*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trở lại hoàng cung Giang Đô, đã là ngày mười hai tháng tư. Mưa lớn liên miên không ngừng, mưa suốt một tháng, còn chưa có xu hướng ngừng lại. Đại quân Nam triều vẫn không bởi vì thời tiết này mà trì hoãn việc hành quân, Nam đế Tông Chính Vô Ưu như là điên rồi, tranh đua đuổi theo với thời gian, điên cuồng công chiếm lãnh địa Bắc triều, một ngày không nghỉ. Bắc triều từ biên quan cấp bách điều binh mã, cuối cùng là nước xa không cứu được lửa gần, chỉ trong thời gian một tháng, Nam quân tiến quân thần tốc, công hãm Bắc triều hơn mười tòa thành trì, đánh đến quan ải quan trọng cuối cùng ở ngoài kinh thành.
Mà lúc này, Vạn Hoà đại lục gặp phải lũ lụt nghiêm trọng nhất từ trước tới nay. Đê đập bị hủy hết, hồng thủy như mãnh thú xông thẳng xuống, nuốt sống một tòa lại một tòa thôn trang hoặc cả thành trì. Mọi người chạy thoát không kịp, chết trong hoảng sợ, cả thi thể cũng không biết trôi dạt tới nơi nào.
Thời đại này chiến tranh hỗn loạn, lại gặp phải lũ lụt, bá tánh trôi dạt khắp nơi, khổ không nói nổi, khắp nơi đều là một mảnh ai oán gào khóc thảm thiết, toàn bộ thiên hạ lâm vào trong cảnh hoảng loạn.
Nam triều so với các quốc gia khác, nạn lụt càng nghiêm trọng. Quan viên các nơi sôi nổi dâng tấu sớ, thỉnh cầu quyết định của bề trên. Có một số nơi bị lũ lụt hầu như ngập cả tòa thành, cách trở tin tức qua lại của các nơi, Minh Thanh Chính cùng Thừa tướng bàn bạc quyết định tiến cung gặp Hoàng phi.
Nam triều Hoàng phi có thai năm tháng, lại lần nữa lâm triều.
Điện Càn Hòa, trang nghiêm nguy nghi.
Sau long ỷ, rèm châu rủ xuống, Mạn Yêu ngồi ngay ngắn trên phượng vị, sắc mặt nghiêm trọng nói: "Lũ lụt thành tai họa ở các nơi, nhà cửa bị hủy, mấy ngày ngắn ngủn, vô số bá tánh tử vong nhà tang cửa nát. Hôm nay bổn cung triệu các vị đại nhân lên điện, là muốn nghe xem các ngươi có thượng sách trị thủy gì?"
Minh Thanh Chính bước ra khỏi hàng nói: "Vi thần nghe nói, Nương nương sai người chế tạo một loại vũ khí, uy lực rất lớn, có thể phá hủy tường thành."
Ấn đường Mạn Yêu vừa động, hỏi: "Ý tứ của Minh đại nhân là, dùng thuốc nổ mở núi làm đường, mau chóng đạt tới mục đích khơi thông hồng thủy?"
Minh Thanh Chính nói: "Đúng vậy. Nương nương minh giám."
Các đại thần khác vừa nghe đến, ánh mắt đều là sáng ngời, cũng sôi nổi gật đầu tán thưởng.
Mạn Yêu trầm mặc, nàng nhớ rõ từng ở trong TV gặp qua loại phương pháp này, có thể là có thể, bất quá...... Nàng thở dài: "Lúc này đang trong lúc chinh chiến, quốc gia binh lực không đủ, nếu đem thuốc nổ đó đều dùng cho việc trị thủy, nếu lại có quân địch xâm chiếm, sợ là khó có thể ứng phó. Mà lúc trước thu thập vật liệu có hạn, chế tạo hỏa dược cũng không nhiều, trong đó hơn phân nửa vận chuyển đến chiến trường, trong kho đã không còn thừa cho mấy."
Minh Thanh Chính vừa nghe, hơi có chút nhụt chí, đôi mày rậm tràn đầy chính khí dần dần hợp lại, sầu không giải được.
Bên trong đại điện trở nên an tĩnh, Mạn Yêu không lên tiếng, các đại thần không có chủ ý tốt hơn, cũng đều không dám mở miệng nữa. Nghĩ đến bá tánh lâm vào nạn lụt, bọn họ mỗi người đều thực thương cảm, không khỏi thở ngắn than dài.
Lúc này, một tên cấm vệ quân tới báo: "Khởi bẩm Nương nương, Hạng tướng quân ở ngoài điện đợi triệu kiến!"
Mạn Yêu ngạc nhiên, "Truyền."
Hạng Ảnh tiến vào điện, sau khi hành lễ, Mạn Yêu hỏi: "Chiến sự chưa kết thúc, ngươi sao lại quay về?"
Hạng Ảnh vội cung kính trả lời: "Hồi bẩm Nương nương, nửa tháng trước, Hoàng Thượng thấy mưa to nhiều ngày không ngừng, đoán được nhất định lần này tất có nạn hồng thủy, lệnh cho thần cấp tốc mang chiến xa và hỏa dược về, giao cho Nương nương, cần cho việc trị thủy."
Mạn Yêu sửng sốt, không thể tưởng được Vô Ưu thế nhưng ở nửa tháng trước đã có dự kiến trước, cũng nghĩ tới phương pháp trị thủy!
Minh Thanh Chính lại là vui mừng khôn xiết, đôi tay nắm chặt lại, thần sắc kích động nói: "Thật tốt quá, thật sự là tốt quá! Hoàng Thượng có dự kiến trước, Nương nương, như vậy bá tánh ở nơi lũ lụt được cứu rồi!"
"Ngô hoàng anh minh! Ngô hoàng anh minh a!" Chúng thần sôi nổi quỳ gối, đều vui sướng tán thưởng, Đế vương quả thật là đoán việc như thần.
Mạn Yêu lập tức hạ lệnh: "Tiêu Sát, Hạng Ảnh, bổn cung lệnh hai người các ngươi mang một vạn người đi đến nơi lũ lụt mở núi trị thủy, tức khắc xuất phát."
Hai người lĩnh mệnh.
Mạn Yêu lại nói: "Minh đại nhân, Hoàng Thượng xuất chinh ở bên ngoài, bổn cung lại đang mang thai, không tiện đi ra ngoài, bây giờ lệnh cho ngươi lấy thân phận Khâm sai đại thần, đại diện cho bổn cung cùng Hoàng Thượng đi đến nơi lũ lụt thăm hỏi tình hình tai nạn, trấn an lòng dân."
Minh Thanh Chính đang có ý này, vội vui vẻ lĩnh mệnh: "Vi thần lãnh chỉ, quyết không phụ lòng của Hoàng Thượng cùng Nương nương."
Nữa tháng sau, quan viên các nơi lục đục thượng tấu, dưới sự dẫn dắt của Tiêu thống lĩnh cùng Hạng tướng quân, cấm quân cùng người của quan phủ địa phương ngày đêm không ngừng mở mang đường sông, tình hình lũ lụt của các toà thành trì bị lũ lụt nghiêm trọng rốt cuộc đã được giảm bớt và ở trong tầm kiểm soát. Mạn Yêu lại chọn mấy vị đại thần thanh liêm chính trực mang vật tư đến, trợ giúp nạn dân xây dựng lại nhà cửa, phân phát lương thực cứu trợ, mau chóng làm cho cuộc sống của bọn họ yên ổn lại. Nhân dân ở các nơi gặp nạn đối với việc này mang ơn đội nghĩa, bá tánh Nam triều cũng là thông qua việc này nhìn đến hy vọng trong tương lai, đối với Đế Phi ca ngợi không ngừng.
Nạn hồng thủy lần này, Nam triều vốn là quốc gia nghiêm trọng nhất, lại cũng là quốc gia đầu tiên trong toàn bộ đại lục giải quyết nạn lũ lụt yên ổn thần dân sớm nhất. Việc này truyền ra, các nạn dân ở các quốc gia khác còn đau khổ giãy giụa trong lũ lụt, bọn họ đều hâm mộ, chỉ hận chính mình không phải là bá tánh của Nam triều.
Lũ lụt đã giải quyết, Mạn Yêu rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng mà, đúng lúc này, nàng thu được chiến báo nguy cấp ngoài tám trăm dặm: Khải Vân quốc với quân đội có quy mô đã tấn công xâm chiếm, mười ba ngày liền phá tám thành, ba mươi vạn đại quân lấy khí thế cùng tốc độ không gì sánh kịp tiến sát đến Ô thành. Ô thành báo nguy!
Lũ lụt gây cản trở, vốn dĩ chiến báo nên đến từ tám ngày trước nhưng đến hôm nay mới được đưa tới trong tay nàng.
Mạn Yêu nắm chặt tin chiến báo trong tay, ngơ ngẩn mà ngồi ở chỗ kia, thật lâu không lên tiếng nào. Chuyện nên đến, thì sẽ đến.
Ô thành, cách Giang Đô bất quá chỉ mấy trăm dặm, là thành quân sự quan trọng nhất của Nam triều. Nơi đó hiện chỉ có năm vạn quân canh giữ, dùng cái gì để chống đỡ ba mươi vạn đại quân?
Nếu Ô thành bị phá, Giang Đô sẽ lâm nguy, Nam triều sẽ diệt vong!
Hoàng huynh hắn rốt cuộc đã ra tay! Ở ngay lúc này, nàng không có đại quân có thể phái đi, không có đại tướng có thể dùng, cũng không hỏa dược thuốc nổ, có... chỉ là nàng, một nữ tử một lòng muốn tương trợ phu quân ngăn cơn sóng dữ bảo gia hộ quốc.
Rốt cuộc là nguyên nhân gì, khiến cho quân đội Khải Vân quốc dễ dàng công thành chiếm đất như thế, hầu như là thông suốt không bị cản trở, một đường tiến tới Ô thành? Giống như là địa hình thế cục của Nam triều đều ở trong tầm kiểm soát của Hoàng huynh. Hành quân tốc độ như vậy, thật là cực kỳ đáng sợ.
Mạn Yêu lập tức truyền ra chiến báo nguy cấp tám trăm dặm, nhưng một đi một về, viện quân nhanh nhất cũng đến nửa tháng trở lên mới có thể đuổi tới, lấy tốc độ tiến quân hiện giờ của Khải Vân quốc, chỉ sợ đến lúc đó, cái gì cũng đã chậm. Mắt thấy nguy cấp ở Ô thành như lửa sém lông mày, không có quá nhiều thời gian suy xét, nàng nhanh chóng quyết định, bác bỏ nghị luận của chúng thần, quyết định tự mình đi một chuyến.Một ngày một đêm, ra roi thúc ngựa. Khi đuổi tới Ô thành, Ô thành đang gặp phải cuộc tập kích ban đêm.
Mạn Yêu cùng Tiêu Khả vừa vào thành, hoả tốc chạy tới quân doanh.
Đại sảnh phòng Nghị Sự.
Mạn Yêu ngồi ở vị trí trên cùng, nhìn ba người ngoài cửa bước nhanh đi lên bậc thang, sắc mặt nàng trang nghiêm trầm tĩnh.
Tướng trấn thủ Ô thành là Hướng Mậu, hắn dẫn theo hai tên phó tướng nhanh chóng đi vào, sau khi hành lễ, mặt mang lo âu nói: "Nương nương sao lại một mình tới đây? Quân địch hiện nay đang nhân lúc ban đêm tập kích tấn công thành, Ô thành sợ là giữ không được bao lâu! Nương nương kim ngọc phượng thể, lại mang long tử, không nên lưu lại tại đây. Diêu phó tướng, ngươi tốc tốc lãnh hai mươi tinh binh hộ tống Nương nương hồi cung, trên đường nhất thiết không thể bại lộ ra bất luận cái gì."
"Vâng, Tướng quân. Nương nương, mời đi nhanh ạ."
Mạn Yêu ngồi vững bất động, nhìn ba người bọn họ từng người một, ánh mắt nàng sắc bén, lại nhìn vào mắt Hướng Mậu, trầm giọng nói: "Ngươi thân là Tướng quân trấn thủ thành, trận này mới vừa bắt đầu, ngươi liền không có sự tự tin như thế, còn muốn lĩnh quân tác chiến như thế nào?"
Hướng Mậu ngẩn ra, vội trả lời: "Thần cũng không phải là không có tự tin, chỉ là binh lực của địch và ta thật sự cách xa quá lớn, chỉ là thần có thể sống chết cùng với Ô thành, nhưng mà Nương nương ngài......"
Mạn Yêu không đợi Hướng Mậu nói xong, ngắt lời, nói: "An nguy của bổn cung ngươi không cần lo. Thử nghĩ nếu như Ô thành có năm vạn quân trấn giữ cũng giữ không nổi, vậy thì hoàng cung Giang Đô chỉ còn lại mấy ngàn cấm vệ quân lại có thể giữ được mấy ngày? Bổn cung nếu đã tới rồi, đương nhiên sẽ trợ giúp Tướng quân một tay, bảo vệ an nguy của Ô thành."
Hướng Mậu cảm thấy nàng nói cũng có đạo lý, Ô thành thất bại, Giang Đô nhất định giữ không nổi, chỉ là, nàng là một nữ tử thì bảo vệ an nguy của Ô thành như thế nào? Trong lòng Hướng Mậu nghi hoặc, nhưng thấy khuôn mặt trấn định của nàng, con ngươi lưu chuyển tuệ quang, trong lời nói rất có tự tin, không cấm hỏi: "Hay là, Nương nương mang theo viện quân tới?"
Mạn Yêu nhíu mày, hỏi ngược lại: "Cấm vệ quân hoàng cung đều phái tới chỗ nạn lụt, đâu ra viện quân có thể mang đi?"
Hướng Mậu sửng sốt, "Vậy phải chăng Nương nương là mang theo chiến xa cùng vũ khí bí mật tới?"
Mạn Yêu nói: "Hỏa dược đều dùng cho việc mở núi làm đường khai thông nước lũ, cũng không còn dư."
Hai tên phó tướng vừa nghe đến, trong mắt không tự giác lộ ra thần sắc thất vọng, Hướng Mậu cũng là như thế, chẳng qua che dấu tốt hơn, hắn khẽ nhíu mày, nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Vậy lần này tới chỉ có Nương nương cùng Tiêu cô nương hai người?"
Tiêu Khả không vui, trừng mắt nói: "Chỉ có hai người chúng ta, thì như thế nào hả? Chẳng lẽ các ngươi khinh thường ta cùng công chúa tỷ tỷ?"
Hướng Mậu vội nói: "Thần không dám."
Hai tên phó tướng ngoài miệng phụ họa theo, nhưng thông điệp từ trong ánh mắt bọn họ lộ ra, khiến người nhìn thấy là biết rõ ở trong lòng bọn họ vẫn cứ rất hoài nghi. Tuy rằng việc Hoàng phi lúc trước dùng kế đi Trần Phong quốc tuyển mua chiến mã làm tâm bọn họ sinh kính nể, sau đó lại đến vũ khí bí mật công phá Tử Tường quan cũng thực sự khiến người khiếp sợ, nhưng lúc này đây tình hình lại không giống nhau, ba mươi vạn đại quân, bọn họ không tin ở dưới tình huống không có viện quân cùng vũ khí bí mật, nàng một nữ tử có thể có biện pháp lui địch!
Mạn Yêu cũng không thèm để ý bọn họ suy nghĩ như thế nào, trên thực tế, nàng cũng không nắm chắc, chẳng qua làm yên lòng bọn họ trước đã. Một cánh quân đội, vô luận binh lực như thế nào, nếu cả chủ tướng đều ôm lòng phải thua, vậy thì làm gì còn có phần thắng đáng để nói? Nàng có thể làm, chỉ là đem hết toàn lực, có thể giữ được bao lâu thì giữ bấy lâu.
"Ô thành là một cửa khẩu cuối cùng của Nam triều chúng ta, vô luận tình thế như thế nào, Ô thành, tuyệt không thể có thất bại! Tuy rằng bổn cung cũng không hoàn toàn nắm chắc, nhưng tục ngữ nói rất đúng, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, sự hiểu biết của bổn cung đối với Khải Vân đế, so với các ngươi nhiều hơn rất nhiều. Các ngươi đều ngồi xuống đi, nói lại tình hình chiến đấu cho bổn cung biết."
Ba người sau khi thoáng do dự thì ngồi xuống. Hai tên phó tướng trong lòng không cấm nghi hoặc, Khải Vân đế không phải thương yêu Nương nương nhất sao? Hơn một năm trước cũng là vì Nương nương mới cùng Lâm Thiên quốc làm địch a! Nhưng vì sao, lần này thế nhưng sẽ nhân lúc Hoàng Thượng xuất chinh bên ngoài thì phát binh tấn công Nam triều? Mà Nương nương nhìn qua giống như không khổ sở chút nào, hay là lời đồn đãi là giả? Khiến cho mọi người khó hiểu.
Hướng Mậu nói: "Hồi Nương nương, lần này quân địch ban đêm tập kích tấn công thành, đại khái xuất động mười vạn người, Tướng địch lãnh binh họ Tả, nói ra cũng kỳ lạ, bọn họ công thành hình như đánh luân phiên, một ngàn người một đợt, mỗi lần đều là thực mau lui trở về đổi một đợt khác ra, sau khi bọn họ thay phiên vài lần, cung tiễn cùng gạch đá của chúng ta dùng không ít, nhưng người của bọn họ lại tử thương không nhiều."
"Chiếu theo như vậy thì mục đích của bọn họ không phải là công thành?" Mạn Yêu nhíu mày, cách làm người của Hoàng huynh, nàng tất nhiên là hiểu biết, chuyện không có nắm chắc hoặc là không có mục đích, Hoàng huynh tuyệt đối sẽ không làm. Nàng lại hỏi: "Hướng tướng quân cho rằng, mục đích của quân địch là gì?"
Hướng Mậu lắc đầu, "Thần vẫn luôn đang cân nhắc, nhưng mà nghĩ trăm lần cũng nghĩ không ra. Chúng ta phái thám tử đi thám thính cũng là không hề có tin tức."
Mạn Yêu nói: "Trong thành này trừ bỏ bốn cửa thành ra, còn có cửa nào khác?"
Hướng Mậu nói: "Không có."
Ô thành là thành trì ở trong nước, xây dựng không giống với các thành trì khác, tường thành là được xây dựng ở trong con sông Hộ Thành, khoảng cách hai bên tường thành cách mặt đất đều rộng gần một trượng, trừ cửa thành ra, ở chỗ khác muốn leo thang trèo tường vào, đều không có khả năng.
Mạn Yêu nghe Hướng Mậu nói xong, suy ngẫm sơ qua, đứng dậy nói: "Mang mục đích chỉ là muốn lãng phí cung tiễn và gạch đá của chúng ta.", vô luận như thế nào nàng cũng sẽ không tin.
Năm người cùng đi đến sông Hộ Thành ở bên tường thành, tường thành sừng sững đứng ở giữa dòng sông, cao ngất kiên cố, không thể nào leo lên được. Nước sông màu xanh bích hiện lên ánh sáng u lam, phản chiếu những ngọn đuốc đang cháy trên tường thành, phong thổi phất qua một cái, sóng nước lóng lánh, đem ngọn lửa cam hồng tầng tầng đẩy ra. Nếu không có khói lửa của chiến tranh, nơi này thật ra cũng là một nơi yên tĩnh không tồi.
Mạn Yêu nhẹ nhàng thở dài, bỗng nhiên nhíu mày, quay đầu hỏi: "Tại sao nước của con sông này trong suốt như vậy? Chẳng lẽ không phải là nước tù đọng sao?"
Hướng Mậu bị hỏi đến sửng sốt, hắn bị phái đến nơi này cũng mới có một năm, đối với chuyện này chưa từng chú ý qua. Ngược lại là Diêu phó tướng ở tại nơi đây đã mấy năm, có nghe người ta nói qua một chút, liền trả lời: "Hồi bẩm Nương nương, mạt tướng có nghe người lớn tuổi ở trong thành nói qua, con sông này xuống ba thước, có một cái hố, nước suối phun ra từ đó."
Mạn Yêu ngẩn ra, "Vị trí nguồn suối ở nơi nào?"
"Cái này...... Mạt tướng không biết."
"Mau đi hỏi. Hỏi rõ ràng vị trí cùng lớn nhỏ của nguồn suối? Đầu kia nối tiếp nơi nào? Tổng cộng có mấy cái? Đi nhanh về nhanh." Giọng nói của nàng trầm thấp, sau khi Hướng Mậu ngạc nhiên, cảm giác được sự tình có tính nghiêm trọng, sắc mặt liền trang nghiêm lên, Diêu phó tướng vội lĩnh mệnh rời đi.
Hướng Mậu hỏi: "Nương nương hoài nghi quân địch sẽ từ dưới nước trộm lẻn vào bên trong thành?"
"Chỉ là suy đoán, đề phòng nhiều thêm một chút cũng là chuyện tốt." Theo như nàng biết, Khải Vân quốc có một đội thủy binh, biết bơi thật giỏi, cho nên không thể không đề phòng.
Một phó tướng khác nghi hoặc nói: "Nhưng mà, nguồn suối này cả chúng ta cũng không biết, người của Khải Vân quốc sao có thể biết đến?"
Mạn Yêu rũ mắt trầm tư, đây cũng là vấn đề mà nàng đang tự hỏi. Khải Vân quốc hành quân tốc độ quá nhanh, cho dù không cần công thành, khoảng cách từ biên quan Khải Vân quốc đến Ô thành, cũng đi đến hơn mười ngày mới đúng. Tốc độ như thế, chỉ có hai cái khả năng, cái thứ nhất, phối hợp cùng với gian tế. Nếu chỉ là một tòa thành, cái khả năng này thật ra là có thể, nhưng mỗi tòa thành trì đều vừa lúc có gian tế, hơn nữa gian tế đối với địa thế rõ như lòng bàn tay, chỉ sợ người bình thường ở trong khoảng thời gian ngắn không thể làm được. Trừ phi, cái loại khả năng thứ hai......
Nàng đang trong lúc suy tư, Diêu phó tướng đã trở lại.
"Khởi bẩm Nương nương, người già trong thành nói, mạch nước ngầm này tương thông, chỗ nguồn suối đại khái rộng lớn một thước vuông, gốc ở dưới tường thành phía Tây, liên thông với sông Bán Lý ngoài thành."
Hướng Mậu kinh ngạc nói: "Sông Bán Lý? Đó không phải là nơi quân địch hạ trại sao? Nương nương, thần lập tức điều binh đi trấn thủ tường thành phía Tây."
"Đợi đã." Nàng lập tức ngăn cản, "Lúc này điều binh, thực dễ dàng bị quân địch phát giác. Yên tâm, người của bọn họ tới sẽ không nhiều, đi đi tường thành phía Tây."
***
Mặt sau của một tấm bia đá màu xám có khắc chữ, kiểu chữ Triện, năm người bọn họ xuyên thấu qua khe hở của nhánh cây cổ thụ, nhìn chằm chằm động tĩnh của nước trong dòng sông dưới tường thành cách đó không xa.
(kiểu chữ Triện: một kiểu chữ Hoa)
Không bao lâu, giữa sông có gợn sóng, một cái đầu nhô ra trên mặt nước, nhìn dáo dác mọi nơi xung quanh, sau khi xác định chung quanh không có người, mới bơi lên bờ, ngay sau đó lại nhô lên thêm ba người. Bốn người sau khi lên bờ, tụ ở bên nhau thương lượng vài câu, Mạn Yêu chăm chú lắng nghe, lại nghe không thấy chút âm thanh nào. Nàng chau mày, thấy bọn họ tựa hồ đã thương lượng xong, chuẩn bị tách ra bốn phía. Mạn Yêu lập tức giơ tay, giữa kẽ tay mảnh khảnh kẹp bốn cây ngân châm màu xanh băng lấp lánh, giương tay lên, ngân châm phá không đâm thẳng, lại không tiếng không hơi, tốc độ nhanh đến kinh người.
Chờ khi bốn người đó phát giác, đã không kịp làm ra phản ứng thế là bị châm té xỉu.
Mạn yêu trầm giọng phân phó nói: "Mang về, thẩm vấn kỹ càng."
"Vâng."
***
Trở lại quân doanh, Mạn Yêu cùng Tiêu Khả qua loa dùng cơm chiều, ở phòng Nghị Sự chờ tin tức.
Tiêu Khả thò đầu qua, giọng nói mang theo lo lắng, thấp giọng hỏi nói: "Công chúa tỷ tỷ, bọn họ có ba mươi vạn người, chúng ta...... Thật sự có thể thắng sao?"
Mạn Yêu nhắp một ngụm trà, quay đầu nhìn Tiêu Khả, cười cười, "Khả nhi đang sợ hãi?"
"Không có, công chúa tỷ tỷ xem thường muội." Tiêu Khả chu môi lên, không thuận theo mà lắc lắc cánh tay của Mạn Yêu, tiện đà bày ra một bộ dáng như suy tư gì, nghiêng đầu hỏi: "Công chúa tỷ tỷ, trận này...... nếu thua, chúng ta sẽ như thế nào?"
Mạn Yêu hơi suy nghĩ, nghiêm túc nhìn vào mắt Tiêu Khả, nghiêm mặt nói: "Muội có sợ chết không?"
Tiêu Khả ngẩn người, không lập tức trả lời, trong đầu Tiêu Khả bỗng nhiên nhảy ra một người, cái người nam tử đáng ghét kia luôn là đối với nàng hô to gọi nhỏ cùng nàng đối nghịch, nếu nàng chết rồi, sau này sẽ không có ai bồi hắn cãi nhau! Hắn sẽ nhớ nàng sao?
"Luyến tiếc lão Cửu?" Mạn Yêu là người từng trải, liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tư của Tiêu Khả. Khả nhi vẫn là quá đơn thuần, chưa bao giờ biết che dấu tâm tư của chính mình, có lẽ đúng là như thế nên lão Cửu mới có thể thích Khả nhi.
"Không, không phải." Bị chọc trúng tâm sự, khuôn mặt Tiêu Khả hơi ửng hồng lên, vội không ngừng phủ nhận, "Muội sẽ không luyến tiếc hắn đâu, muội ước gì về sau sẽ không còn gặp lại hắn nữa."
Mạn Yêu nhìn gò má ửng đỏ mang theo tâm sự thiếu nữ của Tiêu Khả, lắc đầu cười nói: "Tuy rằng lão Cửu nhìn qua có chút không đứng đắn, nhưng ta tin lão Cửu chỉ là có chút chuyện còn chưa có nhận ra, chỉ cần lão Cửu nhận ra, về sau, hắn nhất định sẽ đối với muội thực tốt. Vạn nhất, vạn nhất nơi này giữ không nổi, ta sẽ......"
"Nương nương," lời nói của Mạn Yêu còn chưa nói xong, Hướng Mậu bước nhanh đi tới, chau mày nói: "Mặc kệ chúng ta đe dọa dụ dỗ như thế nào, mấy cái tên cứng đầu kia thà chết cũng không chịu mở miệng, cả đại hình cũng dùng rồi, vẫn là vô dụng. Càng kỳ lạ chính là, từ trên người bọn họ lục soát không có bất cứ thứ gì, không có vũ khí, cũng không có độc phấn ám khí."
Mạn Yêu nhíu mày, tại sao cái gì cũng lục soát không thấy? Bọn họ chỉ có bốn người, muốn hoàn thành nhiệm vụ ít nhất cũng sẽ có chút đồ phụ trợ. Nàng hỏi: "Chính là tách ra giam giữ thẩm vấn?"
Hướng Mậu gật đầu: "Đúng vậy."
Mạn Yêu hơi trầm ngâm, đứng dậy nói: "Vậy bổn cung tự mình đi một chuyến. Đi tìm một bộ y phục dạ hành tới đây."
(y phục dạ hành: quần áo đen đi đêm)
***
Quân doanh, phòng hành hình. Một nam tử tay chân bị trói, trên người đã là chồng chất vết roi.
Vô luận Diêu phó tướng ép hỏi như thế nào, cái người này trước sau đều giống như một người câm không mở miệng, cổ họng cũng không rên một tiếng. Diêu phó tướng nóng nảy, cầm lấy thanh sắc in đã nung đỏ ở bên cạnh, nói với người nọ, uy hiếp nói: "Ngươi còn không nói, đừng trách ta không khách khí."
Ánh mắt người nọ chợt lóe lên, trong mắt có sợ hãi, nhưng vẫn cứ không há mồm, còn xoay đầu đi, một bộ dáng thấy chết không sợ.
Mạn Yêu lặng lẽ tránh ở ngoài cửa, nhìn thanh sắt nung đỏ kia, có chút kinh hãi. Nhưng nàng vẫn chưa đi vào ngăn cản, chỉ thấy Diêu phó tướng cầm lấy thanh sắt tới gần người nọ, hung hăng ấn ở ngực người nọ, người nọ thân mình đột nhiên run lên, tỏa ra làn khói mỏng, mùi thịt người bị nướng khét bay tán ra, khiến người nhịn không được mà buồn nôn.
Mạn Yêu nhíu chặt hai hàng lông mày, thấy người nọ dưới cơn đau đớn nhịn không được mà há miệng, nhưng lại cũng không có phát ra một tiếng nào, chỉ là một khuôn mặt đau đến run rẩy vặn vẹo, biểu tình thật dữ tợn. Nàng bỗng nhiên nhớ tới nàng đã từng thừa nhận tâm tình đau đớn lại kêu không ra tiếng, tức khắc sửng sốt, hay là bọn họ là người câm? Nhưng mà, sau khi bọn họ lên bờ, bốn người có mở miệng nói chuyện, tuy không nghe được âm thanh, nhưng rõ ràng nhìn đến môi bọn họ động đậy, chẳng lẽ...... ánh mắt Mạn Yêu vừa chuyển, đem miếng vải đen trên mặt mang vào, đi vào phòng dùng tay bổ vào sau cổ của Diêu phó tướng.
Còn chưa kịp kêu một tiếng, Diêu phó tướng cả người liền uể oải ngã xuống trên mặt đất, mất đi ý thức.
Cái người bị trói ngẩn người, ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt làm như đang dò hỏi: Ngươi là ai?
Mạn Yêu kéo xuống mảnh vải đen che mặt cùng khăn trùm đầu, lộ ra mái tóc bạc, vẫn chưa hỏi thương thế của hắn, càng không có ý giúp hắn cởi bỏ dây thừng, mà là khuôn mặt nghiêm lại, dùng môi ngữ không tiếng động đối với hắn trách mắng: "Các ngươi là làm việc như vậy sao? Dễ dàng bị bắt lấy như thế, làm hỏng đại sự của Hoàng huynh."
Người nọ ngẩn ra, nhìn mái tóc của nàng, lại thấy nàng dùng chính là môi ngữ, còn có nàng nói "Hoàng huynh". Ánh mắt nam tử sáng ngời, lập tức hỏi: "Ngài là công chúa?"
Sắc mặt Mạn Yêu không thay đổi, trong lòng lại nói, Hoàng huynh hành sự quả nhiên đủ cẩn thận, dùng người câm trà trộn vào trong thành, cho dù bị bắt lấy cũng không sợ bị tiết lộ tin tức.
Người nọ lại nói: "Thỉnh công chúa giúp tiểu nhân cởi bỏ dây thừng, thời gian không còn nhiều lắm."
Mạn Yêu nhíu mày nói: "Nơi này chung quanh thủ vệ nghiêm ngặt, thả ngươi, ngươi cũng không ra được. Cho dù ngươi có thể may mắn chạy thoát, một khi bọn họ phát hiện không thấy ngươi, chắc chắn phái người lục soát toàn thành, đề phòng nghiêm ngặt thêm, các ngươi muốn hoàn thành nhiệm vụ, căn bản không hề có khả năng."
Người nọ tức khắc sốt ruột, nhíu mày nói: "Vậy...... tiểu nhân hẳn là phải làm như thế nào? Thỉnh công chúa cho biết."
"Giao cho bản công chúa." Mạn Yêu nhìn thẳng vào mắt người nọ, không tránh không né.
Người nọ không mở miệng, ánh mắt nhìn nàng dần dần lộ ra hoài nghi cùng phòng bị. Ánh mắt Mạn Yêu trầm xuống, khuôn mặt trang trọng uy nghiêm, "Ngươi không tin bản công chúa? Ngươi cho rằng bản công chúa thân là Hoàng phi của Nam triều, vì sao giờ phút này không ở hoàng cung Giang Đô, ngược lại lại chạy đến Ô thành, một cái thành sắp khó giữ được?"
Ánh mắt người nọ hơi động, suy nghĩ, vẫn là có chút do dự. Lúc này, bên ngoài có động tĩnh truyền đến, Mạn Yêu lập tức kéo Diêu phó tướng trên mặt đất trốn vào trong bóng tối. Hai tên binh lính từ ngoài cửa thăm dò nhìn nhìn, một người nói: "Ỉ? Diêu phó tướng lúc nào rời đi? Sao ta không biết nhỉ."
Một người khác nói: "Ngươi cho rằng ngươi là ai hả? Người ta đường đường là phó tướng đại nhân, rời khỏi phòng hành hình còn phải thông tri cho ngươi?"
"Cũng đúng, cũng đúng. Chúng ta cần phải trông chừng cho tốt, Hướng tướng quân có phân phó, ngàn vạn không thể để cho người của Hoàng phi trà trộn vào, bằng không, xảy ra chuyện, chúng ta đảm đương không nổi......"
Âm thanh của hai gã thủ vệ càng lúc càng xa, Mạn Yêu lúc này mới từ trong bóng tối đi ra, lúc này sự hoài nghi trong mắt nam tử bị trói đã tiêu hết, thay vào đó là một bộ cung kính, hướng Mạn Yêu gật gật đầu, trong miệng phun ra một khối vuông màu đen nhánh.
Trong mắt Mạn Yêu hiện lên một tia dị sắc, nhíu mày, duỗi tay tiếp được. Khó trách cái gì cũng lục soát không thấy, thì ra giấu ở trong miệng.
Người nọ nói: "Tiểu nhân cũng là phụng mệnh hành sự, không thể không cẩn thận, mạo phạm công chúa, thỉnh công chúa thứ tội."
Mạn Yêu đem một lớp kim loại mỏng màu đen bao ở bên ngoài khối vuông nho nhỏ kia mở ra, lộ ra một khối vừa nhỏ vừa mỏng màu nâu, nhìn nhìn, nhàn nhạt nói: "Bản công chúa hiểu. Nên làm như thế nào."
Người nọ nói: "Nam quân binh lực bị dẫn dụ tới tường thành phía Nam, chỉ cần đốt khối hương liệu này ở gần tường thành phía Nam, không đến nửa khắc, trong vòng trăm trượng cả người lẫn vật ngửi được mùi hương đều sẽ lâm vào hôn mê, đến lúc đó liền có thể mở ra cửa thành. Tả tướng quân ngửi được mùi hương của "Ly hồn hương", lại nhìn thấy địch nhân té xỉu, sẽ suất binh vào thành."
"Chỉ đơn giản như thế? Mạn Yêu rũ mắt nhìn hương liệu trên tay, trên mặt không có biểu tình gì, tiện đà như suy tư cái gì, nói: "Tả tướng quân bọn họ đều uống qua thuốc giải?"
"Đúng vậy."
"Vậy...... khi cửa thành mở ra, Hoàng huynh sẽ vào thành?"
"Cái này...... tiểu nhân không biết, công chúa nếu muốn gặp Hoàng Thượng, có thể trực tiếp đi đến nơi hạ trại bên cạnh sông Bán Lý."
Ngụ ý là, Hoàng huynh là sẽ không vào thành? Mạn Yêu lại hỏi: "Các ngươi sao biết phía dưới tường thành có nguồn suối?"
"Là Hoàng Thượng nói......"
Mạn Yêu ra khỏi phòng hành hình, Hướng Mậu cùng Tiêu Khả chờ ở bên ngoài.
Mạn Yêu đem khối hương liệu kia giao cho Tiêu Khả, "Muội xem kỹ xem, có nhận biết cái này không?"
Tiêu Khả tiếp nhận, nhìn nhìn, "Cái này là "Ly hồn hương", trúng độc của nó, trong vòng mười hai cái canh giờ không uống thuốc giải, sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại."
Mạn Yêu gật đầu, "Không sai, là "Ly hồn hương". Bọn họ muốn ở gần cửa thành đốt hương này lên, không cần tốn nhiều sức là có thể tiến vào Ô thành. Khả nhi, muội có biện pháp giải độc tính này không?"
Tiêu Khả từ trong lòng ngực lấy ra một cái bọc nhỏ, mở ra, lấy ra một thứ màu trắng hình dạng giống ngọn nến lại so với ngọn nến nhỏ hơn, tươi sáng cười nói: "Dùng nó là được."
Hướng Mậu hỏi: "Đây là cái gì?"
Tiêu Khả nói: "Cái này a, ta gọi nó là "nến trắng". Không sắc không hương, chỉ cần đem nó đốt cùng với Ly hồn hương, độc tính của nó sẽ tiêu trừ độc khí của Ly hồn hương."
Ánh mắt Mạn Yêu sáng ngời, "Vậy những người đã uống qua thuốc giải của Ly hồn hương, ngửi được sẽ như thế nào?"
Tiêu Khả suy nghĩ suy nghĩ, mới nói: "Trong thuốc giải của "Ly hồn hương" có một loại tương khắc với độc khí của "nến trắng", đã uống thuốc giải "Ly hồn hương", lại trúng độc của "nến trắng", nhẹ thì toàn thân tê mỏi, nặng thì sẽ chết."
Mười vạn người! Tâm tình của Mạn Yêu đột nhiên trầm trọng, nàng ngẩng đầu, hít sâu, không có lựa chọn. Mạn Yêu khép đôi mắt lại, sau khi mở ra tràn đầy kiên định cùng quyết tuyệt, đem sự giãy giụa cùng bất đắc dĩ che giấu đi, mệnh lệnh nói: "Hướng tướng quân, ngươi kêu người đốt "Ly hồn hương" lên, đợi người của chúng ta sau khi hôn mê, châm "nến trắng" lên. Kêu người mặc quần áo của bốn người kia, đi mở cửa thành ra."
Hướng Mậu lĩnh mệnh rời đi.
Mạn Yêu đứng ở tại chỗ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen nhánh, suy nghĩ, nàng là một người được giáo dục sâu sắc ở hiện đại, đi vào cổ đại, tuy là tình thế bức bách, nhưng giết nhiều người như vậy, trong lòng đều có chút bất an.
Đây là nàng cùng Khải Vân đế lần đầu tiên chân chính giao phong, cái nam nhân kia sâu kín thâm trầm không lường được, không cần ra mặt, cũng có thể cho nàng một cổ áp lực vô hình mạnh mẽ, khiến cho nàng hít thở không thông.