Sáng sớm hôm sau, khí trời trong lành, đoàn người đội Phong Hoài tập hợp ở cổng trường, bước lên chiếc xe cỡ trung do nhà trường chuẩn bị xuôi nam về Cao Hùng.
“Ai da, Dạ tử a, sao mắt cậu lại sưng như thế? Không phải là tối qua sợ quá ngủ không được, trốn vào chăn khóc cả đêm đây chứ? Lại đây để ca ca thương em nào!” Lâm Bách vừa lên xe đã nhanh chóng tia được ta ngồi ở đâu, lập tức lớn tiếng ồn ào.
“Thương cái con mẹ nhà anh!” Ta giận đến nghiến răng ken két, cầm quyển tạp chí ném sang. Cái tên lưu manh chết tiệt này, chỉ cần bị hắn nắm được điểm yếu thì hắn sẽ tuyệt đối không buông tha cho ta bất kì cơ hội nào.
Đường từ Đài Bắc đến Cao Hùng xa như vậy, nên việc cầm bài lên xe để đánh là không thể thiếu, Ngưu lão đầu ở ghế trước cùng trợ lí nói chuyện phiếm, cũng không quản tình hình ở phía sau, xe mới vào đường cao tốc không bao lâu, trong xe đã náo nhiệt ngất trời.
“Triệu thần bài, cậu đổi tính rồi hả? Sao không tới làm một chân?” Tiền phong Ngô Nùng cầm bài hướng về phía ta tự đắc vẫy vẫy, vẻ mặt kinh ngạc a. Bình thường nói đến đánh bài, sao có thể thiếu Triệu thần bài ta được? Nhưng mà….
“Hôm qua tôi ngủ không ngon. Mấy người cứ chơi đi, tôi ngủ bù một chút.” Ta ngồi trên ghê vô lực phất tay, xoay người nhìn ra ngòai cửa sổ.
Đệm ghế trên xe rất mềm, nhưng ta ngồi lại rất không thoải mái, phải ngồi đến bốn, năm tiếng đồng hồ nữa, ta không thể làm gì khác hơn là chốc lại ngồi sang mông bên trái, lát lại đổi sang mông bên phải, tư thế thật quái dị, ngay cả chỉnh bản thân cũng khó nhìn.
AAAA! Tức chết được…. Nhớ tới cái tên đó, ta chỉ muốn dùng đinh đóng hắn lên cây, dùng chùy sắt hung hăng đập, liều mạng đập, đập cho hắn chết thì thôi!
“Này, ban ngày ban mặt nói nhảm cái shit gì thế?” Thanh âm không thức thời vang lên, phát ra từ ghế bên cạnh. “Cậu đang làm gì thế?”
“Lâm Bách, cái miệng thối nhà anh cứ tiện thể lúc này mà phun nhiều nhiều vào, chờ đến khi lão tử sống lại, anh sẽ biết chết là thế nào.” Ta ở trên ghế tàn bạo trừng xuống một cái.
“Nhìn bộ dạng thiếu sức sống như vậy mà còn nói cứng? Mấy đứa trẻ con ven đường còn không thèm sợ.” Lâm Bách nhéo má ta một cái: “Cậu cho rắng anh đây không biết cậu vì sao mà thiếu sức sống vậy sao? Nếu chỉ là khóc thì môi sẽ không sưng như vậy, tiểu tử thúi, thi đấu ở trước mắt mà còn dám làm loạn!”
Hắn vừa nói vừa vén áo ta lên, huýt sáo một hơi. “Ối vãi hàng, cắn thành như vậy nhất định bé con cậu mới kết giao không phải bình thường a, có thể cho tôi mượn chơi thử một lần chứ hả?”
“Bỏ tay ra!” Ta lây làm kinh hãi, dùng sức hất tay hắn ra, kéo áo xuống.
“Vội vàng cái gì? Không phải bé con đó cũng không có ý kiến gì sao a, dù sao anh với cậu cũng giống nhau, nam nữ đều ăn hết, chỉ là nếu tôi không lầm thì “bé con” kia của cậu chắc không chịu ở dưới đâu đúng không?”
Lâm Bách ngừng nói, nhìn ta đang bị chấn động, quắc mắt thẳng lưng trừng hắn, lập tức giương khóe miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt. “Quả nhiên là vậy, anh nhìn dấu răng này không giống của con gái cắn, có phải anh đoán trúng rồi không?”
“Anh….” Ta ngắc ngứ, lạnh từ đầu đến chân. Không phải đến giờ ta mới biết tên này đáng sợ, nhưng…..
Sỉ nhục, khó trách các tiền bối Phong Hoài lưu truyền câu: Chọc long chọc hổ, chỉ cần không chọc vào Lâm Bách áo số .
“Yên tâm, anh sẽ không nói cho ai biết đâu. Chơi với con trai chẳng qua chỉ là cảm giác mới lạ thôi, nếu bị bọn con gái biết cậu là song đầu cắm, chắc chắn sẽ không muốn cho cậu cưỡi nữa.” Lâm Bách cười hì hì: “Nói đi cũng phải nói lại, nhìn thế nào thì cũng có vẻ như là cậu bị đâm đúng không?” Ngón trỏ tay phải hắn đưa vào tay trái, dùng sức đâm mấy cái, miệng còn phát ra phối âm.
Song đầu cắm: rằng thì mà là ăn cả con trai lẫn con gái (=.=”)
“Ai! Ai bị…..Anh đừng có nói linh tinh!” Lâm Bách chết tiệt! Không nên nói thẳng ra khó nghe như vậy chứ! So với tất cả những người từng làm động tác này, hắn là kẻ bỉ ổi nhất!
“Hôm nào nhớ giới thiệu cho anh biết nhá, người có thể làm cho tiểu Bạo Long nhà ta tự nguyện dâng mông lên, hẳn là rất rất giỏi!” Hắn làm bộ gật gù tặc tặc lưỡi.
Giới thiệu? Giới thiệu cái đầu!
“Đã nói là không có…” Ta bất lực kháng nghị, chưa nói xong đã bị chặn ngang.
“Anh cũng không rõ lắm, nghe nói nơi đó bị đâm thì cũng rất có khoái cảm phải không?” Lâm Bách vỗ vai ta, vẻ mặt nửa đùa nửa thật. “Nhưng mà, Dạ tử à, cũng nên cẩn thận một chút….Cùng con trai vui đùa một chút cũng được, nhưng đừng trầm mê quá….sau này không thể cương lên với con gái, vậy thì hỏng bét đấy.”
“TRIỆU VĨNH DẠ! Ngươi làm cái gì thế hả? Mau thành thật luyện tập cho ta! Đừng tưởng hai ngày đầu không cần ra sân đấu thì có thể làm loạn!”
Ném rổ quăng mười mấy quả đều không vào, ngay cả Ngưu Hoan cũng không có “may mắn” đến mức ấy. Ngưu lão đầu giận đến bốc hơi trên đầu, có nguy cơ phun cả dung nham ra đến nơi rồi.
Ta “Vầng…” Một tiếng, chậm chạp đưa bóng lên xác định địa điểm, hữu khí vô lực đưa tay lên “đông!” Bóng đang bay về tuyến sau liền trực tiếp rơi xuống đất, ngay cả vòng rổ cũng chưa chạm tới, hay thật.
“Triệu Vĩnh Dạ, xuống đây!” Ngưu lão đầu lập tức nổi khùng: “Chạy quanh sân bóng ba mươi vòng, trong vòng hai mươi phút phải chạy xong cho ta!”
“Chạy thì chạy.” Ta lầm bầm, quay đầu lại vừa đúng lúc nhìn thấy Kỉ Du Trà đần mặt há hốc mồm.
“Kỉ Du Trà, bánh bao này cho anh đó, cảm ơn bình thường đã chiêu đãi tôi nhá.” Nói xong ta còn bội phục mình, trong tình huống này còn cười giỡn được.
“Niên đệ….Cậu có khỏe không….” Y chăm chú nhìn ta, trên mặt không chỉ có lo lắng mà còn có hoảng sợ nữa.
“Stop đê…, không nghĩ cậu dễ bị ảnh hưởng như vậy, sớm biết thế này thì đã không nói cho cậu mấy câu ấy rồi. Những lời đó là cố ý nói để bắt nạt cậu chút thôi, không cần tưởng thật, OK? Lâm Bách lắc đầu, đi tới vỗ mông ta một cái, hạ giọng nói: “Nếu thân thể không thoải mái, cứ xuống kia nghỉ ngơi đi, không cần miễn cưỡng bản thân đâu.”
Ta trừng hắn một cái, hắn vô tội chớp mắt, chỉ nghe thấy nửa đoạn đầu câu nói của hắn, Kỉ DU Trà đã lập tức nhíu mày.
“Cái gì? Bách Hun, thì ra lại là anh….”
“Triệu Vĩnh Dạ!” Ngưu lão đầu ở bên cạnh trừng ta đến con ngươi cũng muốn lồi ra ngoài, ta khoát khoát tay, không phản ứng lại lão đầu nữa, biết điều ra sân chạy.
Ngưu Hoan cầm đồng hồ bấm giờ cũng đi tới, đừng nhìn ta chạy. Ta hừ một tiếng: “Để làm gì chứ, còn không yên lòng đến mức phái cô tới giám sát tôi?”
“Tùy anh thôi, tôi làm dáng cho cha tôi nhìn ấy mà, anh muốn chạy bao nhiêu chạy bao lâu, tôi cũng không quan tâm.” Nàng lạnh lùng nói.
Ố? Tâm tình cô nàng này cũng không tốt?
Ta tò mò liếc nhìn cô ta một cái, nhớ ra hình như tháng trước cô và cha cô giận nhau đến tận bây giờ. Quả nhiên là phụ nữ, tính tình đều thối giống nhau.
Mặc dù Ngưu Hoan nói như vậy, nhưng ta vẫn cắn răng nhịn đau, đem toàn bộ mệnh lệnh của lão đầu thực hiện xong, cảm giác này không biết là đang giận ai, ngay cả nửa vòng cũng không thiếu. Chạy xong chân cũng mềm nhũn, đầu gối phát run, thật giống như….giống như phản ứng sau khi bị bắn ở bên trong ngày hôm qua.
…Ặc, không thể nào?!
Ý nghĩ này vừa hiện ra trong đầu, ta không dám tin cúi mặt trừng sàn nhà, máu toàn thân dồn lên hai má, vội vàng chộp lấy khăn lông che mặt lại chạy ra ngoài.
“Triệu Vĩnh Dạ, ngươi đi đâu thế hả? Thời gian luyện tập sắp kết thúc rồi!” Lão đầu ở sau lưng rống to.
Sân vận động cử hành thi đấu Hà BẮc Bát Cường hai ngày nay đều thay phiên mở cửa cho các trường học luyện tập, thời gian cho Phong Hoài là từ h-h chiều, chỉ có hai tiếng ngắn ngủi.
“Nhà vệ sinh!” Ta không quay đầu lại rống.
Năm phút sau ta xanh mặt từ nhà cầu đi ra.
Không thể tin được….Thời gian từ lúc đi đến lúc xong xuôi chỉ ngắn như vậy, phi ngựa chạy cũng không nhanh vậy nữa! Mẹ kiếp…Có phải ta trúng tà rồi không? Có phải là “Một lần liên lụy người khác sẽ ăn ngàn thương” không?”
Càng nghĩ càng phiền lòng, nhìn đồng hồ cũng đã sắp h rồi, ta định không quay lại nhìn mặt Ngưu lão đầu nữa, chui vào sân vận động phía trong nghịch.
Đi qua cửa bên hông sân, một đám nữ sinh không biết từ đâu xuất hiện cản trở đường đi của ta. Trong tay mấy cô này là máy ảnh cùng bút bi, khuôn mặt hưng phấn hướng ngoài cứa nhìn dáo dác, tíu ta tíu tít không ngừng, không biết đang làm cái trò gì nữa.
Đang muốn bảo các nàng mau tránh ra để cho ta ra ngoài lấy chút không khí mới mẻ thì bỗng có một cô trong đám ấy chú ý thấy ta, kéo tay cô bạn bên cạnh nhỏ giọng nói: “Ê? Là Triệu Vĩnh Dạ của Phong Hoài kìa, tớ cũng rất thích cậu ấy, có muốn sang hỏi chút không?”
“Không nên đâu, thoạt nhìn cậu ta rất hung dữ, tớ sợ lắm…”
“Không biết a, tớ thấy cậu ấy rất có cá tính. Ừm, để tớ đi thử một lần xem sao, nếu có thể thì cậu tới giúp tớ.”
Cô bé trực tiếp đi tới trước mặt ta, nói: “Thật xin lỗi, bạn có thể cho mình chụp hình chung được không? Mình là fan hâm mộ của bạn đó.”
Cái gì? Hóa ra là cái này a. Chuyện như vậy ta ở Đài Bắc gặp qua nhiều lần rồi, không nghĩ tới ở Cao Hùng cũng có. Trừ phi hôm ấy ta thua bóng tâm tình không tốt, còn không thì bình thường ta sẽ không từ chối.
“Được a.”
Cô bé thấy ta gật đầu, lập tức hướng bạn đồng hành “Ya” một tiếng vui mừng, í ới gọi cô kia tới giúp cô ta chụp ảnh, sau đó chạy tới ôm lấy cánh tay ta.
Mùi thơm từ người cô bé bay tới, ta ngẩn người, cảm giác khuỷu tay có một thứ mềm nhũn dựa vào, theo kinh nghiệm phán đoán thì đó là cup C. (=.=” bổn đại gia đây còn chưa thành thạo bằng ngươi nữa)
Ta nhăn mày, không động tới cũng không đẩy ra.
Kỳ quái…Tại sao không có chút cảm giác thoải mái nào? Trước kia gặp phải loại đậu hũ bộ dạng không tệ này đến cửa, ta còn cùng cô ấy khách khí sao? Hẳn là đã sớm một ngụm nuốt chửng rồi.
Tiếp theo đó, cô bé ấy lấy bút muốn ta kí tên. Ta tùy tiện kí một chút, nàng lại lấy một tờ giấy khác viết tên mình cùng số điện thoại di động lên, đưa cho ta.
“Mình tên là Kỳ Kỳ, nếu như cậu thi đấu xong mà còn lưu lại vài hôm, có thể tìm mình đi chơi.” Cô bé quay ra nháy mắt cười nhìn ta.
Ta có chút ngốc há mồm. Không nghĩ tới cô bé này một bộ dạng thanh khiết mà làm việc open như vậy a.
Vừa lúc đó có thêm vài cô bé tới tìm ta chụp ảnh chung cùng kí tên, ta đều đồng ý hết. Vốn đang không hiểu vì sao mấy cô nàng này lại chen chúc ở cánh cửa kia, đến lúc nhìn lướt qau đỉnh đầu các nàng, thấy bên ngoài vừa có xe của Hiệp Giương đi vào liền hiểu.
Mẹ kiếp……Sau thời gian luyện tập của Phong Hoài chính là thời gian luyện tập của Hiệp Giương.
Trực giác của ta nghĩ muốn lập tức xoay người tránh đi, hai chân lại như dính xuống mặt đất, không bước nổi một bước.
“Mấy cô gái này phần đông là tới chờ Huống Hoàn An, bạn mình cũng vậy. Nhưng mình thấy anh ấy quá ngoan rồi, không phải type của mình, mình thích dạng hư một chút, trong đội Hiệp Giuong mình chỉ ưa mỗi Tiêu Tuần thôi.” Kỳ Kỳ ở bên cạnh ta cười nói.
Ngoan….? Cô nói ai ngoan a!?
Nếu hắn thật sự “ngoan”, mông ta hiện tại cũng sẽ không đau như thế này! Mấy người đều bị lừa rồi! Tỉnh lại giùm đi! Ta ở trong lòng rống giận, mắt nhìn chằm chằm phía cửa.
Đội viên đôi Hiệp Giương lục tục bước xuống xe, một lát sau các cô gái đã tụ lại thành một đám đông xôn xao, chỉ thấy Huống Hoàn An vừa cười vừa đi xuống, theo sau là Tiêu Tuần, Nguyễn Uyển Đặc cùng một nữ sinh tóc dài rất đẹp.
“Chán thật! Quả nhiên cô gái này cũng tới!” Kỳ Kỳ dậm mạnh chân xuống đất.
“…..Cô ấy là ai?” Ta cũng bị thu hút. Cô gái này lớn lên rất đẹp, không biết ở Hiệp Giương thế nào chứ nếu cô ấy ở trường Phong Hoài thì tuyệt đối có thể làm hoa khôi.
“Quản lí của Hiệp Giương.”
“Hả?”
Bọn họ vừa xuống xe, mấy cô bé bạo dạn đi tới gần cửa vây lấy. Huống Hoàn An hơi ngẩn ra, còn chưa mở miệng nói gì, cô bé tóc dài kia ngay lập tức đã đi ra ngăn cản ở trước mặt bọn họ, không biết nói gì, vẻ mặt mấy cô bé kia liền thất vọng quay về.
“Biết là sẽ như vậy mà.” Kỳ Kỳ hừ lạnh. “Nghe bạn mình ở Hiệp Giương nói, đội bóng rổ căn bản không có quản lí chính thức, chuyện vặt cũng là do đội viên năm nhất xử lí. Cô gái này ỷ mình là bạn thanh mai trúc mã của Huống Hoàn An, luôn tự cho mình là quản lí của Hiệp Giương, thật ra thì cũng chẳng làm gì cả, cả ngày chỉ chạy theo Huống Hoàn An. Mình cho rằng cô ta tự nghĩ mình là bạn gái của Huống Hoàn An luôn rồi!”
“Ối vãi hàng….” Cái gì thế? Đúng là càng nghe càng muốn nổi khùng mà! Ta nắm chặt nắm đấm, một ngón tay dùng sức chỉ về phía bên kia, quay mặt sang nghiến răng nghiến lợi trừng cô bé: “Tên khốn kia rốt cuộc có cái gì tốt, sao nhiều người thích hắn vậy chứ? Mắt mấy người đúng là ném qua cửa sổ rồi!”
Kỳ Kỳ kinh ngạc nhìn ta, nhưng ngay sau đó phì cười, khoách lấy tay ta: “Sao vậy? Ghen à? Đừng như vậy nha, so với hắn thì mình thích cậu hơn mà!” ( Em gái à, người ta ghen vì người kia kìa, em không có cửa đâu!! Thôi nể tình em có chút nhan sắc, tới với anh đi, anh cũng có cá tính a đá lông nheo J)J))
“Ác, thôi đi…” Ta không muốn tin vào cô nàng lỗ mãng này, đang định hất tay cô ra, không nghĩ tới mắt vừa nhìn lên đúng lúc thấy một đống đầu người nhìn vào ngón trỏ của ta đang giơ lên.
Toàn thân ta tê rần, chưa đến .s liền đầu hàng, thu tay lại rút lui một bước, để cho cánh cửa che đi bóng hình hắn.
“Ơ? Triệu VĨnh Dạ! Cậu định đi đâu thế?” Kỳ Kỳ khó hiểu.
Hư, đi chỗ khác!
“Nếu cô thích loại như tôi thì tôi biết một người hoàn toàn phù hợp, lần sau có cơ hội sẽ giới thiệu cho cô!” Ta tùy tiện đem Lâm Bách ra làm bia đỡ đạn, xoay người trốn mất dạng.
Sau khi rời khỏi sân vận động, chúng ta đi đến một sân bóng khác để tập, sau khi ăn tối xong cũng tập nữa, hơn h mới về kí túc xá. Hiệp Giương và Phong Hoài đều ở cùng tầng của kí túc xá, ở giữa có một hành lang tách ra, cuối hành lang là một phòng tắm chúng lớn. Mỗi phòng ở hai người, cũng không đến nỗi quá chật chội.
Ta và Ngô Nùng được phân cùng phòng với nhau, sau khi sắp xếp hành lí xong xuôi, tên kia lại lấy mì tôm ra ăn liên tục, cả gian phòng đều là mùi mì tôm. Ta chịu không được, liền cầm quần áo đi tắm trước.
Dù sao cũng chỉ có con trai ở đây, ta theo thói quen định cởi áo thể thao đầy mồ hôi ra, kéo áo ra mới giật mình, vội vàng mặc vào.
May mà Ngô Nùng chỉ cắm cúi ăn mì tôm của hắn nên không thấy gì. Cho dù có nhìn thấy thì cái Túi Dạ Dày ấy chắc cũng không nhạy cảm như Lâm Bách đâu.
Nhưng ta vẫn phải cẩn thận, hậm hực đi tới phòng tắm công cộng, chui vào một gian phòng tắm mới bắt đầu cởi quần áo.
Ghê tớm, thật chẳng tiện gì cả!
Không quan tâm bên phòng bên cạnh cũng đang có người tắm, ta vừa dùng sức cọ rửa cơ thế vừa lớn tiếng thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà hắn, đem cả đám tức giận để mốc meo trong bụng ra phơi hết mới cảm thấy thoải mái một chút.
“Chết tiệt! Con gái xếp hàng chờ được anh cưỡi nhiều như vậy thì mau đi tìm mấy cô ấy đi! Tại sao lại rảnh rỗi đi trêu chọc tôi cơ chứ! Giá trị của lão tử đây rất cao vậy mà cuối cùng lại bị anh làm hại rồi…..Thật quá sỉ nhục!”
Đang lúc tắm rửa, không cẩn thận dùng sức quá, bánh xà phòng trượt khỏi tay, bay sang bên buồng tắm bên cạnh. Bởi vì có tiếng nước nên ta xác định được bên đó có người.
“Ngại quá, phòng bên ơi, giúp tí nha! Đem bánh xà phòng dưới chân qua đây được cho tớ.” Ta tắt vói hoa sen, cách một bức tường rống sang.
Tiếng nước bên tường bên kia cũng dừng lại, nhưng mãi không thấy xà phòng bay về.
“Này…phòng bên ơi? Đâu rồi? Còn sống không?” (=]]) Ta còn đang khó hiểu, phòng bên liền mở cửa “cạch” một tiếng, ba giây sau, cửa buồng tắm của ta liền vang lên hai tiếng gõ “cộc cộc”.
Tại sao? Nhất thiết phải đưa tận tay cho ta sao? Người này thật là… Ta khó hiểu mở cửa, vươn tay ra, không nghĩ tới lại bị tóm lấy cổ tay, cánh cửa bị một lực vặn bung ra khiến ta lùi về sau hai bước. Nếu không phải tay còn bị đối phương nắm thì chắc chắn đã trượt trên sàn nhà ngã chổng bốn chân lên trời.
“Sặc…” Làm gì thế? Lửa bùng lên trong mắt, vừa nhìn lại xem đối phương là ai, ta thoáng chốc ngây người, cho dù bị sét đánh mười lần cũng không si ngốc đến như thế này.
Này…..Thế này là thế nào? Tại sao hắn lại ở đây?!
Chậm rãi, cánh cửa ở phía sau thân thể tráng kiện kia đóng lại “cạch” một tiếng, thanh âm vang lên đồng thời cũng khiến ta thức tỉnh. Ý thức được tình cảnh bây giờ của mình hỏng bét rồi, ta đỏ mặt, liều mạng đi thẳng, bối rồi muốn tìm thứ gì đó để che lại cơ thể, nhưng ngược lại lại khiến bản thân bị vây vào giữa vách tường và hắn, quả thực giống như một con dê béo đang đứng trước mặt con hổ chờ bị nuốt gọn.
“Huống…Ưm!” Một dòng nước từ trên đầu đổ xuống, khiến ta không mở được mắt ra, miệng cũng bị che lại. Khốn kiếp! Hắn điên rồi à, chỗ này tùy lúc có thể sẽ có người đi vào tắm.
Tên kia mở vòi hoa sen ở mức tối đa, hai cánh tay hữu lực ghì chặt lấy ta, ở giữa luồng nước nóng không ngừng ngăn chặn môi ta, đầu lưỡi cạy mở hàm răng, không ngừng thâm nhập sâu hơn, cường ngạnh ở bên miệng ta liếm, mút.
Ta bị hôn đến tay chân như nhũn ra, toàn bộ mặt mũi đều là nước, không thể hô hấp, mãi cho đến khi không khí trong phổi bị nghiền ép cạn sạch mới cố gắng đẩy hắn ra.
“Ừm, ừm!” Tên khốn! Muốn giết ta sao!
Đánh đá hồi lâu, tên kia cuối cùng cũng rút lui khỏi miệng ta, chuyển qua hôn mắt, mũi ta. Ta ở trong cột nước nhắm mắt lại thở dốc, cả người hư thoát, thật sự có loại cảm giác run sợ như khi bị rửa miệng vậy.
Hắn tắt nước, nâng cằm ta lên tiếp tục hôn, lực đạo nhu hòa rất nhiều, hôn khô những giọt nước trên môi ta. Nước không ngừng chảy xuống, hắn cũng không ngừng hôn.
Mẹ kiếp, không phải hắn muốn hôn đến sáng chứ? (Thế cưng muốn chuyển sang bước tiếp theo thật nhanh sao hả? =]]])
Ta còn đang nghĩ ngợi rối rắm, hắn bống buông ta ra, lấy vòi sen xuống, mở nước nóng phun lên cơ thể đang lạnh run của ta, cầm xà phòng bắt đầu chà xát lên người ta.
“Làm gì thế….” Sợ bị người khác nghe thấy, ta hạ giọng thì thào, cầm lấy ngón tay cái thô ráp đang ấn nhẹ vào đầu nhũ ta.
Vẫn không quen lắm với những hành động như vậy, ta có chút không tự nhiên xoay người, đưa lưng về phía hắn, hắn cũng thuận thế chà lưng cho ta.
“Kỳ lạ thật…” Ta ho một tiếng: “Tại sao anh lại chạy đến đây tắm?”
“Nước nóng bên kia bị hư, lát nữa đồng đội của tôi cũng sẽ qua đây tắm rửa.”
Ta cả kinh, không dám nghĩ đến cảnh tượng kia, định thừa dịp không có ai bên ngoài đẩy hắn ra, hắn bỗng nhiên lại phun ra một câu: “Lúc chiều cô bé đứng cạnh cậu là ai?”
Ta ngẩn người, nhưng ngay sau đó dùng sức nắm chặt quả đấm. Hay thật, tôi còn chưa hỏi anh, anh đã hỏi trước tôi rồi sao?
“Tôi mới là người phải hỏi chứ.”
“Cái gì?” Ngón tay hắn theo lưng trượt xuống, khẽ chạm vào khe rãnh kia.
“Không có….Không có gì cả, chẳng qua là nữ sinh tìm tôi chụp ảnh chung thôi, tôi cũng không nhớ mặt cô ấy nữa rồi!”
Hắn “ừ” một tiếng, coi như chấp nhận lời giải thích của ta, nhưng đầu ngón tay vẫn đảo quanh trong khe rãnh.
“Thế còn nữ sinh tóc dài đi theo đằng sau mông anh thì sao hả?” Ta lập tức phản pháo: “Cô ta là ai?”
“Nữ sinh tóc dài? Ưhm….Cậu nói tiểu Huyên sao?”
Tiểu Huyên? Hừ….Gọi tên thật thân mật a, thật là hảo một đôi thanh nấm lợn mã! ( =]]]]] câu này là lái từ thanh mai trúc mã)
“Tiểu Huyên là hàng xóm của tôi. Sao cậu lại hỏi cô ấy?”
“Lão tử thấy cô ta lớn lên rất xinh đẹp, muốn theo đuổi không được sao?”
“Được a, nhưng phải qua cửa ải của tôi trước đã.”Tayhắn thoáng cái đã đâm vào sâu trong cửa hang. “Sau khi tôi kiểm tra mà đủ tiêu chuẩn, tôi sẽ cho cậu theo đuổi.”
“Này! Đừng có sờ…” Ta sợ hãi bắt lấy tay hắn, nhưng không bắt được, hắn hơi ấn sâu vào một chút, suýt nữa ta không kiềm được mà kêu lên.
“Chỗ này của cậu còn đau không?” Hắn thấp giọng hỏi.
“Anh đang nói nhảm cái gì đó?” Lửa giận trong bụng ta lại trào lên: “Tự anh thử cầm cây gậy nhét vào mông trừu động cả đêm xem, hôm sau nhất định sẽ biết ngay!”
Hắn khẽ cười, rất kiên nhẫn tiếp tục nhẹ nhàng dùng ngón tay di chuyển bên trong ta, ngón tay hơi trượt vào một chút, lại lùi ra, chậm chạp xâm nhập, dần dần ra tăng số ngón tay.
Cảm giác các ngón tay ấy càng ngày càng ra vào dễ dàng, càng làm ta nhịn không được, bên trong bị cạo gãi khiến trái tim như cũng muốn nhảy ra ngoài.
“Này…Huống Hoàn An…..Anh định làm gì vậy….” Ta cố gắng cứng giọng hỏi, vốn đã hiểu rõ con người này bề ngoài là một bộ vô hại, thật ra thì chuyện vô sỉ nào cũng làm được…Căn bản không cần quay đầu lại nhìn cũng biết chỗ đó của hắn nhất định đã sớm cứng lên rồi.
…Bởi vì, ta cũng thế.
“Cái đầu anh tỉnh táo lại chút đi, nghĩ thử xem nơi này là nơi nào….” Ta thở gấp vô lực nói: “Dù anh không biết xấu hổ, thì tôi vẫn biết có được không?”
“Một lần là được rồi.” Hắn ở bên tai ta nhẹ nhàng dụ dỗ, rút những ngón tay thon dài của mình ra, thay vào đó là… một thứ khác lớn hơn rất nhiều.
Ta rụt cổ lại, né tránh hơi thở của hắn, nhưng nửa người dưới không trốn đi đâu được. “Một lần cũng không được! Làm gì có ai động một lần lâu như vậy chứ?” “một lần” của anh bằng ba lần của tôi rồi!
“Tôi sẽ cỗ gắng thật nhẹ nhàng…”
“Nhẹ cái đầu mẹ anh ấy! Anh còn dám nói à!” Vừa nghe tới câu này, ta lại càng nổi điên. “Tôi sẽ không bị lừa đâu! Lời anh nói ra mà có thể nghe theo thì heo cũng biết bay rồi!”
“Hai ngày đầu không phải là cậu không cần thi đấu sao? Được rồi…Để tôi vào một lần là được rồi…Tôi muốn đi vào bên trong cậu…” Hắn thấp giọng mềm mỏng, ôm chặt lấy ta từ phía sau, không ngừng hôn lên bên thái dương ta, hạ thân như có như không chạm vào huyệt động của ta.
Cả người ta run rẩy, hận không thể xoay người mắng hắn một trận, đẩy hắn ra xa xa một chút. “Vậy…Anh không được phép bắn ở bên trong!” Ta nhắm mắt lại, nhịn cảm giác thẹn xuống nói. Đây là nhượng bộ lớn nhất của ta rồi.
“Cái này….Không dám cam đoan….” Ngữ khí của hắn tựa hồ như ta đang làm khó hắn rồi, dừng lại một chút nói: “Tôi sẽ giúp cậu rửa sạch sẽ, bù cho cả hôm qua nữa.”
“Khốn kiếp!” Mặt ta nóng đến có thể nấu chín cái nồi, tránh ra khỏi vóng tay ôm của hắn: “Không thương lượng gì hết! Không được là không được! Anh….Nếu anh còn dám cắm vào thì cứ thử đi, tôi làm thịt anh đấy!” Ta miễn cưỡng lật người trong không gian nhỏ hẹp, đẩy hắn ra, đề phòng nhìn hắn.
Hắn lắc đầu, bỗng đưa tay lên che kín miệng ta, tay kia đưa ngón trỏ lên đặt trên môi mình.
“Làm gì thế…”
“Triệu Vĩnh Dạ? Cậu còn đang tắm sao?” Ngay sau đó ngoài cửa vang lên tiếng gào của Ngô Nùng, ta thất kinh, thoáng chốc tay chân rụng rời. Hơi thả lỏng bàn tay chống trên ngực Huống Hoàn An, lập tức bị gạt mở ra, lộ ra sơ hở trí mạng.
Thân hình cao lớn lập tức bắt đúng cơ hội tiến lên, kéo một chân ta lên gác trên khuỷu tay hắn, nơi kín đáo kia lập tức hoàn toàn bại lộ trong tầm mắt hắn.
Hắn động eo một chút, cự vật giữa hai chân giơ lên đối diện với lỗ nhỏ của ta.
“Không…” Ta mới phát ra một tiếng, nhưng ngay sau đó cảnh giác cắn vào môi mình, phẫn hận nhìn hắn chằm chằm, toàn thân run rẩy, nơi đó không tự chủ mà co chặt lại.
Hắn cười cười với ta, hôn nhẹ một cái lên môi ta, vật cứng nơi đó nhẹ nhàng chạm vào cửa hang, nhưng chỉ dừng ở đó, chưa tiến thêm bước nào.
“Triệu Vĩnh Dạ? Triệu Vĩnh Dạ? Kỳ quái, không có ở đây à….Nhưng cũng không thấy cậu ta về phòng a. Chắc là sang phòng A Phàm đánh bài rồi.” Ngô Nùng lẩm bẩm tự nói, rồi chui vào buồng tắm cách chỗ ta hai gian, “Cạch” một tiếng để chậu tắm xuống, sau mấy tiếng sột soạt, tiếng nước chảy ào ào vang lên. Vừa đúng lúc át đi tiếng kêu khi bị xỏ xuyên qua của ta.
“A a! A a….”
Dường như bị tiến vào trong nháy mắt khiến ta lập tức bắn ra ngoài, toàn bộ chất lỏng trắng đục dính lên bụng Huống Hoàn An, đồng thời bị nước xả xuống, ngay cả bắp chân của hắn cũng dính. Nhưng dường như hắn hoàn toàn không thèm để ý, chỉ càng ngày càng mở rộng đùi ta hơn, dũng mãnh hướng bên trong ta tiến công.
“Ô…A….A…Ư…” Ta không thể cắn răng nhịn thêm nữa, trực tiếp cắn lên vai hắn, cố gắng nhẫn nại cúi đầu rên rỉ, hai tay bám chặt lấy người hắn, vùi sâu mặt vào vai hắn không ngừng thở dốc, chỉ sợ một lúc nào đó không kìm được mà rên rỉ lên thành tiếng, sẽ bị phát hiện.
Khi hắn đưa môi đến sát bên tai ta, cười nói: “Chúng ta thế này thật giống quái thú ba chân trong truyền thuyết.”, ta bắn ra lần thứ hai. Tiếng kêu lúc đó bị hắn dùng môi ngăn lại.
Sau một lúc lâu, ngay cả Ngô Nùng cũng đã tắm xong rời đi rồi, hắn lật người ta lại, đặt ta dán lên tường, tiếp tục chen vào giữa. (Thể lực hảo sung mãn >”