“Nha đầu ngốc!” Bạch Tử Họa đưa tay lên xoa nhẹ đầu của Tiểu Nguyệt.
“Thiếu gia bây giờ chúng ta phải đi đâu đây?” Tiểu Nguyệt rất lo lắng phải nghĩ chân ở đâu.
“Đến phía trước xem”
Phía trước chừng dặm bỗng mọc lên một căn nhà trúc nhỏ, giữa nơi hoang sơ như vậy cũng không có người thấy được.
“Thiếu gia người xem phía trước là một ngôi nhà!” Tiểu Nguyệt kinh hỉ nói với Bạch Tử Họa.
“Đi chúng ta đến đó xem một chút!” Bạch Tử Họa vẫn như một khi lạnh nhạt lên tiếng.
Hai người vội đến xem căn nhà phía trước, nói vậy nhưng thật ra chỉ có Tiểu Nguyệt là líu ríu phía trước vừa đi vừa cười nói còn Bạch Tử Họa vẫn một mực trầm lặng.
Hai người hoàn toàn đối lập nhau nhưng từ ngoài nhìn vào vẫn tạo thành một bức tranh hài hòa vô cùng.
Ngôi nhà được bao bọc bởi một hàng rào trúc, phía trước là một chiếc cổng nhỏ nhắn cũng được làm từ trúc.
“A thiếu gia người xem hình như là nhà hoang!” Tiểu Nguyệt thất vọng nói.
Nói vậy nhưng giữa nơi hoang sơ tìm được một chỗ trú thân đã là tốt lắm rồi.
Đẩy cửa nhà ra, đồ vật và trần nhà phủ đầy bụi và mạng nhện. Tuy nhiên ngôi nhà vẫn còn khá tốt.
Bạch Tử Họa vẫn còn đang suy nghĩ, hắn cảm thấy nơi này có chút kì quái đáng lẽ với pháp lực của hắn phải phát hiện ra căn nhà này từ trước mới đúng nhưng mà người phát hiện ra nó lại là Tiểu Nguyệt.
“Thiếu gia người ngồi đi để Tiểu Nguyệt dọn dẹp một chút” ngay lúc hắn thất thần Tiểu Nguyệt đã lấy ra một chiếc khăn nhỏ lau chùi cái ghế đầy bụi bẩn rồi kéo hắn ngồi xuống đó.
Từ đêm hắn suýt tẩu hỏa nhập ma thì không còn bài xích việc Tiểu Nguyệt chạm vào người nữa.
Thật ra thì Bạch Tử Họa hoàn toàn có thể dùng phép thuật làm sạch chỗ này nhưng nhìn thấy tiểu nha đầu trước mặt vật lộn với đống bụi bẩn rất đáng yêu.
“A đừng có qua đây...ta...ta không sợ ngươi đâu” Tiểu Nguyệt trừng mắt nhìn con chuột ngu ngốc trước mặt mình.
Một người một chuột chạy loạn xung quanh, Bạch Tử Họa bỗng dưng cảm thấy rất ấm áp. Lúc trước ở Tuyệt Tình điện hắn cũng thấy một người một sâu náo loạn ầm ĩ.
Khi đó hắn còn thấy đặc biệt phiền toái, bây giờ về lại nơi đó chỉ còn mình hắn, Đường Bảo đi rồi, Tiểu Cốt cũng không cần sư phụ như hắn nữa.
“Thiếu gia ta dọn xong rồi người có muốn ăn chút gì không?” Tiểu Nguyệt hỏi Bạch Tử Họa.
“Tùy ngươi”
“Trong rừng trúc có rất nhiều măng , trong vườn lại có mấy cây đào” Tiểu Nguyệt vừa lẩm bẩm vừa đi vào bếp.
Bạch Tử Họa ra hía trước thì nhìn thấy nha đầu đó đang lúi cúi đào măng, lại hái hoa đào bỗng dưng mắt tối lại quay đầu bước vào nhà.
Lát sau Tiểu Nguyệt mang lên một đĩa măng xào và một bát canh hoa đào.
“Thật may có đồ nấu bếp nếu không thì không biết làm sao” Tiểu Nguyệt cảm thán hoàn toàn không thấy vẻ mặt kì lạ của Bạch Tử Họa.
“Canh hoa đào này là ai dạy ngươi nấu?” sau khi nếm thử một chút canh Bạch Tử Họa mặt tái đi hỏi Tiểu Nguyệt.
“Chẳng lẽ không ngon, đây là do lúc trước thường xuyên bị bỏ đói nên ta lén hái hoa đào nấu” Tiểu Nguyệt mím môi nhìn Bạch Tử Họa vô cùng ủy khuất.
“Được rồi không có gì ta chỉ thuận miêng hỏi thôi”
Mặt trời rất nhanh đã xuống núi.