Trong trúc tối mịt thêm tiếng gió lùa qua tạo cảm giác rung rợn, tiêu điều. Nhưng lúc này lại xuất hiện một tiểu cô nương, cô ta lại không có vẻ gì bị ảnh hưởng của không khí nơi này.
“Chủ nhân”tiểu cô nương đó hướng vào không khí lên tiếng.
“Thế nào?” từ không khí liền hiện ra một thanh y nữ tử.
“Phân phó của người ta đã hoàn thành” tiểu cô nương cúi đầu hướng về nữ tử vô cùng cung kính dâng lên một thanh huyết ngọc tiêu đỏ như máu.
“Tốt lắm trở về đi” nữ tử hướng tiểu cô nương phất tay.
Tiểu cô nương hướng nữ tử cúi đầu rồi khuất vào bóng đêm.
“Muội muốn làm gì?” nhớ đến tiểu muội nhà mình ngày trước hỏi xin huyết chú hắn vô cùng bất ngờ với thực lực của Tiểu Nguyệt Nguyệt muốn khống chế ai vốn không cần dùng đến huyết chú đi.
Nhưng nhìn thấy tò mò trong mắt huynh trưởng mình Nguyệt Băng cũng không lên tiếng giải thích, chỉ nhẹ nhàng vuốt huyết tiêu trong tay, tiêu này tuy làm bằng ngọc nhưng giờ lại có độ ấm không khác gì vật sống. Môi đỏ nhẹ cong lên móng tay dùng sức bấm nhẹ vào thân tiêu, nơi đó lập tức xuất hiện một vết đen.
Huyết Liên Hàn nhìn hành động của Huyết Liên Hàn trong lòng giống như có một cơn ác hàn thổi qua. Nói về chú thuật không ai am hiểu qua hắn, chú thuật giống như cổ thuật của nhân gian nhưng nó đáng sợ hơn nhiều dùng để đối phó với thần tiên. Một khi thần tiên trúng phải chú thuật tùy theo loại chú mà có ảnh hưởng khác nhau.
Thứ Nguyệt Băng cầm trên tay là vật điều khiển huyết chú trong thân thể vật chủ. Huyết chú là loại chú thuật dùng để không chế cảm xúc hỉ nộ ái ố, tùy vào ý muốn của người hạ chú vật chủ có thể hạnh phúc đến tận cùng hay đau khổ như địa ngục. Huyết tiêu lúc chưa có vật chủ sẽ lạnh như băng là một cây tiêu bình thường khi cảm nhận được vật chủ nó sẽ trở thành quả tim của vật chủ đó do đó nếu hủy đi huyết tiêu thì vật chủ cũng không còn.
Lúc đó ở Bạch Tử Họa đang điều hòa khí tức khuôn mặt trở nên trắng bệch, tay đưa lên nắm chặt vị trí quả tim cảm giác giống như bị thanh chủy thủ găm vào. Khuôn mặt tuấn mĩ trở nên vặn vẹo vì đau, thân thể từ trên giường rơi xuống.
Tiểu Nguyệt nghe trong phòng có tiếng động vội chạy vào thì thấy Bạch Tử Họa đang nằm dưới đất, trên khuôn mặt trắng bệch đầy mồ hôi.
“Thiếu gia người không sao chứ?” Tiểu Nguyệt vội chạy đến định đỡ hắn dậy. Nhưng không ngờ hắn lại đưa tay gạt ra “Cút đi”.
“Thiếu gia đừng làm Tiểu Nguyệt sợ mà, người kiên trì một chút ta lập tức gọi đại phu” Tiểu Nguyệt bị tiếng quát của Bạch Tử Họa dọa sợ vừa nói vừa chạy ra cửa muốn gọi đại phu.
Nàng còn chưa kịp chạy ra cửa thì bị một cánh tay tóm lại “không được gọi người đến” hai mắt Bạch Tử Họa hằn đỏ điên cuồng tóm chặt cánh tay bé nhỏ như muốn bẻ gãy.
“Thiếu gia buông...buông tay...tay ta đau quá!” cánh tay trắng nõn bị xiết chặt đến tím xanh.
Bạch Tử Họa bỗng sực tỉnh nhìn không mặt trắng bệch hoảng sợ của nàng hắn cảm thấy còn hoảng sợ hơn.
Bỏ tay nàng ra sau đó lại nhìn hai tay mình, hắn vừa định giết người sao. Tại sao lại như vậy, cảm giác bất lực tràn đến.
Lấy hai tay che mặt khắc chế thân mình đang run rẩy Bạch Tử Họa ngươi điên rồi? Vừa hại chết Tiểu Cốt lại muốn giết một nha đầu khác sau?
Bỗng dưng hai tay hắn bị một đôi tay khác gỡ ra. Là Tiểu Nguyệt.
“Ngươi sao còn ở đây không sợ ta giết ngươi sao?” Bạch Tử Họa khàn giọng hỏi.
“Ta đã nói suốt đời đi theo người mạng này thì sao chứ nếu không có ngườ thì ta đã sớm chết chỉ là vấn đề nhanh hay chậm thôi” Tiểu Nguyệt vô cùng bình thản nói ra giống như đây không phải chuyện của cô.
“Ngươi...” Bạch Tử Họa còn có thể nói gì.
“Thiếu gia nếu người không khỏe sáng mai Tiểu Nguyệt sẽ gọi đại phu đến khám cho người, người yên tâm bệnh của người nhất định sẽ chữa được” nói xong còn hướng Bạch Tử Họa mỉm cười.(ý chị nói a Họa bị bệnh điên)
Đã rất lâu cũng có một nha đầu mang nụ cười hồn nhiên tinh khiết như vậy bên cạnh ta nhưng chính tay ta đã nhẫn tâm dập tắt nụ cười của nàng, đẩy nàng đến chỗ vạn kiếp bất phục.
“Thiếu gia” thấy Bạch Tử Họa ngẩn người nhìn mình Tiểu Nguyệt vẫy vẫy tay trước mặt hắn thì bỗng rơi vào một vòng tay chặt chẽ.
Tiểu Nguyệt còn định bật dậy thì nghe một giọng nói khàn khàn trên đỉnh đầu truyền xuống “Nha đầu cho ta ôm một lúc thật lạnh!”.