Mộc Tây lắc lắc đầu. "Không được."
"Tại sao không được?"
"Bây giờ Quý tiểu Nghiên không muốn gặp anh ta." Mộc Tây dùng giọng nói trần thuật nói.
"Ngoài miệng nói không muốn, hay thật sự không muốn?" Mẫn Y Thần lời nói sắc bén hỏi.
Mộc Tây ngẩn người, nhất thời không đáp lại được.
"Cô ấy chỉ đang trốn tránh, lúc này, người cô ấy cần, chắc chắn không phải là em." Mẫn Y Thần nói.
Mộc Tây: "Làm sao anh mà biết?"
"Suy đoán theo lẽ thường."
Mẫn Y Thần vào nhà, Mộc Tây đi theo sau lưng anh. Anh vào phòng tắm cầm khăn tắm cho cô, Mộc Tây nhận lấy, một bên lau tóc một bên nghe anh nói ở bên tai: "Nếu em thật nghĩ cho cô ấy, nên biết cô ấy đang cần là cái gì."
"Vì sao em càng cảm thấy anh đang lôi kéo em nói ra vậy?"
"Có cần thiết sao?" Mẫn Y Thần đi đến ghế sa lon ngồi xuống, hai chân rất tự nhiên vắt chéo, hai tay mở ra khoác lên trên lưng ghế sa lon, nghiêng đầu nhìn cô."Coi như em không nói, chỉ cần điều tra Dương Hàn Mặc, không đến tiếng, A Thắng cũng có thể tìm đến chỗ ở của Quý Nghiên. Chẳng qua em mở miệng nói, thời gian sẽ ngắn đi một chút mà thôi."
"Vậy anh làm gì phải cố chấp cho rằng Quý Nghiên có cần Bạch Thắng không?" Mộc Tây hỏi.
Mẫn Y Thần nhíu mày. "Đương nhiên, nếu em đồng ý nói, vậy thì không thể tốt hơn."
Mộc Tây hắc tuyến: "Còn không phải vậy."
Nói đi nói lại, vẫn muốn từ trong miệng cô biết được tin tức của Quý Nghiên.
Quả nhiên là anh em tốt cả đời.
"Mộc Tây, tình cảm bị tổn thương, chỉ có thể để tình cảm trị. Tình bạn chỉ có tác dụng an ủi, nhưng không trị hết tổn thương. Trừ phi em dùng thời gian cả đời để nếm thử..." Giọng Mẫn Y Thần rất mềm mại."Em nói để cho anh chờ em, đợi bao lâu? Em nghĩ đến chưa?"
Cuộc nói chuyện này giống một cái búa tạ nện ở trong lòng Mộc Tây, cô không khỏi ngây ngẩn cả người.
"Được rồi, trước mặc kệ chuyện này. Em đi trước tắm rửa đi, đừng để bị cảm." Mẫn Y thần lời nói xoay chuyển, đứng dậy nói với Mộc Tây.
Vì thế Mộc Tây giống như du hồn đi tắm.
Lúc cô ra ngoài, Mẫn Y Thần đang đứng ở cạnh cửa sổ, trong tay cầm điện thoại. Nghe thấy tiếng bước chân, anh nhìn sang, tóc Mộc Tây rối bù, mày nhíu chặt, vẻ mặt hơi rối rắm. "Em..."
Mẫn Y Thần biết cô muốn nói gì, nhìn Mộc Tây muốn nói lại thôi, anh cắt ngang cô. Nhàn nhạt nói: "A Thắng đã tìm được rồi."
Mộc Tây nháy mắt ngẩng đầu.
Ánh mắt không che dấu được kinh ngạc.
Nhanh như vậy?
Ở trên đảo nhỏ phía Đông Hải, cư dân sống cuộc sống đơn giản chất phác. Nơi này bốn mùa như mùa xuân, chung quanh hết sức xinh đẹp tuyệt trần. Ban ngày nhìn, là một dải trời xanh mây trăng, buổi tối thì bầu trời đầy sao, lóng lánh mà xinh đẹp.
Bạch Thắng tìm đến chỗ ở của Quý Nghiên, không ngừng gõ cửa. Cửa phòng thật lâu mới mở, mở cửa là Dương Hàm Mặc, vừa thấy Bạch Thắng, trong mắt anh ta nhảy lên cơn tức giận cực lớn.
"Anh đến đây làm gì?" Dương Hàm Mặc chắn ở cửa, khẩu khí lạnh lùng.
"Tránh ra." Ánh mắt Bạch Thắng cũng nghiêm khắc.
Dương Hàm Mặc chế nào. "A, đúng lúc, tôi đang lo không thể phân thân đi tìm anh, chính anh đưa đến trước cửa rồi."
Bạch Thắng nghe vậy nhìn về phía anh ta.
Biểu cảm trên mặt Dương Hàm Mặc còn chưa rút đi, lại đột nhiên vung ra một quyền, đánh thẳng về phía Bạch Thắng. Ánh mắt Bạch Thắng chớp lên, dễ dàng né tránh, Dương Hàm Mặc thấy một quyền không trúng, lại vung ra quyền thứ hai, không từ bỏ.
Bạch Thắng né tránh hai lần, thì không né tránh nữa. Hóa bị động thành chủ động, lúc Dương Hàm Mặc vung tay công kích anh, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, kiềm chế tay của anh ta.
"Tôi không có tâm tình chơi đùa với anh." Anh lạnh nhạt bỏ lại một câu, sau đó không nói bất kỳ câu gì nữa. Rút tay về, xoay người, nhanh chóng đi vào bên trong.
"Bạch Thắng, anh đứng lại." Dương Hàm Mặc ôm cánh tay bị làm đau, sắc mặt khó coi đi theo.
Bạch Thắng coi như nghe thấy anh ta nói, tìm một gian lại tìm một gian phòng, đây là một căn nhà có bốn phòng, diện tích rất lớn. Khi anh tìm đến gian phòng thứ ba, ánh mắt vẫn theo bản năng quét một vòng vào trong phòng, cũng không phát hiện cái gì bất thường. Bạch Thắng xoay người muốn đi tìm đến gian tiếp theo, nhưng bị một lực không hiểu kéo lại làm cho trở lại, anh đứng ở cửa, ánh mắt thâm thúy chậm rãi quay lại, dừng lại hình ảnh ở trong phòng.
Lần này, cũng không xoay chuyển nữa, thời gian dừng chân dài.
Bởi vì, bị gió vén lên một góc rèm, có một bóng dáng thon gầy, đang lẳng lặng ngồi ôm đầu gối. Cô nhìn ngoài cửa sổ, người im lặng ngoài hô hấp đều không cảm giác, giống như là lẻ loi với thế gian này. Cô mặc váy chiffon màu trắng, vừa vặn cùng màu rèm cửa sổ, nếu như không chú ý một đầu đen tóc dài mềm mại kia, cả người dường như cùng rèm hòa làm một thể. Không nhìn kỹ, căn bản không phát hiện.
Tim Bạch Thắng đột ngột đau nhói.
Anh yên lặng đi về phía cô, bước chân nhẹ nhàng, tốc độ thật chậm.
Mà cô không có một chút phản ứng.
Dù cho anh đi đến trước mặt cô, người ngồi xuống, cô cũng chỉ mở mắt nhìn, ánh mắt nhìn về phía anh. Trong cặp mắt trong suốt sáng ngời kia, chỉ có vô hồn cùng trống rỗng, giống như linh hồn cùng thể xác tách rời, còn vầng sang nhuộm một chút sương mù.
Có nhàn nhạt hơi nước.
"Nghiên Nghiên." Tay Bạch Thắng, cầm lấy cánh tay của cô. Ánh mắt sâu thẳm bình tĩnh chăm chú nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt có nhàn nhạt đau đớn. Cô nhìn qua so với trong tưởng tượng của anh càng gay go, sắc mặt tái nhợt, gương mặt vốn hơi gây, hiện tại càng gầy ngay cả thịt cũng nhìn không thấy, chỉ còn một lớp da bọc xương.
Ngay cả anh cầm lấy tay cô, cũng có cảm giác được xương cốt nhỏ làm cho người ta rấtkhó chịu.
Mắt Bạch Thắng như muốn nứt ra, một tay ôm cô gắt gao vào trong ngực. Quý Nghiên tựa như tượng gỗ, không nói lời nào, không cự tuyệt, không đáp ứng, cũng không phản kháng, ngơ ngác để mặc anh ôm.
Đầu anh vùi thật sâu vào của gáy cô.
Cảm xúc bị đè nén mấy ngày liên tiếp, dường như rốt cục tìm được một chỗ để phát ra.
Mà những cái này một mực cố chấp chống đỡ, cũng nháy mắt sụp đổ.
"Anh buông cô ấy ra!" Giọng Dương Hàm Mặc ở cửa vang lên.
Ngay sau đó, Bạch Thắng có cảm giác thân thể của mình bị người đột nhiên nói này nhấc lên, anh lảo đảo vài bước. Lần này Dương Hàm Mặc không có chịu thua, nhanh chóng vung tay, một quyền hung hăng nện ở nửa bên trái mặt của anh. Bạch Thắng suốt một tuần không có ngủ, có thứ gì đó ăn vào bụng lại càng ít, nếu không phải Ứng San sợ bệnh bao tử của anh phát tác, ép buộc anh mỗi bữa ăn chút gì, sợ là anh chịu đói bụng đến bây giờ rồi. Nhưng mà bản thân lại một chút cảm giác cũng không có, các chức năng giống như thoát khỏi thể xác thành xác không hồn. Một tuần ngắn ngủn, cả người gầy đi một vòng, muốn nói sắc mặt Quý Nghiên khó coi, thì anh không phải càng tiều tụy lợi hại hơn sao.
Hoàn toàn dựa vào ý chí mạnh mẽ chống đỡ.
Bởi vì chưa tìm được cô.
Sợi dây buộc chặt trong đầu anh kia, hiện giờ rốt cục nhìn thấy Quý Nghiên, trái tim anh vẫnlơ lửng, cuối cùng buông lỏng xuống. Ngay cả các chức năng của cơ thểg cũng cùng nhau tuyên cáo cách mạng! Bạch Thắng cảm giác trong miệng xong lên một tinh ngọt, gương mặt nhăn nhó đau đớn, tính cả đầu óc hoa mắt chóng mặt, đều cho thấy anh không khống chế nổi thân thể đi lảo đảo một bên.
Bạch Thắng lau vết máu bên khoé miệng, nói với Dương Hàm Mặc: "Chuyện giữa chúng tôi, không cần anh nhúng tay."
"Lúc trước anh đã nói như thế nào? Anh nói anh sẽ bảo vệ cho cô ấy. Anh nói tôi không cho được hạnh phúc cô ấy muốn, mà anh sẽ làm cho cô ấy trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới này. Anh đã hứa cho cô ấy một đời không lo, bạch đầu giai lão, để cho trong sinh mệnh của cô ấy không còn cực khổ. Nhưng anh làm được sao? Anh chẳng những không làm cho cô ấy hạnh phúc, ngược lại để cho cô ấy gặp ác mộng như vậy, Bạch Thắng, đây là hứa hẹn của anh? Anh như vậy còn muốn tôi giao cô ấy cho anh? Nằm mơ!" Dương Hàm Mặc đầy tức giận, giận dữ quát về phía Bạch Thắng.
Bạch Thắng rủ mắt xuống, giọng nói rất trầm thấp, lại vô cùng kiên định."Cho dù là như vậy, tôi cũng sẽ không buông cô ấy ra."
"Anh có tư cách gì?"
Bạch Thắng nhíu mày. "Tôi có tư cách hay không, không phải anh định đoạt."
"Anh..."
"Đủ rồi!" Đột nhiên có một giọng nói truyền đến làm cho hai người đàn ông đang giương cung bạt kiếm đồng thời sửng sốt, không khỏi nhìn về phía Quý Nghiên.
Nhất là Dương Hàm Mặc, ánh mặt tràn ngập không thể tin.
Ngay sau đó vẻ mặt hưng phấn nói: "Nghiên Nghiên, em rốt cục mở miệng nói chuyện."
Lâu như vậy, cô vẫn ngồi trầm mặc, không phải ngẩn người nhìn bầu trời phương xa, thì ngẩn người nhìn trần nhà, hơn nữa còn ngẩn người nhìn chăm chú thức ăn trước mặt, chưa bao giờ xuất hiện trạng thái thứ hai. Cuối cùng bây giờ đã nguyện ý mở miệng nói chuyện, thật tốt quá!
Quý Nghiên đi đến trước mặt Dương Hàm Mặc, mấp máy môi, trên gương mặt tiều tụy ngoại trừ cứng nhắc như khúc gỗ, không có bất kỳ một vẻ mặt nào. Cô lẳng lặng nói: "Hàm Mặc, anh đi ra ngoài trước."
Dương Hàm Mặc nhíu mày, bất mãn nói: "Vì sao?"
"Em có lời muốn nói với anh ấy."
"Có cái gì cần phải nói với anh ta? Hơn nữa, em nói cái gì không thể để cho anh biết?" Dương Hàm Mặc hiển nhiên không muốn để cho Quý Nghiên ở cùng một chỗ với Bạch Thắng.
Anh ta nghĩ rằng Bạch Thắng không bảo vệ tốt cho Quý Nghiên, mà Quý Nghiên lại là người dễ mềm lòng, nếu Bạch Thắng nói vài ba câu, thì dễ dàng thuyết phục cô ấy trở về cùng anh ta. Đó là điều Dương Hàm Mặc tuyệt đối không muốn thấy!
Quý Nghiên bình tĩnh nói: "Em có lời muốn nói với một mình anh ấy, anh đi ra ngoài trước."
"Nhưng..."
Quý Nghiên cau mày.
Dương Hàm Mặc thấy lòng cô đã quyết, lời đến bên miệng cũng nuốt xuống. Vô cùng không tình nguyện xoay người đi tới ngưỡng cửa, vừa đi vẫn lo lắng nhìn vào trong phòng xem vài lần.
Quý Nghiên kiên nhẫn chờ bóng dáng anh ta hoàn toàn biết mất ở trong phòng.
Cạch - -
Tiếng đóng cửa vang lên.
Bạch Thắng từ trên mặt đất đứng dậy, đi đến bên cạnh Quý Nghiên, mới vừa vươn tay gọi: "Nghiên Nghiên..."
Liền bị Quý Nghiên lên tiếng ngừng. "Đừng đến đây."
Tay Bạch Thắng dừng ở giữa không trung.
Ngay cả vẻ mặt cũng cứng ngắc.
"Bạch Thắng, chúng ta chia tay đi." Ở trong hoàn cảnh yên tĩnh, Quý Nghiên lần nữa lên tiếng.
Giọng nói của cô cực kỳ bình tĩnh.
Bạch Thắng bình tĩnh cho rằng mình nghe lầm rồi.
Cả người Bạch Thắng đều đã cứng ngắc rồi.
Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô, như không thể tin. Thật lâu, mới mở miệng hỏi: "Vì sao?"
"Em không xứng với anh." Quý Nghiên nói.
Bạch Thắng rất nhanh nói: "Nếu là vì chuyện kia, anh không ngại."
"Nhưng em để ý." Quý Nghiên xoay người, nhìn anh. Gằn từng chữ, vô cùng nghiêm túc nói: "Em không có cách nào ở cùng với anh."