Bạch Vô Thường Đã Ba Ngày Rồi Chưa Đến Câu Hồn Ta

chương 6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Làm sao có thể?" Thập Diệp ngạc nhiên nói, "Một người sao có thể đồng thời——"

"Suỵt——" Bạch Huyên thấp giọng nói, "Đoạn hồi tố thứ hai bắt đầu rồi. "

Hắn lôi kéo Thập Diệp đằng không bay lên, chân giẫm lên nóc nhà xuyên qua tầng tầng hắc ám, rơi xuống một gian phòng khác.

Nơi này chính là sân vườn mà Thập Diệp đêm qua dừng chân ở Trn trạch, lúc này, lão nhị Trn gia Trn Kế Nghiệp cao cao tại thượng đứng trên bậc thang, sắc mặt dữ tợn, thê tử của hắn quỳ trên mặt đất, đầu cúi rất thấp, không thể nhìn không rõ biểu tình.

Ở giữa sân, đặt một tòa sư tử làm bằng đá ngũ hoa, nhìn bộ dáng có lẽ vốn là đang ở cửa lớn trấn trạch.

Có vẻ như lần này đến lúc hai phu phụ nhà bọn họ lên sân khấu biểu diễn rồi.

Thập Diệp nhìn Bạch Huyên một cái, Bạch Huyên nhíu mày, trong đôi đồng tử màu đỏ xẹt qua một đạo thủy quang.

- "Trn Kế Tổ, ngươi thân là trưởng tôn Trn gia, thế mà lại dám làm ra chuyện hoang đường như thế, ngươi làm sao xứng đáng với liệt tổ liệt tông Trn gia hả?!" Trn Kế Nghiệp hét lớn.

Sư tử đá đương nhiên không thể trả lời được, nhưng Trn Kế Nghiệp lại phảng phất nghe được cái gì đó, sự tức giận không hề lay chuyển.

"Đánh gãy chân hắn cho ta!" Coi hắn sau này còn dám chạy ra ngoài mặc y phục nữ nhân nữa hay không! "

Bảy tám gã sai vặt cứng ngắc đi tới, cầm gậy gỗ đánh vào sư tử đá kia, rất nhanh, gậy gỗ đã bị gãy.

"Lão gia, lão gia, ngài tha cho Kế Tổ đi, nó chỉ là nhất thời bị ma quỷ mê hoặc mà thôi, nó là nhi tử ruột thịt của ông mà!" Người vợ khóc thét lên.

Gã sai vặt đột nhiên dừng tay, đồng loạt lui ra một bước, giống như nghe được sư tử đá nói gì đó.

Thân thể Trn Kế Nghiệp kịch liệt nhoáng lên một cái: "Ăn nói hàm hồ, một nam tử như ngươi làm sao có thể đến Nguyệt Tín (kinh nguyệt đó ạ), ngươi, ngươi nhất định là bị bệnh! Đầu óc bị bệnh rồi, cho nên mới bắt đầu nói nhảm! Người đâu, đem đại thiếu gia đưa về phòng, mời đại phu, mời danh y, chữa bệnh cho hắn! "

Nói xong câu này, tất cả mọi người trong viện giống như con rối dây bị đứt dây, đồng loạt cúi đầu xuống.

Thập Diệp tiến lên dò xét, vợ chồng Trn gia giống như lúc trước, đã biến thành nửa thi thể, mà gã sai vặt kia lại chỉ mất đi ý thức, cũng không có nguy hiểm đến tính mạng. Hắn nhìn thoáng qua sư tử đá trong viện, nếu như hắn không hiểu sai, lúc này sư tử đá đang sắm vai Trn Kế Tổ.

Thế nhưng, rốt cuộc bọn họ diễn cái gì vậy? Thập Diệp cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Trn Kế Tổ thích mặc váy, còn tới Nguyệt Tín, hắn vốn không phải nam nhân sao?

Ngón tay Bạch Huyên cắt đứt dây thừng trên người sư tử đá, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên con sư tử đá, lắc đầu.

"Đi thôi, đến đoạn tiếp theo." Bạch Húc nói.

Lúc này đây, bọn họ đi tới một căn phòng nằm ở góc phía bắc Trn trạch, lão tam của Trn gia Trn Kế Phúc ngồi trong phòng, trước mặt là một cái giường gỗ rách nát, trên giường phủ đầy bụi bặm và mạng nhện, thê tử của hắn quỳ gối bên giường cúi đầu khóc lóc, còn có một tân khách nam tử trung niên đứng ở bên cạnh, cũng không biết đang đóng vai trò gì.

Chỉ thấy một bó rơm khô vàng nằm trên giường.

Trn Kế Phúc: "Đại phu, ông vừa nói, con trai ta không cứu được sao? "

Tân khách ôm quyền: "Trn lão gia, đây là bệnh khí mà quý... công tử sinh ra đã có, vốn không cách nào trường mệnh, có thể sống đến mười lăm mười sáu tuổi, đã không dễ dàng gì rồi. "

"Bệnh khí trong thai, bệnh gì?!"

Vì Khách: "Viên chuyển thai kia mặc dù được xưng là có thần hiệu nghịch chuyển âm dương, có thể chuyển đổi giới tính, nhưng trên thực tế, chỉ là cưỡng ép biến hóa về bề ngoài, còn bên trong... Kỳ thật vẫn là thân nữ nhi, vả lại bởi vì thuốc này nghịch với đạo trời, nên mới gây tổn hại dương thọ! "

"Nói bậy nói bậy!Ngươi là đồ lang băm! cút đi cho ta! "

Đại phu chạy ra ngoài, vợ Trn Kế Phúc bật khóc.

- "Nữ nhi của ta, là ta hại ngươi a!"

- "Con bà nó, ngươi, ngươi câm miệng cho ta!"

- "Đều là do ông, nhất định phải để cho ta lúc mang thai ăn cái gì mà chuyển thai hoàn, là ngươi hại chết nữ nhi của chúng ta rồi!"

- "Cút đi! Đều là yêu phụ ngươi sinh ra cái tên quái vật bất nam bất nữ này, ta muốn hưu ngươi, cưới một tiểu thư khuê các khác, rồi sinh một đứa con trai cho Trn gia chúng ta! "

Trong tiếng gào khóc của thê tử Trn gia, rơm rạ trên giường nhẹ nhàng chấn động một chút, sau đó bị cơn gió thổi tan, rơi xuống đất.

Thập Diệp tức giận đến toàn thân phát run.

Quả thực là hoang đường đến cực điểm! Cực kỳ ngu ngốc! Quả thực là —— không xứng đáng làm người!

Bạch Huyên quay đầu nhìn ra ngoài cửa, trong bóng tối quỷ hỏa màu xanh đen bốc lên.

- "Chẳng lẽ còn có?!" Thập Diệp tức giận nói, "Hắn, nàng ta đã chết rồi! Chẳng lẽ hắn còn không chịu buông tha cho nàng sao?! "

Màu sắc đôi đồng tử Bạch Huyên so với vừa rồi càng đậm hơn, phảng phất như ngưng tụ hai giọt máu ở bên trong.

Cảnh tượng biến ảo, Thập Diệp cùng Bạch Huyên trở lại trước linh đường, nơi này hồng quang tràn ngập, mành treo sổ sách đều bị nhuộm thành màu đỏ tươi, nhảy múa theo cơn gió. Tất cả nha hoàn gã sai vặt tân khách đồng loạt đứng chỉnh tề ở hai bên, trên mặt lộ ra nụ cười quái dị, miệng còn nói chúc mừng chúc mừng.

Trn Kế Vinh và Trn Kế Nghiệp ngồi ở trên đường, ôm quyền hàn huyên.

Trn Kế Vinh ý cười trong suốt: "Vương đại nhân, Trn gia có được đứa con rể tốt này, quả nhiên là phúc phận mấy đời. "

Trn Kế Nghiệp ngữ khí kiêu căng: "Nghe nói nữ nhi Trn gia tri thư đạt lý, ở trong chốn khuê phòng lâu năm không ra ngoài, không biết vì sao lại mất sớm? "

"Thân thể suy nhược, từ trong thai đã mang theo bệnh."

"Ừm, thế thì lại rất xứng đôi với con trai ta. Nó cũng sinh ra đã yếu đuối, bệnh lâu ngày không khỏi, mới phải rời xa chúng ta. "

"Chính thế chính thế, có thể trở thành con dâu Vương gia, là phúc khí của tiểu nữ nhà ta."

Bên ngoài truyền đến tiếng gió thổi vù vù vô cùng thê lương, vừa nghe giống như là Hỷ Lạc rước dâu, nhưng lại nghe, nhưng rõ ràng chính là nhạc đám đưa tang.

Hai gã sai vặt cầm hai tấm bài vị đi lên, một khối bài vị viết "Vương thị tam tử", một khối viết "Trn thị trưởng nữ".

"Đây là, âm hôn?!" Thập Diệp giận dữ.

Bạch Huyên cười lạnh một tiếng, "Lúc còn sống, muốn nhi tử nối dõi tông đường, sau khi chết, nữ nhi vẫn có thể bán được giá tốt, tốt a, thật sự là rất tốt

! "

Thập Diệp phất tay áo lật bài vị con trai Vương gia, bài vị ngã trên mặt đất hóa thành một luồng khói đen biến mất.

"Không đúng, " Bạch Huyên túm lấy Thập Diệp, "Âm hôn này tựa hồ không thành. "

Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một gã sai vặt chạy đến bên tai "Vương đại nhân" do Trn Kế Nghiệp thủ vai thì thầm vài câu, Trn Kế Nghiệp đập án nhảy dựng lên, "Được, ngươi dám lừa gạt ta, nữ nhi này của ngươi rõ ràng là một quái vật bất nam bất nữ, còn muốn chôn vào phần tổ mộ họ Vương nhà ta, đừng có tưởng bở! Hôn sự này dẹp đi cho ta! "

"Phốc" một tiếng, tất cả ánh nến trong viện đều tắt ngấm, mọi thứ lại quay về trạng thái tĩnh mịch cùng bóng tối bao trùm.

Quỷ hỏa màu xanh đen lập lòe chiếu sáng một bóng giá y đỏ tươi, đó là Trn Kế Tổ, nàng lẻ loi đứng trước linh đường, đầu đội khăn che màu đỏ, trong tay cầm bài vị của chính mình.

Một nỗi buồn không thể diễn tả len lỏi vào trái tim của Thập Diệp.

Một đời nàng, thế mà lại... lại...

- "Tới rồi!" Bạch Huyên đột nhiên nói.

Thập Diệp cả kinh, ngưng mắt quay đầu nhìn lại.

Trong bóng tối bay tới một cái bóng, tựa như đang dùng bút lông dính bột màu trắng, trong bóng đêm tiện tay vẽ mấy nét, ước chừng có thể nhìn ra là hình người.

"Trn lão gia, chúc mừng chúc mừng, có thể được nữ nhi như thế, có thể nói là phúc của Trn gia." Thanh âm từ bóng trắng đó lúc xa lúc gần, là nam hay nữ khó mà phân biệt được.

Lại một ngọn quỷ hỏa sáng lên, phản chiếu khuôn mặt dữ tợn của Trn Kế Vinh, dáng vẻ của hắn và Trn Diệu Tông có bảy phần tương tự, lúc này, nhìn giống như Trn Diệu Tông đang còn sống vậy.

- "Đạo trưởng chớ nói đùa chúng ta, đây rõ ràng là tai họa của Trn gia nhà ta!"

- "Không phải không phải, nữ sinh này trước đây thư hùng đồng thể(), sau khi chết oán khí cực nặng, nếu có thể nuôi dưỡng tốt, đem quỷ lực của nó cho ta dùng, nhất định có thể che chở Trn gia trăm năm hưng thịnh, con cháu đầy đàn."

() Thư là nữ, hùng là nam, đây ý nói cô này là thân nam nữ vẫn còn trong sáng, chưa bị vấy bẩn

- "Lời này là thật sao?"

- "Lời của bản sơn nhân từ nào cũng là thực."

- "Nếu thật sự là như thế, vậy thì cứ thoải mái mà tận dụng đi, ha ha ha —— "

Trn Kế Vinh ngửa đầu cười to, Trn Kế Tổ vẫn dị thường an tĩnh đột nhiên động đậy, quỷ trảo bén nhọn xông thẳng vào trán của Trn Kế Vinh.

Không tốt, nàng ta muốn giết người!

Thập Diệp không kịp suy nghĩ, thân hình đã động trước, Thất Diệu Kiếm kiếm quang thẳng tắp bay ra, ai ngờ vào lúc này, Bạch Huyên phi thân đến, lại dùng một chiêu tay không kẹp lấy Thất Diệu Kiếm, hai tay bị kiếm quang chém lên khói trắng.

Thập Diệp kinh hãi, vội vàng rút kiếm: "Ngươi đây là muốn làm gì?! "

"Đây là bản thể của nàng, nếu bị Thất Diệu Kiếm của ngươi đâm một cái, chỉ sợ sẽ hồn phi phách tán mất." Bạch Huyên thổi thổi bàn tay nói, đau đến nghiên răng nghiến lợi.

"Nàng đã thành lệ quỷ!"

"Còn chưa phải. Nàng ta tuy rằng bị nhốt trong quỷ chú hơn mười năm, oán khí sâu nặng, nhưng vẫn chưa chân chính hại người, vẫn còn có cơ hội để cứu nàng! "

Thập Diệp nhìn thoáng qua Bạch Huyên, lại nhìn thoáng qua Trn Kế Tổ, cn răng, xoay người thu kiếm lại.

"Cảm ơn, tiểu đạo trưởng." Bạch Huyên cười nói, đảo mắt lại nhìn Trn Kế Tổ: "Trn gia sử dụng tà thuật, tổn hại công đức, họa đến con cháu, cho dù ngươi không động thủ, dương thọ của bọn họ cũng không còn mấy ngày nữa." Giọng nói của hắn trở nên rất nhẹ nhàng, chậm rãi, mỗi từ nói ra dường như được nhiễm một tầng bạch quang trong suốt.

Quỷ trảo của Trn Kế Tổ chậm rãi đâm vào mi tâm của Trn Kế Vinh, máu chảy tí tách trên mặt đất, ở trong bóng tối vang lên tiếng vọng nhàn nhạt. Nàng ta vẫn không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Thanh âm của Bạch Huyên có chút vội: "Nhân cả đời làm ra, là ác hay thiện, đều được ghi rõ ràng trên sổ công đức, khi còn sống không thể thanh lý, sau khi chết nhất định có báo ứng, việc ác mà Trn gia làm ra, nhân thần đều ghét bỏ, vào Minh giới, phán quan nhất định sẽ trả lại cho ngươi công bằng. "

Quỷ Trảo chậm rãi thu hồi lại một chút.

Bạch Huyên: "Ta biết ngươi cả đời bi khổ, nhưng chớ bị oán thù làm cho ô uế hồn thể, ta tự nhiên sẽ ở trước mặt phán quan cầu tình cho ngươi, tuy rằng cái tên Ngũ Đạo mặt thối kia không dễ tiếp xúc, nhưng lại là một tên ngoài cứng trong mềm, hắn nhất định sẽ xử lý công bằng cho ngươi. "

Trn Kế Tổ thả tay xuống, quay đầu, tựa hồ đang xuyên qua tấm vải trùm đầu nhìn Bạch Huyên, hỏi: "Ta —— là —— ai?

Đây là lần đầu tiên Thập Diệp nghe được thanh âm của Trn Kế Tổ, trong giọng nói khàn khàn mang theo vài phần non nớt, giống như là giọng của một thiếu niên con đang độ tuổi xuân thì.

Vấn đề này hẳn là vô cùng quan trọng, bởi vì biểu cảm của Bạch Huyên đã có hơi thay đổi, hô hấp cũng có chút dồn dập, hiển nhiên là có chút khẩn trương.

"Ngươi chỉ muốn hỏi cái này thôi sao?" Bạch Huyên hỏi.

Trn Kế Tổ nhẹ nhàng gật đầu.

Bạch Huyên lẩm bẩm: "Chẳng lẽ trả thù không phải là chấp niệm của ngươi sao? "

Thập Diệp: "Chấp niệm? "

Bạch Huyên: "Chỉ cần hóa giải chấp niệm của nàng, thì có thể tinh lọc oán khí của nàng, nàng có thể khôi phục thành hồn thể bình thường, tiến vào Minh giới để Luân Hồi. "

"Chấp niệm của nàng là gì?"

"Đây chính là điều khó biết nhất." Bạch Huyên nói: "Nói như vậy, chấp niệm của hồn thể đơn giản chỉ là mấy loại như vậy, loại oan hồn uổng tử như thế này, chín phần chín đều là vì muốn báo thù, nhưng...".

Thập Diệp hiểu rõ, Trn Kế Tổ tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn giống như muốn báo thù, nhưng sự thật cũng không phải như vậy.

"Tại sao nàng ta lại hỏi ta nàng ấy là ai?" Bạch Huyên hỏi.

Thập Diệp trừng mắt: ". Ta Làm sao biết được? "

"A a a a a!" Bạch Huyên gãi đầu.

Trn Kế Tổ tựa hồ chờ đến mất kiên nhẫn, quỷ trảo của nàng mãnh liệt duỗi dài ra, lần thứ hai nhắm về phía trán Trn Kế Vinh.

"Ngươi là Trn Kế Tổ! Trưởng nữ của Trn Diệu Tông! Sinh ngày mùng một tháng năm năm , chết vào ngày hai mươi tháng Chạp năm , năm nay mười sáu tuổi, vì bệnh mà chết." Bạch Huyên hét lớn.

Quỷ trảo của Trn Kế Tổ hơi dừng lại, Thập Diệp cảm giác như hô hấp của mình và Bạch Huyên cũng đồng thời ngưng lại

- "Xì!" Quỷ trảo đâm thủng đầu Trn Kế Vinh, não người màu đỏ hồng xịt ra ngoài.

Thập Diệp:!! "

Bạch Huyên: "Ông nội nó! Nói sai rồi! "

Âm phong đột nhiên nổi lên, quỷ hỏa lục sắc đột nhiên biến thành màu đỏ tươi nối liền thành một mảnh mơ hồ. Thập Diệp cảm giác mình phảng phất như mình đang ở trong vại máu, toàn thân vừa ướt át vừa nặng nề, ngay cả một đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích, Thất Diệu Kiếm run rẩy chỉ về phía Trn Kế Tổ, phát ra tiếng ong ong.

Chỗ lồng nguc của Trn Kế Tổ hồng quang lóe lên chói mắt, phảng phất như trái tim đang đập trong cơ thể nàng, Thập Diệp liếc mắt một cái liền nhận ra, đó là oán tinh chạy ra từ trong Trảm Yêu Đao.

Thì ra, đúng là ở trên người nàng!

- "Ta chế trụ nàng, ngươi nghĩ biện pháp dùng Thất Diệu Kiếm tiêu diệt oán tinh, tuyệt đối không thể để cho nàng ta lại giết người!" Bạch Huyên dán mặt xuống sát mặt đất xông qua, có vẻ như là không bị hồng quang kia ảnh hưởng chút nào, hành động không không có bất cứ trở ngại gì.

Thập Diệp cứng đờ cổ: "..."

Nói thì dễ dàng, nhưng mà hắn hiện tại căn bản không cách nào nhúc nhích được!

Trong miệng Trn Kế Tổ phát ra những tiếng gầm gừ thê lương, tà áo dài bay vần vũ, quỷ hỏa hóa thành lưỡi dao sắc bén, đem cả linh đường trắng bóc xé thành từng mảnh vụn, gạch tường ngói vỡ vụn bay loạn, có thể so với bão táp lướt qua. Bạch Huyên tựa như một con cá Trê màu trắng trơn bóng trượt đi, cư nhiên lại có thể thành thạo trong công kích hết những mũi đao bay loạn đó như thế, từ đông trượt sang tây, từ tây trượt sang nam, nhặt từng người trong linh đường của Trn gia, gã sai vặt, nha hoàn, tân khách đang nằm trên mặt đất ngất xỉu lên, nhanh chóng chuyển ra ngoài phạm vi công kích, miệng còn liên tục lải nhải: "Một, hai, ba bốn, tám chín tên ——"

Đông! Đông! Đông!

Mặt đất đất mơ hồ bị chấn động, phảng phất như đang cất giấu thứ gì đó, hô ứng cùng oán linh trên nguc Trn Kế Tổ, mặt đất tản mát ra mùi hôi thối xộc lên mũi, từng đường nét màu đỏ đen từ trên mặt đất hiện ra, là mạch trận dùng máu viết thành, chúng sáng lên hồng quang chói mắt, đem toàn bộ Trn trạch liên kết thành một pháp trận khổng lồ vô cùng phức tạp.

"A a a a a!" Một người từ trên không trung rơi thẳng xuống, dĩ nhiên là Đào Cảnh. Hắn giống như một quả đạn pháo, phốc một tiếng rớt một đoàn khói đỏ bốc lên. Thập Diệp đột nhiên có thể động đậy, hắn tung người đứng lên, một tay nâng thắt lưng một tay đưa chân tiếp lấy Đào Cảnh, xoay người rơi xuống đất.

- "Đã lúc nào rồi, các ngươi còn có thời gian mày lui mắt tới?" Bạch Huyên hét lớn.

"Ngươi mới mày——" Thập Diệp một câu còn chưa nói xong, chỉ thấy mười quỷ trảo của Trn Kế Tổ chợt duỗi dài, tựa như mười thanh kiếm sắc bén đâm về phía Bạch Huyên, Bạch Huyên đang di chuyển tân khách cuối cùng, né tránh không kịp, nhìn như sắp bị đâm thủng thành cái rổ.

Trong đầu Thập Diệp ong ong một tiếng, linh đài như bị lôi điện đánh trúng, Thất Diệu Kiếm kiếm tùy ý rúng động phá không mà xuất ra, tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc chém đứt lìa quỷ trảo.

Bạch Huyên ôm vị tân khách cuối cùng lăn sang một bên, mừng rỡ nói: "Cảm tạ! "

Một giây sau, Thất Diệu Kiếm quang tan rã. Thập Diệp quỳ xuống đất, phun ra một ngụm máu lớn, Đào Cảnh lăn xuống đất.

"Sao chỉ uy phong một chút như vậy liền không xong rồi?" Bạch Huyên trượt đến bên cạnh Thập Diệp, "Rốt cuộc người có được hay không thế? "

Ngươi mới không được!

Thập Diệp hung hăng trừng mắt với Bạch Huyên một cái, hắn có chút khiếp sợ, chẳng lẽ hắn đã có thể dùng thuật ngự kiếm khống chế Thất Diệu Kiếm rồi sao?

"Ôi ôi, ngã chết ta!" Đào Cảnh đỡ thắt lưng đứng lên, "Mẹ nó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ta sắp tìm được cơ quan để phá giải trận pháp này rồi, ai mẹ nó khởi động trận pháp chết tiệt này hả? "

Thập Diệp không trả lời, Bạch Huyên cũng không lên tiếng, bọn họ tựa lưng nhau đứng lên, nhìn chằm chằm bốn phía xung quanh.

Mạch trận trên mặt đất kịch liệt chớp động, trận tuyến bên ngoài hồng quang rực rỡ, lại là một vòng pháp trận nhỏ càng tinh xảo hơn, vị trí hạch trận của những pháp trận nhỏ này dần dần hiện ra những cái bóng trong suốt, nhìn tạo hình thì đều là đạo sĩ, hòa thượng cùng pháp sư, ít nhất có mấy chục người, nhưng bọn họ hiện tại cũng không phải là cao nhân có năng lực gì, mà là oán quỷ tản ra quỷ khí màu xanh đen âm u đầy oán khí.

Bạch Huyên: "Nè nè nè nè, đây là lại cái gì vậy? "

Thập Diệp: "Đào Cảnh tiền bối, ngài vừa mới nói là trận pháp gì? "

Đào Cảnh: "Cửu Cửu Bát Thập Nhất Đại Viên Mãn Tụ Linh trận. "

Bạch Huyên: "Đặt cái tên nát thôi mà cùng bày đặt dài như thế? "

Đào Cảnh: "Ta vừa nghĩ ra đó, người có ý kiến sao?! "

Thập Diệp: "Yên lặng! "

Những oan hồn kia vô định trôi nổi lui tới trên không trung, dần dần tụ tập lại chung quanh người Trn Kế Tổ, trạng thái rất ư là cung kính, phảng phất như đang nghe oán tinh trong cơ thể Trn Kế Tổ thì thầm.

"Trận pháp này là ở Trn trạch vốn có dưỡng quỷ trận trên cơ sở đã cải tiến, lợi dụng oán khí của chín chín tám mươi mốt lệ quỷ chết thảm hình thành tụ linh, hấp dẫn Trảm Yêu Đao, uy lực vốn rất lớn, nhưng may mắn mà chưa hoàn thành hết toàn bộ." Đào Cảnh nhìn Thập Diệp, "Hai chúng ta vốn là hai lệ quỷ cuối cùng ——"

Tựa như nghe được lời của Đào Cảnh, tất cả oán quỷ quay đầu lại, nhìn thẳng về phía ba người bọn họ, mắt quỷ âm u, khủng b dị thường.

Thập Diệp: "Họ muốn làm gì?" "

Đào Cảnh: "Tụ Linh trận là vì triệu hoán Trảm Yêu Đao, những oán quỷ này đã nhận Trảm Yêu Đao làm chủ, kẻ phá kết giới Trảm Yêu Đao chính là kẻ địch của bọn họ, các ngươi đoán là ai? "

Thập Diệp: "..."

Bạch Huyên chỉ vào Thập Diệp: "Ý ngươi là —— hắn ta? "

"Núi xanh không đổi, sông kia chảy dài, bảo trọng!" ống tay áo Đào Cảnh vừa run lên, lòng bàn chân đã như bôi dầu, nhưng chân còn chưa bước ra, thì quỷ ảnh bốn phía đột nhiên bay lên, che kín cả bầu trời, quỷ hỏa xanh đen trộn lẫn với ánh sáng đỏ tươi đ xuống.

"Chết tiệt! Tiểu đồ tôn, hộ pháp!" Đào Cảnh hô to, từ trong nguc lấy ra thứ gì đó hung hăng vỗ trên mặt đất, cả người duy trì tư thế một tay đỡ đất rồi bất động.

Thập Diệp ném ra một vòng chú huyền quang hộ thể, nhưng chỉ trong nháy mắt, đã bị quỷ khí thiêu đốt hầu như không còn gì, Thập Diệp chỉ cảm thấy trước mắt gió tanh như đao, quỷ trảo của Trn Kế Tổ sắc bén bổ đến trước mặt hắn.

- "Xuy!" Một đạo huyết hoa nổ tung trước mắt.

Thập Diệp sợ ngây người, hắn sững sờ nhìn Bạch Huyên đang chắn trước mặt mình, quỷ trảo xuyên thấu qua xương bả vai của hắn, nhuộm đỏ bạch y của hắn, tựa như đóa huyết sắc liên hoa nở rộ trong nền tuyết trắng.

Thập Diệp: "Ngươi——"

"Ta giận rồi đó!" Bạch Huyên nắm chặt quỷ trảo hung hăng rút ra ngoài, Quỷ Trảo mang theo máu huyết của hắn bị kéo ra ngoài.

Thập Diệp:!! "

Gân xanh trên lưng Bạch Huyên nổi lên, chỉ nghe thấy một tiếng "rắc", hắn đúng là đã bóp nát quỷ trảo.

Thập Diệp ngạc nhiên.

Làm sao - có thể?!

Trn Kế Tổ nằm sấp trên mặt đất, kêu la thảm thiết đến thê lương, mười ngón tay chảy ra thứ quỷ khí màu xanh đen, giống như đang chảy máu. Oán quỷ bốn phía tựa như cũng bị tiếng kêu này ảnh hưởng, toàn bộ cứng đờ dừng lại giữa không trung.

Bạch Huyên chậm rãi đứng dậy, vạt áo trắng như tuyết nhảy múa trong quỷ hỏa, "Ta vốn niệm tình các ngươi bị người lợi dụng, còn tính thả các ngươi một đường sống, nhưng các ngươi ngàn vạn lần không nên động đến người vô tội, nhất là động đến hắn! "

Quỷ hỏa ở quanh thân hắn kịch liệt run rẩy, nhưng một chút cũng không thể tới gần hắn, trong tay Bạch Huyên xuất hiện một tấm tử phù, phía trên hồng quang chợt lóe, vỡ thành vô số điểm sáng bám vào người hắn.

Vết thương trên vai nhanh chóng khép lại với tốc độ có thể nhìn thấy được, máu bị hút ngược trở lại. Búi tóc buộc trên đầu có vài sợi bị rơi ra, sợi tóc nhảy múa trong gió, xẹt qua sườn mặt trắng như ngọc của hắn.

Đôi mắt Thập Diệp càng mở lớn.

Toàn thân Bạch Huyên đều phát ra một loại ánh sáng rực rỡ nhưng lại ôn nhuận, sự đẹp khó có thể hình dung được, lấy hắn làm trung tâm khuếch tán ra nghiền ép cả mặt đất.

Thập Diệp nghe được tiếng rn rỉ của Trn Kế Tổ, phảng phất như đang cầu xin cái gì đó. Dáng vẻ Bạch Huyên thay đổi —— gương mặt hắn tựa như một tờ giấy Tuyên Thành thượng đẳng, vô cùng tinh tế còn có chút phản quang, đuôi lông mày mơ hồ trở nên tái xanh, trước mắt lại sinh ra hai vệt ửng đỏ, quần áo cũng thay đổi, vạt áo ngắn trở nên phiêu dật, tay áo hẹp cũng trở nên rộng rãi, đôi giày bẩn thỉu bị ánh sáng rửa sạch trắng như tuyết, trên đầu xuất hiện một cái mũ trắng cao hai thước, trên đó viết bốn chữ to màu đỏ như máu "Kiến ngô sinh tài" (thấy ta phát tài). Trong tay hắn cầm một quyển sách không có chữ, một cái đầu lưỡi đỏ rực từ trong miệng rũ xuống trước nguc.

Thập Diệp nghe được thanh âm của Bạch Huyên, uy nghiêm mà lại xa vời, thấp thoáng như tiếng kim loại va vào nhau.

- "Ta là minh giới quỷ trực thuộc bộ lại Quân Thiên Trận Giác túc khu, Bạch Vô Thường Bạch Huyên, Trn Kế Tổ, ngươi thức thời liền đi theo ta!"

Truyện Chữ Hay