Bạch Si

chương 12

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dọc theo đường đi, ta đặc biệt gặp hơi bị nhiều lượt đèn đỏ. Ta phiền toái gõ gõ ngón tay lên tay ga xe, nhịn nhiều lần loại xung động muốn quay đầu lại.

Có nhất thiết phải làm như thế, ta có biện pháp nào mang theo hắn bên người cả ngày cả ngày không?

Ta vừa đi vừa đấu tranh nội tâm.

Sau khi rẽ qua một con đường khác, lại đụng đèn đỏ nữa.

Ta thầm mắng một tiếng, liền quay đầu xe.

◆◇◆

Ta trốn trong con hẻm nhỏ sát cửa tiệm rồi gọi điện thoại báo cho A Địch biết tình hình trước mắt, hắn không nói hai lời, sảng khoái nói ta tiến vào đi. Ba mươi giây sau, khi ta và Lục Bách Đông hiện thân trong cửa hàng, A Địch miễn cưỡng ngẩng đầu khỏi tờ báo, ánh mắt bỗng nhiên sáng ngời.

“Nói thúc thúc hảo đi.”

Ta ra chiêu trước một giây, cản trước mặt tên A Địch đang cố gắng xáp tới gần Lục Bách Đông tung mị nhãn.

Lục đại thiếu gia rất khéo léo nói:

“Thúc thúc hảo.”

Ta liếc trộm A địch, thấy hắn thiếu điều nhũn ra tới nơi rồi, đại khái bị một tiếng thúc thúc này ép tới sắc dục toàn bộ tiêu.

Đẩy Lục Bách Đông nhét vào trong góc cửa hàng, dàn xếp tốt xong, ta theo dõi hắn lấy ra bút sáp mầu và bức tranh bắt đầu vẽ, ta mới quay trở về quầy hàng, phát hiện vẻ mặt A Địch quái dị.

“Ngươi làm gì thế?”

Ta cau mày.

“Biểu đệ ngươi bị sao vậy?”

Hắn kéo ta sang một bên, nhỏ giọng truy vấn.

Ta không có gì để nói hơn là sự thật trần trụi.

“Hắn bị chấn thương đầu do tai nạn xe, hiện tại tâm trí biến thành tiểu bằng hữu năm tuổi.”

“Oa kháo.”

Hắn há hốc mồm bày tỏ không thể tin được.

“Loại tình tiết phim truyền hình nhiều tập chiếu lúc tám giờ mà cũng xuất hiện ở đây, thế biểu đệ ngươi là người sống ở thời đại nào vậy?”

Ta đang đắm chìm trong suy tư về vụ án mất trí nhớ thì liên quan quái gì đến vụ thời đại, lại nghe A Địch hỏi dồn:

“Biểu đệ ngươi cũng “vậy” sao?”

Chuyện này vốn mập mờ, thế nhưng người trong giới vừa nghe liền biết ngay. Ta lười cùng hắn nói chuyện vòng vèo, trực tiếp lắc đầu:

“Nếu hắn thuộc diện như lời ngươi nói thì nam nhân trên thế giới này không thể yêu nữ nhân hết rồi.”

A Địch đáng tiếc tấm tắc hai tiếng, bị ta trừng mắt, rất thức thời vòng vo chuyển trọng tâm câu chuyện.

“Hôm nay Tiểu Lục hẹn buổi tối uống rượu, ngươi đi không?”

Ta cười khổ.

“Ta về nhà còn phải nấu cơm và chăm tiểu hài tử, làm cách nào mà đi?”

A Địch cười rộ lên, tặc mi tặc nhãn.

“Bằng không ngươi đem tiểu hài tử này đi cùng đi, đại ca ca rất thích dạy cho hắn một ít sự tình người lớn mới có thể làm …”

Ta không khách khí một quyền vung tới, cuối cùng cũng khiến hắn câm miệng.

◆◇◆

Qua khỏi bảy giờ tối, đến giờ tan tầm, trong cửa hàng vẫn còn tam tam lưỡng lưỡng khách nhân đi vào. Ta sợ để Lục Bách Đông trong cửa hàng sẽ vướng tay vướng chân nên hướng A Địch nói muốn tan ca sớm, không hỗ là hảo anh em, mi cũng không nhăn liền gật đầu đáp ứng ta.

Hôm nay Lục Bách Đông rất trầm mặc, ta nhìn hắn nhiều lần, hắn chỉ mím chặt môi gục xuống bàn vẽ. Ta nhớ kỹ khi hắn còn nhỏ, mỗi lần chúng ta cãi nhau, không tới, hắn nhất định sẽ mang theo cống phẩm chủ động cùng ta cầu hoà.

Nhưng thời gian không thể quay về nữa.

Ta hoài niệm híp mắt, đậu máy xe ở bãi xe trước cửa siêu thị.

Thời gian còn sớm, hơn bảy giờ rưỡi một chút, nếu như chỉ sao ít đồ, khoảng chừng tám giờ tả hẳn là có cơm nóng ăn rồi. Ta trong lòng tỉ mỉ tính toán thời gian, Lục Bách Đông đi ở bên cạnh ta đã như ngựa hoang cởi được dây cương, vui vẻ chạy về trước vài bước, lại lập tức quay nhìn ta.

Ta lung tung đối hắn khoát tay, lấy giỏ thức ăn tác phong phi thường hiền thê lương mẫu, lấy trên kệ thịt phẩm rau dưa. Ta lại không nghĩ rằng hắn luôn ở bên cạnh, nhắm mắt cũng phải theo đuôi ta.

“Đi lấy đồ ăn vặt đi.”

Ta cổ vũ hắn, hắn chỉ lắc đầu.

Không hiểu nổi hắn tại sao lại khác thường, ta gãi gãi đầu, suy đoán có lẽ do hắn tìm không được đồ ăn vặt, rất hảo tâm lôi kéo hắn đi tới khu đồ ăn vặt rồi nắm vai hắn đẩy về phía trước.

“Ngươi tùy tiện muốn ăn thì cứ lấy, chỉ hôm nay thôi đó.”

Ta như gà mẹ mà dặn dò, hành động này của ta cũng rất rõ ràng mười phần là ý tứ muốn bồi tội.

Ta vừa miên man suy nghĩ, vừa quay về khu thực phẩm.

Bên người truyền đến tiếng bước chân rất nhẹ, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Lục Bách Đông.

“Ngươi làm gì thế?”

Ta không giải thích được nhíu mày.

Hắn hai tay trống không, nhìn thế nào cũng không như quá phấn khích vì đồ ăn vặt mà không biết lấy cái nào.

Hắn khẽ lắc đầu, đi tới bên cạnh ta. Ta cố ý nhìn hắn vài lần, nghĩ hôm nay hắn đúng là có điểm không bình thường.

“Ngươi nếu không lấy, qua hôm nay, sẽ không cơ hội lần sau đâu.”

Ta đe dọa, hắn lăng lăng nhìn ta, không biết hắn rốt cuộc có hiểu hay không, ta đột nhiên cảm thấy nhụt chí.

“Quên đi.”

Ta nói, sau đó cầm lấy một lọ gia vị bỏ vào giỏ thức ăn.

Đi qua khu ướp lạnh, cảm giác được ngón tay bị xỏ nhẹ rồi lại buông ra. Ta cúi đầu, hắn đang sợ hãi mà bám lấy ta.

Nếu như hắn là Lục Bách Đông năm tuổi, ta đương nhiên là nghĩ không có gì rồi, nhưng hắn bây giờ là Lục Bách Đông hai mươi lăm tuổi, ta sao có thể nghĩ là không có gì được đây?

Ta theo bản năng muốn rút ngón tay trong bàn tay hắn về, vờ như muốn chuyển tay cầm giỏ, nhưng chỉ cần chờ ta chuyển sang tay trái, hắn lại nắm lấy tay ta. Qua vài lần, ta đối với tình huống như vậy có điểm phiền chán. Cho nên ta hỏi hắn.

“Lục Bách Đông, ngươi rốt cuộc muốn làm gì đây hả?”

Hắn không trả lời ta, môi mím chặt, ta mơ hồ trên mặt hắn thấy được cái bóng hắn khi còn bé quật cường, đáng tiếc bây giờ ta đã hai mươi bảy tuổi rồi.

Ta đẩy sau lưng hắn, thẳng đi vào khu đồ ăn vặt khu, lấy túi đồ ta thích ăn. Ta biết hắn ở phía sau luôn theo ta, ta không để ý tới hắn nữa, chuyên tâm nghiên cứu rốt cuộc Phô mai và Phô mai hoàng kim có cái gì khác nhau.

“Thu Thu.”

Hắn gọi ta.

Ta vờ không nghe, tiếp tục nghiên cứu đề tài Phô mai.

“Ngươi sẽ bỏ lại ta sao?”

Hắn nói một câu khiến động tác ta lập tức ngưng lại.

Ta quay đầu nhìn hắn, hắn vẫn như vậy mím môi, bộ dáng quật cường. Ta đánh đường nhìn trở về kệ đồ ăn vặt, cười nói:

“Ta đem ngươi quăng? Ngươi cho là có chiếc xe rác nào sẽ thu ngươi chắc?”

Hắn không trả lời, chỉ nỗ lực nắm lấy ngón tay của ta.

Ta có chút phiền não, dù muốn hay không giãy dụa cũng vô ích, đối với Lục đại thiếu gia đành phải đánh rắn tùy côn thôi.

Truyện Chữ Hay