Chu Tiểu Bảo là một trong số ít khách hàng mà Diệp Phùng Quân có ấn tượng sâu sắc. Nguyên nhân là: một, giàu; hai, không kỳ kèo; ba, hành động lạ kỳ.
Hàng hóa của Nguyên Bảo Đường không được sử dụng cho người sống, nhưng Chu Tiểu Bảo lại cứ mua cho người sống dùng, hơn nữa còn khiến Diệp Phùng Quân vui vẻ bán cho cậu ta.
Nhớ không nhầm, lần đầu tiên cậu ta đến mua hàng ở Nguyên Bảo Đường là hồi giao thừa năm ngoái.
Năm ấy không lạnh lắm, có thể nói là một mùa đông ấm áp. Đêm giao thừa, trên phố giăng đầy lồng đèn đỏ, dán câu đối xuân, đa số cửa hàng cũng đóng cửa rất sớm.
Tiễn vị khách mua nến thờ xong, Diệp Phùng Quân quan sát người có thân hình mảnh khảnh ở đầu đường, thầm nhủ nếu đợi thêm nửa nén nhang nữa mà người đó không vào thì sẽ đóng cửa để mừng năm mới. Mấy người bạn nhậu đã đặt lẩu ở Thiên Hương Lâu trứ danh, đang chờ hắn tới để ăn, chỉ nghĩ thôi cũng thấy vui vẻ rồi.
Song, trong lúc hắn sắp đóng cửa, có người thở hồng hộc chui vào.
“Vị tiểu ca này, bổn tiệm đã đóng cửa, đầu tháng ba ngài lại đến nhé.” Diệp Phùng Quân quan sát cậu thanh niên hai mươi tuổi trước mặt, vì chạy quá nhanh nên khuôn mặt của cậu ta đỏ bừng, nước mũi cũng chảy ra.
Cậu thanh niên một tay chống cửa để ngăn hắn đóng lại, một tay móc cái hà bao nhỏ từ trong ngực áo ra, thở không ra hơi: “Đừng đừng… Cầu xin ông chủ chớ vội đóng cửa, tôi không làm tốn nhiều thời gian của ngài đâu… Tôi sẽ trả vàng cho ngài!”
Vừa nói, cậu thanh niên vừa vội vã mở hà bao, lấy ra ba miếng gì đó phát sáng, nâng trong lòng bàn tay đưa tới trước mặt Diệp Phùng Quân.
“Ồ?” Mắt Diệp Phùng Quân sáng lên.
“Vàng thật.” Cậu thanh niên nhìn ba miếng vàng trong lòng bàn tay, “Tuy hơi mỏng nhưng chắc chắn là thật.”
Diệp Phùng Quân suy nghĩ một chốc, né ra một bước: “Muốn mua gì? Vào chọn đi. Hôm qua ta vừa gấp một tòa tiên đài Dao Trì, không có gì để đốt cho người đã khuất tốt hơn cái đó đâu, còn có cả xấp vàng nữa, nhang đèn cũng chất lượng hơn thường ngày đó. Hay là tiểu ca mua nguyên cả bộ, ta sẽ giảm giá cho.”
“Không không, tôi không mua những thứ này.” Cậu thanh niên liên tục xua tay.
“Không mua những thứ này?” Diệp Phùng Quân lập tức sa sầm mặt, “Tới Nguyên Bảo Đường của ta mà không mua những thứ này thì mua cái gì? Sắp sang năm mới rồi, nếu tiểu ca muốn đùa cợt ta thì ta sẽ giận đấy.”
“Ông chủ hiểu lầm rồi.” Cậu thanh niên vội nhét mấy miếng vàng vào hà bao, không nói không rằng thả vào tay Diệp Phùng Quân, sau đó mới nói: “Tôi tới đây là để mua một con bướm giấy, là loại có cánh ấy… Tôi hỏi quanh người trong thành, ai cũng nói ông chủ Diệp của Nguyên Bảo Đường có tay nghề gấp giấy đệ nhất thiên hạ, vì thế mới vội vã chạy tới đây.”
Diệp Phùng Quân sửng sốt: “Bướm giấy?”
“Vâng!” Cậu thanh niên gật mạnh đầu, “Mong ngài giúp cho.”
Diệp Phùng Quân đánh giá cậu ta một lượt từ trên xuống dưới, ngờ vực: “Người thân của cậu lúc sinh thời thích bướm?”
“Không không, mẹ tôi còn sống.” Cậu thanh niên vội vàng giải thích, “Sức khỏe mẹ tôi không tốt, bình thường không thích thú cái gì, chỉ thích gấp giấy thành hình chó mèo chim chóc mà thôi. Mấy ngày trước gấp bướm nhưng gấp sao cũng không thành hình dáng mong muốn, do vậy mà mẹ tôi buồn bã, ăn không ngon, ngủ không yên. Tôi khuyên mãi nhưng mẹ tồi vẫn buồn lắm. Haiz, người già càng lớn tuổi lại càng trẻ con, chẳng khác nào đứa trẻ, bướng lắm.”
“Thế à…” Diệp Phùng Quân ước lượng cái hà bao, tặc lưỡi, “Tuy những thứ do đích thân ta gấp đều là bảo vật vô giá, không tùy tiện đem bán nhưng nể tình cậu hiếu thảo, ta sẽ phá lệ một lần. Nghe khẩu âm của cậu không giống người nơi đây, xưng hô thế nào mới phải?”
Cậu thanh niên mừng rỡ nói: “Tôi họ Chu, Chu Tiểu Bảo. Hai năm trước đưa mẹ từ Lạc Dương đến đây, hiện đang sống ở một con hẻm.”
“Chu Tiểu Bảo… Được rồi, ta nhớ tên cậu rồi.” Diệp Phùng Quân nghiêm trang vỗ vai cậu ta, “Nhóc con, cậu là người đầu tiên tới chỗ ta mua đồ cho người sống, ngồi chơi đi, chờ ta nửa nén nhang.”
Chu Tiểu Bảo thở phào, vội vàng nói lời cảm ơn.
Diệp Phùng Quân nói nửa nén nhang thì chính là nửa nén nhang.
Con bướm giấy cực kỳ tinh xảo, chỉ cần kéo sợi dây nhỏ được giấu ở dưới bụng là cánh bướm sẽ cử động, chẳng những hình dáng giống y như thật mà trên người nó còn được vẽ hoa văn bằng bột màu. Tuy chỉ là đồ chơi nhưng có thể nhìn ra người làm dụng tâm hay không.
“Đẹp quá!” Chu Tiểu Bảo khen không dứt miệng.
Diệp Phùng Quân mỉm cười: “Tăng hiệu quả chút thôi.”
Chu Tiểu Bảo xin hắn một cái hộp để đựng con bướm giấy, cảm ơn hết lời rồi rời khỏi Nguyên Bảo Đường.
Đóng cửa tiệm, Diệp Phùng Quân lấy ba miếng vàng từ trong hà bao ra, lần lượt cắn thử, đúng là vàng thật, lúc này mới hài lòng dọn dẹp, hào hứng đi ăn tiệc lẩu.
Đang giờ cơm, trên phố ít người qua lại, bốn phía chợt vang lên tiếng pháo trúc.
Hắn vung tay thong dong bước đi, đến một con hẻm tối thui thì dừng lại, nhìn chằm chằm bàn tay phải của mình, trong lòng bàn tay có ánh sáng đỏ mờ mờ, nhìn kỹ sẽ thấy dính mấy chấm màu vàng, rất nhỏ, rất khó nhìn thấy nhưng lại phát ra thứ ánh sáng u ám lạ thường.
Diệp Phùng Quân nhíu mày.
Mồng bốn Tết, Chu Tiểu Bảo lại tới.
Diệp Phùng Quân đang gấp giấy, thấy cậu ta, hắn ngừng làm việc, cười to nghênh đón: “Lại muốn nhờ ta gấp giấy nữa à?”
Chu Tiểu Bảo ngại ngùng bóp ngón tay: “Vâng… Nhưng mà…”
“Õng ẹo cái gì đó?” Diệp Phùng Quân khó hiểu.
“À thì… Con bướm mà ông chủ Diệp gấp hôm trước, mẹ tôi rất thích. Nhưng mà…”
Cậu ta gãi cái mũi đỏ ửng vì lạnh, dè dặt nói: “Mẹ tôi gỡ nó ra rồi, tại mẹ muốn biết bí kíp gấp giấy, ai dè gỡ ra rồi thì lại không tài nào gấp lại như cũ được nữa. Ông chủ Diệp, ngài dạy tôi gấp được không? Tôi muốn gấp cho mẹ tôi xem, coi như là chữa tâm bệnh của mẹ.”
Diệp Phùng Quân lắc đầu: “Lệnh đường bướng bỉnh thật đấy, tay nghề của Diệp Phùng Quân ta há có thể tùy tiện để người khác tùy tiện phá giải.”
Chu Tiểu Bảo vội vàng móc hà bao ra, lấy ra hai miếng vàng: “Lần này thù lao hơi ít, lần sau sẽ bù. Ông chủ Diệp thông cảm.”
Diệp Phùng Quân đánh giá cậu ta từ đầu xuống chân một lần nữa, hài hước nói: “Chu công tử chi mạnh tay thế này, mẹ cậu có biết không?”
Chu Tiểu Bảo không trả lời, chỉ thở dài: “Tiền của tôi là tiền trong sạch, xin ông chủ Diệp cứ an tâm.”
Diệp Phùng Quân cười, nhận lấy miếng vàng: “Ngồi đi, lát nữa cậu nhớ xem cho kỹ ta gấp thế nào, ta chỉ dạy một lần thôi.”
Chu Tiểu Bảo mừng rỡ nhướn mày, luôn miệng cảm ơn.
Giờ phút này, trời đổ mưa tuyết lất phất, không khí đầu xuân lạnh hơn bao giờ hết, Diệp Phùng Quân đốt lò sưởi, hai người ngồi sóng vai nhau.
Chu Tiểu Bảo chăm chú xem mỗi đường gấp của hắn, lòng thầm cảm thán sao trên đời lại có người khéo léo như thế chứ, không cần bất cứ ma lực nào cũng đủ biến tờ giấy trắng nhàm chán thành thế giới diệu kỳ.
Chu Tiểu Bảo không thông minh nhưng cũng không quá ngốc, Diệp Phùng Quân chỉ biểu diễn một lần, cậu ta đã có thể vụng về làm từng bước theo trí nhớ để gấp một con bướm giấy khác, tuy chỉ có một bên cánh cử động được nhưng cũng đủ khiến cậu ta phấn khích.
“Mẹ tôi chắc sẽ vui lắm.” Cậu phấn khởi đứng dậy, cầm “tác phẩm” của mình chào tạm biệt Diệp Phùng Quân.
Diệp Phùng Quân tiễn cậu ta ra cửa, cười toe: “Về nhà nói với mẹ cậu là ta còn biết gấp chó vẫy đuôi, mèo há miệng, hoa mẫu đơn hé nở. Nếu bà cụ thích thì cậu có thể đến đây học gấp.”
Chu Tiểu Bảo vui phát điên, liên tục cảm ơn, cuối cùng còn kính cẩn vái chào hắn: “Ông chủ Diệp, ngài tốt quá.”
Mưa lớn dần, Chu Tiểu Bảo che ô vội vã biến mất trong không khí càng lúc càng buốt giá.
Như Diệp Phùng Quân mong muốn, một năm sau, Chu Tiểu Bảo trở thành khách quen của Nguyên Bảo Đường, có khi mấy ngày ghé một lần, có khi cả tháng mới tới một lần, lần nào cũng trả thù lao cho hắn. Mà hắn cũng không nuốt lời, cầm tay chỉ dạy cậu ta gấp mèo, gấp chó, gấp bí ngô. Công việc vừa đơn giản vừa kiếm được nhiều tiền thế này khiến lòng người vui vẻ.
Khi đã quen thân, đề tài tán gẫu của hắn và Chu Tiểu Bảo ngày càng phong phú. Thằng nhóc này nói cậu ta đã hai mươi ba tuổi, phụ thân mất sớm, không có huynh đệ tỷ muội, được một tay mẫu thân nuôi lớn. Nhà ở thôn Thạch Ngưu ngoại ô thành Lạc Dương, mẫu thân trồng trọt nuôi gà, cậu ta làm chân chạy vặt ở trong thành, cuộc sống tạm ổn định, nhưng đến năm mười bảy tuổi, cậu ta xui xẻo bị bắt đi tòng quân, lại xui xẻo bị phân vào đại quân đi tới Thái Nguyên, hoàng đế muốn Bắc phạt hòng dẹp sạch người Khiết Đan và bọn có tư tưởng chống đối, song chiến tranh nổ ra lúc mùa hè nóng bức, binh sĩ mắc bệnh dịch, được binh lính Khiết Đan giúp đỡ, cuối cùng hoàng đế bèn rút quân.
Hôm đó, Chu Tiểu Bảo xắn tay áo lên cho hắn xem vết sẹo lớn trên cánh tay, nói may mà rút quân, chứ không có lẽ cậu ta đã chẳng thể quay về, đánh giặc đáng sợ lắm.
“Vì sao lại đến nước Thục? Ở Lạc Dương sống rất tốt cơ mà?” Diệp Phùng Quân hỏi cậu ta.
“Mẹ tôi nghe nói nước Thục tốt lắm, cảnh đẹp món ngon nhiều không kể xiết, bà muốn đến xem một lần. Tôi không chịu nổi ngày này bà cũng làu bàu nên vào hai năm trước, mẹ con tôi đã dời nhà đến đây. Mẹ tôi thích lắm, nói muốn ở đây an hưởng tuổi già, mấy năm nay sức khỏe của mẹ càng ngày càng yếu, nếu mẹ thích, vậy thì tôi ở đây với mẹ thôi.” Chu Tiểu Bảo nói như thế.
Diệp Phùng Quân gật đầu, nói: “Mẹ con cậu làm nghề gì?”
“Mẹ tôi vẫn nuôi gà.” Chu Tiểu Bảo thành thật trả lời: “Tôi thì có lúc làm phụ bếp ở tửu lâu, có lúc chạy vặt cho người ta.”
“Cuộc sống khá vất vả nhỉ.” Diệp Phùng Quân thuận miệng nói.
Chu Tiểu Bảo loay hoay tờ giấy trong tay, gật đầu: “Không dư dả, may mà không cần lo ba bữa cơm hằng ngày.”
“Vậy cậu lấy Bích Hàn Kim ở đâu?” Ngữ điệu của Diệp Phùng Quân bỗng trở nên nghiêm nghị, giống như biến thành người khác.
Chu Tiểu Bảo sững sờ, không dám ngẩng đầu hồi lâu.
Mấy miếng vàng mà cậu ta đưa cho hắn mấy ngày qua rơi xuống trước mặt cậu, đằng sau là gương mặt lạnh lùng rất hợp với bộ trường bào trắng và cả làn da trắng của Diệp Phùng Quân, hệt như một con quỷ.
“Tôi… Tôi về đây.” Chu Tiểu Bảo không dám nhìn hắn, cúi đầu chạy vọt ra ngoài cửa.
Diệp Phùng Quân không khách sáo với cậu ta, cầm một sợi dây đuổi theo, quật dây khiến cậu ta bị vấp và ngã xuống đất, nhanh chóng trói gô cậu ta lại, lôi vào trong hậu viện, sợi dây được vung lên, mắc lên cành cây hòe to lớn, kéo một phát, Chu Tiểu Bảo bị treo giữa không trung. Cả quá trình làm liền một mạch, tuyệt không nương tay.
“Ông chủ Diệp… Tôi sợ độ cao…” Chu Tiểu Bảo nghẹn ngào xin tha.
Diệp Phùng Quân cầm một cái ghế ra, nhàn nhã ngồi xuống, tay có thêm một cây cung và nhúm giấy vụn.
“Chu Tiểu Bảo, ta dạy cậu gấp giấy chỉ một lần, giống như trước đây, ta hỏi cậu cũng chỉ một câu.” Hắn đưa nhúm giấy vào cung, kéo căng dây cung, nheo mắt nhắm đích, “Bất luận kẻ nào ở chỗ ta cũng chỉ có một cơ hội duy nhất thôi.”
“Tôi… Tôi không biết ngài đang nói cái gì, Bích Hàn Kim là gì chứ?” Chu Tiểu Bảo giãy giụa.
Á! Nhúm giấy bắn trúng cổ của Chu Tiểu Bảo, tuy không gây ra thương tích nhưng khiến cậu ta đau đến nhe răng trợn mắt.
“Vậy cậu nói cho biết cậu lấy nhiều vàng như thế ở đâu?” Diệp Phùng Quân lấy nhúm giấy thứ hai, nhắm đích.
“Là tổ tiên truyền lại!” Chu Tiểu Bảo chảy nước mắt nước mũi tèm lem.
A! Nhúm giấy bắn trúng mặt cậu ta, cậu ta hét vang vì đau.
“Đến nói dối cũng không biết, cậu nói xem cậu có đáng bị đánh không?” Diệp Phùng Quân bỏ cung xuống, cầm lấy nhúm giấy thứ ba.
“Đừng đánh, đừng đánh nữa! Van xin ngài đấy ông chủ Diệp!” Chu Tiểu Bảo òa khóc, “Tôi không thể nói thật mà. Nhưng số vàng đó chắc chắn không phải kiếm từ con đường bất chính đâu, ngài thả tôi đi!”
Diệp Phùng Quân bật cười: “Không thả. Ta thích xem cảnh cậu bị treo lên đánh thế đấy.”
“Tôi không nói được thật đó!” Mồ hôi lạnh và nước mắt của Chu Tiểu Bảo đổ thành con sông bi thương, “Tôi đã hứa với nó là phải giữ bí mật rồi, nói ra sẽ hại nó mất!”
“Nó?” Diệp Phùng Quân lại giơ cung lên, “Dùng hết giấy ta sẽ đổi thành đá. Thế thì không chỉ đau thôi đâu. Sân nhà ta rộng, nếu ta lỡ tay giết ai thì cũng dư chỗ để chôn một cái xác.”
Trong giây phút nhúm giấy thứ ba bắn trúng trán mình, Chu Tiểu Bảo khuất phục: “Tôi nói tôi nói!”
Diệp Phùng Quân hài lòng đứng dậy, đi lên mấy bước, ngẩng đầu nhìn cậu ta treo lơ lửng giữa không trung: “Nói đi.”
“Là… chim Sấu Kim!” Gương mặt căng cứng của Chu Tiểu Bảo đỏ bừng.
Diệp Phùng Quân nhướn mày: “Sao ngươi có được?”
“Năm tôi mười lăm tuổi, nó rơi xuống chuồng gà nhà tôi, cả người đều có lông màu vàng, to bằng con gà.” Chu Tiểu Bảo vội nói: “Nó nhả ra vàng vụn, ngày hôm sau những mảnh vàng vụn đó sẽ tự ghép lại thành các miếng vàng không đều nhau. Mấy năm nay, nó đều như vậy.”
“Sao cậu biết nó là chim Sấu Kim?” Diệp Phùng Quân hừ lạnh, “Đó không phải là con gà nhà cậu, đâu thể nhìn là biết ngay.”
Chu Tiểu Bảo vội nói: “Nhà cũ của tôi có một quyển sách cũ mèm, trong đó toàn những câu chuyện thần tiên quỷ quái, kể từ thời Tào Ngụy, nước Côn Minh dâng một con chim Sấu Kim, to như chim tước, lông vàng óng, nhả ra vàng. Sau khi Ngụy bị diệt, tung tích của con chim này cũng bị mất dấu. Tuy quyển sách đó đã bị mất nhưng tôi nhớ rõ lắm. Chim mà nhả ra vàng, không phải Sấu Kim thì là gì?!”
“Phụt!”, một hòn đá bay ra khỏi tay Diệp Phùng Quân, sợi dây bị đứt, Chu Tiểu Bảo khóc thét rơi xuống đất.
“Bao nhiêu năm nay, không có ai gây rối với cậu?” Diệp Phùng Quân ngồi chồm hổm trước mặt cậu ta: “Con chim này là thứ mà rất nhiều người tha thiết có được đó.”
Chu Tiểu Bảo kéo sợi dây trên người ra, ngồi dậy tủi thân nói: “Tôi kín đáo lắm, không cầm vàng đó đi tiêu xài. Số vàng mà nó nhả ra mấy năm qua đều đã được tôi cất hết rồi, ngay cả mẹ tôi cũng không biết. Tôi còn đi làm công để kiếm tiền, khi nào túng quẫn quá thì mới lấy một miếng để đổi vài thứ.”
Diệp Phùng Quân ngờ vực đánh giá cậu ta: “Nếu đã thế thì cậu tội gì phải dùng nhiều tiền để học thuật gấp giấy của ta?”
“Mẹ tôi thích gấp giấy mà.” Chu Tiểu Bảo mặc kệ cái đầu gối đau đớn, khóc lóc quỳ lạy: “Tôi đã gìn giữ bí mật này suốt tám năm, ông chủ Diệp, cầu xin ngài thương tình tôi chưa từng làm điều ác cũng chưa từng khiến ngài thiệt thòi, xin đừng nói bí mật chim Sấu Kim cho ai hết.”
Diệp Phùng Quân đứng dậy: “Ta sẽ cân nhắc.”
“Ông chủ Diệp.” Chu Tiểu Bảo lau bùn đất trên mặt, đứng phắt dậy, “Sao ngài biết Bích Hàn Kim?”
Diệp Phùng Quân cười giảo hoạt: “Vua Ngụy nuôi chim Sấu Kim ở Bích Hàn Đài được xây bằng thạch anh, do đó mới gọi vàng mà nó nhả ra là Bích Hàn Kim. Cậu tưởng khắp thiên hạ chỉ có cậu đọc sách thôi ư?”
“Ồ…” Chu Tiểu Bảo gãi đầu, vội vàng đi theo hắn, “Ngài sẽ không tiết lộ ra ngoài đâu, đúng không?”
“Ta nói sẽ cân nhắc có nghĩa là tùy theo tâm trạng.”
“Không được nói không được nói!”
“Tránh ra tránh ra. Sao chim Sấu Kim không rơi xuống nóc nhà ta mà lại cứ nhè cái chuồng gà ngớ ngẩn nhà cậu mà rơi chứ!”
“Có lẽ là nó thấy nóc nhà ngài không đẹp bằng chuồng gà nhà tôi?”
“Câu vừa rồi không phải là câu hỏi!!”
“Ờ…”