《Bách yêu phổ 》
Ma Nha vội hỏi: "Vậy sao ngươi lại lừa bọn ta đến đây? Chúng ta cũng chưa từng dùng Ám Đao của ngươi!"
Trùng Trùng cười cười: "Rõ ràng là mấy người tự tìm đến mà, mấy người vốn là người không liên quan."
Đột nhiên, tiếng cười của của Miêu quản gia tràn ngập cả huyệt động, hắn vừa cười vừa nói: "Không liên quan? Ta cứ tưởng rằng mình cứ làm một người không liên quan thì mọi việc đều sẽ tốt đẹp, nhưng hóa ra từ trước đến nay ta vẫn luôn lòng vòng trong đó." Hắn nhìn Lục Trừng rất lâu mới nói: "Ngươi từng cứu mạng ta, bây giờ thực sự muốn đòi lại thì cứ nói với ta một tiếng, hà cớ gì cứ phải liên lụy đến Hiểu Kính."
Lục Trừng đang nửa sống nửa chết nghe hắn nói vậy, đột nhiên trở nên kích động, khàn giọng nói: "Ngươi dám nói là người không phải chê nàng từng bán thân chốn thanh lâu mà vứt cho ta không! Ngươi dám nói ngươi không có tư tình với nàng không! Nàng chưa bao giờ từ bỏ ngươi, tất cả những thứ ngươi tặng nàng nàng đều nâng niu như bảo vật mà lưu giữ lại, ngươi ở chỗ ta nhưng tâm lại không không ở đây. Ngươi coi ta là gì? Là tên ngốc giúp người thu nhận thứ "ăn không có vị gì, bỏ thì tiếc" sao?"
Từng chữ như đao cắt, máu huyết mơ hồ.
"Hóa ra... ngươi vẫn luôn nghĩ như thế sao." Miêu quản gia thở dài, cả người tựa hồ như chán nản đến cực độ mà nằm xuống, không nhịn được mà cười rộ lên, cười mãi cười mãi, một giọt nước mắt thuận theo má lăn xuống.
Trùng Trùng thấy thế, thở dài nói: "Các người bị liên lụy thế này cũng thực sự rất đáng tiếc. Đương nhiên, lúc Lục Trừng đột nhiên bị mù kêu Trùng Trùng đến tìm Thẩm đại phu, ta thực sự rất kinh ngạc. Bởi vì nhiều năm như thế, người có thể giết được Ám Đao, chỉ có các ngươi. Ta đoán chắc với bổn sự của các ngươi, nhất đinh sẽ tìm đến chỗ Lục Trừng, vì thế ta vẫn ở thư viện Lục gia để đợi, thực sự rất hiếu kỳ các người là nhân vật cỡ nào." Nàng giống như có chút tiếc nuối nói: "Bất quá ta có chút thất vọng, các ngươi không hề lợi hại như ta tưởng, điều phiền phức là vốn ta có thể một lưới bắt gọn các ngươi những các ngươi lại chia nhau hành động, hại ta phải tìm một cái cớ để trốn đến tiệm thuốc, xử lý hai vị gia đây trước, mới quay lại nấu canh, sau đó lại cấp tốc đến tiệm thuốc để đợi các ngươi, làm ta bận muốn chết...bất quá cũng không sao, một người cũng không bỏ sót." Nàng ngừng một lát, nói thẳng: "Để tránh hậu hoạn sau này, xin lỗi, ta không thể giữ lại tính mạng của các ngươi rồi."
Lời vừa nói ra, nàng ta đột nhiên nâng cằm Lục Trừng lên, nhét một viên thuốc màu tím vào miệng hắn.
"Ngươi làm gì đó? Thả hắn ra!" Miêu quản gia thấy thế hét lên.
"Tuy rằng Thẩm đại phu mấy mươi năm trước đã bị ta làm thành y phục, nhưng y thuật của ta là thật, ta không chỉ "xuyên" bọn họ, mà còn trở thành bọn họ. Tất cả những thứ ta có được từ việc đọc sách, đủ để ta đóng vai bất cứ một vai diễn nào." Trùng Trùng thả Lục Trừng ra: "Chỉ trong chốc lát nữa thôi, trên đời này sẽ không còn Lục Trừng nữa."
"Ngươi..." Miêu quản gia liều mạng giãy dụa, tựa hồ như muốn dùng hết sức mình để làm đứt mớ tơ nhện trên người.
"Tơ của Tuyết Nhi nhả, lửa cũng không thể đốt đứt được, người có dùng hết sức thì cũng chỉ làm ngươi bị thương thôi." Trùng Trùng nghiêm túc nói: "Ngươi liều mạng vì bất cứ ai ở đây ta có thể hiểu được, nhưng bất cứ ai ở đây đó không nên bao gồm cả Lục Trừng chứ nhỉ. Cho dù ta không giết hắn, thì ngươi cũng không nên bỏ qua cho hắn chứ. Có thù báo thù, có oán báo oán, sách mà ta xem đều viết như thế mà."
Miêu quản gia nghiến răng: "Cho dù là kẻ thù thì hắn cũng là kẻ thù của ta, ngươi không có quyền thay thế ta."
Bên kia, Lục Trừng sau khi uống viên thuốc đó liền liều mạng ho khan, muốn khạc viên thuốc đó ra, nhưng đã quá muộn, chỉ trong phút chốc, chỉ nhìn thấy sắc mặt hắt đỏ rực, ngũ quan bắt đầu bị tan đi nhanh chóng, rất nhanh hắn còn lại một đống máu. Ngấm đầy trên tơ nhện.
Một mạng người có thể dùng phương pháp nhanh chóng như thế để làm biến mất, cho dù là một hung thủ tội đáng muôn chết thì cũng thực sự khiến tất cả mọi người ở đây nhìn thấy mà rét lạnh cả người.
Trùng Trùng giống như không có chuyện gì vớt tơ nhện lên, đi đến trước thùng gỗ, vắt đi giống như vắt một bộ y phục ướt, cả huyệt động chợt trở nên yên tĩnh, chỉ nghe thấy âm thanh "tí tách tí tách" từ thùng gỗ truyền đến
Sau khi vắt khô, nàng ta xách thùng gỗ lên đi đến bên bộ xương kia, lại lấy một cái gáo gỗ bên cạnh giá hoa, chậm rãi múc máu từ trong thùng gỗ sau đó cẩn thận tưới vào trong miệng của bộ xương, vừa tưới vừa nói: "Các ngươi không cần sợ, một mình hắn là đủ nuôi Ám Đao trong mười ba năm rồi."
"Không lẽ ngươi muốn chúng ta chết đói sao?" Đào Yêu trừng mắt nhìn nàng.
"Ta không muốn giết mấy người, nhưng mấy người cũng không thể sống được."
Trùng Trùng rất chân thành, khó xử nói: "Hay là cứ để các ngươi lại đây, đợi ta về xem trong sách có nhắc đến cách xử lý tình huống này không đã."
Đào Yêu cười lại: "Ngươi hiểu được các trồng và nuôi dưỡng Ám Đao, hiểu được cách sử dụng, ngươi tu luyện được thuật "xuyên nhân" mà yêu quái khác có nghĩ cũng không nghĩ đến được, ngươi bất luận làm bác sĩ hay làm a hoàn đều rất chắc tay, tất cả những điều này, đều do sở thích của ngươi ban cho. Ngươi từ vô số quyển sách trên đời có được tri thức và kiến giải, ngươi cho rằng chỉ ở một nơi nhỏ bé như Liên Thủy Hương thôi đã đủ hiểu cả thế giới này rồi sao?" Đào Yêu ngừng một lát, khóe miệng nhướng lên: "Không hổ là "Bách Tri" a."
Trùng Trùng sửng người: "Ngươi thế mà lại biết ta ư?"
"Ta cũng thích đọc sách mà." Đào Yêu nhè lười: "Ta từng đọc một quyển sách, trong đó nói, thế gian có yêu quái rất kỳ lạ, sinh ra từ sách, thân thể nhỏ như nhặng, giống như lá, mỗi chân có một con mắt, trời sinh thông mình, lấy việc đọc sách làm niềm vui, nhìn một lần là nhớ, nghe một lần ra hiểu, trường thọ, có thể biết được trăm vạn chuyện trên đời, gọi là Bách Tri, rất hiếm gặp."
Trùng Trùng kinh ngạc nói: "Ngươi xem sách gì?"
"Không nói cho ngươi đấy." Đào Yêu cười: "Tóm lại là một quyển sách mà người bình thường đến nghe cũng chưa từng nghe thấy."
Trùng Trùng không lên tiếng, sau khi tưới gáo "phân bón" cuối cùng vào bộ xương kia, mới đến bên cạnh Đào Yêu nói: "Nói tên sách cho ta!"
"Quả nhiên là một con mọt sách!" Đào Yêu híp mắt nhìn nàng ta: "Ít nhất cũng phải có một điều kiện để trao đổi chứ nhỉ? Không thể nào nói cho ngươi tên sách sau đó để ngươi bỏ đói ta đến chết được."
"Ta không thể thả ngươi đi." Trùng Trùng quả nhiên nói.
"Vậy chi bằng ngươi thả tiểu hòa thượng ra đi?" Đào Yêu nghiêm túc nói: "Dù sao thì ngươi cùng hiểu y thuật, muốn nó im miệng thì cứ làm nó câm đi là được, hà cớ gì cứ phải lấy mạng nó làm gì."
"Đào Yêu, ngươi điên rồi!" Ma Nha kinh ngạc nói: "Ta câm rồi thì sao tụng kinh được!"
"Ngươi chết rồi càng không thể tụng kinh được."
"Đã là lúc nào rồi sao ngươi vẫn không đứng đắn được một chút chứ!"
"Ta có lúc nào không đứng đắn đâu!"
"Vậy thì ngươi phải nghĩ ra một cách mà không cần chết đi!"
"Ta nghĩ rồi, nhưng ngươi không chịu đó thôi!"
Hai người thế mà lại cãi nhau ầm ĩ trước cái chết cần kề như này, Trùng Trùng không chịu nổi bịt tai lại: "Hai người đừng ồn ào nữa! Một người cũng không thể đi!"
"Không được, hôm nay ra phải mắng cho cái tên lừa trọc này tỉnh ra mới được!"
"Ngươi gọi ta là lừa trọc? Miếng thối như thế nhất định sẽ không gả đi được!"
"Tên lừa trọc thối tha ngươi dám trù ẻo ta!"
Chính trong lúc hai người họ đang cãi nhau đến long trời lở đất, thì một ánh sáng loáng qua, một sợi dây nhỏ bắn thẳng về phía sau đầu Trùng Trùng, ghìm chặt cổ nàng. Không biết được chế thành bằng chất liệu gì, từ chiếc nhẫn trên ngón tay của Miêu quản gia rút ra, trở thành vũ khí duy nhất có thể chế trụ Trùng Trùng ngay lúc này, dùng khả năng như hắn dùng để bẻ khóa, chỉ cần dùng sức một chút Trùng Trùng ngay lập tức sẽ đầu rơi khỏi cổ.
"Tuyết Nhi!" Trùng Trùng hét lớn.
Nhưng Tuyết Nhi hiển nhiên là không có cơ hội để giúp nàng ta giải vây nữa, bởi vì nó đang bị Cổn Cổn đánh đến không thể nào thoát ra được. Tơ nhện không ngừng nhả ra bị Cổn Cổn linh hoạt né tránh, mỗi một lần tránh đi, trên người con nhện lại có một vết cào rất sâu, chỉ trong chốc lát, Cổn Cổn đã cắn chết nó, nó nằm trong đám tơ nhện vô dụng tám chân chổng lên trời. Cổn Cổn lập tức nhảy lên người Ti Tĩnh Uyên, tơ nhện đến lửa cũng không thể đốt được lại bị nó dùng răng cắn đứt, Cổn Cổn hoàn toàn không khách khí, dùng tốc độ cắn bánh vừng để cắt đứt hết tất cả tơ nhện, chớp mắt đã cắt nát hết tơ nhện trên người Ti Tĩnh Uyên, nhưng sau khi Cổn Cổn đã đi khỏi rồi nhưng Ti Tĩnh Uyên vẫn nằm im bất động.
Đây là một con hồ ly mà nàng ta hoàn toàn không thèm quan tâm, từ lúc nào nó rời khỏi tâm nhìn của nàng ta, từ lúc nào nó thoát ra khỏi tơ nhện, nàng không biết?
Trùng Trùng sắc mặt đại biến, thân thể nhũn ra, nằm trên người Miêu quản gia, động thời một cái bóng trắng nhỏ bé chui ra từ trong lỗ tai nàng, trong chốc lát đã đi vào trong đống sách, mà Trùng Trùng đây này đã trở thành một lớp vỏ bọc, Ti Tĩnh Uyên đều không có bất cứ phản ứng nào.
Miêu quản gia buông tay, lùi lại một bước, không để ý đến cái khác, lập tức thu lại dây thép chạy đến cạnh Ti Tĩnh Uyên, ôm hắn trong lòng hét: "Đại thiếu gia! Đại thiếu gia!" Nhưng mặc cho hắn hét và lắc mạnh đến thế nào, Ti Tĩnh Uyên vẫn không có bất cứ phản ứng gì cả.
Đào Yêu vừa phủi mớ tơ nhện trên người vừa bước đến, cúi người sờ lên trán của Ti Tĩnh Uyên, lại thăm dò mạch tượng của hắn nói: "Tên này thân thể cũng yếu đuối quá đi, cư nhiên lại bị đám tơ nhện thắt cho ngất đi, đến Cổn Cổn nhà chúng ta cũng không bằng."
Miêu quản gia hai lông mày nhíu chặt, nhìn xung quanh: "Yêu quái đó đâu?"
"Khẳng định là chạy rồi, Bách Tri giỏi văn không giỏi võ, không có Tuyết Nhi giúp đỡ, sao có thể là đối thủ của ngươi." Nàng lại chỉ vào đầu mình: "Nó giỏi nhất là dùng cái này, thực sự là chuẩn bị quá nhiều thứ. Không những có thể đọc, còn có thể học." Nàng lại quay đầu nhìn con nhện một cái: "Nuôi dưỡng Ám Đao, còn kiếm được một con nhện tuyết làm thuộc hạ, còn biết dùng cả thuật "xuyên nhân", cũng đã rất lợi hại rồi."
"Chỉ đọc sách đã có thể lợi hại như thế sao?" Miêu quản gian nửa tin nửa ngờ.
"Bách Tri vốn là yêu quái sinh ra từ sách mà, đối với văn tự trong sách đều có ngộ tính, không ai sánh bằng." Đào Yêu nói thẳng: "Đổi lại là người bình thường, cho dù ngươi có vứt phương pháp dùng Ám Đao đến trước mắt hắn thì hắn cũng chưa chắc lĩnh ngộ được điều cốt yếu bên trong đó."
Miêu quản gia thần sắc ngưng trọng: "Người không thể nhìn vào vẻ bề ngoài, chưa từng nghĩ yêu quái cũng như thế."
Bên kia, Ma Nha thở phào một hơi, ôm Cổn Cổn vào lòng thơm một cái: "Sau này xem ai dám mắng ngươi chỉ biết ăn thôi!"
"Sao nó làm được thế?" Miêu quản gia hỏi.
"Vậy ngươi phải hỏi Cổn Cổn rồi." Đào Yêu bĩu môi.
Ma Nha ôm Cổn Cổn đi qua, thấy Ti Tĩnh Uyên đang nằm trong lòng Miêu quản gia, vội nói: "Đại thiếu gia sao rồi?"
"Ngất rồi, không sao." Đào Yêu nhéo tai Cổn Cổn: "Không tồi nha, có tiền đồ, quay về ta cho ngươi thêm đùi gà."
Cổn Cổn đắc ý vênh vênh đầu, hừ hừ hai tiếng.
"Dọa chết khiếp ta rồi!" Ma Nha sờ đầu Cổn Cổn, nghĩ lại tim vẫn còn tim đập chân run nói: "Ta vừa phát hiện Cổn Cổn đang lén lút cắn tơ nhện, vả lại nó còn cắn đứt được, nhưng mà Bách Tri chỉ đang chú ý nói chuyện với chúng ta, hoàn toàn không đặt Cổn Cổn vào mắt, vì thế Cổn Cổn nhân lúc nó đi đến bên bộ xương liền lăn đến trốn trong đống sách, nàng ta không chú ý đến việc mấy còn "sâu bọ" trong động bỗng thiếu mất một con. Sau đó ta cố ý cãi nhau với cô, vốn muốn cho Cổn Cổn cơ hội để an toàn rời đi, ai biết tên nhóc này không những không chạy, còn nhân cơ hội đi gỡ trói cho Miêu quản gia, cư nhiên còn cắn chết con nhện kia. Điều này ta hoàn toàn không dự liệu đến. Dù gì thì Cổn Cổn bình thường quả thực chỉ biết ăn thôi..."
..