Bên tai chỉ nghe được một tiếng thét chói tai giống như nóc nhà bị nổ tung cùng tiếng ồn ào vang lên, Quý Nghiên cau mày, muốn lấy bàn tay trước mắt ra, thế nhưng người ta lại án binh bất động. Cho đến tiếng thét chói tai dần dần yếu đi, tay trước mắt mới rốt cuộc buông ra.
"Anh làm gì thế?" Quý Nghiên bất mãn hỏi.
Nói xong, mới phát hiện lời hỏi ra này không chỉ một mình cô.
Bên kia giọng nói của Mộc Tây cũng phát ra giống như vậy.
Quý Nghiên không nghĩ nhiều, tầm mắt quét qua sàn nhảy, thế nhưng đã không thấy bóng dáng của Y Nhân cùng Ôn Ninh Lạc. Người khiêu vũ muôn hình muôn vẻ nhiều như vậy, vậy mà đều không đủ hấp dẫn lấy một người. Cô nghiêng đầu nhìn về phía kẻ đầu sỏ gây nên, giọng nói thế nào cũng không thân thiện nói: "Làm sao?"
"A, ánh sáng sàn nhảy quá chói mắt, đối với mắt em không tốt."
Bạch Thắng trả lời rất tự nhiên, nét mặt kia giống như là đang nói, em xem, anh cũng vì tốt cho em, anh rất săn sóc khéo hiểu lòng người!
Quý Nghiên hung hăng liếc anh một cái."Anh cảm thấy lý do này tin được không?"
Coi cô như đứa trẻ ba tuổi mà lừa gạt à?
"Ừ, có thể rất đáng tin." Bạch Thắng một thoáng gật đầu.
Quý Nghiên: ". . . . . ."
Bàn về vô sỉ, cô quả nhiên không phải đối thủ của Bạch Thắng.
"Đến đây." Bạch Thắng hướng cô nói.
Quý Nghiên vẫn đang nổi nóng, mặc kệ anh. Chẳng những thiên vị Mẫn Luyến Y coi như xong, bây giờ lại còn ngăn cản cô quan sát trai đẹp khiêu vũ, quá ác liệt rồi !
Không thể tha thứ.
"Còn tức giận?" Cô không đi sang ngồi, thì Bạch Thắng ngồi lại đây. Không nói lời nào đem người ôm vào trong lồng ngực mình, Quý Nghiên tránh thoát hai cái, dứt khoát tùy anh.
Chỉ là gương mặt còn cau có.
"Mặt đừng cau có, tất cả nếp nhăn sẽ hiện ra."
"Nói bậy, con mắt anh nhìn thấy em có nếp nhăn?" Cô tuổi một cành hoa niên kỷ, nếp nhăn cái đầu anh? !
"Ưmh, hai con mắt đều thấy được."
"Vậy anh nên đi sắm cặp mắt kiếng đi, thị lực giảm xuống nghiêm trọng."
"Thật sự có." Giọng vô cùng nghiêm túc nói.
Quý Nghiên rất hoài nghi nhìn anh. "Chỗ nào?"
"Khóe mắt, đều có nếp uốn rồi."
"Anh xác định anh không lừa em?" Anh nói tựa như rất thật, trong lòng Quý cô nương mơ hồ có sóng lớn, không phải đâu? Cô còn trẻ như vậy sao có nếp nhăn, ông trời bất công a!
"Xác định."
Trái tim Quý Nghiên tan nát.
"Anh có biện pháp để nó biến mất." Giọng nói mát lạnh vang lên lần nữa.
Quý Nghiên một lòng chỉ nghĩ tới nếp nhăn, ánh mắt nhất thời tỏa sáng, hỏi: "Biện pháp gì?"
"Cười một cái." Người khác hướng dẫn từng bước.
Quý Nghiên: "Ách. . . . . ."
"Như vậy, miệng toét ra."
Quý Nghiên hoài nghi làm theo, bắt đầu ý thức được có cái gì không đúng.
"Ừ, quá cứng ngắc, tự nhiên một chút."
". . . . . ."
"Đường cong lớn hơn một chút nữa."
". . . . . ."
"Đúng, chính là như vậy."
"Bạch Thắng, anh đùa giỡn em!" Quý Nghiên vừa mới làm xong liền phản ứng kịp, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi.
Cố gắng trước đó toàn bộ đổ xuống.
Nhưng Bạch Thắng hình như cũng không tiếc nuối, anh nhàn nhạt cười nói: "Cười như thế mới đẹp mắt."
"Ngây thơ." Quý Nghiên không chút khách khí đánh giá.
"Có thể nhìn thấy em cười, ngây thơ cũng nhận." Bạch Thắng rất khẳng khái mà nói.
Quý Nghiên im lặng, không nói ra được từ ngữ gì.
Mộc Tây không hiền hậu cười lên, Quý tiểu Nghiên đời này nhất định chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của Bạch thiếu gia rồi, thực lực rất cách xa! Nhìn cô ấy mới vừa ngu như vậy, dễ dàng để bị lừa, chỉ là Bạch Thắng trêu chọc cô ấy ngược lại trêu chọc rất vui vẻ. Không khí giữa hai người cũng không còn cứng ngắc như vậy, ai, chuyện thương nhân cao thấp chính là không giống nhau!
"Đừng làm rộn." Quý Nghiên chụp tay của anh. Khóe mắt trong lúc vô tình liếc thấy nụ cười trên mặt của Mẫn Luyến Y, không khỏi sửng sốt một chút.
"Em làm gì ở đây?" Chợt truyền tới tiếng gầm nhẹ kéo suy nghĩ của cô về, bình tĩnh nhìn, trên tay Mẫn Luyến Y cầm ly rượu, mà Mẫn Y Thần bắt được cổ tay của em ấy.
"Em không thể uống rượu." Giọng nói khô khan nhạt nhẽo nói.
Mẫn Luyến Y khẽ mỉm cười."Anh, hiếm khi ra ngoài một lần, uống một chút không sao."
"Không cần tùy hứng." Mẫn Y Thần cau mày.
Lúc này Mộc Tây lạnh lùng nói: "Đúng vậy, ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra, anh em sẽ đau lòng chết mất!"
Thân thể không tốt đừng cậy mạnh! Mộc Tây ngửa đầu đem ly rượu uống một hơi cạn sạch. Đông ——, cái ly nặng nề đặt tại trên bàn."Tôi đi toilet."
Dứt lời liền đứng dậy lẩn vào trong đám người.
"Tây Tây. . . . . ." Quý Nghiên lo lắng gọi, theo bản năng muốn đuổi theo cô ấy, thân thể lại bị người khác đè chặt lại. Bạch Thắng nắm tay của cô gia tăng sức lực, Quý Nghiên không hiểu quay đầu lại, lại thấy sắc mặt anh như thường, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Trong lòng Quý Nghiên tức giận, đang muốn nổi đóa, chợt nghe Mẫn Luyến Y nói: "Em cũng đi toilet."
Quý Nghiên sững sờ, ánh mắt nhìn theo em ấy. Mẫn Luyến Y vòng qua Mẫn Y Thần đi về phía trước, người sau mặt còn bình tĩnh, không chút nào nhận ra được có cái gì không đúng.
"Buông ra." Quý Nghiên lạnh giọng hướng Bạch Thắng nói.
Mẫn Y Thần đưa ánh mắt nhàn nhạt quét về phía bọn họ.
"Bà xã, hiếm khi ra ngoài một lần, em không thể ở cùng anh được sao?" Bạch thiếu gia lần nữa làm nũng ăn vạ, giọng nói còn mơ hồ mang theo chút buồn bã.