Bạch Vương Thượng Tiên

chương 95: 95: sư phụ ngươi gạt ta!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Giữa chiến cảnh hỗn loạn.

Muội muội Thử Hạ từ đâu xuất hiện một kiếm đâm xuyên qua lồng ngực nam tử bạch y đang ngồi đánh đàn.

Âm thanh réo rắt vụt tắt lịm giữa bốn bề.

Bởi nam tử tặng về cho nàng một trưởng lực hệt như trời giáng.

Thiếu nữ bay ra xa hàng mấy bộ mang theo thanh kiếm từ trong lồng ngực đối phương rút ra.

Thiếu nữ ngã ầm xuống nền, cũng là lúc máu tươi từ lồng ngực nam nhân ấy phụt ra, nhỏ xuống mặt đàn tóc tách.

Ba thân lập tức hợp nhất, cổ cầm sáo trúc rớt xuống nền điện lạnh băng.

"Sư phụ!"

Chúng môn đệ thét gào lẫn trong đấy cả tiếng gọi thê lương của Tử Sa, tiếng gọi ai oán tựa hồ như xé rách màn đêm âm lạnh.

Nam tử tuấn lãng ngã xuống vòng tay đồ nhi, máu nhuộm đỏ mảnh bạch y trắng tinh như tuyết.

"Sao lại thành ra thế này sư phụ.

Ngươi tỉnh lại sư phụ?" Tử Sa đớn đau vụn vỡ, lòng bàn tay áp vào bịt chặt vết thương đang trào máu nơi lồng ngực lang quân.

Cố vận tận sức bế thốc hắn lên muốn đem đi đại phu.

"Sư phụ ngươi chịu đựng một chút, ta mang ngươi đi gặp đại phu, liền gặp đại phu.

Ngươi đừng bỏ ta sư phụ.

Hức hức..."

"Sa nhi, chút vết thương này không lấy được mạng đâu.

Con mau đặt vi sư xuống, chỉ cần điều tức một chút là ổn cả thôi." Dạ Xuyên buồn cười bởi đồ nhi hấp tấp bế mình lên, trông cứ như con gà mắc đẻ tới nơi.

Thật đáng yêu hết sức.

"Sư phụ đã là lúc nào ngươi còn cười được nữa." Tử Sa bối rối với đôi mắt hẹp dài của lang quân, thả hắn xuống nền cho dựa vào lòng mình.

Nếu còn tiếp tục nhìn y sợ sẽ không điều tức cho hắn được, thay vào đó là làm chuyện xấu giữa điện Thích La nơi mọi người đang chiến đấu hỗn loạn.

Cơ thể y từ khi nào trở nên mẫn cảm quá đà với sư phụ thế này.

Loạt soạt...

Hai sư đồ đang loay hoay trị thương.

Nữ tử nằm gần đó bỗng lồm cồm bò dậy, rắp tâm đánh lén thêm lần nữa.

Nhưng nàng ta chẳng thể nào ngờ được từ phía sau lưng mình, một trưởng đã đánh ầm tới trực tiếp đem cơ thể nàng trở về nguyên trạng.

Mặt mũi cắm sầm xuống nền.

Tới máu mũi thiếu điều cũng phụt cả ra.

"Muội muội khốn kiếp, ai cho muội đả thương hắn, ai cho muội cái gan đó hả?"

Thử Hạ tay siết chặt khèn lệnh, trừng mắt quát lớn cái kẻ đang nằm liệt trên nền.

Kẻ đã hai lần đánh lén nam nhân hắn tôn thờ.

Nếu nàng ta không phải ruột thịt của mình, hắn đã sớm chặt ra làm trăm mảnh.

"Đại..

sư huynh, muội không giết hắn ta, huynh sẽ chết."

Thiếu nữ cố ngoái đầu nhìn biểu ca thân yêu của mình, giọng ngắt quãng bởi nàng thở không thông.

Nàng đau lòng quá đỗi, chỉ vì muốn bảo vệ người nàng muốn bảo vệ.

Bao nhiêu năm qua đại sư huynh dốc lòng làm đủ mọi chuyện muốn bắt cóc tên trắng dã kia, nàng âm thâm theo bên cạnh, sai làm gì thì làm đó.

Nhưng pháp lực của loài yêu tinh bọn chúng cũng có giới hạn nhất định.

Suốt bao ngày qua biểu ca luôn dốc lòng chiến đấu với pháp sư biến thái kia.

Nãy giờ còn dùng thi âm thuật tới tận kiệt tâm lực.

Tên trắng dã ấy trọng thương biểu ca cũng chả khá khẩm hơn là bao.

Một kiếm kia không đâm vào lồng ngực Dạ Xuyên, người lúc nãy nằm xuống chính là hắn.

Thử Hạ chẳng phải kẻ ngốc.

Hắn biết rõ muội muội chỉ vì bảo vệ mình.

Nhưng không thể vì bảo vệ cho hắn mà hại đến sư phụ.

Dù đó có là tiểu sư muội đi chăng nữa cũng không ngoại lệ.

Phải hiểu rằng sư phụ quan trọng với hắn thế nào sao biểu muội còn dám trái lời.

Hắn chẳng thể nào tha thứ.

"Muội đi đi." Thử Hạ thấp giọng chùng mặt xuống.

"Hảo, đại sư huynh bảo trọng." Đôi môi thiếu nữ đẫm lệ, bật cười nhạt quay lưng bò đi về hướng đêm đen tăm tối.

Chưa đầy mươi bộ đã nghe một tiếng động dậy trời vang lên từ mé sau lưng mình.

Đồng tử mắt của nàng căng tròn, cơ hồ vỡ nát.

"Thử Hạ khốn kiếp, trả mạng cho sư phụ ta."

Từ khi nào Ngải Tử Ưu đã bay tới, một trưởng rồi lại một trưởng liên tiếp đập vào tấm lưng biểu ca nàng ầm ầm hệt như đang giộng bao cát.

Hốc mắt nam tử mở to, nước chảy ra một đường, khèn lệnh cứ thế rớt khỏi lòng bàn tay bay theo cơn gió trong đêm.

Thật lạnh lẽo quá.

Chưa bao giờ Thử Hạ cảm thấy cơ thể mình lạnh lẽo như đêm nay, đêm trừ tịch rõ có đốt pháo hoa mà.

Kìa xác pháo rơi đầy trong tầm với.

Thử Hạ ngã sấp xuống nền như cái xác không hồn bất động.

Số yêu tinh cùng thủ hạ còn sống trông chủ nhân chết bại trận lập tức bỏ chạy cả.

Chúng môn đệ rảnh tay lập tức vây quanh hắn.

Số còn lại tới bên cạnh Tử Sa phụ y điều tức cho Dạ Xuyên.

"Không, đừng giết đại sư huynh của ta.

Van các ngươi đừng giết hắn.

Làm ơn, làm ơn."

Thiếu nữ thương phế bò tới ôm chầm lấy nam nhân quằn quại sắp tiến vào cơn mộng ngàn thu, luôn miệng van cầu như kẻ điên dại.

Nàng biết mình sắp xa lìa người thân mất rồi.

Phụ mẫu mất sớm, huynh muội nương tựa sống với nhau từ thuở nhỏ, nàng chỉ có duy nhất biểu ca này thôi.

Làm ơn đừng giết hắn.

Chỉ một lần này nữa thôi.

Làm ơn.

Tiếng đừng vang lên, một kiếm thình lình đâm xuyên qua lồng ngực đang phập phồng thở loạn.

Thích Tử Sa còn tính bồi thêm kiếm nữa, bàn tay đẫm máu đã gắt gao can ngăn.

"Sa nhi dừng lại, đừng giết hắn." Dạ Xuyên nắm chặt cổ tay đồ nhi.

"Tại sao? Sư phụ ngươi hết lần này tới lần khác ngăn ta giết nó, thâm tâm ngươi nghĩ cái gì.

Nó không còn là đệ tử của ngươi.

Mau buông tay, ta phải diệt tận hậu hoạn."

Mâu quang đều nhíu chặt, ánh mắt khó hiểu len lỏi sát khí ngút trời.

Tử Sa chẳng những tức giận mà còn ghen tuông nữa, dốc lòng rút tay ra.

Dạ Xuyên trước sau vẫn mím môi nắm chặt.

Hay cho câu "diệt tận hậu hoạn?" Thử Hạ bật cười nhạt, máu từ kẽ răng trào ra từng đường.

"Ngươi cười cái gì?" Tử Sa chau mày với kẻ đang nhạo mình.

"Hừ, ta cười ngươi ngu ngốc.

Thích Tử Sa ngươi xem ta là hậu họa của ngươi.

Từ đầu chí cuối ta đã được cái gì ngoài mất hết thủ hạ, mất lòng tin của huynh đệ Trúc Lâm Phong, bị trục xuất khỏi sư môn.

Sư phụ chưa từng để mắt đến ta dù chỉ một lần, kẻ thất bại như ta cũng xứng làm đối thủ của ngươi sao Tử Sa.

Chi bằng nói đối thủ của ngươi đang tiêu diêu khoái lạc ở Tiêu Dao sơn, chính tay sư phụ đem gã về nơi đó.

Sư phụ không nói cho ngươi biết sao.

Sư phụ người cất tình nhân, cất cũng thật kĩ nha.

Ha ha..."

Thử Hạ bật cười, máu bỗng ọc ra nghẹt cả nắp giọng của hắn.

"Đại sư huynh đừng nói nữa, đừng nói nữa." Thiếu nữ khóc nấc ôm lấy đầu biểu ca.

Tử Sa siết chặt cán kiếm, mặt mũi tối sầm.

"Tử Sa, chuyện không như hắn nói." Dạ Xuyên càng nắm chặt cổ tay đồ nhi hơn, gấp gáp phân trần sợ đồ nhi hiểu lầm mình, hướng kẻ chật vật dưới nền mà mắng xuống:

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì, lần trước khổ công lập trận, nội thương chưa lành.

Lần này lại tận lực dụng thuật, ngươi liều cả cái mạng chỉ muốn dồn ta vào chỗ chết? Nhạc Thử Hạ, ngươi mất trí rồi sao?"

"Mất trí? Ta hiện tại tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Ngươi biết không sư phụ, ta chưa từng muốn giết ngươi, ta chưa từng muốn tổn thương ngươi.

Ta chỉ là...chỉ là..

muốn đem ngươi về..."

Đôi môi ướt đỏ như son mấp máy gọi tên ai.

Thử Hạ tha thiết nhìn về nam tử lãnh diễm ấy, chỉ là cánh tay nửa chừng vươn ra đã rơi xuống nền bất động.

Bờ mi ẩm ướt khép dần, một giọt nước vô khẽ chảy ra.

Khoảnh khắc Thử Hạ trở lại nguyên hình, một con thỏ ngọc nhúm lông bê bết máu nằm bất động trên nền, trước ánh mắt kinh hoàng của chúng môn đệ.

Cùng tiếng thét gào ai oán của một người con gái.

Hơn ai hết, Thích Tử Sa sững sờ.

Hình ảnh trước mắt nhắc cho y nhớ, kẻ chết dưới nền cùng chủng loại với mình.

Bao nhiêu tư vị cứ thế dâng lên ngập tràn cuống họng, hốc mắt y cay xè chua chát.

Thử Hạ nhập môn trước y, cả đời thầm thương trộm nhớ sư phụ đến si mê điên đảo, từ đầu chí cuối nhận được cái gì ngoài ánh mắt ghẻ lạnh.

Y hơn hắn chỗ nào, sư phụ rốt cuộc chọn y, ngay cả y phút này cũng chẳng giải thích được lí do vì đâu?

"Đại sư huynh, huynh đừng chết.

Tỉnh lại đi đại sư huynh, tỉnh lại...." Tiếng ai kia khóc nấc ôm lấy vật nhỏ trong lòng.

Dạ Xuyên chẳng chút do dự ngồi xuống, lòng bàn tay trắng như tuyết vươn ra mang theo tiên khí phủ trùm lên vết thương đang rỉ máu trên thân thỏ ngọc.

Vết thương dần khép miệng, vùng bụng thỏ ngọc bắt đầu phập phồng lên xuống trong giấc ngủ say trước ánh mắt kinh hỉ của cả thảy.

Sư phụ quả nhiên cứu Thử Hạ.

Hắn thở lại rồi, vết thương cũng lành rồi, thật không thể tin nổi.

Thanh kiếm trên tay Tử Sa rớt keng xuống nền, Dạ Xuyên không để ý đến biểu tình của y, hướng Tử Nham mà bảo: "Con mau đem hắn về dược phòng bốc thuốc, còn nội thương chưa lành, mau đi."

"Dạ, sư phụ!" Tử Nham vâng lời hai tay ẵm lấy thỏ ngọc lên một đường bưng đi.

Muội muội Thử Hạ lết theo phía sau liền bị chặn lại.

"Hôm nay là trừ tịch đừng sát sanh nữa, các con để nàng ta rời khỏi đây."

Thấy nàng ta còn ngập ngừng nhìn theo thân ảnh nhị sư huynh, đám môn đệ trợn trừng hai mắt: "Sư phụ đã tha mạng tiện của ngươi, còn không mau cút."

Biểu ca đã được tên trắng dã kia cứu sống lẽ tất nhiên sẽ không để cho ai hại biểu ca của nàng.

Hắn tạm thời an toàn vậy thì gởi nhờ một thời gian đợi chữa lành vết thương nàng sẽ quay lại cứu người cũng không muộn.

Nghĩ vậy nàng ta lầm lũi quay đầu lần vào bóng đêm mất dạng.

Bấy giờ khi mọi chuyện đã ổn thỏa.

Lãnh Dạ Xuyên mới quay sang nắm lấy bàn tay be bé của đồ nhi, đồng tử hằn tơ máu đỏ:

"Sa nhi về cốc với ta một chuyến, đợi trị thương xong chúng ta liền rời khỏi nơi này.

Ta đưa con đến nơi chỉ thuộc về hai chúng ta, Sa nhi!"

"Sư phụ ngươi gạt ta!"

Tử Sa bất ngờ vung tay hất Dạ Xuyên ra.

Đang bị thương lại bất ngờ.

Hắn lảo đảo một chút mới có thể đứng vững lại.

Chúng môn đệ tròn mắt biến sắc.

"Tiểu sư đệ thật quá đáng.

Sư phụ đang bị thương còn mạnh tay với người.

Đệ thật là vô lễ." Cả thảy vây quanh vừa đỡ nam tử bạch y ấy vừa mắng thích tử Sa.

"Dạ Xuyên, Dạ Xuyên!"

Bỗng có tiếng nói trong trẻo thi nhau vang lên trong màn đêm tối đen như mực.

Chẳng phải chờ lâu, quả nhiên hai thân ảnh kiều diễm đã lần lượt xuất hiện.

Tỷ muội nhà Hoàng Diệp một trước một sau bay sà đến đáp xuống bên cạnh Lãnh Dạ Xuyên, níu lấy vạt y áo trắng tinh của hắn mà nước mắt lưng tròng.

"Dạ Xuyên, Dạ Xuyên mau cứu Hoàng huynh.

Tên Thử Hạ kia không biết bằng cách nào lẻn vào thủ phủ thả hết oán linh gia đinh mà đại sư huynh nhốt trong lọ thủy tinh ra ngoài.

Bọn chúng oán khí quá nặng dường như biến thành lệ quỷ, số lượng lại đông vầy ngay cả đám quỷ hạt cũng phải khiếp sợ.

Không một ai ngăn nổi, càng không ai dám đến gần, chúng đã bắt huynh ấy về vương phủ."

"Vương phủ hiện tại dày đặc tử khí, nay lại nhằm ngay đêm trừ tịch, cái đêm mà ma quỷ vực dậy mạnh nhất.

Với sức của bọn muội chẳng dám xông vào, chỉ còn có huynh mà thôi.

Dạ Xuyên huynh mau theo bọn muội một chuyến đi, nếu chần chừ e không còn kịp nữa đó Dạ Xuyên."

Tỷ muội Hoàng Diệp thay nhau thuyết phục lại dường như van cầu Dạ Xuyên.

"Hừ, tên pháp sư cặn bã kia không phải cao cường lắm sao lại bị oán hồn gia đinh bắt đi, đừng giả mù sa mưa dụ sư phụ chúng ta lọt bẫy.

Nếu gã ta có bị thật thì cũng quả báo mà thôi, tự làm tự chịu trách ai bây giờ.

Các người đừng ở đây làm phiền sư phụ chúng ta nữa.

Mau cút đi." Chúng môn đệ cật lật phản đối, một mực đuổi người.

"Chúng ta không giả mù sa mưa."

Bỏ ngoài tai tiếng nói khó nghe của chúng môn đệ.

Tỷ muội Hoàng Diệp gào lên quỳ phục xuống nền sân lạnh băng nắm lấy vạt áo nam tử bạch y tha thiết níu kéo.

Chỉ cần cứu được Hoàng huynh, thể diện đều không quan trọng.

Nam tử đây bề ngoài lạnh lùng nhưng lòng dạ nóng ấm, hai nàng không tin hắn sẽ ngoảnh mặc làm ngơ.

"Hoàng huynh sắp chết rồi, làm ơn cứu đi Dạ Xuyên.

Chúng ta từng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, huynh quên hết rồi sao Dạ Xuyên.

Làm ơn, làm ơn đi Dạ Xuyên.

Bọn muội cầu xin huynh, hu hu..."

Lãnh Dạ Xuyên vẫn đứng lặng im, mặt không cảm xúc.

Nhớ lại cái ngày thành thân cùng Hoàng huynh.

Chính miệng hắn đã hứa với mẫu thân rằng sẽ bảo vệ gã, không để ai đụng đến gã dù chỉ là một sợi tóc, càng bên cạnh săn sóc gã cả đời.

"Này, tiểu oa nhi, tiểu mít ướt, mau đứng dậy chúng ta về nhà."

Giọng nói trong veo vang lên bên tai.

Hình ảnh năm xưa phút chốc hiện về, triền núi nơi cánh đồng hoang phế.

Từ trong lùm tre, một tiểu hài tử lên bảy cười híp mắt, bàn tay mũm mĩm chìa nửa cái bánh màn thầu về phía Lãnh Dạ Xuyên.

Hài tử đưa nửa cái bánh màn thầu..

ăn dở cho hắn, đỡ hắn dậy, nắm tay hắn kéo ra khỏi lùm tre âm lạnh.

Hài tử cao giọng ra lệnh cho hắn phải bên cạnh phục tùng như kẻ hầu người hạ, nhưng kể từ đó trở đi hài tử luôn phải chạy theo sau lưng hắn.

Vô duyên vô cớ mà phục tùng hắn, cũng chả hiểu vì sao?

"Tiểu oa nhi, màn thầu này chính tay mẫu thân ta làm, vừa mềm vừa thơm, ngươi mau thử nha.

Này tiểu oa nhi, ngươi không ăn thật sao.

Này tiểu oa nhi, ngươi có nghe ta nói không vậy.

Này tiểu oa nhi ngươi đi đâu, mau đứng lại cho ta.

Bản thiếu gia ta bảo ngươi đứng lại có nghe không? Tiểu oa nhi, tiểu mít ướt, đứng lại cho ta..."

Nhớ đến đây đáy mắt Dạ Xuyên chùng xuống.

Người ngoài nhìn gã đáng hận.

Trong đáy mắt Dạ Xuyên, trong thâm tâm Dạ Xuyên, gã mãi mãi là tiểu thiếu gia cao cao tại thượng lại đáng yêu vô cùng.

Cái ngày tiên đan trở lại thức tỉnh cơn mê.

Dạ Xuyên đã âm thầm đến phương Bắc điều tra vụ tà thuật sinh con đó.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán.

Gã chỉ là lấy một thai nhi đã chết đem chôn, còn cho gia đình nhà người ta rất nhiều bạc.

Sự việc chỉ có bấy nhiêu gã không hề dối gạt hắn.

Hoàng huynh từ nhỏ vốn tính bản thiện, gieo ơn rất nhiều kiếp mới có tâm lực mạnh mẽ vượt hơn hẳn người thường như ngày hôm nay.

Rất tiếc chọn đi sai đường, dùng cạn phước đức.

Hiện tại oán linh quay về tác nghiệp, lại không có lấy một thủ hạ nào dám vì gã đối đầu.

Gã rơi vào kết cục hôm nay còn không phải đều vì hắn sao.

Tất cả đều từ hắn mà ra, đều từ hắn mà kết thúc đi vậy.

Hai mắt nhắm nghiền Lãnh Dạ Xuyên một đường tan biến mất.

Tỷ muội Hoàng Diệp mừng rỡ chạy theo.

"Nham đệ trông chừng mọi người." Nói lời vội vã Ngải Tử Ưu cũng liền xoay thân tan biến mất giữa sân điện, để lại chúng môn đệ ngơ ngác nhìn nhau.

Bàn tay Tử Sa siết chặt thành đấm, đứng như trời chồng giữa sân điện.

Mắt nổi sung huyết, máu nóng dâng tận não.

Nếu không phải đang hờn giận nam tử ấy, y đã quyết liệt giữ hắn lại rồi.

Thật chẳng ngờ tới hắn vậy mà chọn pháp sư Yên Đô.

Vừa nghe gã gặp nạn liền chạy đi cứu, bỏ mặc y lại đây không màn.

Sư phụ, rốt cuộc trong thâm tâm ngươi, gã vẫn trọng hơn ta.

Khốn nạn, bạt bẽo với ta vừa thôi chứ.

Lão gia nhân cùng tiểu tử mồ côi nãy giờ nghe đánh đấm núp một góc trong chánh điện dòm ra.

Hiện tại thấy an ổn mới lịch bịch chạy tới cạnh Tử Sa, vỗ vỗ bờ vai y hai cái nhẹ nhàng.

Chúng môn đệ cứ tưởng lão an ủi tiểu sư đệ, nào ngờ lão là hắng giọng quát lớn:.

Truyện Ngôn Tình

"Giờ không phải lúc khóc lóc, kể lể.

Thích Tử Sa, ngươi còn đứng ngây ra đấy làm gì.

Không mau gấp đuổi theo, sư phụ ngươi sẽ bị người ta cướp mất."

Ặc, tiểu tử mồ côi sặc một tiếng có lí: "Phải đó Sa sư huynh, đi mau kẻo chẳng còn kịp nữa."

Tử Sa đôi mắt ngấn nước nhìn cả thảy, gật đầu ưm một cái, liền đó xoay người tan biến mất, bỏ lại xác pháo rơi đầy phía dưới chân y....

Truyện Chữ Hay