《Bách yêu phổ 》
Bầu trời mông lung mù mịt đột nhiên có mưa lất phất, không khí trở nên ẩm ướt lạnh lẽo.
Âm thanh quen thuộc của thư viện Lục Gia, lúc này đây lại yên tĩnh đến khác thường, cửa lớn treo một ổ khóa, mảnh đất trước sân lá rụng xác xơ tiêu điều.
Hắn nhíu mày, đi tìm thôn dân xung quanh hỏi thăm thư viện Lục gia xem đã xảy ra chuyện gì.
Những thôn dân kia thở dài nói: "Là Lục phu nhân xảy ra chuyện."
Hắn giật mình kinh hãi: "Lục phu nhân xảy ra chuyện gì thế?"
"Giết người rồi!" Thôn dân liên tục lắc đầu: "Một nữ tử hiền lành phúc hậu như thế, thật không ngờ có thể hạ thủ ác độc đến vậy."
Đầu óc đột nhiên "ông" lên một tiếng, khuôn mặt và thanh âm của thôn dân kia trong chốc lát bị tản ra thật xa.
Giết người? Nàng đến một con gián còn sợ, thì lấy dũng khí đâu ra để giết người cơ chứ?"
"Giết ai vậy?" Hắn định thần.
"Lưu phu tử!" Thôn dân nói: "Sau mùa thu năm ngoái chỗ chúng ta có một trường tư thục mới mở, vị Lưu phu tử đó nói chuyện rất ngông cuồng, tỏ ra vô cùng khinh mệt thư viện Lục gia, nghe nói còn dùng không ít thủ đoạn, giành học sinh từ thư viện Lục gia qua chỗ hắn ta. Không ít người đều cảm thấy bất bình thay cho Lục phu tử, nhưng Lục phu tử tính tính tốt, không muốn tranh chấp với người khác, ngược lại còn nhường nhịn hắn mọi điều. Không thể ngờ được vừa mới qua một tết thanh minh, Lưu phu tử đã nằm chết trên đường, mà người cầm đao giết người đó chính là Lục phu nhân. Mọi người đều chứng kiến rõ mồn một a!
Sau đó nàng bị áp giải đến huyện nha, nghe nói sau mùa thu sẽ đưa nàng đến Châu phủ đến thẩm vấn, tội lớn như thế, khẳng định là không còn đường sống rồi. Đáng tiếc quá, Lục phu nhân sao lại suy nghĩ không thông như thế, bình thường vốn là một nữ tử rất hiền lành mà.
Hắn cắn răng hỏi: "Lục phu tử bây giờ đã ở đâu? Ta thấy cửa lớn của thư viện Lục gia đã bị khóa rồi?"
"Hắn à." Thôn dân tiếc nuối vô cùng: "Từ khi Lục phu nhân xảy ra chuyện, hắn không mở thư viện nữa, ngày ngày đều đến quán rượu trên chợ uống say, mỗi lần uống say đều được người khác vác về."
Đa tạ xong, hắn vội chạy về hướng quán rượu.
Bởi vì trời mưa, nên trên đường cũng không có nhiều người, bốn bề lạnh lẽo, bảng hiệu của quán rượu lắc lư trong gió, cả cửa tiệm chỉ có mỗi một vị khách là Lục Trừng, khuôn mặt đỏ bừng, uống hết chén này đến chén khác. Hắn chỉ mới hơn bốn mươi tuổi lại uống say đến mức giống như một người già sắp chết đến nơi.
Hắn đoạt lại chén rượu trên tay Lục Trừng.
Lục Trừng đang say bí tỉ, sửng sốt nửa ngày mới cười thành tiếng: "Là huynh à! Huynh đến rồi?"
Hắn không trả lời, nhìn một vòng quan quán rượu, sau đó níu lấy cổ áo Lục Trừng kéo đến cạnh thùng nước sau hậu viện, nhúng đầu hắn vào trong nước.
Lục Trừng liều mạng giãy dụa, hắn tính toán thời gian thấy được rồi, mới buông tay ra.
"Tỉnh táo chưa?" Hão ngồi xổm xuống, lạnh lùng nhìn Lục Trừng đã ngồi bệt dưới đất há miệng thở dốc.
Lục Trừng sửng sốt một hồi, mới đột nhiên nắm lấy cánh tay hắn, hoàn toàn không còn dáng vẻ quân tử nhã nhặn của ngày thường, khóc lớn nói: "Huynh đến muộn rồi! Muộn rồi! Nàng bị nhốt lại rồi.... Nhất định năng sẽ bị chặt đầu, chặt đầu đó!"
Hắn cắn răng: "Nói cho ta biết đầu đuôi sự việc đi. Nàng không phải là người giết người trên phố đó phải không!"
"Trách ra! Đều trách ta cả!" Lục Trừng hối hận không thôi: "Ta bất quá chỉ oán trách với nàng mấy việc làm xấu xa của Lão Lưu thôi, không ngờ rằng nàng lại...lại làm việc ngốc đó. Ta từng nói với nàng, cho dù Lưu phu tử ức kiếp người quá đáng ra sao, dùng thủ đoạn xấu xa cướp học sinh của ta thế nào, đều không cần lo lắng, chúng ta cứ làm đúng bổn phận của mình là được. Có lẽ là do những ngày này Lưu phu tử ức hiếp người càng quá đáng hơn nữa... huynh biết mà, nàng lại không phải là loại người sẽ nói ra những điều khúc mắc trong lòng, lúc nào cũng để trong lòng...ta, ta không biết phải nên làm gì.
Lúc chuyện xảy ra ta cũng muốn đi tìm nàng, nhưng ta căn bản không thể tìm được nàng." Hắn đột nhiên quỳ xuống: "Ta không muốn thấy nàng chết, nhưng ta lại không cứu được nàng, cứu không được nàng! Huynh giúp ta đi! Hãy nể tình huynh đệ bao nhiêu năm mà giúp ta đi!"
"Huynh đứng lên!" Hắn kéo Lục Trừng lên: "Khóc thì có tác dụng gì! Ngươi có còn là nam nhân không hả!"
Lục Trừng đau khổ lắc đầu: "Ta không là gì cả! Ta chỉ biết dạy người học chữ...Ta không biết gì cả!"
"Lục Trừng!" Hắn tức giận: "Còn ta đây, bây giờ lúc này, chỉ cần có ta đây, không ai có thể làm tổn thưởng Hiểu Kính được."
Lục Trừng tựa hồ như nhìn thấy được một tia hi vọng, nhưng chớp mắt lại bị sự tuyệt vọng chôn vùi: "Người đã ở trong đại lao rồi, còn làm gì được nữa? Người dân trên đường đều đã nhìn thấy nàng giết người...ta đến việc kêu oan cho nàng cũng không có cơ hội."
"Giao cho ta xử lý." Hắn buông Lục Trừng ra: "Hôm nay, huynh hãy coi như chưa từng nhìn thấy ta."
Lục Trừng ngẩn người.
Ngày hôm sau, trong huyện nha xảy ra chuyện lớn, hung thủ giết người Lục văn thì bị cướp đi lúc nửa đêm, mà mấy nha dịch bị đánh ngất sau khi tỉnh lại đều không biết kẻ đến là nam hay nữ, chỉ nhìn thấy một bóng đen như quỷ hồn lướt quá, điểm huyệt đạo của họ, sau đó họ liền mất đi tri giác, mà hiện trường cũng không lưu lại bất cứ một dấu vết nào.
Một vụ án chưa kết thúc, lại xảy ra thêm một vụ nữa, mất đi một hung thủ giết người, trên dưới huyện nha đều cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Hôm nay, Liễu công tử bị yêu cần làm thêm hai phần cơm, Miêu quản gia mấy hôm trước ra đi đã trở về rồi, không những thế hắn còn mang thêm một vị khách.
Bữa tối ngày hôm nay bắt đầu từ không khí khách sáo.
Miêu quản gia thỉnh thoảng lại gắp thêm thức ăn cho vị phu nhân bên cạnh, vừa chu đáo những lại rất có chừng mực.
Ti Cuồng Lan từ đầu đến cuối chỉ nói một câu với phu nhân kia: "Lục phu nhân nếu đã là bằng hữu của Miêu quản gia thì chính là khách của Ti phủ, cứ yên tâm ở lại đây."
Lục phu nhân đứng dậy tạ lễ, sự kinh hoảng vì mới trốn khỏi cái chết từ đầu đến cuối vẫn chưa yên, đến động tác cầm đũa bát cũng trở nên run rẩy.
Dù cho nữ tử này đã qua tuổi tứ tuần nhưng vẫn rất xinh đẹp, tư dung lúc trẻ có lẽ cũng rất được người khác yêu thích. Đào Yêu vừa uống canh vừa chằm chằm nhìn nàng, có mấy lần nàng ta vô ý chạm vào ánh nhìn của Đào Yêu, căn bản không dám ngừng lại, lập tức chôn đầu nhìn vào bát cơm của mình, không ngừng ăn hết miếng này đến miếng khác. Có lẽ với tâm trạng lúc này của nàng ta cũng không thể phân biệt được mùi vị của thức ăn trên bàn, dù gì thì trù nghệ của Liễu công tử, người có thể nuốt xuống được một miếng không phải lưỡi có vấn đề thì khẳng định là tâm lý có vấn đề.
Tuy rằng gần đây trù nghệ của hắn cũng có chút chút tiến bộ, lại còn biết đi ra bên ngoài mua thức ăn về, nhưng món ăn mà nàng đang ăn rõ ràng là Liễu công tử nấu, vừa mặn lại cứng.
Bàn ăn của Ti phủ náo nhiệt hơn trước nhiều, dưới sự yêu cầu của Ti Tĩnh Uyên, Đào Yêu Ma Nha Liễu công tử sau này đều cùng họ ăn cơm, dù sao thì trước đây mỗi lúc đến giờ ăn, chỉ có hai huynh đệ họ cùng với Miêu quản gia, người ít nên ăn uống cũng không thấy ngon. Đào Yêu nói thầm, chỉ cần liễu công tử còn nấu ăn, thì ngươi nhét hết người trong kinh thành vào bàn ăn của nhà mình đều cũng sẽ ăn không ngon.
Nhưng vẫn vô cùng vui vẻ nhận lời Ti Tĩnh Uyên, có thể ngồi trên bàn ăn của Ti gia, trước khoan nói đến việc đồ ăn có ngon hay không, ít nhất có thể mỗi ngày trong thời gian cố định nhìn thấy được Ti Cuồng Lan, rõ ràng là huynh đệ song sinh, tuy rằng dáng vẻ có sự khác biệt, tuy rằng Ti Tĩnh Uyên cũng không khó nhìn, nhưng vì sao mỗi khi nhìn thấy hắn lại chỉ nghĩ đến việc kiếm một cái bao nhét hắn vào, sau đó vứt hắn vào một nơi nào đó không ngày không đêm, tốt nhất là đừng là nơi mà hắn không thể làm phiền người khác được...Ti Cuồng Lan lại khác, cho dù hắn mặt không chút biểu cảm cho dù hắn có độc miệng động mồm, nhưng chỉ cần nhìn thấy hắn nàng liền cảm thấy lòng hiếu kỳ của mình tăng lên đến cực đểm, nhịn không được lại nhìn chằm chằm vào mặt hắn, dường như chỉ có như thế mới có thể nhìn thấu được vị nam tử cố ý đem bản thân cách biệt với chúng nhân bên ngoài này. Ngoài ra, có thể ăn cùng một mâm với hắn, đồ ăn có khó ăn đến mấy hình như cũng có thể nuốt xuống được, như thế này xem ra, Ti Cuồng Lan thật sự có khuôn mặt khiến người ta chỉ cần nhìn hắn sẽ thấy ngon có.
"Nào nào, Lục phu nhân ngươi ăn đùi gà này đi." Ti Tĩnh Uyên vô cùng nhiệt tình đem thức ăn Liễu công tử mua từ quán ăn về gắp vào chén cho Lục phu nhân, đũa của Liễu công tử chậm một bước, hung hăng trừng mắt nhìn Ti Tĩnh Uyên.
"Người ta là khách từ xa đến, ngươi nhanh đi ăn đồ của ngươi tự nấu đi." Ti Tĩnh Uyên trừng lại.
"Đùi gà là ta tự nấu đó! Dựa vào cái gì mà ta không thể ăn!"
"Lừa ai chứ! Ai chả biết đây là đồ ăn ngươi đi mua từ Thao Thiết lầu về!"
" Hành ở trên là do ta rắc lên!"
"Vậy ngươi ăn hành được rồi."
"Ti Tĩnh Uyên ngươi..."
"Gọi ta là đại thiếu gia."
Ma Nha vội gắp một miếng rau xanh đặt vào bát của Liễu công tử: "Ăn cơm ăn cơm, ăn không nói ngủ không nói."
"Ta muốn ăn thịt!" Liễu công tử ghét bỏ vứt mớ rau qua cho Ma Nha, mới đưa qua được một nữa đã bị Cổn Cổn đang ngồi dưới chân Ma Nha ngoạm đi.
"Từ lúc nào mà con hồ ly đó có thể ngồi nơi bàn ăn thế!" Liễu công tử càng phẫn nộ: "Hồ ly của ngươi chạm miệng vào đũa của ta rồi! Nước miếng hồ ly dính vào đũa ta phải ăn thế nào đây!"
"Vì sao hồ ly lại không thể cùng ăn cơm! Chúng sanh bình đẳng nha Liễu công tử." Ma Nha vô tội.
Nhìn thấy đám người trẻ tuổi ồn ào trước mặt, gương mặt Lục phu nhân đang gượng gạo đột nhiên nở nụ cười, nhỏ giọng nói với Miêu quản gia: "Miêu ca ca, không ngờ chỗ của huynh lại náo nhiệt thế này."
Miêu quản gia bất lực nói: "Trừ nhị thiếu gia vô cùng ổn trọng của nhà ta ra, thì những người khác... Muội đừng bị họ dọa khiếp là được, mấy đứa trẻ này chỉ cần tụ tập lại một chỗ, thì không tránh được náo loạn như thế này."
Nàng vội lắc tay: "không sao không sao, như thế này rất tốt, người nhà ở với nhau một chỗ, náo nhiệt biết bao.
Không giống nhà chúng ta, bữa cơm gia đình lúc nào cũng chỉ có mỗi ta cùng với Lục ca ca, lạnh lẽo vô cùng."
Nghe nói thế, Ti Cuồng Lan đột nhiên hỏi: "Nghe Lục phu nhân nói thế, trừ khi con cái đều ở phương xa?"
"Nếu như ở phương xa thì cũng không có gì." Nàng cười khổ sở lắc đầu: "Thật đáng xấu hổ, phu phụ nhà chúng ta đến này vẫn không có được một mụn con. Năm đó cùng từng có con những đáng tiếc còn chưa ra đời đã bị chết non rồi, sau đó thì không có lại được nữa."
"Nào nào, ăn tiếp đi." Miêu quản gia vội ngắt vấn đề nặng nề này: "Những chuyện của quá khứ đừng nghĩ đến nữa, sau này đều sẽ tốt lên thôi."
"ừm." Mắt nàng chợt đỏ lên, nhịn không được mà đưa tay lên day day.
Có lẽ cả kinh thành chỉ nhà nhà họ Ti mới gan to đến thế này, không những dám thu nhận một phạm nhân giết người đã định sẵn sẽ bị chặt đầu, mà còn giống như không có chuyện gì xảy ra cùng ngồi ăn cơm một bàn, chuyện trò như chuyện thường ngày trong nhà.
Miêu quản gia vừa quay lại, liền đem tất cả mọi chuyện trong chuyến đi lần này, từ việc tao ngộ Lục phu nhân rồi đến lai lịch bối cảnh của nàng, kể lại rõ ràng cho hai huynh đệ nhà họ Ti nghe, còn Ti Tĩnh Uyên cái tên nhiều chuyện vừa quay đầu liền kể lại tất tần tật không sót miếng nào cho Đào Yêu nghe.
Nhưng vấn đề là, trọng điểm của hắn nói đến không phải là chuyện Lục phu nhân là tội phạm giết người, mà là Miêu quản gia cư nhiên đưa mối tình đầu của mình về nhà rồi, rất đẹp, bất quá người ta đã gả cho người khác rồi, hẳn là hắn sau này do hắn không làm tốt. Đào Yêu lúc đó chỉ muốn chẻ đầu hắn ra để xem bộ phận nào trong đầu hắn có bệnh...
Còn Ti Cuồng Lan, sau khi nghe Miêu quản gia báo cáo, chỉ nói ba chữ: "Thật phiền phức."
Miêu quản gia lập tức quỳ xuống, chắp tay nói: "Lần này là ta lỗ mãng, ta sẽ lập tức đưa nàng rời đi, tuyệt đối không đem lại nửa phần phiền phức gì cho Ti phủ."
"Vậy thì không cần đâu." Ti Cuồng Lan lật một trang sách: "Không có phiền phức thì làm sao có vụ Ti phủ giải thị phi chứ."
"Nhị thiếu gia..." Miêu quản gia trong lòng chợt nóng lên, nặng nề dập đầu với hắn. Được Ti Cuồng Lan cho phép, lúc này đây nàng ít nhất có một nơi để ẩn nấp an toàn nhất trong kinh thành, sau chuyện đó, lại nói, hắn không tin nàng giết người giữa phố, một chút cũng không tin.
Khi Đào Yêu lần đầu tiên nhìn thấy Lục phu nhân, liền cảm thấy vô cùng hứng thú với vị nữ tử yêu kiêu duyên dáng chỉ lộ ra nửa cái đầu trốn sau lưng Miêu quản gia kia, nhất là sau khi nghe Ti Tĩnh Uyên kể lại căn nguyên họa lớn mà nàng ta và Miêu quản gia gặp phải, nàng hỏi Ti Tĩnh Uyên chuyện này xử lý thế nào. Ti Tĩnh Uyên nói để xem xét đã rồi nói sau, nói là phạm nhân giết người trên phố là đại tội, nhưng nghe Miêu quản gia nói rất chắc chắn rằng nàng ta không thể làm ra chuyện này được, hoặc có lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình gì khác nữa. Đào Yêu bĩu môi, nói dù cho có ẩn tình nhưng nàng ở trước mắt bàn dân thiên hạ giết người là sự thực không thể chối cãi, chẳng lẽ Ti phủ các người còn có bản lĩnh lấn át được luật pháp? Ti Tĩnh Uyên suy nghĩ hơn nửa ngày mơi nói, thật sự rất phiền phức, nhưng Ti phủ chuyên giải thị phi, có chuyện thị phi nào mà không phiền phức chứ, huống hồ đó lại là người mà Miêu quản gia đưa đến, không ngó mặt tăng cũng nhìn mặt Phật chứ.
Nghe xong, Đào Yêu chỉ lầm bẩm một câu, phiền phức lần này chỉ sợ các ngươi ứng phó không được.
Dù gì thì đã được bình bình an an ăn hết một bữa cơm, Ti Cuồng Lan nói với Miêu quản gia: " Về phần Lục phu nhân, Miêu quản gia ngươi đi sắp xếp cho nàng đi, trong phủ có nhiều phòng trống, kêu thêm mấy tên người hầu thu xếp một gian, tìm một a hoàn đến hầu hạ nàng."
"Vâng." Miêu quản gia gật đầu: "Đa tạ nhị thiếu gia."
"Không cần phiền thế đâu." Lục phu nhân vô cùng ngại ngùng vội nói: "làm phiền Ti phủ thế này đã là không nên lắm rồi, sao còn có thể để người khác hầu hạ nữa."
"Lục phu nhân khách sao rồi, phủ ta hơi lớn, người mới đến hẳn là không quen thuộc, có một a hoàn ở bên chăm sóc mới là tốt nhất, đừng có từ chối nữa." Nói đoạn quay đầu nhìn Đào Yêu: "Đào a đầu, ngươi chăm sóc Lục phu nhân đi."
Đào Yêu trợn mắt: "Ta còn phải cho ngựa ăn nữa!"
"Ngươi mỗi ngày rảnh rỗi thế nào đừng tưởng ta không biết." Ti Cuồng Lan lau miệng: "Lục phu nhân giao cho ngươi, nếu như có chút sai sót nào, thì sẽ tính hết vào tiền công của ngươi."
Uy hiếp... đối với một người nghèo như nàng tuyệt đối chính là uy hiếp... nàng cứng cổ nói: "Đi thì đi."
"Không không, thực sự không cần đâu." Lục phu nhân liên tục từ chối: "Cô nương nếu như có việc bận thì không cần bận tâm đến ta đâu, ta thực sự không gánh nổi."
"không sao không sao, ta vốn là một tạp dịch của Ti phủ, thiếu gia nói gì thì ta phải nghe theo như thế." Đào Yêu vội nói với nàng: "Lục phu nhân quả thực cần người bên cạnh, nếu không nhất định sẽ bị lạc đường ở Ti phủ đó."
"Vậy thì đừng từ chối nữa." Miêu quản gia nhìn nàng: "Đào a đầu ở bên cạnh muội, ta cũng yên tâm ít nhiều."
Lục phuu nhân nhìn mọi người, do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng gật đầu, lại thi lễ với Đào Yêu: "Vậy thì làm phiền cô nương rồi."
"không phiền không phiền, Lục phu nhân có yêu cầu gì cứ việc nói với ta, trăm ngàn lần được có ủy khuất bản thân."Đào Yêu vội đi lên trước đỡ tay cánh tay nàng.
Mọi chuyện cứ nhẹ nhàng định đoạt như thế. Miêu quản gia đưa về một bằng hữu cũ là phạm nhân giết người về, Ti Cuồng Lan hai lời không nói liền đồng ý thu nhận, tóm lại từ trên xuống dưới Ti phủ đều có một biểu cảm duy nhất đó là "phiền phức" nhưng cũng giống như đã quá quen thuộc rồi nên cũng không thấy có gì lạ, trừ Ti Tĩnh Uyên lúc nào cũng cố chấp với mấy từ mối tình đầu chạy đi hỏi Miêu quản gia đến mức hắn cảm thấy phiền muốn chết ra thì mọi người cơ bản đều rất bình tĩnh, dường như người đến đó chỉ là một vị khách bình thường vậy.
Đào Yêu đối với nhiệm vụ mà Ti Cuồng Lan giao thêm này, trừ việc làu bàu mấy câu ra thì cũng không phản đối quá kịch liệt, ngược lại vô cùng nhanh nhẹn quay lại phòng mình, thu dọn đồ đạc thường dùng, sau đó vội vàng đi đến phòng ngủ của khách.
Nửa đường bị Liễu công tử chặn lại, hỏi nàng đi đâu.
"Có thể đi đâu nữa chứ? Bây giờ ta không những phải hầu hạ mấy con ngựa mà còn phải hầu hạ thêm con người nữa!" Đào Yêu bực bội nói: "Tránh ra tránh ra."
"Chuyện không thêm tiền công mà ngươi cũng chịu làm ư?" Liêu công tử không tránh.
Đào Yêu trừng mắt: "Ta nếu như không đi, thì đến tiền công có khi cũng không còn ấy chứ! Ti Cuồng Lan hắn tuyệt đối là loại người có thể làm ra chuyện đó đấy!"
"Đi đi đi đi, ta thấy vị Lục phu nhân kia cũng là một nữ tử hiền lành, ngươi phải chăm sóc tốt cho người ta đó." Liễu công đứng qua một bên nhường đường.
Đào Yêu lười quan tâm đến hắn, nhấc bước chạy đi.
"Đào Yêu." Hắn lại gọi nàng.
"Gọi quỷ à!" Đào yêu không khó chịu đứng lại, quay đầu.
Liễu công tử cười xảo quyệt: "Dù cho Ti Cuồng Lan không phái ngươi đi hầu hạ nàng thì ngươi cũng sẽ chủ động yêu cầu ở cạnh nàng không rời nữa bước có phải không?"
Đào Yêu nhè lưỡi với hắn, rồi biến mất như một làn khói.
..