《Bách yêu phổ》
Trước khi nó rời nhà đi, lão già trưởng bối trong nhà đã thiết tha dặn dò nó, đi đâu cũng được, nhưng đừng đi vào chỗ nhân giới, bởi vì ở đó có rất nhiều thứ làm bằng kim loại, thân thể của bọn chúng đặc thù, một khi tiếp xúc với thứ đó sẽ bị nhốt lại.
Trong nhà đã có mấy tiền lệ xúi quẩy rồi, đời thúc phụ nó rồi cả đời gia gia nó, sau khi rời khỏi nhà liền bị nhân loại bắt lại, cơ hồ như đều bị phong ấn trong những thanh đao thanh kiếm nổi tiếng nhất, có lẽ là thanh "Đại Hạ Long Tước", uy lực vô cùng, một đao đoạt mạng.
Nói ra cũng cảm thấy kỳ lạ, tổ tông nhà nó, nghe nói được sinh ra từ trận gió đầu tiên trong thế gian, vì thế Long Tước bọn nó đời đời kiếp kiếp đều có thân thể gần như trong suốt, không những có thể cưỡi gió, còn có thể thao túng sức gió và hướng gió. Có người nói bọn nó tuy là yêu quái lại là hóa thân của phong thần, tự tại bay khắp núi sông.
Nhà của nó ở trên tầng mây cao nhất xa nhất chếch về phía tây, vị trí liên tục thay đổi một cách bất định, trước khi rời nhà đi nó từng nghĩ, nói không chừng lần sau quay về đến cả vị trí nhà ở đâu cũng không thể tìm được, nhưng nó vẫn muốn đi, bởi vì nó thấy vui a, cuối cùng có thể đến sống ở một nơi khác rồi. Nghe nói ở dưới tầng mây xa xôi kia, hoàn toàn là một thế giới tràn ngập màu sắc, thú vị hơn nhà nó nhiều.
Thực tế chứng mình những gì nó nghe nói đều là sự thực, nó rất thích thế giới tràn đầy cảnh đẹp và con người ở trước mắt này, còn có thức ăn mà bọn họ làm ra, hoàn toàn không giống như những thứ mà bình thường nó "ăn" chút nào. Lúc ở nhà nó mỗi ngày đều hít gió ăn mây, cho dù là gió hay là mây, đều chả có mùi vị gì cả, hít vào chỉ cảm thấy mát lạnh mà thôi.
Nhưng nhân gian lại không giống thế, mỗi một loại thức ăn đều có một mùi vị riêng biệt, mỗi ngày nó đều có thể "ăn" được những mùi vị khác nhau, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Đồng thời nó cùng ghi nhớ những lời lão trưởng bối nói, cẩn thận tránh xa những thứ làm bằng kim loại, đến cả nồi sắt cũng phải giữ khoảng cách.
Nhưng mà, nó lại không có vận khí tốt như nó nghĩ.
Lúc nó đi dạo quanh thành đã có người chú ý đến. Nó cứ tưởng rằng nhân loại đều không nhìn thấy nó, nhưng mà người này rất lợi hại, không những có thể nhìn thấy nó, còn bắn ra một cây tên đuổi theo đó, trên cây tên đó còn có dán một tờ giấy màu vàng vẽ những hoa văn kỳ quái. Sau đó nó mới biết đó là bùa mà các thuật chuyên sử dụng.
Tốc độ của nó nhanh như cơn gió, nhưng cây tên kia cũng không kém, càng đuổi càng đến gần.
Nó rất phiền muồn chạy trốn vào rừng sâu, cho đến khi bay tới trước một cánh đồng hoang, vừa bay vừa quay đầu nhìn truy binh ở đằng sau, hậu quả là bị đụng đầu vào thân cây, điều tệ hơn nữa đó là, nó còn bị ngất đi.
Đoạn ký ức cuối cùng của nói đối với chuyện đó là, nó trượt xuống thân cây to lớn kia, dưới cây là một cậu bé đang nằm ngủ, bên cạnh cậu bé đặt một giỏ trúc không có nắp đậy, nó vừa hay lọt tõm vào trong đó.
Đương nhiên, điều tồi tệ hơn nữa đó là bên trong cái giỏ trúc có một con dao nấu ăn bằng sắt.
Sau khi tỉnh lại, nó phát hiện ra bản thân đã bị "dính" chặt mất rồi. Thanh dao nấu ăn đó trở thành thân thể của nó. Sau này nó không cách nào để giang cánh bay cao được nữa rồi, chỉ có thể nhảy nhót quanh thân thể này trong khoảng cách gần thôi. Nếu như nó không chịu thành thành thực thực làm một con dao nấu ăn, vậy thì người bình thường nhìn vào, chính là một con dao biết nhảy tới nhảy lui; nếu như là người có chút đạo hạnh, nhìn thấy chính là một con chim gần như trong suốt, lúc thì là một con chim, lúc thì là một con dao, hai hình thái đó quấn quýt với nhauững chỗ nào thì nó liền cảm thấy chỗ đó bị giày vò không ngừng.
Nó cũng xem như là tương đối bình tĩnh, trong lòng nghĩ vẫn là không nên làm loạn, nếu không lại dọa phải nhân loại, rồi họ lại coi thanh dao này là yêu quái, trực tiếp vứt nó vào trong lò nung thì chết chắc rồi.
Lão già ở nhà từng nói, muốn thoát ly khỏi chế ước này cũng không phải không được, có một cách duy nhất chính là sau khi bị nhốt lại, người đầu tiên chạm vào thứ đó chỉ cần chết đi, thì nó có thể rời đi.
Nó nghĩ, vậy thì ta chém chết đối phương là được rồi. Nhưng nó không dám nói ra, bởi vì lão già vẫn thường dạy bọn nó điều quan trọng đầu tiên là sống an ổn qua ngày, tuyệt không được sát sanh.
Không ngờ được bản thân nó lại rơi vào vấn đề rốt cuộc "nên giết hay không" này.
Chủ nhân của nó, có lẽ cũng không thể tính là chủ nhân, cái tên đáng chết đó cứ nhất định là đứa bé đang nằm ngủ dưới gốc cây kia, ngươi nói trong giỏ trúc của ngươi đựng gì chả được vì sao cứ nhất định phải mang theo con đạo nấu ăn nát này hử.
Đứa trẻ này tuổi tác bất quá cũng cỡ mười tuổi, nếu như không chém chết cậu ta, đợi đến khi cậu ta già rồi chết đi thì ít nhất cũng phải mất đến cả mấy chục năm, nếu như vận khí tốt gặp chuyện ngoài ý muốn thì có lẽ sẽ chết sớm hơn một chút, mỗi ngày nó đều tính toán đến điều này.
Nhà của đứa trẻ đó, cũng là nhà của nó, là một ngôi nhà nát ngoài thành Lạc Dương.
Thực ra đó là một ngôi nhà hoang vô chủ, được mấy cô nhi không có nhà coi là nơi trú thân.
Có tất cả ba đứa trẻ, chủ nhân của nó, nó nghe người ta gọi cậu là "A Long", lớn hơn hai tuổi so với dự đoán của nó, một đứa khác tên là Tiểu Thiên, một đứa khác nữa tên là Ngõa Phiến.
Đó là một khoảng thời gian chiến loạn và phân ly bao trùm lấy thành Lạc Dương, tin tức nghe được nhiều nhất năm đó, hoặc là hoàng đế của bọn họ muốn đi đánh người khác, hoặc là ngươi khác muốn đến đánh hoàng đế của bọn họ. Đánh trận đánh trận đánh trận, không ngừng không nghỉ.
Những đưa trẻ có phụ mẫu còn phải sống những tháng ngày gian nan, huống hồ chúng là những đứa trẻ không phụ không mẫu, muốn sống tiếp thì càng khó khăn hơn nữa.
A Long thành thục hơn những đứa trẻ khác rất nhiều, trong mắt cậu điều quan trọng nhất trên đời chính là hai người bên cạnh, những tiểu huynh đệ cùng sống nương tựa với hắn, sau đó chính là con dao nấu ăn này.
Qua một khoảng thời gian, nó mới biết được từ cuộc trò chuyện của mấy đứa trẻ rằng con dao này hoá là do phụ thân của A Long để lại cho cậu, phụ thân cậu là một đầu bếp, con dao này chính là bảo bối bất ly thân của hắn.
Năm đó lúc sơn tặc xông vào nhà của A Long, phụ thân cậu đã dùng con dao này giết ra một con đường máu, để bảo vệ tính mạng của cậu, nhưng phụ thân cậu lại không thể đứng dậy được từ trong vũng máu đó nữa.
Năm đó A Long mới tám tuổi, gầy như một con khỉ, đến cầm con dao này cũng phải dùng đến hai tay.
Nhưng bây giờ tốt hơn nhiều rồi, cậu không những có thể dùng một tay để múa dao, mà còn có thể dùng con dao đó dọa mấy tiểu lưu manh hay ức hiếp bọn họ, đem thức ăn bị giành đoạt lại.
Tiểu Thiên và Ngoã Phiến cũng là nhờ con dao đó cứu về, hai người đều vì ăn trộm thức ăn và bị người khác bắt lại, vứt ra giữa đường đánh đến gần tắt thở.
Khoảng thời gian đó, bọn chúng giống như chó hoang mèo hoang liều mạng mà sống.
Mỗi lần cậu mang thức ăn về, nhìn thấy Tiểu Thiên và Ngõa Phiến ăn ngấu nghiến như sói đói. Hắn đều cảm thấy vô cùng vui vẻ, còn vui hơn cả lúc bản thân được ăn.
Hắn giống như một huynh trưởng thật sự, có lẽ là vì quá khứ đã mất đi quá nhiều, vì thế hôm nay mới càng dùng hết lòng mình để bảo hộ những người không có nơi nương tựa thế này.
Dần dần, nó không còn suy nghĩ nhiều đến việc lúc nào A Long chết nữa, điều nó muốn nhiều nhất lúc đó chính là những đứa trẻ kia lúc nào lại tắm cho nó hoặc là mài nó, hóa ra được mài dao là một việc rất dễ chịu, cảm giác như toàn thân đều được thả lỏng. Tuy rằng hành động có giới hạn, nhưng A Long và con dao này chưa từng rời nhau, vì thế cũng rất tốt, không cần đi lại không cần bay cũng có thể đi đến tất cả mọi nơi, rồi nghe được những con người và sự việc thú vị. Ách, trước cứ ở yên đây cũng không tệ.
Năm A Long mười ba tuổia cậu ta có một sư phụ.
Nhân là khi vị sư phụ kia uống rượu ở tửu quán, bị người ta trộm mất tiền, A Long thấy thế liền cướp về lại. Sư phụ liền nói hắn nhiều chuyện, mở túi tiền đổ ra một mớ đá, nói hắn chỉ muốn trêu chọc mấy tên tiểu tặc kia thôi. A Long tức giận, toang quay người rời đi thì bị hắn gọi lại, nói tiểu tử hắn thật thà, có lẽ sẽ phải chịu không ít thiệt thòi.
A Long không phục nói, ta có dao, không sợ.
Sư phụ cười, nói vậy ngươi có muốn ta dạy cho ít quyền cước không, thế đạo càng ngày càng loạn, chỉ dựa vào mỗi con dao nấu ăn kia sợ là không đủ dùng.
Ai cần làm đồ đệ của ngươi, nói không chừng ngươi còn không đánh lại ta ấy chứ, A Long quay đầu rời đi.
Vậy chúng ta đấu thử đi.
Đấu thì đấu.
Nó lại được A Long cầm trong tay.
Trong con hẻm nhỏ, cậu và sư phụ tương lại của mình đánh nhau một trận. A Long đương nhiên là thua, nhưng thua cũng không đến mức khó coi lắm, bởi vì chòm râu dài của sư phụ hắn bị cậu cắt đi một nửa.
Sư phụ có chút kinh ngạc, nói không ngờ cậu lại dùng dao nhanh nhẹn như thế.
Khụ khụ, không phải A Long nhanh, mà là nó có giúp cậu một chút. Nó là Long Tước, là yêu quái con trai của phong thần trong truyền thuyết đó nha, nếu như muốn một con dao chém nhanh như gió thì có gì khó, đừng nói cắt râu, nó mà ác độc thêm chút nữa, thì chặt đầu hắn cũng chỉ là chuyện chơi mà thôi, nếu không thì sao những người trước đây đều phí tâm phí sức để phong ấn thân thích của nó trong binh khí của họ như thế chứ, còn không phải là vì có thể đạt được tốc độ nhanh như gió sao.
A Long cũng kinh ngạc, không ngờ rằng tên nam tử gầy gò trước mặt này lại chỉ cần ba chiêu là có thể chế phục được cậu.
Nếu như cả hai người đều cảm thấy đối phương làm mình kinh ngạc thì cứ làm sư đồ thôi.
A Long có một điều kiện, muốn sư phụ cũng nhận hai huynh đệ kia của cậu làm đồ đệ.
Học võ sáu năm trong núi, sư phụ đã không đánh lại A Long rồi.
Ba đứa trẻ trong sự giao hoán của tuyết mùa đông và ánh mặt trời, dần dần lớn lên trở thành những thanh niên tráng kiện.
Bái biệt sư phụ, bọn họ quay lại thành Lạc Dương xa cách đã lâu.
Thế cục càng lúc càng loạn, nhắm thấy vị hoàng đế này sắp không còn ngồi vững trên hoàng vị nữa rồi.
Ba người họ thành lập một môn phái, suy nghĩ cả đêm, lấy một cái tên "Đồ Quỷ Môn". A Long nói hắn muốn dùng thanh dao này chém chết hết những ác quỷ trong thiên hạ, bao gồm cả những con quỷ đội lốt người.
Hai năm đó, bọn họ giết sơn tặc diệt cường đạo, những người mà đến cả quan phủ cũng không dám quản không dám đụng chạm, bọn họ sẽ quản sẽ giết, tiền có được chia ra ba phần, một phần giữ lại, một phần kính sư, một phần cứu giúp kẻ nghèo cùng. Có một khoảng thời gian, danh xưng hiệp khách thiếu niên của họ vang khắp bốn phương.
Phàm là những tên ác đồ, dưới tay của A Long đều không còn đường sống, kết cục không nghi ngờ gì chúng là một đao đoạt mạng, thân đầu lìa nhau.
Nó cảm thấy, như hôm nay coi như nó không giúp đỡ, thì với đao pháp của A Long cũng có thể đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa rồi.
Mấy năm đó, là những năm tháng vui vẻ nhất của huynh đệ ba người họ.
Thời gian học võ trong núi, nó nhìn thấy vô số những nụ cười vui vẻ của ba tên đó; cũng từng nhìn thấy dáng vẻ chật vật lúc họ bị sư phụ phạt đứng trong suối, mỗi người còn vác một cái vạc nước không cho phép đặt xuống; Có lúc còn cùng họ nhét thư tình cho nhà họ Nông dưới núi. A Long đỏ mặt nói nữ nhi nhà đó rất đẹp, Ngõa Phiến lại nói đẹp chỗ nào, trên mặt còn có cả mụn, sau đó bị A Long đuổi theo đánh tơi bời, nói có mụn thì cũng không nhiều bằng mụn trên mặt đệ, mỗi lần hai người kia đánh nhau. Tiểu Thiên chỉ ngồi một bên lặng lẽ cười, cũng không khuyên nhủ, ngược lạ bất quá làm loạn đến mức nào, ba người kia đều dưới ánh chiều tà hoặc là trong cơn mưa cười ha ha chạy về.
Cái gọi là thanh xuân, chính là khoảng thời gian cùng núp bên ngoài cửa nhà người ta để nhìn các cô nương, cùng nhau nói xấu sư phụ, trong túi không có tiền lại cảm thấy rất cao hứng, bất luận là mưa to gió lớn hay là nắng gắt như thiêu đốt cũng đều nương tựa lẫn nhau, không rời không bỏ.
Sau đó thời gian thấm thoát trôi, môn phái của họ càng ngày càng có tiếng, địch nhân cũng càng lúc càng đông, hắc đạo bạch đạo gì cũng có.
Trong ba người họ, Ngõa Phiến công phu tệ nhất, nhưng đầu óc lại linh động nhất. Hắn khuyên A Long nên rửa tay gác kiếm đi, nếu cứ tiếp tục thì e là sẽ nguy hiểm đến tính mạng, vả lại những năm nay cũng tích góp được không ít tài sản, chi bằng đi làm ăn, gần đây hắn phát hiện việc làm giả châu báu rất dễ kiếm tiền. Sau đó liền bị A Long mắng cho một trận, nói làm ăn thì cũng thôi đi, còn làm ăn giả dối lừa người là không được. Tiểu Thiên cũng cảm thấy làm ăn như thế là không tốt, khuyên Ngõa Phiến bỏ cái ý nghĩ đó đi.
Nhưng Ngõa Phiến vẫn nhất mực muốn làm việc đó. Hắn rất có thiên phú trong việc này, trước đây đã thích mấy thứ bàng môn tà đạo, qua tay hắn tạo ra hàng giả, quả có thể giống như thật. Nhưng chuyện này rất nhanh đã bị A Long biết được, liền đập cho Ngõa Phiến một trận. Cũng là ngoài ý muốn, cộng thêm hắn nhất thời tức giận nên không kịp thu tay lại. Ngõa Phiến liền bị rơi từ trên cao xuống, bị tàn phế một chân.
Sau chuyện đó, A Long rất áy náy, tìm rất nhiều đại phu đến để chữa chân cho Ngõa Phiến, nhưng đều vô dụng.
Ngược lại là Ngõa Phiến, hắn khuyên A Long đừng để chuyện này trong lòng nữa, quyền cước của hắn vốn tệ, tàn phế cũng không sao, nếu như A Long không thích thì sau này hắn không đụng tới nghề này nữa là được.
Hắn càng nói như thế, A Long càng cảm thấy hối hận, càng cảm thấy bản thân mình quá lỗ mãng, người mà từ nhỏ hắn đã xem như đệ đệ ruột thịt mà bảo vệ đến khi trưởng thành, lại bởi vì mình mà tàn tật đến cuối đời, một người chưa từng rơi lệ như hắn cũng rất buồn bã mà lén lút lau nước mắt.
Một năm sau, quân đội của Thạch Kính Đường cuối cùng cũng công phá vào thành Lạc Dương, hoàng đế thân vong.
Nguy cơ nước mất nhà tan đã đến ngay trước mắt, ngược lại trở thành thời cơ tốt nhất để các địch nhân của A Long hành động. Bọn chúng nhân lúc loạn lạc mà tổ chức thành một đại đội nhân mã, thề rằng phải san bằng Đồ Quỷ Môn của bọn họ, không cho người nào sống sót.
Ngõa Phiến nói bọn họ là có sự chuẩn bị trước, người nhiều thế mạnh, chi bằng cứ rời đi bằng mật đạo trước đã.
Tiểu Thiên cảm thấy như thế là tốt nhất, A Long suy nghĩ một hồi rồi cũng đồng ý. Dù sao thì đao kiếm vô tình, nếu thực sự đánh nhau thì hắn và Tiểu Thiên còn có thể tự bảo vệ mình, nhưng Ngõa Phiến lại bị phế một chân như thế, quả thực rất nguy hiểm.
Vì thế ba người chỉ đơn giản mang theo ít hành lý, trước khi địch nhân xông vào đã đi vào trong mật đạo, mật đạo này thông thẳng đến ngọn núi hoang ngoại thành, lúc đầu cũng là Ngõa Phiến kiến nghị đào, đề phòng vạn nhất.
Nhưng mà, vừa mới đi vào mật đạo, liền có một đám bụi phấn rơi ngập xuống, theo sát phía sau là vô số đao kiếm sáng chói.
Có người sớm đã đợi trước cửa, bọn họ không chút phòng bị mà bước vào mối nguy hiểm lớn nhất trong đời.
Trong lúc hỗn loạn, Tiểu Thiên bị chém trúng mấy đao, A Long tuy bị bụi phấn làm mờ mắt, đao pháp lại không có chút kém cỏi, thanh dao nấu ăn tầm thường lia nhanh như một cơn gió, vô số đầu người nhất tề rơi xuống đất.
Nhưng Tiểu Thiên càng lúc càng không chống đỡ được, đối phương có quá nhiều người, từng người đều đỏ mắt.
A Long miễn cưỡng mở một con mắt, xông đến trước mặt Tiểu Thiên gầm lên: "Nhanh đi, đệ ở đây không giúp được gì đâu, đứng chờ ta ở chỗ cũ." Nói đoạn, cũng không quan tâm Tiểu Thiên có đồng ý hay không, một chưởng đẩy hắn xuống gò núi.
Dần dần, thân ảnh của A Long cũng dần trở nên mơ hồ dưới ánh kiếm và máu, từ đầu đến cuối, hắn không phát ra bất cứ thanh âm nào, bất luận trên người có bao nhiêu vết thương.
Còn nhớ thời tiết hôm đó vô cùng xấu, bầu trời muốn đổ mưa nhưng lại không rơi xuống giọt nào, mây đen ùn ùn kéo đến như muốn ép xuống mặt đất.
Chỗ cũ của bọn họ, chính là ngôi nhà hoang năm đó. A Long nói nếu như có một ngày bọn họ lạc mất nhau, thì hắn sẽ ở chỗ cũ đợi bọn họ.
Tiểu Thiên đợi trong ngôi nhà nhỏ ba ngày, A Long không đến, Ngõa Phiến cũng không đến.
Trong đầu hắn bắt đầu cảm thấy hoảng loạn, cảm thấy không thể đợi thêm nữa.
Sáng sớm, hắn vội vàng chạy ra khỏi nhà, vừa bước ra khỏi nhà đã thấy thanh dao sang chói của A Long nằm dưới đất.
Hắn hoảng hốt, vội vàng xông đến nhặt thanh dao lên, vết máu trên dao vẫn chưa khô.
Nhưng mà trong lòng hắn lại cảm thấy kinh hỷ, nếu như dao ở đây vậy thì A Long khẳng định cũng ở đâu đây thôi.
Nhưng hắn rất nhanh lại cảm thấy thất vọng, tìm đâu cũng không thể tìm thấy tông ảnh của A Long.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy bất an, nhấc dao lên chạy như điên về hướng mà hắn với A Long chia tay.
Trên ngọn núi hoang, thi thể chất đống.
A Long ngồi ở đó, lưng dựa vào một cái cây, đôi mắt vẫn mở, trên người máu thịt hỗn loạn, tay trái cương cứng vẫn giữ tư thế cầm dao.
Hắn ngẩn người đứng ở đó, bầu trời nhịn ba ngày cuối cùng cũng đã đổ mưa.
Hắn mang theo thi thể của A Long, không chôn mà đem đi thiêu. Bởi vì A Long từng nói nếu như có một ngày hắn chết rồi thì cứ thiêu đi là được. Sau đó đem tro cốt hắn rải theo gió bay đi, bay đến đâu thì hay đến đó, cảm thấy được như thế thật tự do tự tại. Lúc đó hắn còn cười A Long, nói vạn nhất bay đến trong bát thức ăn của người ta thì buồn nôn chết được.
Nhưng hôm nay, cho dù hắn nói bao nhiêu lời trêu chọc thì cũng sẽ không còn ai đưa nắm đấm lên dọa hắn nữa rồi.
Cũng không biết cô nương trên mặt có mụn kia, có hay chăng sẽ nhớ đến tên ngốc từng nhét thư tình cho nàng.
Sư phụ có lẽ cũng không cần đi nữa, lão nhân gia đã có tuổi tồi, có những chuyện vĩnh viễn không biết đến mới là tốt nhất.
Trước ngọn lửa, hắn nhìn cây dao của A Long nói: "Tuy rằng không biết ai đã mang ngươi đến trước mặt ta, sau này ngươi hãy đi theo ta nhé."
Nó đương nhiên sẽ không nói với hắn, là tự nó tìm đến. Cũng không nói với hắn A Long trong thời khắc cuối cùng của cuộc đời đã chiến đấu dũng mãnh như thế nào, nó với hắn đều đã cố hết sức rồi, đáng tiếc hắn bị thương quá nặng, cho dù giúp hắn giết hết địch nhân cũng không thể đổi lại tính mạng của hắn.
Nhưng nó biết điều quan trọng nhất trong lòng A Long là gì.
Trước ngọn lửa hừng hực, nó cũng giống như Tiểu Thiên, lặng lẽ nhìn, những đốm lửa bốc lên tứ phía, trong không trung tạo ra một bức vẽ, càng ngày càng cháy cao, có lẽ là lúc một linh hồn rời khỏi thì sẽ có hình dáng đó.
Ngõa Phiến triệt để biến mất, Tiểu Thiên tìm hắn hết năm này đến năm khác, nhưng người này giống như đã biến mất hoàn toàn vậy, bất cứ đâu cũng không thể tìm thấy bất cứ một dấu vết nào liên quan đến hắn.
Trừ ba người họ ra, không ai biết được cửa ra của mật đạo.
Có lúc hắn sẽ nghĩ, hận ý của con người hóa ra có thể không lộ ra bất cứ vết tích nào như thế.
Tiểu Thiên không thích giết người, nếu như đời này bắt buộc phải giết một người thì chỉ có hắn từ mà thôi.
Hắn vẫn thích nấu ăn hơn. Con dao nấu ăn trong tay hắn đã thực sự trở thành dao nấu ăn rồi, hắn mang theo nó đi qua mấy chục năm tháng, từ triều đại này đến triều đại khác, nó từng ở trong vô số căn bếp lớn nhỏ trong ngoài thành, từ đó âm thầm làm một dụng cụ trong bếp cùng với đám nồi niêu xoong chảo
Rất nhiều chuyện cứ như thế mà bị vùi lấp.
..