Căn phòng rộng rãi lấy màu hồng nhạt làm màu chủ, một chiếc giường công chúa với la rèm lộng lẫy, nhiều thứ bày biện linh tinh như hoa cỏ, tranh ảnh treo trên tường, chuông gió phát ra âm thanh leng keng thanh thuỷ, một chiếc bàn tròn nhỏ vừa màu trắng cùng năm chiếc ghế nhỏ nằm ở giữa, trên ghế có đệm lót màu hồng phấn xinh xinh...
Cả ba người không hẹn mà cùng nhìn về phía Mộc, thân ảnh nhỏ nhỏ, mặt mày thanh tú nhìn qua xấp xỉ Phong... Thấy mọi người nhìn mình còn mở thật to đôi mắt hạnh ngập nước, nhìn như thế nào cũng là một tiểu la lị!
----------
Mộc nằm dài trên chiếc giường công chúa mà nàng yêu thích, hai chân duỗi thẳng, tay cầm đặt trên bụng một cái bát nhỏ đựng đầy kẹo đường, miệng nhai không ngừng như cái máy. Tuyết Hàn Y ngồi cạnh đấy thỉnh thoảng lại lấy tay nhỏ bóc vài hạt bỏ vào miệng. Phong và Băng nhìn tình cảnh này có chút đau đầu, trẻ nhỏ ăn hàng thì không nói nhưng cả hai vị trên đó đều là linh hồn của người trưởng thành nha? Bất đắc dĩ nhìn nhau lắc lắc đầu, thôi cũng mặc kệ, dù sao cũng không ảnh hưởng đến ai.
" Bảo Lam thành này là sao, hửm? " Nhai nhai nuốt nuốt, Tuyết Hàn Y ngẩn đầu hỏi.
" Đương nhiên là do ta xây dựng nên rồi! " Mộc cao giọng trả lời, khuôn mặt nhỏ còn rất là đắc ý.
" Ồ? Tự xây dựng cơ đấy? " Phong đưa mắt nhìn người đang tự đắc ở kia.
" Sao hả? Hâm mộ quá chứ gì? Ha ha... " Nghe xong Phong nói, ánh hào quang trên người Mộc có xu hướng ngày càng lan rộng.
Tuyết Hàn Y nhìn rất ư là không vừa mắt, cho nên " Bốp! " một tiếng vào chân cô gái đang phát ánh quang kia.
" Oa, ngươi.. "
" Nín! " Huhu nàng lại bị đánh, ở dưới kia cũng vậy, sau khi lên đây cũng thế, nàng thật đáng thương. Không nhìn người đang ai oán kia, Băng lành lạnh nói:
" Bảo Lam thành từ năm trước mới có dấu hiệu phát triển mạnh, trong những năm gần đây địa vị thế lực càng không ngừng tăng cao " Nói tới đây liền đưa mắt liết nhìn Mộc. Nhìn thoạt qua nàng cũng mới tuổi, nói mình xây dựng nên Bảo Lam thành thì bại não mới tin!
" Hì hì, ta đùa đấy, Bảo Lam thành là do phụ thân ta làm nên, nhưng ít nhiều sau này cũng có ý tưởng đóng góp của ta đấy? "
" Hừ! Mấy cái xích đu ngoài kia chắc là ý tưởng mà ngươi nói "
" Uầy, dành cho tụi nhỏ chơi vui cũng không tồi đâu! "
Lại nháo..!
------------------------
Theo lời Mộc thì từ chục năm trước Bảo Lam thành đã có hướng phát triển nhưng chỉ là số ít, sau này ngoại công nàng, cũng chính là Lạc Kình Thiên năm tuổi bắt tay vào gầy dựng lại mảnh hoang phế nơi đây, ban đầu còn bị moi người phỉ nhổ là ngu xuẩn, nhưng sau năm dần dần cây cỏ có thể phát triển do hàng ngày hắn phải lội đến Hắc mạch, dẫn nước từ nguồn suối gần đó vào, đào hố chứa nước, nghiên cứu đất trồng, quả thật trời cao không phụ lòng người, hơn mươif năm sau mảnh đất hoang phế này dần dần có sức sống, dù chỉ chút ít nhưng những người sống nơi đây - phần lớn là vô gia cư hoặc bị trục xuất không còn nơi nào để đi - mơí cùng nhau bắt tay làm việc. Đà đà kéo dài đến hơn hai mươi năm sau, Lạc Kình Thiên cưới vợ là Vương Nhược Vân và sinh ra đứa con gái nết na xinh đẹp là Lạc Thanh Ca, Lạc Thanh Ca từ nhỏ dịu dàng đảm đang, dù nơi ở đơn sơ nhưng nàng lại siêng năng chăm chỉ lo cho cha mẹ, cũng chính nhờ đấy mà đã cướp mất đi trái tim của Tư Đồ Duệ, một tu sĩ trong lần đi ngang " Phế " thành vô tình gặp được, sau nhiều lần tiếp xúc, nhận thấy nàng chính là nửa kia còn lại của đời mình. Tư Đồ Duệ quyết định sinh sống tại nơi đây, cùng người dân nơi đây ra sức xây dựng lại Phế thành này. Bởi những người nơi mảnh đất khô cằn này đều là những kẻ vô gia cư, bệnh tật hoặc nghèo đói đi tới, hoặc bị các gia tộc lớn nhỏ, kể cả tội phạm triều đình bị trục xuất tới, họ luôn mang trong mình nghị lực vững chắc mới có thể tồn tại đến hôm nay. Vì những tư tưởng, ước mơ nào đó, họ muốn phấn đấu lên tất cả để rồi có một ngày, những con người kia phải nhìn họ bằng những ánh mắt khác, bằng cả sự hối hận vì sai lầm mà chính những kẻ đó đã gây ra với họ!
Cũng may mắn thay, mọi sự cố gắng của người dân nơi đây đã được đền đáp. Từng con suối len lỏi dần dần phân bố ở nhiều nơi, cây xanh tuy còn non nớt nhưng đã ánh dần lên sự sống, người dân chia nhau các công việc, khai phá đất, bắt cá, trồng hoa quả, xây dựng nhà cửa bằng rơm rạ rồi tới gỗ cây, Tư Đồ Duệ còn một thân phận khác là Dược sư, hắn cất công vào Hắc sơn mạch hằng ngày để tìm kiếm các thảo dược đem về trồng, dù không quý nhưng vẫn chữa trị được không ít bệnh đơn giản.
Tích tiểu thành đại, từ mảnh đất khô sơ hoang dã đã dần trở thành một trấn văn minh khá giả, đó chính là công sức của tất cả những người sinh sống nơi đây.
Sau hơn năm, Lạc Kình Thiên cũng đã gần bảy mươi, ông được người trong thành gọi là Thành chủ để tưởng nhớ công ơn mà ông đã làm ra, chính nhờ ông mà họ mới có được ngày hôm nay. Vào một ngày đẹp trời, "Phế" thành xưa nay bị người xa lánh kì thị đã được quật khởi trong âm thầm, lấy tên là Bảo Lam thành. Lạc Thanh Ca đã gả cho Tư Đồ Duệ cũng sinh ra một nhi tử gọi Tư Đồ Sở, cùng một nữ nhi gọi Tư Đồ Mộc, bất quá ai ai cũng biết Tư Đồ Mộc kỳ thật không phải con gái ruột của hai người họ, nghe đâu là trong một lần đi đến Hắc mạch hái thuốc, phu thê Tư Đồ Duệ trông thấy một bé gái bị treo trên cành cây mà bên dưới là một đàn Phong Lang, tuy Phong Lang là ma thú cấp thấp chưa thức tỉnh linh trí nhưng nó lại tụ tập sống theo đàn, tình thế hết sức nguy hiểm. Tư Đồ Duệ thân là Dược sư cũng coi như là một phần thầy thuốc, thấy đứa bé còn bọc trong tả lót nên không thể nào nhẫn tâm mà đi, Lạc Thanh Ca cũng thế. Vậy là hai người quyết định cứu lấy đứa bé, dù sao giải quyết đàn Phong Lang này đối với họ cũng không có vấn đề gì, chỉ là hơi tốn thời gian.
Thế là từ đấy Tư Đồ gia xuất hiện thêm một tiểu công chúa bé nhỏ, gọi là Tư Đồ Mộc. Đứa bé này cũng thông minh không kém Tư Đồ Sở, lớn lên thanh tú đáng yêu, ngoan ngoãn vâng dạ làm người ta không khỏi thêm yêu thích. Năm Tư Đồ Mộc tuổi, Tư Đồ Sở cũng đã tuổi. Trong một chuyến đi dạo, Tư Đồ thiếu gia về nói với phụ mẫu muốn thành lập một sơn trang cho những đứa bé bị bỏ rơi, không nơi nương tựa. Tư Đồ Duệ tất nhiên đồng ý, đứa con trai trưởng này của hắn lớn lên tuấn lãng nhưng lại quá mức băng lãnh, khuôn mặt tựa khối băng kia có thể làm đông cả tường thành, hôm nay khác thường lại đến " nhờ vả ", bảo hắn làm sao có thể từ chối?
Từ đó trong Bảo Lam thành " mọc " lên một sơn trại gọi là Vạn Xuân Sơn Trang, nơi cũng như tên, trong sơn trại trồng rất nhiều hoa tươi khoe sắc, hương thơm lang toả khắp nơi trong khu vực gần đó. Ở đây chỉ cần trẻ nhỏ bị khó khăn hay không nơi nương tựa đều được mang về cấp nuôi dưỡng, những gia đình nào không có con vẫn có thể lại đây xin nhận, có điều phải làm không ít thủ tục rườm rà mới được mang đứa trẻ đi. Nhưng không có nghĩa là thấy đứa trẻ nào nằm lăng lóc ngoài đường Vạn Xuân sơn trại cũng nhận đâu, trước khi nhận về họ phải điều tra kĩ lưỡng, xem đứa nhỏ nếu còn cha mẹ mà lại bị vứt đi do điều kiện gia đình hoặc lý do nào đó họ cũng sẽ được giải quyết và giúp đỡ tạo ra việc làm ổn định để tiếp tục nuôi con cái, hoặc nặng hơn là sẽ bị phạt hoặc trực tiếp đuổi ra Bảo Lam thành. Vì vậy trong thành người người đều biết, gia đình Thành chủ đều là một đám bao che khuyết điểm cho trẻ nhỏ, mà thiếu gia Tư Đồ Sở chính là một muội khống hàng thật giá thật!
Sau đó dần dần Lạc Kình Thiên giao chức thành chủ cho con rễ là Tư Đồ Duệ, Tư Đồ Duệ trở thành thành chủ thứ hai, cũng từ lúc này trên đại lục mới nhận ra, " Phế " thành khi trước đã không còn như xưa nữa!
---------------------------------
" Vạn Xuân, vạn mùa xuân, không cần hỏi cũng rõ là người nào đó đặt, cũng phải, cây nào mà không yêu thích xuân đến để nở hoa lá khoe sắc đẹp đây! " Phong mở miệng nói, giọng điệu ôn hoà như gió làm người khác dễ chịu, tuy nhiên không phải ai cũng thế.
" Hứ, ta đặt đấy rồi sao hả, có ý kiến? " Mộc hất cằm.
" Còn cái sơn trang đó, ngươi định làm Viện mồ côi ở dị giới à? Chậc chậc " Không đáp lời Mộc, Phong nói tiếp. Tuy kể là Tư Đồ Sở lên tiếng nói thành lập, nhưng người ở đây đều rõ.
" Aaaa, một giây không đâm chọt ta ngươi sẽ chết sao? "
" Sẽ "
"... "
------------------------------------------------
cây: Mộc
La lị: Hiểu theo Loli đi cho dễ nhé:))