Bạch Vương Thượng Tiên

chương 97: 97: hoa mạn đà la

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một cơn gió lạnh rít qua giữa màn đêm tối đen như mực.

Tiểu oa nhi lên bảy trong chiếc áo lông sờn cũ, gấu quần ống thấp ống cao tự bao giờ xuất hiện đứng bên cạnh vươn bàn tay bé xíu vỗ vỗ vào bờ vai run rẩy của Tử Sa.

Hốc mắt nó thâm quầng sâu hoắm.

"Tiểu yêu, không nghe sư phụ ngươi mới nói gì sao.

Hắn nói ngươi đừng khóc nữa, hắn sẽ đau lòng."

Kề sát vành tai Tử Sa, tiểu linh hồn nhỏ giọng, tiếng nói như vọng về từ cõi xa xăm.

"Tiểu yêu, ngươi có biết lúc nãy vì sao bọn oán linh rời đi không.

Cô hồn dã quỷ như chúng ta tuy vất vưởng đói khát không ai cúng cho ăn nhưng chúng ta có khả năng đọc được tâm người khác, biết trước tương lai gần, bọn chúng cũng không ngoại lệ.

Ban nãy bọn chúng đã đọc được trong mắt sư phụ ngươi, trong lòng sư phụ ngươi chung quy không hề yêu thích Hoàng Diệp Toàn.

Hắn chỉ cảm thấy mắc nợ và muốn trả nợ.

Hay nói đơn giản trái tim sư phụ ngươi quá thiện lương.

Nếu là kẻ khác gặp nạn, hắn cũng sẵn sàng tương cứu như vậy thôi.

Chỉ vì ngươi không hiểu hắn, ngươi ghen đến mù quáng luôn rồi.

Nếu lúc nãy ngươi đừng cố giết đại sư huynh của hắn, ngươi vị tha thêm một chút, có lẽ sư phụ ngươi cũng không chết dưới tay ngươi.

Thật ngốc quá Tử Sa ơi.

Trong lòng sư phụ ngươi, hắn từ đầu chí cuối cũng chỉ có mình ngươi thôi."

Chả hiểu Thích Tử Sa có nghe được lời thì thầm của linh hồn nhỏ kia không.

Y đột nhiên rống gào như mưa, gắt gao ôm chặt lấy thân thể của sư phụ vào trong lòng.

Vật vã một hồi y nhấc bổng cỗ thi thể nam nhân ấy lên bước loạng choạng vài ba bước chớp mắt tan biến mất.

Tử Ưu xám mặt một đường đuổi theo bỏ lại tỷ muội Hoàng Diệp ngồi ngốc bên nam nhân tuấn lãng hãy còn say ngủ trên nền.

Nam nhân còn nằm đây.

Tiểu linh hồn cũng chẳng muốn đi đâu xa cả.

Ngấp nghé nhìn theo hướng đêm đen ai kia vừa mới tan biến mất.

Hi vọng sáng mai nắng lên, xóa tan đêm dài tăm tối.

Thượng tiên có thể tỉnh dậy, vì dù muốn dù không thì hắn cũng đã cứu sống người nó yêu thương nhất.

(Chuyển cảnh)

Ngải Tử Ưu cứ tưởng tiểu sư đệ nghĩ quẩn đem bản thân tuẩn táng cùng sư phụ.

Nào ngờ đâu tiểu sư đệ đem sư phụ về Hương Vân cốc.

Vời đại phu tới chữa trị xem có vớt vát được tia hi vọng nào hay không.

Tương tự mọi lần, chúng môn đệ vây quần chật kín khắp từ trong ra ngoài.

Đại phu già sau khi xem qua vết thương cũng chỉ lắc đầu ảo não.

Tim ngừng đập cách đây nửa canh giờ, người đã chết còn có thể làm gì ngoài chuẩn bị hậu sự.

"Sao cơ, tim ngừng đập cách đây nửa canh giờ, đại phu ông chắc chắn chứ?" Tử Ưu cùng Tử Sa hoang mang nhìn nhau.

Bởi lẽ thời gian sư phụ trút hơi thở cho tới khi mang về đây vời đại phu tới chữa trị cũng chỉ vỏn vẹn hai khắc là cùng.

Vậy mà ông lão nói tim ngừng đập từ nửa canh giờ trước, sao có thể như thế được?

Tim ngừng đập vẫn có thể thở thêm hai khắc nữa được sao, quá hi hữu rồi.

Chúng môn đệ nhìn nhau len lỏi tia hi vọng trong đáy mắt, bởi sư phụ chúng chẳng phải người bình thường.

Lần trước rớt vực cơ thể dập nát hủy hoại vẫn tự sắp xương liền cốt được đó thôi, lần này biết đâu kì tích xuất hiện thêm lần nữa.

Loẹt soẹt...

Âm thanh khẽ khàng vang lên.

Có vệt sáng lấp lánh từ dưới cổ tay Dạ Xuyên, hẳn hoi chính đóa sen hồng lan tỏa.

Ngoài hào quang còn nhàn nhạt hương thơm tinh khiết như nụ tầm xuân vừa mới nở sớm mai bên đình Nguyệt Hồ.

Vệt sáng lấp lánh một chút rồi gom lại vào trong đóa sen.

Vết thương trên người nam tử biến mất, da dẻ hồng hào trở lại trông tràn đầy sức sống.

Chẳng còn cỗ thi thể sắp phải đem chôn, nam tử nằm đấy giấc này chẳng khác nào người say ngủ.

Bờ mi đen nhánh ẩm ướt, môi đỏ da trắng ôn mịn đẹp tới mê hồn.

Đại phu lật đật bắt mạch hốc mắt mở to bật reo lên: "Ô hô mạch đập lại rồi này."

Quả đúng như ông lão nghi ngờ.

Thượng tiên trở về rồi.

Chúng môn đệ xôn xao náo nức nhìn nhau ướt đỏ mắt.

Đại phu già xem xét rất lâu rồi kê đơn thuốc.

Cả đời ông chưa từng thấy qua chuyện hi hữu bao giờ, một đóa sen cư nhiên có thể cứu được người đã chết.

Ấn kí Tiêu Dao sơn chẳng phải chuyện đùa đâu, trong đó tiềm tàng sức mạnh to lớn.

Tuy nói vậy nhưng Thượng tiên đã tổn hao tâm cùng khí lực, mất máu rất nhiều, để có thể tỉnh lại cần một khoảng thời gian rất dài.

Bởi vậy đơn thuốc ông kê đều là hương dược cả.

Ngày đốt hai lần sáng tối, mỗi lần hai canh giờ phụ trợ thêm tốt cho cơ thể của Thượng tiên, còn bao lâu tỉnh lại đại phu chẳng thể đảm bảo.

Còn lại đều nhờ vào ý chí của Thượng tiên mà thôi.

Đại phu già sau khi lải nhải nửa buổi trời bèn ngựa ưa đường cũ, tay xách hộp y cụ lòn ngỏ sau nhà mà ra về.

Dạ Xuyên không chết, trên dưới Trúc Lâm Phong đều mừng vui khôn xiết.

Lòng tràn trề hi vọng, cứ mỗi ngày sáng sớm tinh mơ và trời vừa sụp tối đều tốp hai tốp ba kéo nhau tới chánh điện dâng hương lễ lạy tôn tượng tổ sư.

Mong người gia hộ cho nam tử ấy sớm ngày tỉnh lại.

Kể từ hôm đem Dạ Xuyên về tới nay cũng ngót hai ngày trời rồi.

Chúng môn đệ ngoài giờ học và sinh hoạt thường xuyên rủ nhau tới cốc thăm sư phụ.

Còn người túc trực bên cạnh hắn cả đêm lẫn ngày là Thích Tử Sa.

Hai lần chứng kiến lang quân bước vào ải quỷ môn.

Tử Sa thấm thía lắm rồi, tự nhủ với lòng chẳng bao giờ hành sự lỗ mãng bướng bỉnh nữa đâu.

Hương Vân cốc sớm mai sương mù còn giăng tràn khắp lối.

Trong căn phòng trúc quen thuộc, hương dược từ chiếc lư vẫn phả ra đều đều.

Thích Tử Sa ngồi đấy, thấp tầm mắt dừng trên thân ảnh nam tử ngủ say li bì.

Nhìn ngắm và nắm bàn tay nam tử tới ướt mềm.

Tử Sa nhớ mãi lời nói cùng dáng vẻ thống khổ của Dạ Xuyên đêm hôm đó.

Hắn đã mở miệng van cầu y buông tay, vậy mà y vẫn cố tình bỏ ngoài tai tất cả.

Mắng tên pháp sư độc ác moi đan sư phụ, nhưng chính mình lại hủy hoại cơ thể hắn bằng lưỡi kiếm bén ngót trong tay, y có khác gì gã đâu cơ chứ.

Thật ngu ngốc, thật điên cuồng quá rồi.

Khi ghen tới mất lí trí biến bản thân thành kẻ sát nhân tướt đi mạng sống người mình yêu thương nhất thì có còn là yêu nữa không hay chỉ còn chiếm hữu và ích kỉ.

Tử Sa sợ hãi ân hận, nước mắt tuôn tràn lan.

Tử Sa cứ ngồi như thế không biết trải qua bao lâu, y buồn ngủ gục đầu xuống cánh tay lang quân lúc nào cũng chẳng hay.

Gió thổi hiu hiu chờ tới.

Một vạt áo trắng tinh mang theo hương thơm nhàn nhạt chậm bước vào phòng.

Nam tử tuấn lãng bóng người cao lớn uy phong nhẹ nhàng đến bên cạnh Tử Sa.

Vươn ngón tay trắng như tuyết quệt đi vệt nước thấm mặn chảy ra trên hàng mi của y, nhỏ giọng thì thầm.

Sa nhi đừng khóc Sa nhi...

Được ngón tay vuốt ve va chạm vào gò má.

Cảm giác quá đỗi quen thuộc.

Thích Tử Sa giật mình tỉnh dậy, theo quán tính vươn tay toang chụp lấy ngón tay kia.

Hóa ra chỉ là một mảng hư không, chẳng hề có ngón tay nào cả.

Dạ Xuyên vẫn nằm đấy bất động trên giường trúc, hai mắt nhắm nghiền ngủ say, vừa rồi đều chỉ là mộng mị do y quá nhớ sư phụ mà thêu dệt nên trong giấc mơ hoa.

Hụt hẫng đắng cay quá đỗi.

Tử Sa ôm chầm lấy lang quân, nói cho hắn nghe hay xoa dịu cõi lòng mình.

"Hức hức sư phụ, ta không làm đau ngươi.

Ta tuyệt đối không làm, vì thế ngươi đừng giận dỗi mà không quay lại với ta.

Đánh ta, mắng ta, làm bất kể điều gì ngươi muốn đều được cả.

Chỉ cần ngươi quay về ta đảm bảo sau này không ghen tuông vô cớ nữa đâu.

Xuyên, Xuyên à.

Ta nhớ ngươi rồi."

Hôn hít bàn tay lang quân, thiếu niên khóc nấc.

Nhớ thương cùng dày vò cắn rứt cứ mãi đày đọa mãi y trong câm lặng.

Tháng ngày không nghe lang quân nói cười thật chẳng hề dễ chịu một chút nào cả.

....

Gian phòng gỗ nơi Tiêu Dao sơn.

Hoàng Diệp Toàn cũng ngủ li bì kể từ đêm hôm đó.

Hai vị tiểu sư muội bèn đem gã về đây tĩnh dưỡng.

Ngày sư tôn viên tịch, Dạ Xuyên vốn dĩ đã phong bế toàn bộ đỉnh núi đảm bảo không một con ruồi có thể lọt vào.

Nhưng kể từ hôm Diệp Toàn đường đột tìm tới Trúc Lâm Phong rồi ngất đi sau đó.

Dạ Xuyên đã cho phép gã về đây tịnh dưỡng.

Tiêu Dao sơn phủ trùm linh khí thanh khiết của đất trời, quả thật rất thích hợp để người bị thương nghỉ ngơi trị liệu.

Tỷ muội Hoàng Diệp ngày ngày chăm sóc Hoàng huynh, rảnh thì luyện võ và dạo quanh Tiêu Dao ngắm cảnh cho khuây khỏa.

Đỉnh núi rộng lớn có nước có hoa cùng cây trái thảo dược quý hiếm, một nơi người đời chưa từng đặt chân tới bao giờ.

Sương mù quanh năm bao phủ mờ ảo thần tiên.

Sáng sớm tỉnh dậy mây vờn lãng đãng gió nhè nhẹ lay, thật thơ mộng hữu tình.

Về đây sống tỷ muội Hoàng Diệp bất giác hoài niệm xa xăm.

Nhớ ngày thơ bé thường lên đây chơi cùng Dạ Xuyên và Hoàng huynh.

Mỗi lúc bọn họ bận học cùng sư tôn thì hai nàng rủ nhau ra con suối sau rừng nghịch nước hái sim.

Khi về còn túm đầy một vạt áo.

Có lần lén sư tôn nhập thất, ba huynh muội kéo Dạ Xuyên vào trong rừng hái nấm cùng măng chua, năn nỉ mãi hắn cũng chịu đi cùng.

Nhưng hôm đó trong lúc hái nấm, Dạ Xuyên bị một con ve hươu từ trên cây rớt xuống cắn vào cần cổ, về nhà liền nổi mẫn đỏ.

Đợt đó hành Dạ Xuyên sốt mấy ngày liền xuýt chết.

Sư tôn phạt ba huynh muội họ quỳ nhang hết nửa buổi trời.

Còn mắng cho một trận.

Nhưng huynh muội họ không sợ mắng không sợ phạt, chỉ sợ Dạ Xuyên chết mà khóc thút thít.

Sau lần đó cả một khoảng thời gian dài không dám kéo hắn vào trong rừng nữa, biết bao nhiêu kỉ niệm cứ lần lượt ùa về.

Hai nàng bùi ngùi nhớ nhung da diết, tháng ngày tươi đẹp có còn quay lại.

Hôm qua có quay về nghe ngóng tình hình.

Mặc dù ấn kí của sư tôn đã cứu Dạ Xuyên nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại, nằm lay lắt như cái xác không hồn nơi cốc Vân Hương.

Ngày nào hai nàng cũng cầu nguyện chẳng biết hắn có nghe thấy không, có tha thứ cho hai nàng không.

Còn nữa, Hoàng huynh về đây hôm nay là ngày thứ ba rồi.

Hoàng huynh.

Dạ Xuyên.

Cả hai người còn tính ngủ cho tới khi nào.

Khụ khụ...

Chợt có tiếng ho khan từ trong phòng truyền ra.

Hoàng Diệp Toàn ngay thẳng đã tỉnh dậy.

Khỏi phải nói tỷ muội Hoàng Diệp mừng vui cỡ nào chạy ngay vào phòng đỡ lấy gã.

Cơ mà vừa tỉnh dậy Diệp Toàn đã hỏi ngay Dạ Xuyên.

Bởi đêm đó lúc Dạ Xuyên trị thương cho mình, gã đã lờ mờ tỉnh dậy được một lát.

Khoảnh khắc đó gã đã rất hạnh phúc khi nhìn thấy người mình yêu thương nhất đang ôm mình vào lòng, vừa chở che vừa trị thương.

Vì tiên khí từ lòng bàn tay Dạ Xuyên rót vào cơ thể quá nhiều trong nhất thời tiếp nhận không kịp mà gã đã ngất đi.

Ngủ tới tận bây giờ mới dậy, cũng chẳng biết bây giờ là bao giờ rồi.

Dạ Xuyên truyền cho mình lượng tiên khí lớn như vậy hắn có bị làm sao không, có ảnh hưởng tới cơ thể của hắn không? Diệp Toàn nôn nóng hỏi dồn.

Hai vị tiểu sư muội run rẩy kể lại toàn bộ sự việc.

Nổi trận lôi đình gã dùng phất trần quất xuống thân thể hai vị tiểu sư muội một trận.

Biết mình làm sai hại đến Lãnh Dạ Xuyên, hai nàng im lặng nhận lấy.

Quá đau khổ dằn vặt, sau khi đánh hai hoàng muội một trận.

Diệp Toàn gấp gáp ra roi thúc ngựa chạy một mạch đến Trúc Lâm Phong.

Chúng môn đệ canh cửa kết giới chận đường không cho vào.

Diệp Toàn chẳng còn ương bướng như xưa, cũng chả chống đối.

Hỏi han tình hình của hiền đệ biết rằng hắn vẫn chưa tỉnh lại gã cứ thế quỳ yên bên bìa rừng trúc, không nói thêm câu nào nữa.

Thâm tâm vừa đau đớn vừa hạnh phúc đủ loại tư vị dâng tràn khiến trái tim nam tử lần nữa rộn ràng loạn nhịp.

Bởi nằm mơ gã cũng không bao giờ ngờ tới Dạ Xuyên sẽ liều mạng cứu lấy gã, trong khi bùa mê sớm đã loại trừ.

Dạ Xuyên khi đó hoàn toàn tỉnh táo.

Vì sao vậy? Chẳng lẽ hắn.

Dạ Xuyên, hắn...

Diệp Toàn chớp mắt sững sờ, trái tim trong lồng ngực đập điên cuồng, nước mắt nam tử tuôn lã chã.

Chúng môn đệ đang lo an nguy của sư phụ, thấy gã không có gây rối bèn cứ thể để mặc gã muốn làm gì thì làm, mặc kệ gã quỳ đó khóc như kẻ điên cũng chả sao.

Nhưng Thích Tử Sa thì không như vậy.

Được tiểu tử mồ côi mách tin, y đùng đùng nộ khí vác gậy chạy ra cánh rừng trúc, định bụng một gậy đập chết gã cho xong chuyện.

Đỡ sư phụ chả may tỉnh dậy nhìn thấy gã giả mèo khóc chuột lại mủi lòng thì vô cùng rắc rối.

Cơ mà khi Tử Sa chạy tới nơi chung quanh gã đã vô cùng đông đảo.

Bên cạnh gã hai vị tiểu sư muội cùng một đám sát thủ hộ vệ, kẻ che ô, người cầm quạt nan phe phẩy.

Con mẹ nó đi bồi tội thôi mà có cần khoa trương tới vậy không.

Tử Sa nghiến răng kèn kẹt.

Chúng môn đệ đuổi theo phía sau y cũng không khỏi ôm bụng phì cười, quỳ như gã cũng quá khoa trương rồi đi.

"Tên cặn bã, ngươi đây là muốn biến bìa rừng trúc của chúng ta thành nơi ăn chốn ở của ngươi?"

Thích Tử Sa hai mắt trợn trừng một gậy bổ xuống đầu kẻ thù.

Hoàng Diệp Toàn vụt đứng lên, phất trần cán ngọc lia qua trực tiếp chẻ cái gậy gỗ trên tay thiếu niên làm hai nửa.

"Xú tiểu yêu, pháp khí của ngươi bị bần đạo chẻ làm hai nửa rồi, đem về nhóm củi đi nha." Phất trần gọn gàng ôm bên tay, Diệp Toàn nhếch mép cười châm chọc.

Chết tiệt lúc nãy vội quá lại quên đem theo kiếm.

Thích Tử Sa hai tay siết chặt hai thanh củi mục nghiến răng nghiến lợi lồng lộn: "Tên cặn bã bại hoại, đừng tưởng ta không biết âm mưu của ngươi.

Ngươi muốn quỳ đây để đợi sư phụ tỉnh lại nhìn thấy động tâm, trò này xưa quá rồi.

Lão tử sẽ giết chết ngươi trước khi hắn kịp tỉnh lại."

Dứt lời Tử Sa với hai thanh củi mục lại một đường lao đến.

"Hừ, có bản lĩnh thì xin mời." Diệp Toàn giơ tay tiếp chiêu.

Hai bên thấy vậy cũng nhào ra đánh nhau loạn xạ.

Tiếng ồn náo lao nhao cả một góc rừng.

"Dừng tay, tất cả dừng tay lại cho ta."

Ngải Tử Ưu quát lớn một tiếng, từ đâu bay tới tay túm chặt lấy cổ áo của Tử Sa, kéo ngược về phía sau, can đôi bên ra làm hai nửa.

Hoàng Diệp Toàn mục đích không phải tới gây sự thấy vậy cũng giơ tay lệnh tất cả lùi về sau.

Trận chiến tạm dừng.

"Tiểu sư đệ, đệ vẫn chứng nào tật nấy.

Đệ quên sư phụ vì sao gặp nạn rồi ư, là vì cứu kẻ đang đứng trước mặt đệ đó.

Nếu bây giờ đệ bất chấp tất cả lấy mạng gã, sư phụ tỉnh lại đệ ăn nói thế nào với người đây? Sư phụ không muốn mắc nợ đối phương nên mới vạch ra ranh giới rõ ràng, càng không muốn đệ vì thù hận mà bàn tay phải nhuốm máu tanh, đệ có hiểu không Thích Tử Sa?"

Tử Ưu nghiến răng, tay siết chặt lấy cổ áo của tiểu sư đệ.

Dường như hiểu ra cả rồi nhưng lại chạm vào đâu đó tận xương tủy.

Tử Sa chợt nhiên nhói đau, gương mặt vụt âm trầm.

"Đệ hiểu rồi đại sư huynh, đệ sẽ giữ đúng lời hứa không sát hại gã nữa.

Nhưng đại sư huynh phải đuổi gã đi khỏi đây, đệ không muốn sư phụ nhìn thấy bọn chúng nữa, nhất là kẻ đó." Tử Sa thấp giọng.

Bàn tay ai kia buông lỏng cổ áo của y ra.

Y cũng chẳng nói thêm lời nào nữa, giục hai thanh củi mục xuống mặt đất, một đường rời đi.

Tử Ưu thoáng chốc nhói lòng.

"Lời tiểu sư đệ vừa nói ngươi cũng đã nghe rồi chứ Hoàng Diệp Toàn.

Ta khuyên ngươi tốt nhất rời khỏi đây, hiện tại gây hấn hai bên đều không có lợi.

Hơn nữa sư phụ vẫn chưa tỉnh lại, ngươi quỳ đây cũng chả ích gì." Tử Ưu hướng nam nhân uy vũ.

"Tên áo xanh đó nói đúng đó, chủ nhân người trước về phủ nghỉ ngơi, để chúng thuộc hạ lại đây canh chừng.

Chỉ cần phu quân người vừa tỉnh, chúng thuộc hạ lập tức thông báo ngay." Đám thuộc hạ nhỏ giọng bên tai gã.

Dường như lại chạm vào đâu đó rồi, mặt gã có chút hồng.

"Bọn thuộc hạ nói đúng đó Hoàng huynh, chúng ta mau về thôi.

Vết thương của huynh chưa lành mấy, cần nghỉ ngơi thật nhiều." Tỷ muội Hoàng Diệp được đà bồi thêm mấy câu.

Bởi hai nàng không nỡ nhìn thấy Hoàng huynh vừa mới tỉnh dậy sức khỏe còn chưa bình phục đã phải phơi thân ngoài nắng thế này.

Đau lòng chết được.

"Được, Dạ Xuyên tỉnh lại lập tức thông báo cho ta." Hoàng Diệp Toàn sắc mặt tái nhợt, miễn cưỡng rời đi.

Toán sát thủ của gã cũng thức thời tản ra xung quanh chả ai còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Ngải Tử Ưu thấy sự việc đã được giải quyết ổn thỏa, cúi xuống vươn tay nhặt lấy hai khúc củi mục mà Tử Sa vứt bừa rời chân đi.

Chúng môn đệ há hốc mồm ú ớ: "Đại sư huynh, huynh lấy làm gì a?"

"Nhóm bếp, sư phụ có dặn đừng lãng phí của trời ban cho.

Cái này đem về nấu sôi được cả siu thuốc ấy chứ." Giọng hắn xa dần.

Chúng môn đệ chắp tay bái phục.

Quả là chỉ có đại sư huynh mới có thể tùy thời tận dụng hết lời sư phụ dạy, đợt này chức chưởng môn huynh ngồi chắc rồi.

....

Hương Vân cốc

Thích Tử Sa lững thững đi về, bước qua chiếc cầu mây ngang cây mai đầu cầu, bả vai hờ hững mà quệt trúng nhành mai thêm lần nữa.

Nó kêu lên một tiếng đau đớn.

Bước chân be bé bỗng nhiên ngừng lại.

Tử Sa quay đầu nhìn ngọn mai đã bị gãy mất một khúc, nhựa trắng trào ra nhỏ xuống mặt đất, gốc mai khô cằn không ai tưới tắm săn sóc.

Hình ảnh sư phụ mấy ngày trước còn đứng ở đây, tỉa cành vun gốc bỗng chốc hiện về trong tầm mắt.

Không có hắn chăm sóc tưới tắm cho, cây mai héo úa dường như sắp chết đến nơi.

Bờ mi đen nhánh ẩm ướt.

Tử Sa vụt chạy ào ra ngỏ sau, bưng hẳn một thùng rưới chầm chậm lên thân cây, vừa tưới vừa nhớ tới sư phụ, đây cũng là một cách thể hiện tình yêu của y dành cho hắn.

Nhớ hắn, thật nhớ hắn rồi.

A ha ha.

I hi hi...!tắm mát quá mát quá, xú tiểu yêu cảm tạ ngươi nha.

Tắm mát quá, thật thích quá!

Được tắm mát, lá mai lao xao hớp từng dòng nước thích chí cười xòa, đa tạ rối rít.

Hôm nay chiều mồng ba vẫn còn hơi hám tết nhất, xem như nó vớt được mẻ cuối vậy, con tiểu yêu này cũng còn chút lương tâm.

Sau khi tưới cho gốc mai, Tử Sa lại đi vòng quanh căn nhà trúc, làm một số việc lặt vặt.

Quét tước dọn dẹp, tắm rửa qua loa cho bản thân chút xíu, thay ra bộ y phục ngủ thường ngày.

Hai tay be bé bê theo chậu nước ấm đến mép giường của Dạ Xuyên, cẩn thận lau người cho hắn và thay bộ y phục mới sạch sẽ tinh tươm.

Y chăm sóc sư phụ rất tỉ mỉ, từng cái động tác cẩn trọng ôn nhu như thể sợ làm mạnh hắn sẽ đau vậy đó.

Sư phụ ngươi mau tỉnh lại sư phụ...

Nhẹ đặt lên bờ môi nam tử một nụ hôn.

Lắng nghe hơi thở của đối phương vẫn phả ra đều đều hâm nóng cõi lòng mình.

Tử Sa nhịn không được trèo lên giường trúc, nằm xuống bên cạnh nhẹ nhàng vòng tay qua ôm lấy lang quân, vùi mặt vào hõm vai hắn cọ cọ mấy cái rồi mới chịu chìm vào giấc ngủ.

Giữa chiều không gian vô định nơi ngày và đêm đều trở nên vô nghĩa.

Dạ Xuyên đảo mắt nhìn một lượt bốn bề khung cảnh đẹp lạ vô ngần.

Không có tụ lạc làng xóm dân chúng cùng thành quách, sông ngòi rừng bụi.

Không có địa ngục, ngạ quỷ, súc sanh cùng A tu la.

Chỉ có dây làm bằng vàng ròng giăng ngăn tám nẻo đường, đất bằng lưu ly, cây báu trang nghiêm, hương thơm nhàn nhạt thoảng khắp không gian.

Khung cảnh hoàn toàn thanh tịnh.

Dạ Xuyên dừng tầm mắt trước một cây báu cao năm trăm do tuần, nhánh lá hoa trái thứ lớp trang nghiêm, trên treo từng dải linh báu rũ xuống từng chùm.

Mùi hương gỗ ly cấu chiên đàn tỏa ra khắp cùng cõi không gian.

Dưới cây báu, một tòa sư tử trang nghiêm dùng bảy thứ báu vàng, bạc, lưu ly, xa cừ, mã não, trân châu và mai khôi hợp thành mặc sức trau dồi.

Mễ Hán tổ sư ngồi kiết già trên tòa sư tử, chậm mở mắt ra nhìn về phía nam tử uy phong lãnh diễm, khẽ cất tiếng gọi:

"Xuyên nhi, mau đến đây!"

Lãnh Dạ Xuyên bước chân thanh thoát quỳ xuống bên cạnh tòa sư tử, ngẩng đầu nhìn Mễ Hán tổ sư: "Bạch sư tôn, đây liệu có phải là cõi trời Đao Lợi?"

Mễ Hán tổ sư gật đầu mỉm cười: "Xuyên nhi đoán đúng rồi, đây là cõi trời Đao Lợi.

Duyên lành hội tụ, thần thức của con đủ sức nhập vào.

Này Xuyên nhi con hãy nhìn đây."

Hướng mắt nhìn theo cánh tay sư tôn, đáy mắt Dạ Xuyên rất nhanh vụt kinh hỉ xót xa.

Bởi vì hắn nhìn thấy Hương Vân cốc, trong căn phòng trúc, trên chiếc giường trúc.

Thích Tử Sa đang ôm lấy nhục thân của hắn, an ổn chìm vào giấc ngủ sâu.

Nhớ rừng trúc, nhớ nhà, nhớ đồ nhi vô vàn.

Bàn tay trắng như tuyết cứ thế siết chặt dưới lớp y.

Dạ Xuyên làm sao mà không biết được hiện tại tiên đan của mình đã vỡ, muốn quay về cần cả một quá trình kết đan lâu dài, khiến hắn mất hết linh lực, còn phải chịu vô vàn đau đớn.

Kiềm chế vết thương lòng.

Dạ Xuyên quay nhìn chiều không gian xa lạ, nơi đó có một con đường đi về tòa bửu tháp, linh lọng tràng phang nghiêm sức trau dồi.

Phía cuối con đường một đóa sắc đỏ nằm im bất động giữa những đợt gió nhẹ lay, đó chẳng phải là đóa hoa mạn đà la lúc trước sư tôn từng nói với hắn sao.

Lẽ nào...đó chính là con đường đi đến cảnh giới Niết bàn?

Mễ Hán tổ sư mỉm cười, vươn ống tay áo phớt qua, một tòa sư tử hiện ra rõ ràng tinh tế.

"Này Xuyên nhi, ân nghĩa ràng buộc thế gian tạm bợ với con đều đã tận.

Hiện tại ngay thời khắc này con hãy ngồi vào tòa sư tử ở đằng kia, dưới gốc cây báu cao năm trăm do tuần, bắt chân kiết già đi vào thiền định.

Với hai quả vị con đã chứng, rất nhanh con sẽ lần lượt chứng đắc hai quả vị còn lại.

Canh thứ nhất trải qua A na hàm!

Canh thứ hai đạt đến A la hán diệu dụng!

Bốn quả vị đủ sức trải ra con đường tương tự, con đường đưa con về tòa bửu tháp.

Nơi Niết bàn vi sư ở đó chờ con!

"Sư tôn!"

Dạ Xuyên khoảnh khắc trầm lặng vươn ngón tay trắng như tuyết về phía trước là đóa hoa Mạn đà la?

Đóa hoa tươi đẹp biết bao chằng bao giờ tan hoại.

Dạ Xuyên ngập ngừng thu tay về.

Cõi lòng đau đớn nát tan.

Hắn đã trải qua bao nhiêu vòng sinh tử, quay về đồng nghĩa với đối mặt thử thách thêm lần nữa, hắn có chịu nổi không? Nhưng Sa nhi đang chờ hắn trở về, một nén nhang tàn nơi đây bằng cả tháng trời nơi dương thế.

Nếu hắn còn chần chừ do dự, đồ nhi sẽ nhớ nhung hắn tới chết dần chết mòn cho coi.

Nếu có muốn đi về nơi ấy, hắn cũng phải dẫn đồ nhi đi cùng, tuyệt đối không thể bỏ em ấy lại một mình.

"Bạch sư tôn, đồ nhi muốn kết đan."

Dạ Xuyên quỳ phục xuống nghiêm túc hiển bày trong đáy mắt.

Hắn chuẩn bị đối mặt với tất cả đớn đau trong quá trình kết đan.

Người ấy chẳng nói gì im lặng giây lát rồi mỉm cười nhận lời.

Bởi biết trước kết quả đồ nhi sẽ trả lời như thế.

Bởi vậy mới nói sơ thiền vĩ đại tới nhường nào.

Muôn đời khó vượt thoát nhất đều chẳng phải là một chữ tình hay sao?

"Xuyên nhi à, hãy làm điều con cho là hợp lí."

Ống tay áo phớt qua con đường hoa Mạn đà chìm dần xa xăm.

Nhuyễn sương rơi ngày càng nhiều trắng rợp cả không gian long lanh.

Dạ Xuyên đê đầu đảnh lễ sư tôn, thân ảnh phút chốc tan ra hóa thành muôn vạn cánh hoa tử sắc....

Truyện Chữ Hay