Năm đầu tiên đất nước thái bình, Thành Đô, ngoại ô.
“Khách quan, mì thịt dưa chua của ngài có rồi đây!” Tiểu nhị nhanh nhẹn đặt bát mì nóng hổi xuống trước mặt nàng, vắt cái khăn lên vai theo thói quen rồi nói với tiểu hòa thượng ngồi bên cạnh nàng, “Tiểu sư phụ, mì chay của đệ phải chờ thêm một lát hi hi.”
Ngửi bát mì thơm phức trước mặt, nàng hớn hở nói: “Ngửi mùi thôi là thấy ngon rồi, nghe nói ẩm thực của nước Thục rất ngon, ngay cả một bát mì bé xíu cũng không làm người ta thất vọng.” Nàng gắp mì lên thổi, ống tay áo trượt xống để lộ sợ dây đỏ buộc quanh cổ tay, chiếc chuông màu vàng nhỏ xíu được treo trên sợi dây treo trông càng nổi bật và đáng yêu bởi làn da trắng muốt, song bất kể động tác của nàng mạnh mẽ bao nhiêu, chiếc chuông vàng vẫn không hề phát ra tiếng động.
Tiếng sụp soạt vang lên, bát mì trôi xuống bụng, nàng thỏa mãn hít vào một hơi, giơ ngón tay cái lên với tiểu nhị.
“Khách quan thích thì tốt quá.” Được khen ngợi, tiểu nhị hết sức vui mừng, không dằn được lòng mà nhìn nàng thêm mấy lần. Đó là một cô bé rất xinh đẹp, khoảng mười bốn mười lăm tuổi, đôi mắt hạnh long lanh sáng như sao, cười lên tạo thành hai đường cong cong, cộng thêm hai má lúm lanh lợi nên khi nàng cười, không cần ăn gì cũng thấy ngọt. Cách ăn mặc của nàng cũng rất đẹp, áo đỏ quần đỏ trông vui tươi như bức tranh ngày tết, bên hông buộc một cái túi màu đen, trông không giống hà bao cũng chẳng giống túi thơm, miệng túi được một sợi dây bình thường cột chặt, chiếc túi căng phồng. Cô bé này chỗ nào cũng đẹp, chỉ có tóc tai là hơi lộn xộn, hai bím tóc được thắt bừa, một bím tóc buông rũ trước ngực. Bên cạnh nàng là tiểu hòa thượng tầm sáu bảy tuổi, mặc tăng y màu xám, cổ đeo tràng hạt, cái đầu trọc như phát sáng bên dưới ngọn đèn dầu, từ lúc vào khách điếm tới bây giờ, cậu vẫn luôn trưng bộ mặt “bị quỵt tiền”.
Hiếm khi thấy hòa thượng và cô nương tục gia cùng ngủ trọ tại khách điếm, tiểu nhị thắc mắc: “Khách quan không phải là người nơi đây phải không? Hình như tôi chưa từng gặp cô và vị tiểu sư phụ này.” Còn dưa dứt lời, ô cửa sổ gần nàng bỗng dưng bị bật tung, mấy bông tuyết cuốn mình trong gió rét nhân cơ hội lùa vào, tiểu nhị vội vã đóng kín cửa sổ lại, sợ nàng bị lạnh.
Một bông tuyết đậu trên chóp mũi nàng chợt tan ra, nàng quay đầu hỏi tiểu nhị: “Nước Thục khác với phương Bắc, rất hiếm khi có tuyết đúng không?”
“Cũng thường có tuyết lắm, nhưng đúng là rất hiếm khi lại rơi lớn như bây giờ.” Tiểu nhị chà xát hai bàn tay, “Cô không bị lạnh đó chứ?”
“Mới ăn bát mì xong, sao dễ bị lạnh thế được.” Nàng cười, “Quán trọ nhà ngươi đặt tên không hay lắm, đa số quán trọ đều có tên là “Duyệt Lai” hoặc “Thường An” chứ chẳng ai lại đặt tên là “Khách điếm Phong Tuyết” như quán trọ của các người, vốn dĩ không gió không tuyết thì cũng vô duyên vô cớ bị các ngươi gọi đến.”
Bên ngoài lại rít lên một trận gió, đèn lồng treo dưới mái hiên bay phấp phới, nương theo ánh đèn lúc mờ lúc tỏ, bốn chữ “Khách điếm Phong Tuyết” như bị lung lay theo. Đêm lạnh tuyết dày, khó tìm thấy dấu vết của con người, trong phạm vi hơn mười dặm quanh đây chỉ có nơi này là có ánh sáng, cho dù ai thấy cũng sẽ muốn đến đây để tránh gió tránh tuyết, ăn bát mì nóng.
“Khách quan vui tính quá.” Tiểu nhị cười to, “Tên của quán trọ là do chưởng quỹ đặt, có ý nghĩa là mưa thuận gió hòa, tuyết rơi là báo hiệu cho một năm bội thu.”
“Đúng vậy đúng vậy, đúng là ý đó.” Tuy vẫn luôn đứng trong quầy chuyên tâm gảy bàn tính nhưng tai chưởng quỹ mập ú rất thính, xen ngang, “Cô nương đến đúng lúc đó, sáng mai ngủ dậy, tuyết sẽ rơi rất dày, cô có thể làm người tuyết hoặc chơi ném tuyết, vui lắm!”
Nàng không lên tiếng, chuyên tâm ăn mì.
“Ta đói…” Rốt cuộc tiểu hòa thượng cũng mở miệng nói hai tiếng.
Đang gắp mì chuẩn bị cho vào miệng, nàng đặt đôi đũa xuống, hào phóng đẩy bát mì tới trước mặt cậu: “Ăn đi!”
Tiểu hòa thượng nhíu mày: “Người xuất gia không ăn thịt!”
“Vậy thì nhịn đói.” Nàng nhanh chóng kéo cái bát trở về, cố ý chậm rãi ăn từng miếng, từng miếng.
Tiểu hòa thượng dẩu môi xoay đầu đi, hồi lâu sau mới lấy can đảm hỏi nhỏ tiểu nhị: “Ờ thì… xin hỏi món chay của ta phải chờ bao lâu nữa?”
“Sắp rồi sắp rồi.” Tiểu nhị hét to về phía phòng bếp, “Làm mì chay nhanh lên! Tiểu sư phụ đói rồi!”
Lúc này trong quán mì ngoài nàng và tiểu hòa thượng còn có hai bàn khách nữa, một bàn ngồi đầy bốn thương nhân phong trần, thân thể khỏe mạnh, ngựa của họ đang được giữ ở chuồng ngựa đằng sau khách điếm chở tới mấy cái thùng gỗ lớn. Bàn còn lại chỉ có một vị khách, là một công tử nhã nhặn tuổi ngoài đôi mươi, mặt mũi thanh tú trắng trẻo, mái tóc đen được búi gọn gàng trên đỉnh đầu bằng một chiếc trâm bạch ngọc, mặc áo xám không mới không cũ, chiếc áo choàng cùng màu được đặt ở băng ghế bên cạnh, trên bàn thả một bầu rượu và một đĩa rau xào, tự rót rượu uống một mình.
Rốt cuộc mì chay cũng được dọn lên, tiểu hòa thượng vừa hạnh phúc cầm đũa lên thì bát mì đã không thấy tăm hơi.
Nàng bưng bát mì chay của cậu, không sợ nóng mà húp sụp soạt, sau đó thỏa mãn sờ bụng: “No quá.”
Bàn tay nắm đũa của tiểu hòa thượng run run, niệm mấy tiếng a di đà Phật rồi mới ấm ức nói: “Cô mua bát mới cho ta đi…”
“Không có tiền.” Nàng xòe tay, “Ai bảo hồi nãy dâng mì lên tận miệng mà cậu không ăn, bây giờ cậu chỉ có thể đi hóa duyên() thôi.”
“Không ăn cũng được. Phật viết, hết thảy đều không, có mì tức là không có mì, không có mì tức là có mì.” Mồm miệng của tiểu hòa thượng rất lanh lợi, cậu bỏ đũa xuống bàn, chắp tay niệm kinh.
() Hóa duyên: tăng ni, đạo sĩ đi xin bố thí, người bố thí sẽ có duyên lành với tiên phật.
Chưởng quỹ buồn cười, nói: “Ta nói cô nương này, cô đừng trêu vị tiểu sư phụ này nữa, trời lạnh lắm, không ăn thì không làm gì được đâu, nếu cô xót tiền thì để ta mời bát mì chay này vậy.” Ông ta gọi tiểu nhị: “Ê, bảo phòng bếp nấu thêm bát mì chay cho tiểu sư phụ.”
Nghe vậy, tiểu hòa thượng vội vàng đứng dậy chắp tay với chưởng quỹ: “A di đà Phật, chưởng quỹ ở hiền chắc chắn sẽ gặp được thiện quả.”
Nàng nhướn môi, chỉ cười chứ không nói.
Có vẻ như các thương nhân ăn uống rất thỏa thuê, tiếng trò chuyện rất to, vừa gặm xương vừa cụng hết ly này tới ly khác.
Công tử áo xám luôn an tĩnh đột nhiên ho dữ dội sau khi uống còn dư non nửa ly rượu, hắn dùng một tay che miệng, một tay lẳng lặng đấm nhẹ vào ngực nhưng cơn ho vẫn không thuyên giảm, ngược lại còn có phần dữ dội hơn.
Các thương nhân đã chuếnh choáng say, thấy vậy thì nói năng thô lỗ: “Đừng nói là mắc chứng ho lao đó chớ, bị bệnh thì mau về phòng đi!”
Tiểu hòa thượng bước lên phía trước nói với công tử áo xám: “Thí chủ bị bệnh ư?”
Công tử áo xám khoát tay với cậu, gương mặt trắng trẻo đỏ lựng vì ho, đang định nói gì đó thì cổ họng chợt nóng lên, phun ra ngụm máu lớn, màu máu rất sậm, gần như là màu đen.
Sắc mặt tiểu hòa thượng tái nhợt, vội vàng đỡ lấy cánh tay của hắn, lo lắng hỏi: “Thí chủ không khỏe ở đâu?”
Công tử áo xám lắc đầu, một tay vẫn ôm chặt lồng ngực phập phồng giống như có thứ gì đó đang chạy ở bên trong.
Thấy hắn quá đỗi khó chịu, tiểu hòa thượng vừa niệm a di đà Phật vừa vỗ lưng hắn: “Thí chủ chớ hoảng sợ, ở đây có vị…”
“Lắm Lời!” Nàng ngăn tiểu hòa thượng lại, “Chưa ăn cơm mà còn có sức tán dóc?”
Tiểu hòa thượng quay đầu nói: “Vị thí chủ này sắp chết rồi! Cô không cứu người mà còn có thời gian tán dóc?”
Còn chưa dứt lời, công tử áo xám đã gục xuống bàn, hôn mê bất tỉnh.
Các thương nhân say xỉn thấy màn này thì luôn miệng nói xui xẻo, đụng phải đứa mắc bệnh ho lao, bốn người lục tục đứng dậy, hùng hổ đi lên lầu, song còn chưa kịp bước lên cầu thang thì cả bốn người đàn ông to cao lực lưỡng thay nhau ngã xuống, nằm thành bốn đống vô tri vô giác dưới đất.
Thấy thế, tiểu hòa thượng hấp tấp chạy tới, bắt lấy cánh tay của một người trong số họ, vội nói: “Thí chủ, ông bị sao vậy? Các ông…” Lời còn chưa dứt, cậu vội rụt tay về như bị rắn cắn, khoảng trống giữa ngón tay cậu và cánh tay người thương nhân giăng chất lỏng sền sệt, bốn người nằm trên đất tựa như cây nến đang bị tan chảy, dần hòa tan vào nhau.
Tiểu hòa thượng há hốc miệng, chạy nhanh tới gần nàng: “Thế kia là sao? Họ bị sao vậy?”
Nàng nhún vai: “Chắc là say thôi, ha ha.”
“Cô còn cười?” Tiểu hòa thượng phẫn nộ nhìn nàng, “Cứu họ đi!”
Nàng lực bất tòng tâm nhìn lên trần nhà: “Hôm nay cậu mới quen ta à? Ta không cứu con người.”
“Cô…”
Tiểu hòa thượng sốt sắng giậm chân, thần sắc nàng bỗng chốc trở nên khó coi, nàng đứng dậy, nhíu mày, không nói gì liền ngã xuống đất bất tỉnh làm tiểu hòa thượng giật mình suýt hét toáng lên.
Thoáng chốc khách điếm trở nên hỗn loạn, công tử áo xám chỉ còn chút hơi sức nằm im trên bàn, bốn người đàn ông nằm dưới đất từ từ tan chảy, cách đó không xa còn có cô nương mặc quần áo màu đỏ nằm bất động, chỉ có duy nhất tiểu hòa thượng còn tỉnh táo là đang luống cuống đứng giữa đám người luôn miệng niệm a di đà Phật.
“Ơ, sao thế sao thế?” Chưởng quỹ ngừng gảy bàn tính, chầm chậm đi ra, thân hình mập ú lắc lư tiến về phía tiểu hòa thượng, thấy nàng nằm dưới đất, chưởng quỹ dè dặt giơ chân đá nhẹ người nàng, nhíu mày: “Cứng quá, không được.” Dứt lời lại đi về phía cầu thang, cũng đá vào bốn người đàn ông nằm dưới đất, sau đó nuốt nước bọt, gọi to vào bên trong: “Mấy đứa này được nè!”
Tiểu nhị và đầu bếp nhanh chóng chạy từ phòng bếp ra, mặt mày hớn hở.
“Cô nương này làm sao đây?” Tiểu nhị nhìn chưởng quỹ, “Đẹp quá.”
Đầu bếp cười khà khà, cười trêu: “Thằng nhãi ranh nhà đệ chỉ cần thấy đàn bà con gái là khen đẹp. Chờ lát nữa nó mềm ra thì cho đệ đó, ta và đại ca không giành với đệ đâu.”
“Đa tạ nhị ca.”
Tiểu hòa thượng há hốc mồm nhìn họ.
“Còn tiểu hòa thượng nữa!” Tiểu nhị chỉ vào cậu rồi lại nhìn sang bên kia, “Còn cả công tử kia nữa!”
“Trong bếp còn dư nửa bát canh, lát nữa cho tiểu hòa thượng uống là xong chuyện. Công tử kia thì thôi, mấy đứa mắc bệnh ho lao ăn tởm lắm, đem đi chôn cho rồi.” Đầu bếp xoa tay, “Đệ trông chừng hai đứa này nha, ta sang bên kia trước, để mềm quá mất ngon.”
Bên kia, chưởng quỹ mập ú thèm thuồng liếm môi, nói với đầu bếp: “Hai thằng mập là của ta, gầy thuộc về đệ.”
Tuy không quá vui lòng nhưng đầu bếp vẫn gật đầu.
Hai người ngồi xuống nhìn bốn người trước mắt, đôi mắt bắn ra tia sáng chỉ những ai đói bụng mới có.
Hai chiếc ống hút dài mềm thò ra khỏi miệng chưởng quỹ và đầu bếp đâm vào thân thể của hai thương nhân, họ hút vào, máu thịt của hai thương nhân biến mất, trên mặt đất chỉ còn lại hai bộ xương.
“Mỹ vị tột độ.” Chưởng quỹ ợ dài, cao hứng nghiêng đầu trao đổi ánh mắt thỏa mãn với đầu bếp.
Tiểu hòa thượng há hốc mồm, ngay cả a di đà Phật cũng không niệm nổi nữa.
“Không sao, không đau đâu.” Tiểu nhị sờ cái đầu trọc lóc của cậu, liếm môi nhìn chưởng quỹ và đầu bếp.
“Sao ngươi biết không đau?” Đằng sau hắn vang lên tiếng thắc mắc, “Người nằm dưới đất đâu phải là ngươi.”
Tiểu nhị quay phắt đầu lại, bụi trắng bỗng chốc từ đâu rơi xuống, trong mơ hồ, một bóng người màu đỏ cười khanh khách tiến về phía hắn.
Leng keng, leng keng!
Chiếc chuông vàng luôn im lặng bất kể động tác của nàng thì bây giờ bỗng phát ra tiếng kêu lanh lảnh.
Trong tiếng chuông, tiếng thét thê lương chói tai vang lên chỉ đúng một tiếng, thân thể tiểu nhị mềm nhũn, càng lúc càng khuỵu xuống thấp, cuối cùng biến thành con sên dài chưa tới nửa xích().
() xích = , cm.
Nàng nhấc chân, khinh thường đạp xuống, con sên bị chia năm xẻ bảy, dịch bắn ra tung tóe.
Tiểu hòa thượng nhíu mày, nhắm chặt mắt theo bản năng, luôn miệng niệm a di đà Phật.
Phía bên kia, chưởng quỹ và đầu bếp không kịp lau miệng, thậm chí đến cả đầu cũng chỉ có thể ngoái lại một nửa, bọn hắn cứng đờ tại chỗ, nhìn nhau bằng ánh mắt nghi hoặc và sợ hãi.
Leng keng, leng keng!
Nàng chầm chậm đi tới cái bàn gần bọn hắn nhất, ngồi xuống, cầm lấy một chiếc đũa rồi xoay tới xoay lui giữa các ngón tay.
Chưởng quỹ ợ một hơi dài rồi mới quay hẳn đầu lại, đánh giá nha đầu trước mắt, lắp bắp: “Ngươi… ngươi là…”
Đầu bếp sợ hãi run lẩy bẩy, núp đằng sau chưởng quỷ, nói: “Đại ca… là nàng ta ư? Sao nàng ta lại tới đây?”
Chiếc đũa trong tay nàng tinh nghịch chuyển động, nàng cười: “Hai vị no chưa?”
“Ngươi… ngươi là Đào Yêu?” Chưởng quỹ tốn rất nhiều sức lực mới thốt ra được hai chữ cuối.
Nàng gật đầu: “Là ta.”
Chưởng quỹ và đầu bếp như bị sét đánh ngang ta, toàn thân tê dại. Có điều sợ hãi cực độ có khi sẽ dẫn đến giận dữ cực độ, chưởng quỹ đột nhiên đứng bật dậy, chỉ vào mặt nàng, nói: “Sao ngươi không ở yên dưới gốc đào nhà ngươi mà chạy tới đây làm gì?”
“Ta cũng đâu muốn xen vô, là do trời rét quá, mà ta lại đói nên mới ghé quán ngươi ăn bát mì thôi mà.” Nàng tiếp tục xoay đũa, “Bọn ta chỉ muốn ăn mì, các ngươi lại muốn ăn bọn ta, cái này thì không được.”
“Đại ca… Làm sao đây?” Đầu bếp sợ xanh cả mặt.
Chưởng quỹ cắn răng: “Đằng nào cũng chết, liều mạng với nó thôi!”
Còn chưa dứt lời, hai thân thể đã nhanh chóng uốn éo, sau đó hai con sên khổng lồ quấn vào xong, cuối cùng hóa thành một con sên hai đầu khổng lồ cao tầm ba thước dựa vào trần nhà quan sát nàng, một cái đầu hung hăng nói: “Huynh đệ bọn ta tu hành vất vả, hôm nay nếu ngươi chịu buông tha, bọn ta sẽ rút về sơn dã, không đặt chân tới nhân giới nữa, bằng không, bọn ta sẽ cho ngươi nếm mùi!”
Nghe vậy, tiểu hòa thượng vội ngẩng đầu nói: “Sên yêu, có gì xuống đây hẵng nói, các ngươi ăn thịt người là không đúng, nếu chịu hối cải…”
“Câm miệng.” Nàng búng tay, chiếc đũa phóng tới cái đầu trọc lóc của tiểu hòa thượng.
“Đào Yêu!” Tiểu hòa thượng vừa sờ đầu vừa chạy tới gần nàng, khẩn cầu: “Họ chịu rời đi rồi thì tha đi, cô đã giết một người rồi, trời cao có đức hiếu sinh, chi bằng cô…”
“Phóng sinh là chuyện của ông trời, ta không phải trời.” Nàng liếc tiểu hòa thượng một cái rồi ngẩng đầu nói với con sên: “Uổng cho các ngươi tu hành nhiều năm, ngay cả cầu xin tha thứ cũng không biết, cho nên ta không vui, vì vậy ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”
Con sên sửng sốt, cả giận: “Vậy thử xem ngươi không bỏ qua như thế nào!”
Một luồng gió tanh nổi lên, con sên nhớp nhúa bổ từ trần nhà xuống, cái bóng khổng lồ bao trùm tiểu hòa thượng.
Nàng vân vê một viên thuốc nho nhỏ ở đầu ngón tay, nhưng chưa kịp ném đi thì một bóng hình màu xanh bỗng từ đâu xuất hiện, dùng tốc độ đánh không kịp bưng tai quấn lấy con sên, tiếng động ầm ĩ, cửa khách điếm mở tung, bóng hình màu xanh quấn con mồi lao ra cửa.
Khách điếm yên tĩnh trở lại, tất cả đèn dầu đều đã bị tắt, đột nhiên bên ngoài có ánh sáng lập lòe, trên cửa sổ các ngôi nhà đang khép chặt cửa hiện lên cái bóng khổng lồ, ẩn hiện một vật há to miệng chầm chậm nuốt con sên đang không ngừng giãy giụa vào bụng.
Sau đó, tuyết lại như cũ, không còn bất thường nữa.
“Đào Yêu, ta lại giúp cô một việc, cô phải nhớ kỹ đó.” Ngoài cửa sổ, tiếng nói của nam tử truyền vào nhưng không thấy bóng dáng đâu.
Nàng lấy que diêm thắp sáng ngọn đèn trên bàn, rất bất mãn nói với không khí: “Tưởng bở, ta có cần huynh giúp đâu!”
“Hai người lại tạo sát nghiệp! A di đà Phật, a di đà Phật!” Tiểu hòa thượng nhíu chặt mày, giận nhưng không dám nói gì, bèn niệm kinh.
“Xê ra xê ra, qua một bên mà niệm.” Nàng đẩy tiểu hòa thượng qua một bên, cầm que diêm đi tới gần cái bàn phía trước, cười nói với vị công tử áo xám đã tỉnh lại sau khi bị “ngất xỉu”: “Công tử ngồi cho chắc, để ta châm đèn giúp công tử.”
“Cảm ơn.” Công tử áo xám nhẹ nhàng nói, sau đó bỗng ho một trận.
Bấc đèn rực lên ngọn lửa, nàng thổi tắt que diêm, ngồi xuống ghế đối diện, chống cằm nhìn thanh niên tuấn tú: “Ngất là giả, bệnh là thật.”
“Phải. Nếu không gặp lương y, chỉ e tháng ngày không còn nhiều.” Hắn cầm bầu rượu, “Cuối cùng cũng được gặp cô nương, kính cô nương một chén, bệnh tình của tại hạ phải làm phiền cô nương rồi.”
Nàng cười: “Sao ngươi chắc chắn người mà ngươi cần tìm là ta? Lỡ con sên nhận nhầm người, gọi sai tên thì sao?”
“Quỷ y Đào Yêu, thiện ác như mê. Chuông vàng lướt qua, mảnh giáp không còn.” Hắn đẩy một chén rượu tới trước mặt nàng, tầm mắt rơi vào chiếc chuông vàng được đeo trên cổ tay nàng, “Thiết nghĩ không có nhiều yêu quái muốn nghe thấy tiếng chuông vàng này. Điều duy nhất mà ta không chắc chắn là cô có đến gặp ta hay không, nhưng cô đã đến, ta rất may mắn.”
Nàng nhún vai: “Đừng vui mừng quá sớm, ta tới gặp ngươi là vì cảm thấy thân phận của ngươi rất thú vị, còn về phần có muốn chữa trị cho ngươi hay không thì…”
“Ta biết, có muốn chữa trị cho ta hay không thì phải xem tâm trạng của cô nương. Hắn tiếp lời, “Tâm trạng hiện giờ của cô nương thế nào?”
“Bát mì bị bỏ mê hồn nhuyễn cốt ban nãy rất hợp với khẩu vị của ta, hiện tại ta không đói bụng, cho nên tâm trạng không tệ.” Nàng cười, quan sát hắn, “Ngươi đứng dậy xoay mấy vòng cho ta xem.”
Hắn khẽ nhíu mày nhưng ngại từ chối, bèn đứng dậy nhích ra mép bàn, đứng tại chỗ xoay hai vòng.
Tiểu hòa thượng đứng ở bên cạnh “a” lên một tiếng. Dưới ngọn đèn dầu, bóng của công tử áo xám không chỉ một mà là một đống, cảm giác như có vô số cái bóng chồng lên nhau, vô số cánh tay vươn ra, giương nanh múa vuốt.
“Chậc chậc, oán khí nặng nề.” Nàng bịt mũi, chê bai: “Ngươi làm gì mà mời gọi nhiều thứ thế, ta thấy ít nhất cũng tích oán khí của tận hơn vạn người.”
Công tử áo xám ngồi xuống: “Ta ăn thịt họ.”
Nàng lườm hắn: “Cơ thể khiếm khuyết của ngươi không chịu nổi nhiều “người” thế đâu.”
“Ta cũng tự thấy cơ thể đã tới điểm cực hạn… Vì vậy đành nhờ cậy cô nương.” Hắn đang nói, đột nhiên biến sắc, phun ra ngụm máu đen, lảo đảo ngã về sau, thân thể con người biến mất, một con hồ ly lăn xuống đất, ngất xỉu.
Đó là con hồ ly có màu lông rất hiếm gặp, dọc theo cột sống chia làm hai bên, nửa trắng nửa đen.
“A di đà Phật, là hồ ly kìa.” Tiểu hòa thượng vội vàng ngồi xuống ôm cơ thể lạnh lẽo của hồ ly vào lòng, “Ôi chao, nó không có đuôi! Đào Yêu, cô mau cứu nó đi!”
Hồ ly nằm trong lòng tiểu hòa thượng thở thoi thóp, toàn thân toát ra vầng sáng mỏng, chỉ nghe rõ một câu:
Cô mau cứu nó đi!