé quyết định phải đánh với chị ta đến cùng.
Tiếng còi báo phần thi vang lên, đồng hồ tính thời gian bắt đầu chạy tích tắc, năm phút được tính từ khắc này. Tiểu Mê vừa nâng tay lên, trưng ra tư thế chiến đấu đẹp mắt có dáng có vẻ, mấy cô bé Hồ tộc ở bên cạnh gắng sức vỗ tay, lớn tiếng kêu la: “Hàng ma sư đi dọn nhà vệ sinh cả đi!”. Các hàng ma sư ở một bên khác đương nhiên không kém cạnh, cùng lên tiếng đấu lại với bọn họ. Dưới đài, một nhóm kỵ sĩ cổ vũ của công chúa bắt đầu cất tiếng hát lên “Hoa hồng, hoa hồng, anh yêu em”.
Mai Khôi đứng trên sân đấu, quay đầu nhìn xuống Mẫn Lệ ở dưới khán đài, Mẫn Lệ đang nắm chặt nắm đấm, khuôn mặt căng thẳng nhìn mình, ngay đến anh trai Nghiêm Cẩn vốn tính tình qua loa đại khái chẳng chú ý việc gì, khuôn mặt cũng có vẻ nghiêm túc. Mai Khôi hiểu rõ, thực ra mọi người đều giống mình, đều không có quá nhiều niềm tin.
Vốn dĩ đây chỉ là một kỳ thi bình thường, nhưng giờ lại bị người ta lợi dụng để bắt nạt các học sinh hàng ma sư bọn họ, vẻ dương dương tự đắc của Tiểu Mê khiến Mai Khôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
Chính vào thời khắc Mai Khôi quay đầu nhìn khán đài, Tiểu Mê đã ra tay. Tiểu Mê giậm chân một cái, bật nhảy lên không trung, một quyền đánh đến phần đầu của Mai Khôi, chân lại trực tiếp đá vào trước ngực Mai Khôi.
Mai Khôi chẳng hề quay đầu lại, nhưng giống như mọc mắt sau gáy vậy, vội khom người xuống, thu vai lại, hai chân xoạc ra, một chưởng đánh lên mặt đất, mượn lực trượt đi, tốc độ tránh dưới người Tiểu Mê.
Một chuỗi động tác trơn tru tự nhiên, trang nhã xinh đẹp, nếu như là Tiểu Mê thì mọi người sẽ không kinh ngạc, nhưng thân thủ này lại do Mai Khôi yếu đuối thi triển, lập tức khiến tất cả kinh ngạc, mọi người rầm rầm vỗ tay khen hay.
Tiếng vỗ tay ầm ầm nghe thật chói tai, khiến Tiểu Mê thấy khó chịu trong lòng, cô nàng biết trong khoảng thời gian này, Mai Khôi chăm học khổ luyện, và cũng nghe nói đến sự tiến bộ rất lớn của cô bé, tuy tấn công yếu ớt, nhưng tránh né lại cao siêu. Nhưng Tiểu Mê lại nghĩ, cứ coi như dẫu có thể bay nhảy tốt hơn nữa, Mai Khôi này chẳng qua cũng chỉ là tay mới thuộc cấp thấp, nhất định sẽ không phải là đối thủ của Tiểu Mê mình. Song hôm nay, trước tình hình này, còn chưa chính thức giao đấu, Mai Khôi đã chiếm được thế thượng phong. Tính thích tranh giành hơn thua, Tiểu Mê không chỉ muốn thắng đơn giản như thế này, ngoại trừ muốn đánh tiểu công chúa Mai Khôi, còn muốn cô bé phải thua một cách khó coi mới được, nếu không thì, làm sao cô nàng có thể giải tỏa được nỗi bực bội và giận dữ trong lòng?
Tiểu Mê nhìn Mai Khôi đang trưng ra tư thế chiến đấu trước mặt, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem nên đánh như thế nào để cô bé phải lăn lê bò toài trên sàn đấu. Với cá tính hiếu thắng, chết cũng phải thi đấu đến cùng, dù có bị đánh ngã sõng soài, Mai Khôi nhất định vẫn sẽ bò dậy tiếp tục để Tiểu Mê đánh, cô bé cho rằng kiên trì được năm phút là có thể qua cửa ư, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Tiểu Mê quyết định đợi đến lúc đánh Mai Khôi đủ rồi, vào lúc hơn bốn phút sẽ đạp cho cô bé một chưởng ra ngoài. Nhưng xem tư thế tránh né vừa rồi của Mai Khôi, thật sự là có chút bản lĩnh. Tiểu Mê phải nghĩ xem, dùng chiêu gì mới có thể hễ tấn công là trúng.
Nghiêm Cẩn ở trên khán đài vô cùng căng thẳng, nhiệm vụ lớn cậu phải đảm nhiệm trong trận đấu này vẫn khiến cậu lúng túng. Vừa rồi tránh né một chút, cậu cũng rất lo lắng hoàn cảnh ồn ào như thế này, Con Rùa Nhỏ sẽ không tiếp nhận được tin tức tiềm thức của cậu, vẫn may, vẫn may, cô bé tuy mới bắt đầu trận đấu đã thất thần, nhưng vẫn tiếp nhận được ý thức của cậu để hành động. Song hiện giờ Tiểu Mê sầm mặt xuống không tiến công nữa, đang nghiêm túc nghĩ cách tấn công, Nghiêm Cẩn cũng phải toát mồ hôi thay cho Mai Khôi.
Phải biết là trước đây cùng luyện tập với mọi người tuy nghiêm túc, nhưng đều không ai ra đòn mạnh tay với cô bé, nhưng Tiểu Mê này lực độ và tốc độ vừa mới vào trận đã dốc hết toàn lực, nếu như Mai Khôi thực sự bị đánh trúng, vậy sẽ đau biết bao? Nghiêm Cẩn nỗ lực tập trung tinh thần, cậu nhất định phải để Mai Khôi tránh được mỗi một lần tấn công, phải để cô bé có thể kiên trì trong năm phút không bị đánh ra khỏi sàn đấu.
Lúc này, vai Tiểu Mê khẽ lắc, cô nàng bắt đầu hành động rồi. Nghiêm Cẩn hơi nheo mắt, toàn bộ sức chú ý tập trung lên người Tiểu Mê. Sân vận động khá lớn, tiếng nói của mọi người biến mất toàn bộ, chỉ còn lại từng động tác tỉ mỉ của Tiểu Mê đang hiện lên trong đầu cậu.
Nhảy lên, dồn lực vào chân đá ngang, xuất chưởng, một chiêu này của Tiểu Mê vừa nhanh vừa hiểm. Khi cô nàng đá ngang chân, nếu Mai Khôi hạ thấp người xuống tránh, thân thể Tiểu Mê sẽ nhào đến, tiếp tục đá ngang chân, ắt có thể trúng cô bé, nếu Mai Khôi nhảy hướng lên trên để tránh, lúc Tiểu Mê nghiêng tay sẽ đập vào cô bé, một tay khác mượn lực xuất chưởng tấn công, cũng có thể đánh trúng Mai Khôi. Lùi về sau hoặc di chuyển ngang đều không đủ nhanh, không tránh được khỏi phạm vi tấn công, Tiểu Mê tính đi tính lại, đương nhiên là biết Mai Khôi muốn tránh chiêu này sẽ chẳng dễ dàng gì.
Tiểu Mê vừa hành động, ý thức của Nghiêm Cẩn liền vận động theo. Trong bản năng, cậu sẽ nhảy lên trên, cậu nhảy rất cao, nắm đấm tấn công lên trên của Tiểu Mê căn bản không thể đánh được cậu, nhưng thể lực của Mai Khôi không bằng cậu, tuy cô bé giao thân thể cho ý thức dẫn dắt, hành động theo bản năng, nhưng động tác nhảy cao như thế sẽ khiến thể chất của cô bé hoạt động đến cực hạn, khi rơi xuống đất cũng sẽ bị tấn công trúng. Nếu như Tiểu Mê phát cuồng liên tiếp đánh ra mấy chiêu kiểu này, Mai Khôi muốn tránh được toàn bộ, thật sự là rất khó.
Động tác của Tiểu Mê rất nhanh, ý thức của Nghiêm Cẩn phản ứng cũng rất nhanh, thậm chí còn không cảm giác thấy bản thân mình đang nghĩ nữa, tất cả mọi việc xảy ra trong nháy mắt. Quả nhiên, Mai Khôi nhảy lên, nhưng không đủ cao, nhịp tim của Nghiêm Cẩn như dừng lại, vì sao lại không đủ cao chứ? Bây giờ độ cao như thế này vừa đúng trong phạm vi đòn tấn công của Tiểu Mê, mắt nhìn thấy Mai Khôi sắp bị đánh trúng, trái tim Nghiêm Cẩn thắt lại!
STENT:
Nắm đấm của Tiểu Mê dùng toàn bộ sức lực, đánh thẳng vào trước ngực Mai Khôi đang nhảy lên, tư thế ắt đủ để đánh trúng Mai Khôi. Nghiêm Cẩn cảm thấy mình đã chẳng thở nổi nữa rồi, theo phản ứng bản năng, cậu giơ hai cánh tay ra, bảo vệ trước ngực, để ngăn một chút lực tấn công của cú đấm này, rồi sau khi bị trúng đấm, liền thuận thế lăn sang trái, ngăn chặn triệt để một chuỗi chiêu thức tấn công của Tiểu Mê.
Nhưng trong thời khắc đó, Mai Khôi lại không làm theo động tác ý thức của cậu. Cô bé nhảy lên, giữa không trung, cánh tay trái mở ra, bàn tay phải che trước ngực, cao độ đúng là không đạt được yêu cầu của Nghiêm Cẩn, thực sự là quá nguy hiểm. Nắm đấm đánh vào ngực của Tiểu Mê đang đến, ở giữa không trung, Mai Khôi lại đang hướng về bên trái, bàn tay phải vừa vặn nắm lấy cổ tay xuất chưởng của Tiểu Mê. Vào thời khắc mà bản thân mình ngã xuống đất đó, cô bé mượn lực kéo Tiểu Mê, chân phải đưa lên, dùng lực đạp trúng vào bụng Tiểu Mê một cái…
Cả nhà thi đấu im lặng như tờ, màn biểu diễn vừa rồi vượt ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Mẫn Lệ vẫn còn đang nắm chặt hai nắm đấm giữ vững tinh thần há hốc miệng ra đờ đẫn. Nghiêm Cẩn tròn mắt há miệng, trong đầu bỗng chốc trống rỗng. Tay chống cằm của Mặc Ngôn choãi ra, suýt chút nữa đổ xuống đất. Đội kỵ sĩ công chúa mặc áo phông màu hoa hồng đỏ đang hát được nửa câu “Hoa hồng, hoa hồng, anh yêu em”, bỗng tắc nghẹn giọng, im bặt.
Tất cả mọi người đều không dám tin, màn biểu diễn trước mắt lại thực sự xảy ra. Tiểu công chúa hoa hồng thể chất kém giao chiến vô lực kia, chỉ dùng một chiêu, thật sự là chỉ dùng một chiêu, đã đạp bay được nữ đấu sĩ Tiểu Mê của Hồ tộc ra khỏi sàn đấu!
Tiếng còi vang lên, bài thi kết thúc.
Mai Khôi vẫn đang sững sờ ngồi trên sàn thi, khuôn mặt đờ đẫn vô tội. Tiếng còi như làm nổ tung sân vận động, các học sinh trước đó bị điểm trúng huyệt đơ đã tỉnh lại toàn bộ, hét lớn, cười lớn, gào lớn nhảy lên, điên cuồng! Quá tuyệt vời, tuy thời gian ngắn ngủi xuất hiện kỳ tích, tuy phim võ thuật biến thành màn kịch hồi hộp, nhưng khoảnh khắc bất ngờ chẳng hiểu nổi và kết cục ngoài dự liệu đã tạo thành cú sốc quá tuyệt vời.
Ngụy Anh Vân đưa các bạn của Ưng tộc cùng bay lên đỉnh sân vận động, cầm hoa hồng gắng sức rắc xuống dưới, Mẫn Lệ và mấy bạn học nữa cười rất ngạo mạn, lớn tiếng hét: “Người chim, cậu thật giỏi”.
Nghiêm Cẩn lấy lại được hồn phách, nhanh chóng chạy lên sân đấu, giẫm lên đầu mấy thành viên của đội kỵ sĩ công chúa, đẩy ngã mấy người, lại thuận chân giẫm lên mấy người, cuối cùng đến trước mặt Mai Khôi, một tay kéo cô bé ôm vào lòng.
“Em thế nào rồi? Có bị thương không?”
Mai Khôi lắc đầu, lúc này cô bé đã lấy lại hồn phách: “Anh trai, em thắng rồi, đúng không?”.
“Đúng, đúng, Con Rùa Nhỏ thật giỏi.”
“Vậy bài thi của em cũng qua rồi, đúng không?”
“Đúng, đúng, em thật lợi hại.”
Mai Khôi quay đầu nhìn ngó bên ngoài, mấy cô gái Hồ tộc đang vây lấy Tiểu Mê, giận dữ nói gì đó, Tiểu Mê tròng mắt đỏ hoe, mấy người đều hung hăng lườm sang Mai Khôi. Lúc này mới có cảm giác chân thực, Mai Khôi cũng hưng phấn hét lớn: “Em thắng rồi, em thắng rồi, anh trai, anh trai, anh trai, anh trai…”.
Cô bé mặt mày vui mừng rạng rỡ, mở rộng hai cánh tay, Nghiêm Cẩn gật mạnh đầu, không kìm được nở nụ cười. Cậu chờ Mai Khôi lao đến ôm lấy mình, nhìn xem, Con Rùa Nhỏ nhà cậu thân thiết với cậu nhất, đội kỵ sĩ công chúa hoa hồng gì đó, toàn bộ đều dạt sang một bên đi.
Mai Khôi mở rộng hai cánh tay ra lao đến, nhưng lại lướt qua Nghiêm Cẩn lao thẳng đến ôm lấy Mẫn Lệ đang nhảy vào trong sân đấu. Hai cô bé ôm chặt lấy nhau nhảy nhót: “Mẫn Lệ, Mẫn Lệ, chúng ta không cần dọn nhà vệ sinh, không cần dọn nhà vệ sinh, em thắng rồi! Em thắng rồi!”.
“Ye, hàng ma sư tất thắng, Mai Khôi tất thắng, hàng ma sư tất thắng…” Bên kia vui mừng kêu to, bên này Nghiêm Cẩn nhìn vào hai cánh tay trống không của mình chẳng vui vẻ gì, Con Rùa Nhỏ lại dám lừa gạt tình cảm của cậu.
“Thắng lợi nhỏ xíu, không được kiêu ngạo tự mãn.” Tiểu Ma Vương thị uy, cướp lấy Con Rùa Nhỏ từ trong đám người kia: “Đi, đi mở cuộc họp tổng kết thôi. Phân tích một chút trong cuộc thi lần này có chỗ nào sơ suất không, có thì thay đổi, không có thì phát huy”. Cậu kéo Mai Khôi đi, quay người lại trừng mắt lườm đám người bám đuôi phía sau: “Đội huấn luyện bí mật chúng tôi họp riêng, không ai được đi cùng”.
“Xí, cậu có phải là người không đó, chuyện không có lương tâm như thế mà cũng làm được.” Mẫn Lệ khá bất mãn, thắng lợi này là thuộc về mọi người, dựa vào cái gì cậu ta dám độc chiếm.
Nghiêm Cẩn nhếch môi, cười mỉa: “Thật ngại quá, trùng hợp thế này, tôi đúng thật sự không phải là người”. Đi thôi, Con Rùa Nhỏ là của cậu, chúc mừng riêng, không cần thương lượng, đám người cản trở này đều chết hết cả đi cho cậu.
Vẫn đang chìm đắm trong niềm vui thắng lợi bất ngờ, cứ cười mãi không thôi, Mai Khôi bị Nghiêm Cẩn kéo chạy một đoạn xa, thẳng một mạch ra cổng trường, cho đến khi không chạy nổi nữa, không ngừng thở dốc, nhưng vẫn còn cười.
Nghiêm Cẩn ngừng lại, dắt cô bé đi chầm chậm, vuốt lại tóc giúp cô bé: “Nhìn em vui chưa kìa, anh đưa em đi chúc mừng, em muốn ăn gì đều được”.
“Ý, không phải đi họp để phân tích sao?”
“Vừa chúc mừng vừa phân tích.” Họp gì cũng được, miễn sao không có kỳ đà cản mũi. Cô bé cười đến mặt đỏ ửng lên, mắt sáng lấp lánh, khiến tim cậu bỗng thấy ngọt ngào, rất muốn chiều chuộng cô bé, cô bé muốn gì cũng cho.
Đáng tiếc Con Rùa Nhỏ không biết tình ý này của cậu chỉ gọi một đống thực phẩm McDonald rác rưởi, cậu chê trong tiệm McDonald không có không khí, thế nên liền đóng vào túi đem toàn bộ lên sân thượng tòa nhà công ty, chẳng hề cảm thấy chuyện cả ngày hẹn hò trong công ty của bố cậu có gì không thỏa đáng.
Hai đứa trẻ gặm đùi gà dưới một vầng trăng sáng, ăn đến mức mỡ dính đầy miệng, vô cùng vui vẻ.
“Hôm nay em làm sao vậy? Trong ý thức của anh không dùng chiêu đó mà.” Cậu một lòng chỉ nghĩ cách tránh tất cả các đòn tấn công, để Tiểu Mê không đánh đến được. Nhưng không ngờ rằng Con Rùa Nhỏ dùng một chiêu tuy nguy hiểm nhưng vô cùng có hiệu quả đã giành được thắng lợi.
“Thực ra em cũng không ngờ rằng sẽ như vậy, là Tiểu Mê nghĩ quá nhiều.” Cô bé mải gặm đùi gà đến mức hai cánh tay bận không xuể, Nghiêm Cẩn vội vàng đưa giấy ăn giúp cô bé lau miệng, lại cầm cô-ca cho cô bé uống.
Cô bé hài lòng hút một ngụm lớn, rồi nói tiếp: “Chị ta thật là lòng dạ xấu xa, chỉ nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể đánh được em. Sau chiêu đầu tiên anh giúp em tránh được, chị ta liền đứng đó gắng sức nghĩ chiêu thức, nghĩ đi nghĩ lại, đảo qua một lượt tất cả các khả năng”. Cô bé cầm một miếng cánh gà gặm tiếp, sau đó “a” một tiếng, há miệng ra đợi uống nước. Nghiêm Cẩn lại đưa cốc đồ uống đến, Mai Khôi cười híp mắt, liền hút thêm một ngụm lớn nước trong cốc cậu cầm.
“Chị ta nghĩ nhiều như vậy, trên thực tế chính là dạy cho em một lượt rồi. Như khi bọn anh luyện tập cùng em, đều không nghĩ, cứ trực tiếp đánh luôn, cho nên em phản ứng không kịp, chị ta nghĩ rất rõ ràng, trái lại em liền biết phải ứng phó như thế nào.”
Nghiêm Cẩn đần mặt ra: “Cho nên chúng ta luyện tập ‘ý thức chiếm thân’ lâu như vậy, cuối cùng vẫn dùng theo cách suy nghĩ lúc đầu của anh, em biết đối phương muốn làm gì, lại dùng ý thức bản năng của bản thân mình đối phó”.
“Này.” Mai Khôi nhăn mũi lại: “Anh trai, cho nên con người không thể có lòng dạ xấu xa, nghĩ nhiều quá trái lại sẽ làm sai việc đó”.
Trong lòng Nghiêm Cẩn bứt rứt, ai da, gần đây cậu nghĩ quá nhiều, cậu nghĩ xem phải làm thế nào để có thể biến Con Rùa Nhỏ của cậu thật sự thành “Con Rùa Nhỏ của cậu”. Điều này không được coi là có lòng dạ xấu xa đâu chứ, phải không nhỉ?
Mai Khôi ngồi bên cạnh vô tư cười ngọt ngào với cậu, rồi nhét miếng cánh gà vào trong miệng cậu: “Anh trai, anh cũng ăn đi”. Nghiêm Cẩn cắn miếng cánh gà, trong lòng khẳng định, điều này không coi là có lòng dạ xấu xa đâu, đây gọi là có lý tưởng, mục tiêu trước mắt, cao cả hơn mộng tưởng ba nghìn mỹ nhân của cậu năm đó.