Trên con đường rộng thênh thang thẳng tắp, một ông cụ thúc xe trâu đi về phía trước.
Trên xe trâu, Lắm Lời cầm cái bánh bao hì hục gặm, còn Cút Xéo thì bị dính vụn bánh bao ở khóe môi, thỏa mãn nằm trên đống cỏ khô ngủ say sưa, nước miếng chảy giàn giụa.
Đào Yêu nhìn chằm chằm Lắm Lời, ôm chặt bọc bánh bao vào lòng, mắng: “Cậu là heo à? Ăn bốn cái rồi đó! Nói cho cậu biết, bữa trưa, bữa tối, bữa khuya của cậu không còn đâu!”
“Cô cũng ăn năm cái đó!” Lắm Lời hiên ngang đáp lại.
Đào Yêu nhìn trời: “Cậu đếm nhầm rồi.”
“Đào Yêu,” Lắm Lời chợt hỏi, “Chúng ta đi luôn à?”
“Chứ không thì sao? Chẳng lẽ ở lại tắm bùn?”
“Cô không an ủi Khánh Kỵ ư? Nó tội nghiệp ghê.” Lắm Lời đặt cái bánh bao xuống, “Cô đơn một mình ở đó suốt năm mươi năm chỉ vì muốn thực hiện một lời hứa, nhưng người mà nó đợi mãi mãi không thể đến.”
“Ta am hiểu giết yêu quái, cũng am hiểu cứu yêu quái, nhưng an ủi yêu quái thì… Cậu đã từng thấy ta làm chuyện rỗi hơi đó bao giờ chưa?” Đào Yêu khinh khỉnh lườm cậu.
“Nhưng mà…” Lắm Lời suy nghĩ hồi lâu vẫn không thể phản bác lời nói của nàng, bèn giận dỗi tiếp tục gặm bánh bao.
Xe trâu lộc cộc đi về phía trước, ông cụ lãng tai hát nghêu ngao.
Hôm nay có nắng, những ngày lạnh nhất đã qua.
Đào Yêu nhìn non nước và vùng đất phía xa, nói: “Ai cũng cho rằng không có gì là yêu quái không làm được, vừa sợ vừa hận chúng, họ đâu biết rằng có rất nhiều loài yêu quái giống như Khánh Kỵ, vừa nhỏ bé vừa vô hại, đến cả con lươn tinh cũng không đánh lại, thậm chí nhỏ bé đến mức cả đời này chỉ làm được một việc. Nhưng dù vậy, chúng vẫn nguyện giữ lời hứa, không qua loa lấy lệ, từ khi sinh ra đến khi chết đi, chưa từng nghĩ xấu về thế giới.”
Lắm Lời hít mũi, nghẹn ngào nhai bánh bao.
Thấy cậu như vậy, nàng cười: “Cho nên loài tiểu yêu này là ngu ngốc nhất, cũng dễ mất mạng nhất, giống như Lắm Lời cậu giữa chốn nhân gian, nếu không có ta cứu cậu, trông nom cậu, bảo vệ cậu, không biết cậu đã bị ăn thịt bao nhiêu lần rồi!”
Nỗi bi thương vừa dấy lên trong lòng bị đứt gãy, Lắm Lời nhìn nàng chằm chằm: “Lúc ta rơi xuống ao bùn, chẳng phải cô đã nói là để ta chết chìm ư?”
Đào Yêu lè lưỡi: “Đằng nào Liễu công tử cũng sẽ cứu cậu, ta chỉ nói cho vui mồm thế thôi. Đừng thù dai vậy chứ.”
Lắm Lời hừ mạnh, nói tiếp: “Thế cô nghĩ Khánh Kỵ có biết chỉ cần nó sử dụng yêu lực để đi ngàn dặm thì sẽ chết không?”
Nàng nằm trên đống cỏ khô, kê hai tay sau gáy: “Cho dù biết, chúng vẫn sẽ tuân thủ lời hứa của mình, nguyện đi ngàn dặm vì người đầu tiên gọi tên chúng dẫu có chết. Có lẽ trong lòng loài yêu quái ngớ ngẩn ấy, không phụ lời hứa mới là ý nghĩa cuộc đời.”
Lắm Lời nuốt miếng bánh bao cuối cùng, suy tư: “Vậy Vương Tiểu Ngưu cũng là đứa trẻ ngớ ngẩn, tháng nào cũng đưa cá cho con mèo già.”
Đào Yêu bật cười: “Đúng vậy, đứa trẻ này cũng dại dột vô vùng. Có điều cũng không có gì là không tốt cả.”
“Á, chúng ta nói xấu sau lưng người ta như vậy hình như không được hay lắm? Nhất là khi bọc bánh bao này là do Vương Tiểu Ngưu cho đó.”
“Nó có nghe được đâu.”
“Nhưng Phật Tổ nghe được.”
“Phật Tổ cũng chỉ nghe cậu nói Vương Tiểu Ngưu là đứa trẻ ngớ ngẩn thôi, ta không tin Phật, Phật Tổ sẽ không nghe thấy ta nói gì.”
“Nói năng bậy bạ!”
“Tiểu sư phụ, cậu vừa khẩu nghiệp đấy!”
“A di đà Phật…”
Quyển sổ tay quá to, Khánh Kỵ gục trên quyển sổ, mất rất nhiều ngày mới đọc hết.
Hóa ra hắn không về thật.
Nó ngồi ở mép trang giấy cuối cùng, lau nước mắt.
Trên trang giấy cuối cùng của quyển sổ có dòng chữ không thuộc về hắn, xiêu xiêu vẹo vẹo, cực kỳ khó đọc:
“Hiện giờ thân thể của mi đã thuộc về ta, trước khi ta cho phép, mi không được hứa hẹn truyền tin nữa. Thế gian to lớn hơn Kính Hoa Trạch rất nhiều, đi nhìn ngắm nó cũng không mất gì.”
Vậy thì… đi nhìn ngắm thử xem?!
Nó đứng dậy, đi tới trước Kính Hoa Trạch đã mất hết vẻ đẹp, ở mấy mô bùn, một con lươn ngốc nghếch hết chui ra rồi lại chui vào.
Nàng nói tội của con lươn tinh không đáng chết, bị phế tu vi thì cũng chỉ còn là con lươn bình thường, thôi thì nhường ao bùn này cho con lươn vậy.
Ai cũng nói Đào Yêu đại nhân ở Đào Đô rất tuyệt tình, giết yêu quái không gớm tay… Chẳng lẽ chỉ là lời đồn thổi?
Nõ gãi đầu, nhảy lên xe ngựa.
Dưới ánh trăng, một chiếc xe màu vàng tí hon vọt ra khỏi Kính Hoa Trạch, nhờ sự che chở của bóng đêm, chiếc xe bay thẳng về nơi xa, không chút vương vấn, nhẹ nhõm ung dung.
Cuộc đời này, ngươi không lấy mạng ta, ta không nợ ngươi lời hứa hẹn, không uổng.