Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giờ phút này Tuyết Hàn Y đang nằm trên nhuyễn tháp, tóc rủ xuống hai bên, dài đổ ra sau như thác nước, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, từng cử chỉ hết sức tao nhã đầy quý khí.
Cửa phòng mở ra, một cô gái bước vào. Chỉ thấy cô mặc bộ y phục màu lam, áo trên quần dưới không váy màu mè như các nữ tử khác. Khuôn mặt nhỏ nhắn, đuôi mắt dài uốn cong, mày lãnh khí hơi hết, môi mỏng mím chặt nhìn qua là biết người ít nói, đôi con ngươi đen nhánh như cái giếng sâu không lường được. Tóc dài đen mượt chỉ dụng một sợi dây bạc buộc lên, để xuôi xuống vai. Môi hồng đỏ mọng. Mũi cao thon gọn. Nhìn qua cũng là một mỹ nữ nha!
Giữa mi tâm có một luồng anh khí. Nhìn thật giống hiệp nữ! Đây là câu nói hiện ra trong đầu Tuyết Hàn Y!
Lam y thiếu nữ đứng đó, khí thế quanh thân không chút rụt rè hay e sợ mà còn toát ra từng hơi thở băng lãnh.
" Đứng đó làm gì? Chỗ ta không phải hành hạ khách nhân nga! " Mỗ nữ tử nằm trên giường nhàn nhạt nói.
" Hôm nay vị cô nương này cho mời ta có việc? "
Cô nương? Xưng hô này có chút không quen, bất quá hình như người này đến từ không gian khác nhỉ?
Tuy suy nghĩ nhưng thần sắc vẫn nhàn nhạt như trước.
" Đúng là ta có việc cần " thương lượng " a! "
Lam y thiếu nữ hơi nhướng mày, đôi con ngươi đen nhánh toả ra một vệt nghi hoặc.
" Có việc cứ nói! " Đúng là lãnh a. Mà, giống cô kiếp trước thôi!
" Thế gian này không có gì là tồn tại mãi mãi, tiền tài vinh hoa phú quý đều là vật chết, nếu có được thì cũng có ngày biến mất. Mà ta không muốn vươn vấn bất kì thứ gì nhưng ta lại muốn bảo vệ những thứ mình muốn bảo vệ. Với ta, tự do là thứ vĩ đại nhất. Sắp tái sinh một lần nữa, ta đi một mình cũng thấy buồn nên ngụ ý mời người đi theo cùng! "
Lời nói tuy là mời nhưng có ý không thể phản kháng được.
Lam y thiếu nữ sững sốt một chút, đầu óc lay chuyển rất nhanh hiểu được ngụ ý câu nói đó
" Với ta thế gian này không gì là vĩnh tồn, vinh hoa phú quý là vật chết, thế gian này luôn thay đổi, có mới nới cũ, tham tài hám lợi. Có được rồi sẽ biến mất, dù ngươi có tin tưởng người nhưng sẽ có một ngày người phản bội lại ngươi. Mà ta thì không muốn bị những thứ dơ bẩn đó vướn vào nhưng ta lại muốn bảo vệ những người yêu thương nên ta sẽ ngày càng cường đại để tự tay nắm giữ những thứ mình muốn mà không bị người khác nắm giữ. Ta là người luôn thích tự do không thích bị người khác điều khiển, ta sẽ tự làm những gì mình nhận định là đúng. Mà trên con đường đó ta sẽ thấy buồn chán nên cần một người bên cạnh tiêu dao, ngươi có muốn cùng ta hay không? "
Hay cho " một mình đi trên con đường đó sẽ thấy cô đơn " không phải thế nhân luôn nói con đường cường giả chính là cô độc hay sao? Hay cho một câu " ta sẽ bảo vệ những thứ mình muốn bảo vệ " cho dù trái lại thiên ý cũng muốn nữa hay sao? Hay cho một câu " tự do là vô giá " ngôn ngữ lời nói vô cùng tuỳ ý cùng cuồng vọng, nhưng mà... nàng thích!
Phân tích xong, lam y thiếu nữ lần nữa mở miệng nhưng lần này thanh âm còn thêm vài phần tiếu ý
" Thế gian luôn thay đổi, có được rồi sẽ mất, lòng người luôn khó đoán! " Ý nói thế gian này luôn thay đổi mà lòng người là khó dò nhất.
" Nghi người không dùng người, dùng người không nghi người " Tuyến Hàn Y đạm mạc trả lời
" Tin người nhưng người bất trung thì phải làm sao? Lòng người không cách nào tự khám phá hết được! " Tin người mà người không trung thành thì sao? Lòng của người không thể nào như con giun trong bụng mà biết hết được. Khoé miệng lam y thiếu nữ nhếch lên, tựa tiếu phi tiếu nhìn bạch y nữ tử đối diện.
Đúng a! Lòng người sao hiểu hết đây? Nhưng...
" Ngay cả lòng người sống đời cũng không đoán được, tâm mình mắt mình cũng không tin tưởng thì thật nhục nhã hai đời người! "