Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

chương 121: trả thù

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Cô ấy chỉ còn lại một mình tôi, tôi không thể để cho cô ấy ngay cả tôi cũng mất đi."Ánh mắt của người đàn ông có đau đớn không nói ra được, giọng nói trầm thấp mà khàn khàn.

Dịch Sơ không hiểu, cô ấy trong miệng anh, là ai?

Vậy vì sao, để cho một người đàn ông mạnh mẽ như thế, lộ ra một mặt như vậy.

Nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, tuyệt đối có liên quan đến phụ nữ, hơn nữa người phụ nữ này còn chiếm một vị trí rất quan trọng ở trong lòng anh.

"Cô đi đi."

Mẫn Y Thần nói xong, cũng không có liếc nhìn cô một cái, tự rót rượu uống một mình.

Quả nhiên, cô vẫn không được.

Không phải đã sớm biết đáp án rồi sao? Đã sớm không có hy vọng xa vời, đã sớm... Tự nhủ chỉ cần dũng cảm một lần, không để cho trong lòng mình lưu lại bất cứ tiếc nuối nào. Nhưng tại sao, vẫn cảm thấy mất mác như vậy?

Mẫn Luyến Y đứng cách bọn họ có mấy bước chân, lẳng lặng nhìn cô gái trẻ hoạt bát ảm đạm xoay người, lê bước chân cứng nhắc từng bước một rời đi.

Hình ảnh thường xuyên diễn ra như vậy.

Tổn thương người, chỉ là tình cảm sao?

"Đừng uống nữa." Mẫn Luyến Y đi đến đoạt lấy ly rượu trên tay của Mẫn Y Thần, nói: "A Thắng ở bên kia đã có chút manh mối, đi thôi."

...

Đêm tối, ngõ nhỏ.

Đồng thời trình diễn một mặt khác.

"Buông tôi ra, các người là ai? Muốn bắt tôi làm cái gì? Tôi nói cho các người biết, tôi làvợ của chủ nhân Thánh Y quốc tế, còn là minh tinh nổi tiếng thế giới, động đến tôi, các người sẽ không có quả tốt mà ăn." Tiếng gào thét bén nhọn ở trong bóng tối vang lên.

Làm cho phần yên tĩnh này hơi thở càng thêm quỷ dị.

Xung quanh không có có bất kỳ âm thanh nào đáp lại, chỉ có bước chân tăng nhanh kèm theo từng tiếng gào thét của người phụ nữ, đi vào sâu trong bóng tối hơn.

Mắt thấy đi đến ngõ nhỏ, giọng Phương Di vẫn đang không ngừng vang lên, thân thể đột nhiên bị người đẩy về phía trước thật mạnh, chật vật ngã nhào trên đất.

"Tiểu thư, người đã bắt đến rồi." Bên tai truyền đến giọng người đàn ông cung kính.

Phương Di cả kinh, chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người phụ nữ đứng ở trước mặt cô ta. Giày cao gót màu đen, chân thon dài thẳng tắp, váy liền áo quá đầu gối, vòng cổ loé sáng... Sau đó, dưới ánh trăng, gương mặt lạnh lùng xinh đẹp hiện ra.

"Mộc Tây." Phương Di lẩm bẩm lên tiếng, mắt mở to mang theo không dám tin.

Trong lòng không khỏi dâng lên hoảng hốt.

"Là tôi." Mộc Tây lạnh lùng nói.

"Cô làm sao có thể... Cô muốn làm gì?" Phương Di sợ hãi từ dưới đất bò dậy, rất nhanh lại bị người đàn ông ở phía sau đè lại.

Vẻ mặt Mộc Tây đầy giễu cợt. "Không nghĩ đến sao?"

Cô từng bước một đến gần Phương Di, giày cao gót đạp trên mặt đất phát ra âm thanh vô cùng rõ ràng, giống như tiếng bước chân đến gần địa ngục, mỗi một bước, cũng giẫm ở trong lòng Phương Di, để cho cô ta đầy hoảng hốt.

"Cô làm ra trò hay kia, tôi còn chưa kịp bày tỏ với cô cái gì? Ít nhiều cũng nên có qua có lại một chút."Giọng Mộc Tây rất mềm mại, trên mặt tươi cười làm cho Phương Di nhịn không được run lên một cái.

"Cô, cô... Đừng làm loạn, đây là phạm pháp." Phương Di lắp bắp nói.

"Phạm pháp? Vậy thì rất tốt, đời này tôi còn chưa từng phạm pháp qua, coi như là làm mới mẻ cuộc sống cũng không tồi. Hơn nữa, cô có phải quá buồn cười không? Trí nhớ Phương tiểu thư kém đến nước này, ngay cả là ai bắt đầu trước, đã quên rồi sao?"

"Tôi..." Phương Di im lặng.

"Nếu cô nói cho tôi biết còn có ai tham dự chuyện lần này, nói không chừng tôi sẽ suy nghĩ lại một chút." Mộc Tây đột nhiên nói.

Phương Di kinh ngạc nhìn cô.

Mộc Tây giễu cợt. "Chỉ bằng cô, cũng có bản lãnh động đến được Quý tiểu Nghiên. Nói đi, cô là làm sao biết cô ấy có võ? Lại làm sao biết trên người cô ấy có thiết bị truy tìm? Quan trọng nhất, từ lúc nào cô đã ra tay với cô ấy? Tốt nhất cũng nói thật ra, nếu không..."

"Tôi nói, tôi nói..." Mộc Tây còn chưa nói hết, Phương Di đã vội vàng nói tiếp.

Mộc Tây ôm ngực, ánh mắt lạnh như băng nhìn cô ta, chờ cô ta nói rõ.

"Đúng, là một phụ nữ tìm đến tôi. Cô ta nói cô ta có quen biết với các cô, hơn nữa cô ta đã khó chịu với Quý Nghiên từ lâu rồi, nói Quý Nghiên đoạt bạn trai cô ta, hỏi tôi có muốn cùng cô ta hợp tác không? Cô ta có thể giúp tôi thuận lợi để cho cô rời khỏi Y Thần, hơn nữa còn có thể để cho Quý Nghiên rời khỏi Bạch Thắng, vẹn toàn đôi bên. Tôi... Tôi..."

"Tiếp tục."

"Tôi vừa nghe cảm thấy có đạo lý, dù sao mọi người đứng cùng một trận chiến tuyến, mục đích cũng giống nhau.Từng người đều có đối tượng, nên đáp ứng cô ta." Phương Di dường như muốn khóc lên. "Tôi sai rồi, Mộc Tây, tôi thật sai lầm rồi! Cô tha thứ cho tôi đi..."

"Cô vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi." Giọng Mộc Tây không mang theo chút tình cảm nào.

"Thông tin của các cô đều do cô ta nói cho tôi biết, người cũng do cô ta tìm, cô ta còn tìm người hạ độc vào trong rượu của Quý Nghiên, để cho cả người cô ấy vô lực. Tôi chỉ là, chỉ gọi cho cô một đoạn video kia mà thôi..." Phương Di vội vàng nói.

Mộc Tây hỏi: "Người phụ nữa kia tên là gì?"

"Tôi không biết, cô ta không có nói cho tôi." Phương Di giải thích." Chúng tôi đều dùng điện thoại liên lạc, ngay cả mặt mũi cô ta tôi cũng không thấy. Đầu óc tôi nhất thời bị mê hoặc, Mộc Tây, cô đại nhân đại lượng, bỏ qua cho một lần đi. Bỏ qua cho tôi!"

Cái nên hỏi Mộc Tây cũng hỏi xong, không nói thêm gì nữa, mỉm cười nhìn Phương Di trước mặt.

Phương Di thấy cô cười, cho rằng cô thực hiện cam kết vừa rồi, sẽ không làm cái gì với mình. Nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

"Mang máy quay của tôi đến đây."

Mộc Tây lần nữa cất bước, đi đến bên cạnh Phương Di. Phương Di nghi hoặc nhìn cô, chỉ thấy Mộc Tây đi đến cầm một chiếc máy quay đưa về trước, tùy ý mở hai cái, ống kính máy quay, chuẩn xác nhắm ngay Phương Di.

Phương Di đột nhiên trợn to mắt, vô cùng sợ hãi, vẻ mặt không thể tin nhìn về phía Mộc Tây." Cô..."

"Ra tay." Mộc Tây lạnh lùng hạ lệnh.

"Đừng, Mộc Tây, cô nói không giữ lời.Cô đã đáp ứng với tôi, làm sao có thể đổi ý? Cô kẻ đê tiện này, người phụ nữa độc ác..." Tiếng chửi rủa càng ngày càng ác độc cùng với người đàn ông đến gần, quần áo xé rách, cũng dần dần vỡ vụn ở trong không khí.

Thay vào đó là tiếng kêu thê lương của người phụ nữ.

"Siêu sao quốc tế cùng mấy người đàn ông thay phiên làm, hình ảnh hiện trường xuất hiện ra ánh sáng. Không biết tựa đề tin tức như vậy, có đủ lực hút không? Nhưng tôi nghĩ, sau khi đám ký giả của các tòa soạn báo thấy, bọn họ sẽ có tựa đề thú vị thích hợp hơn cũng không biết chừng, thật là làm người ta mong đợi!"Ánh mắt Mộc Tây rơi ở trên hình ảnh máy quay, lắc đầu nói.

...

"Này, đây không phải là Phương Di sao?"

Sáng sớm hôm sau, Y Nhân theo thường lệ mở ti vi, kết quả nhìn một lúc, liền cất giọng nói.

Hàn Niệm đang cầm máy tính tra tìm tin tức, không ngẩng đầu nói: "Cô ta ở trên TV còn thiếu sao? Ngày ngày nhìn thấy, có cái gì mà phải ngạc nhiên?"

"Không phải vậy." Y Nhân đảo cặp mắt trắng dã." Tự anh nhìn đi."

Đúng lúc này Bạch Thắng cùng Mẫn Y Thần xuống lầu, mấy ngày nay anh ở nhà họ Y, mọi người theo thói quen vây quanh ở trên ghế sa lon. Y Nhân vừa kêu, tầm mắt của mọi người cũng bất giác nhìn về phía TV.

Y Mạt Thuần há miệng. "Chậc chậc, thật kích thích! Lão Đại, thật may là ban đầu con không có nhìn trúng người phụ nữ này, nếu thành con dâu của mẹ, mẹ khẳng định ngày ngày sẽ đau dạ dày cùng đau trứng mất thôi. Không ép con đuổi cô ta thì cũng phải ép con ra ở riêng!"

Mẫn Ấu quay đầu nhìn mẹ hắn liếc mắt một cái. "Mẹ, mẹ có trứng tròn sao?"

Y Mạt Thuần vỗ vào trên đầu hắn một cái. "Xú tiểu tử, người lớn nói chuyện, đừng xen mồm vào."

Mẫn Ấu chép miệng, rõ ràng là mẹ nói sai, hắn nói lên nghi vấn, vậy mà còn bị ghét bỏ.

"Nhìn góc độ này, còn có phương thức quay chụp, tuyên bố có người cố ý quay chụp. Còn đặc biệt gửi đến tòa soạn báo, hơn nữa mọi người xem, âm thanh rõ ràng đã trải qua xử lý, từ phản ứng của Phương Di có thể nhìn ra cô ta bị cưỡng bức, người phụ nữ này gần đây đắc tội với người nào sao?" Y Nhân ở bên cạnh nhìn ti vi từ từ nói.

Y Bối Nặc đồng ý nói: "Cô ta đắc tội người nào thì có quan hệ gì đến chúng ta? Cũng không cần chúng ta quan tâm, trái lại con gái, con xác định con nhìn cẩn thận như vậy sẽ tốt sao?"

"Có cái gì không tốt?" Y Nhân trừng mắt lên, khẩu khí khinh đạm nói: "Dù sao cũng không phải là con bị cưỡng gian."

Y Bối Nặc: "..."

Mẫn Hi Nghiên che mặt.

Cô con gái này nhất định không phải mình sinh!

"Đúng rồi, AThắng, ngày hôm qua không phải nói có người nhận được tin tức Mộc Tây sao? Như thế nào? Người tìm được chưa?" Mẫn Hi Nghiên mở miệng hỏi.

Bạch Thắng không lên tiếng, ánh mắt gắt gao nhìn chăm chú vào màn hình TV.

"A Thắng..."

Vẫn không lên tiếng.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

"Các con phát hiện ra cái gì rồi hả?" Ứng San mở miệng nói.

Mọi người mới phát hiện, vẻ mặt Mẫn Lão Đại giống như Bạch Thắng.

Vẻ mặt đều ngưng trọng nhìn chăm chú vào màn hình TV không nói chuyện.

"Con đi ra ngoài một chuyến." Bạch Thắng nói xong, rất nhanh đi đến cửa.

"Con cũng vậy." Mẫn Lão Đại theo đuôi mà lên.

"Sao lại thế này?"

Lưu lại cho mọi người một làn mờ mịt khó hiểu, mọi người nhìn nhau, cái gì cũng không biết.

"A Thắng kiểm tra người liên hệ gần đây với Quý Nghiên và Mộc Tây, trong đó có Phương Di."Mẫn Luyến Y lẳng lặng mở miệng, giải đáp nghi hoặc của mọi người.

Y Mạt Thuần nhíu mày: "Phương Di đã đi tìm Mộc Tây rồi hả?"

"Ừ." Mẫn Luyến Y gật đầu.

"Nhưng cũng không nói rõ cái gì, hai người đó mất tích cùng Phương Di có quan hệ gì?"

Mẫn Luyến Y: "Mấu chốt là, ngày hôm qua có người thấy Mộc Tây xuất hiện, còn thuê người của Long Bang."

"Long Bang?" Ứng San nhíu mày.

Bà có nghe nói qua về tổ chức này, coi như có tiếng về làm việc, nhưng quy mô không lớn, năm thành lập cũng không lâu. Bọn họ chuyên làm một số việc để nhận tiền sau đó theo yêu cầu của người thuê mà làm việc, nói đơn giản chính là, chỉ cần anh có tiền, mà có thể bảo bọn họ đến làm việc theo như suy nghĩ của anh, cái gì cũng được.

Ứng San nhìn về phía màn hình TV, hình ảnh vừa đúng kéo lại gần, bà thấy rõ ràng, trên cánh tay trái của những người đàn ông, đều có xăm hình con rồng. Giương nanh múa vuốt hiện ra ở trong tầm mắt người nhìn, đó là dấu hiệu của Long Bang.

"Nói cách khác, chuyện này là Mộc Tây làm?" Y Mạt Thuần cũng đã hiểu, hất càm lên ý bảo chuyện trên TV, hỏi Mẫn Luyến Y.

Mẫn Luyến Y gật đầu. "Con nghĩ chắc là vậy."

"Nhưng Mộc Tây rất nhanh lại biến mất, vẫn như cũ không tìm được người. Chú Bạch nói không sai, các cô ấy muốn trốn đi, không muốn để cho chúng ta tìm được, hơn nữa người chưa chắc vẫn còn ở Hongkong. Chẳng qua ba đường thuỷ bộ không cũng không có tin tức các cô ấy xuất cảnh, điện thoại di động các cô ấy cũng không có mang ở trên người, muốn tìm được người rất khó khăn."

Truyện Chữ Hay