Nam tử trung niên ở xa xa nhìn thấy một màn này, lắc đầu thương xót thở dài, quay đầu lại nhìn vị phụ nhân đã thối lui về đến bên cạnh, chỉ thấy ánh mắt của bà ta đầy thương tiếc cùng không đành lòng, trong mắt bỗng nhiên nhỏ lệ. Vị phụ nhân kia vội vàng quay lưng, cổ họng nghẹn ngào, che miệng định rời đi giống như là sợ bị người nhìn thấy bà ta khóc.
Mạn Yêu chuyển mắt, vừa lúc nhìn thấy vị phụ nhân xoay người, vị phụ nhân kia trong suốt đến cả nàng cũng không thể thấy rõ khuôn mặt bà ta, tại một khắc này tựa hồ bởi vì cảm xúc dao động mà trong sáng rõ ràng lên.
Tiếng khóc của Mạn Yêu lập tức ngừng lại, quay đầu nhìn khuôn mặt nghiêng quen thuộc dị thường của vị phụ nhân kia, nàng kinh ngạc vạn phần.
"Mẫu thân?" Nàng thử thăm dò kêu một tiếng.
Thân hình của vị phụ nhân kia hơi chấn động, dừng lại, chậm rãi quay đầu. Đó là một dung nhan như tiên tuyệt mỹ vô trần, cùng với khuôn mặt của Tông Chính Vô Ưu lại có chín phần tương tự, đây không phải Vân Quý phi quá cố thì là ai?!
Khó trách Vân Quý phi sẽ giúp nàng! Mạn Yêu đứng dậy, bước nhanh đi đến trước mặt Vân Quý phi, trong lòng gợn sóng, lại chỉ chậm rãi mở miệng: "Không nghĩ tới con còn có cơ hội nhìn thấy mẫu thân! Mẫu thân, mấy năm nay, người vẫn luôn ở đây sao?" Cũng giống như nàng vẫn luôn yên lặng bồi Vô Ưu như vậy.
Ánh mắt Vân Quý phi chợt lóe, gật đầu, lại lắc đầu, bao nhiêu chua xót khổ sở đều ở trong nụ cười chua xót.
Có lẽ là bởi vì hiểu biết cảm thụ của đối phương mà sinh ra một loại cộng hưởng trên tâm linh, cho nên, mặc dù là lần đầu tiên gặp nhau, Mạn Yêu lại có cảm giác thân thiết.
"Mới vừa rồi may là có sự tương trợ của mẫu thân, mới không khiến cho phụ tử bọn họ......" Âm thanh của nàng hơi nghẹn ngào, thế nhưng không nói tiếp được.
"Con à, đều đã qua. Không có việc gì rồi." Vân Quý phi nhẹ nhàng cầm tay nàng, ôn nhu trấn an.
Mạn Yêu rũ mắt, lòng tràn đầy sợ hãi cùng chua xót, lại nói: "Nếu không, con thật sự không dám tưởng tượng, con đường sau này của Vô Ưu, như thế nào mới có dũng khí tiếp tục đi tiếp! Mẫu thân, con thật sự rất muốn vẫn luôn bồi ở bên người hắn, nhưng con không biết, con như vậy...... rốt cuộc là còn có thể bồi hắn bao lâu?"
Vân Quý phi nhìn Vô Ưu ngồi ở trên mặt đất lạnh băng trước giường, trong mắt đầy đau lòng, thở dài: "Phải xem duyên phận của các con còn có bao nhiêu. Chỉ cần tâm của các con kiên định trước sau như một, có lẽ một ngày nào đó, các con còn có thể lại tiếp tục tiền duyên cũng không chừng."
Ánh mắt Mạn Yêu sáng lên lại tối sầm, trầm thấp nói: "Có thể chứ? Nếu có ngày đó, con nhất định phải thật quý trọng. Nhưng thật sự sẽ có ngày đó sao?"
Vân Quý phi nói: "Con không phải nói với Vô Ưu, có lẽ sẽ có kỳ tích sao? Vì sao chính mình lại không tin?"
Mạn Yêu nói: "Con...... con chỉ là tìm cái lý do, muốn hắn sống sót mà thôi."
Nam tử trung niên vẫn luôn không nói lời nào, tập trung suy tư nói: "Kỳ thật ngươi muốn sống lại cũng không phải hoàn toàn không có khả năng."
Ánh mắt Mạn Yêu chợt sáng lên, trong mắt thiêu đốt từng chút hy vọng, hết sức khẩn cấp nói: "Ngài có biện pháp sao?"
Nam tử trung niên nói: "Linh hồn của ngươi mượn thân thể của người khác trọng sinh qua một lần, chỉ là, thân thể mà ngươi ký túc đã trải qua quá nhiều bị thương, đã là cây đèn cạn dầu không còn tinh lực, nếu muốn lại đi tìm được một khối thân thể cùng linh hồn hoàn toàn phù hợp đích xác không dễ dàng, chỉ có thể xem cơ duyên."
Cơ duyên? Mạn Yêu biểu tình ảm đạm, hư vô mờ mịt như vậy, cơ hội tùy vào số phận, nàng có thể trông cậy vào sao? Nàng rũ mắt thở dài nói: "Như thế nào mới có thể xem phù hợp với linh hồn? Ta đi ra ngoài tìm, có phải là có thể tìm được hay không?"
Nam tử trung niên nói: "Thiên hạ to lớn như thế, lang thang không có mục tiêu tìm kiếm khắp nơi sẽ thực vất vả. Có lẽ ngươi có thể tìm được, còn về thời gian là một năm, mười năm, hoặc là cả đời, cũng không biết được. Hơn nữa, cần thiết là trong vòng năm cái canh giờ khi người đó vừa mới tắt thở phải nhập vào, khối thân thể kia có thể cử động do ý nghĩ của ngươi, đó mới là phù hợp."
Mạn Yêu gật đầu, tuy không biết có cơ hội tìm được thân thể như vậy hay không, nhưng nàng vẫn cứ thiệt tình nói lời cảm tạ. Lúc sau, cùng Vân Quý phi hàn huyên, biết được nam tử trung niên là bằng hữu quen biết ở trong lúc linh hồn của Vân Quý phi du đãng, hắn cũng giống như các nàng, lưu luyến người thân ở tại thế không nỡ rời đi, hắn tìm bốn mươi năm cũng không có tìm được thân thể phù hợp với linh hồn, đến khi thê tử của hắn chết đi, hắn cũng không thể chân chính cùng thê tử hắn gặp nhau một lần. Giống như Vân Quý phi cùng tiên hoàng, tình thâm thì sao, chung quy vẫn là tình duyên ngắn ngủi.
Có rất nhiều chuyện trên đời này, mặc cho người nỗ lực như thế nào, trước sau cũng không có cách nào viên mãn, mà nàng cùng Vô Ưu, có thể lại ở bên nhau hay không, nàng thật sự không dám hy vọng xa vời nữa, nàng chỉ muốn có thể gặp lại hắn một lần, thật thật tại tại cảm thụ độ ấm trên da thịt của hắn một lần nữa, cùng hắn nói một câu, cho dù là một câu, nàng cũng cảm thấy mỹ mãn.
Sau khi Vân Quý phi rời đi, Mạn Yêu quay đầu lại, Tông Chính Vô Ưu còn ngồi ở dưới đất, cả phòng yên tĩnh, một người một vong hồn, từng người bi thống không lời.
Ngày thứ hai sau khi lâm triều, Cửu hoàng tử thỉnh chỉ tứ hôn, hôn kỳ định ở mùa xuân năm thứ hai. Mà Tông Chính Vô Ưu trong lòng bi thống, cả người càng thêm trầm mặc ít lời, nhưng sau khi đại chiến giang sơn đang đợi chấn hưng, không cho hắn tiếp tục nản lòng. Hắn từng đáp ứng với nàng, nếu có một ngày bình định thiên hạ, chắc chắn đối xử tử tế với bá tánh, vì người trong thiên hạ sáng lập một cái thái bình thịnh thế, cho nên, ở mấy năm sau đó, hắn thực thi cai trị theo lối nhân từ, khai ân khoa cử, trọng dụng hiền lương, bất luận chức quan lớn nhỏ, lập công hoặc là phạm sai lầm, đều giống nhau thưởng phạt phân minh, không có ngoại lệ.Còn có Minh Thanh Chính cùng hiền thần phụ tá, hơn nữa còn có tai mắt của Vô Ẩn lâu trải rộng khắp thiên hạ, không ai dám tham ô, hết sức cẩn trọng, một lòng vì nước vì dân, từ đó, bốn phương không có phản loạn, thiên hạ thái bình, bá tánh an cư lạc nghiệp, hắn liền trở thành vị Hoàng đế được người đời kính ngưỡng, lưu danh muôn đời. Chỉ là, những thứ đó có phải hắn muốn hay không, chỉ có chính hắn mới biết.
Thời gian 5 năm, trôi qua ở trong bận rộn cùng chờ đợi, nói nhanh cũng không nhanh, nói chậm cũng không chậm.
Trong 5 năm này, đã xảy ra rất nhiều biến hóa, tỷ như quốc gia hưng thịnh, kinh thành càng thêm phồn vinh, cuộc sống của bá tánh trở nên tốt hơn. Lại tỷ như, Cửu hoàng tử cùng Tiêu Khả thành thân, không hề cãi nhau ầm ĩ giống như trước, trở nên thành thục. Chiêu Vân cùng Tiêu Sát đã có con. Lại tỷ như Thái Tử Tông Chính Thắng trưởng thành, đã ngoan ngoãn đi rất nhiều, chăm chỉ học hành, không còn làm cho Minh thái phó đau đầu, ngược lại trở thành một học sinh khiến thái phó cảm thấy kiêu ngạo......
Theo sự chuyển dời của ngày tháng, quan niệm thế giới đang dần thay đổi, lòng người cũng thay đổi, cái gì cũng thay đổi, thứ duy nhất không thay đổi, đó là tấm si tình của Đế vương chí cao vô thượng.
Tại trong 5 năm này, từng đã xảy ra một chuyện lớn, Tông Chính Vô Ưu nghe nói có một ngôi chùa hương khói hưng thịnh, nghe nói người tới đó cầu nguyện hơn phân nửa đều có thể đạt thành nguyện vọng. Hắn hạ triều liền đi đến đó, cầu nguyện, hy vọng nữ tử hắn yêu thương có thể trở lại bên cạnh hắn, nếu có thể đạt thành nguyện vọng này, hắn sẽ dùng vàng xây dựng ngôi chùa này, cũng phái người ở dân gian truyền bá phật giáo.
Nhưng qua một năm, nữ nhân hắn yêu thương vẫn không trở về, thế là, hắn dưới sự giận dữ, sai người hủy đi ngôi chùa kia. Bắt đầu từ đó, một năm hạn hán, không thu hoạch được ngũ cốc.
Có người nói, hoàng đế tháo dỡ chùa miếu, trời cao tức giận, lấy cái này trừng phạt chúng sinh. Đại thần khuyên can, trùng tu chùa miếu, cầu trời đỗ mưa.
Tông Chính Vô Ưu sau khi nghe xong, lại đi đến ngôi chùa kia, nhưng không phải là vì trùng tu chùa miếu mà đi đến, càng không phải thỉnh cầu trời cao thứ tội, mà là lạnh lùng đứng ở trước phật tượng, nén giận nói: "Trẫm hủy đi chùa miếu của ngươi, là bởi vì các ngươi không có mắt! Nếu các ngươi không có mắt, trẫm lưu các ngươi có ích gì? Trẫm cho các ngươi thời gian ba ngày, nếu trong vòng ba ngày, lại không đỗ mưa, trẫm liền sai người hủy chùa miếu, hủy tượng phật, cho các ngươi vĩnh viễn biến mất không để lại dấu vết tại nhân gian này. Xem thử về sau các ngươi làm thế nào để hưởng hương khói của nhân gian?!"
Từng chữ rõ ràng, nói năng có khí phách, hoàn toàn không để ý tới lời khuyên can của người khác. Với hắn mà nói, còn có cái báo ứng nào so với đoạt đi A Mạn càng tàn khốc hơn không?
Tông Chính Vô Ưu phất tay áo rời đi, lưu lại phía sau, văn võ bá quan quỳ đầy trên mặt đất, nhìn bóng dáng quả quyết của Đế vương, ngơ ngác đến quên đứng dậy. Nói ra cũng kỳ lạ, ông trời thật đúng là nể tình, liền ở ngay đêm đó đỗ mưa to tầm tã, mọi người nhìn trời thở dài: "Thì ra ông trời cũng bị uy hiếp a!"
****
Tông Chính Vô Ưu đứng ở phía trước cửa sổ Ngự Thư phòng, nhìn mưa lớn như trút nước ngoài cửa sổ, mặt không có biểu tình, hỏi Minh Thanh Chính đang ở sau lưng hắn: "Hoàng lăng tu sửa đến đâu rồi?"
Minh Thanh Chính cung kính đáp: "Hồi Hoàng Thượng, còn hai ba tháng nửa là hoàn công."
Tông Chính Vô Ưu gật đầu, mắt phượng buông xuống, nhẹ lẩm bẩm nói: "thời gian 5 năm...... Cũng đủ rồi."
Minh Thanh Chính sửng sốt, có một loại dự cảm không tốt nổi lên trong lòng, hắn nhìn bóng dáng cô đơn lẻ loi của Hoàng đế, nghĩ nghĩ, mới nói: "Hoàng Thượng, tháng trước vi thần tuần tra tình hình tai nạn ở dân gian, gặp được một nữ tử, không bằng...... Vi thần đưa đến để Hoàng Thượng nhìn xem."
Minh Thanh Chính thử thăm dò nói xong, Tông Chính Vô Ưu quay đầu lại, ánh mắt sắc bén, trong mắt lập loè tia sáng lạnh băng, rõ ràng không vui. Minh Thanh Chính vội vàng quỳ xuống, rũ đầu, trong lòng bất đắc dĩ mà giãy giụa, hắn cũng không muốn phản bội Hoàng phi, nhưng hắn thật sự là không có cách nào khác a.
"Đứng lên đi." Tông Chính Vô Ưu nhìn chằm chằm Minh Thanh Chính hồi lâu, mới nhàn nhạt nói: "Trẫm biết ngươi trung thành và tận tâm, cũng nghe nói mấy năm nay ngươi vẫn luôn ở dân gian tìm kiếm hỏi thăm nữ tử có dung mạo tương tự A Mạn, nhưng mà, Minh ái khanh, ngươi có từng chân chính yêu qua một người chưa?"
Yêu một người, là va chạm của hai linh hồn. Hắn yêu A Mạn, không biết là từ khi nào bắt đầu yêu.
Có lẽ là ở thời khắc nàng buông xuống phòng bị, quyết định tín nhiệm hắn, do đó đem trái tim và thể xác của nàng cùng giao cho hắn? Hay là thời điểm ở trong phủ Ly Vương, bọn họ chơi cờ thăm dò riêng tư lẫn nhau? Hay là khi ở tại Long Nguyệt vườn trà, nàng bị thích khách đẩy ngã ở trong lòng ngực hắn một khắc kia, nàng mang theo hơi thở hương thơm nhàn nhạt xông vào mũi hắn?
Có lẽ đều không phải, yêu một người, có đôi khi chỉ là một ánh mắt, một cái biểu tình, động tác giơ tay nhấc chân biểu đạt khí chất, độc nhất không phải là bởi vì một gương mặt mỹ lệ, những cái dụ hoặc bên ngoài không bì kịp sự hấp dẫn của nội tâm cùng linh hồn. Mà hắn yêu, chính là linh hồn thoạt nhìn như kiên cường kỳ thật rất yếu ớt của nàng.
Hắn không phải phụ hoàng hắn, sẽ không bởi vì người có khuôn mặt tương tự là có thể lừa gạt chính mình. Nữ tử khác, mặc dù có dung nhan giống như nàng, thì cũng không phải là nàng!
Minh Thanh Chính nhìn thấy ánh mắt của hắn, từ trong mắt Đế vương đã đọc hiểu ý tứ của câu cuối cùng kia, chợt cảm thấy hổ thẹn, cúi đầu, âm thanh bi thương nói: "Vi thần biết Hoàng Thượng tưởng nhớ Hoàng phi nương nương, nhưng mà Thái Tử còn nhỏ, quốc gia, thiên hạ, đều không thể không có Hoàng Thượng a!"
Tông Chính Vô Ưu xua tay nói: "Thiên hạ đã định, Thái Tử tuy nhỏ, nhưng có ngươi cùng lão Cửu phụ tá nó, trẫm thực yên tâm. Trẫm mệt mỏi, ngươi lui ra đi."
Minh Thanh Chính biết Hoàng Đế tâm ý đã định, có khuyên nữa cũng vô dụng, chỉ đành phải nghe lệnh lui ra. Tông Chính Vô Ưu trở lại trước ngự án, nhìn tấu chương chất cao như núi, nhẹ giọng nỉ non: "Hai ba tháng...... vậy trẫm chờ thêm ba tháng."
******
Mạn Yêu từ khi được nam tử trung niên chỉ điểm, rời khỏi hoàng cung, một lòng tìm kiếm thân thể phù hợp với linh hồn, cùng Tông Chính Vô Ưu tái tục tiền duyên, vừa tìm, thì đã tìm 5 năm, nữ tử tử vong ngoài ý muốn cũng không ít, chẳng qua vẫn tìm không có thân thể phù hợp với linh hồn của nàng.
Ngày qua ngày, ngọn lửa mang theo trông mong ở trong lòng dần dần tắt đi, nàng bắt đầu do dự, nàng rốt cuộc là vẫn nên tiếp tục lang thang không có mục tiêu tìm kiếm như vậy, hay là trở lại bên cạnh Vô Ưu, làm bạn với hắn trong yên lặng? Nàng cũng không sợ gian nan vất vả, chỉ sợ, cứ thế mãi, đã tìm không thấy thân thể thích hợp, mà còn không thể bồi hắn đến già.
Ngày hôm nay, nàng du đãng ở trong đêm tối, bỗng nhiên cảm thấy làm như có cái gì đó ở phương hướng xa xôi triệu hoán nàng, cảm xúc nói không rõ kích động ở trong lòng, nàng liền đi theo cái phương hướng kia, càng đi cái loại cảm giác triệu hoán này càng là mãnh liệt, thẳng đến khi nàng tới một cái biên thành, cái loại cảm giác này bỗng nhiên biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
(triệu hoán: kêu gọi)
Nàng nghi hoặc nhíu mày, ở trong thành tìm kiếm khắp nơi, lúc đi đến nhà tri phủ Tống đại nhân, biết được nơi này có một nha hoàn vừa mới chết, nàng vội đi xem, chỉ thấy có một nha hoàn béo mập bị té vỡ đầu nằm trên mặt đất dưới vách tường cao ở hậu viện, một nữ tử gầy yếu mặc áo xanh trông không giống hạ nhân ngã người lên trên nha hoàn đã chết kia, nhân vì tên nha hoàn béo mập này chết ngoài ý muốn mà rũ đầu thương tâm khóc thút thít không ngừng, có một nữ tử áo đỏ đứng cách đó không xa, mười sáu tuổi, dung mạo xinh đẹp, giờ phút này đang miệt thị nhìn chằm chằm vào nữ tử áo xanh, cười nói:
"Thật đúng là cái quỷ khóc nhè, chẳng qua là chết một cái nha hoàn thôi, cũng đáng đến ngươi khóc dữ như vậy."
Nữ tử áo xanh nghe tiếng ngẩng đầu, ánh mắt ai oán nói: "Muội muội, muội vì sao phải hại Tử Nha? Tử Nha thiện lương như vậy......"
"Ấy ấy ấy, ngươi nói rõ ràng a, ai hại nó? Là tự nó ngu ngốc, không có việc gì trèo lên tường làm gì, đứng không vững rớt xuống, té chết đáng đời! Ngươi đừng có nghĩ đẩy hết lên đầu ta, hại ta bị cha mắng. Hừ!" Nữ tử áo đỏ tức giận trợn mắt, nâng cằm, kiêu căng ngạo mạn mà chỉ vào nữ tử áo xanh phát ra cảnh cáo.
Nữ tử áo xanh tuy kêu nàng ta là muội muội, nhưng hình như có chút sợ nữ tử áo đỏ, thân mình rụt rụt, ngón tay vò lấy cái khăn tay, ánh mắt yếu đuối trốn tránh, định nói cái gì, rồi lại không dám nói ra nữa lời.
Lúc này, một đôi phu phụ trung niên từ tiền viện lại đây, hướng bên này đi tới, nữ tử áo đỏ xoay chuyển ánh mắt, lập tức ngồi xổm xuống ở bên cạnh nha đầu béo, lấy ra một cái khăn tay lau lau khóe mắt, lớn tiếng oán trách nữ tử áo xanh: "Tỷ tỷ nha, Tử Nha tuy rằng ngốc, nhưng tốt xấu cũng hầu hạ tỷ mấy năm nay, tỷ sao nhẫn tâm lừa nó bò tường, hại nó từ trên cao rơi xuống? Tỷ đã quên phụ thân thường dạy dỗ chúng ta đạo lý làm người sao?"
Nữ tử áo xanh nhíu chặt mày, âm thanh mềm yếu vô lực nói: "Ta, ta không......"
Nữ tử áo đỏ liếc mắt nhìn về phương hướng đôi phu phụ trung niên đang đi đến đây, mày liễu giương lên, ngắt lời nói: "Cái gì? Tỷ lại kêu muội thay tỷ gạt cha mẹ? Tỷ tỷ nha, tỷ mỗi lần làm chuyện sai đều kêu muội giúp tỷ dấu diếm, vạn nhất...... A! Cha, mẹ." Nàng ta làm bộ một bộ dáng như vừa mới nhìn thấy cha mẹ, vội đứng dậy phép phép tắc tắc mà hành lễ.
Nữ tử áo xanh kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Tri phủ Tống đại nhân đang bước nhanh đi tới khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt sa sầm xuống, nàng quỳ gối tại chỗ, nói lắp kêu một tiếng: "Cha, Nhị nương."
Tống đại nhân nhìn chằm chằm nàng, không nói chuyện, Tống phu nhân lấy khóe mắt liếc nhìn trượng phu một cái, khuyên nhủ: "Đại nhân bớt giận, Hoàn nhi tuổi nhỏ, khó tránh khỏi phạm sai lầm......"
Tống đại nhân ngắt lời nói: "Nó đã hai mươi rồi, tuổi còn nhỏ sao? Nàng đừng luôn che chở cho nó, cứ thế mãi, khó bảo toàn tương lai nó không làm ra đại họa gì! Lần này thật không dễ dàng gì mới định ra một cuộc hôn sự nữa, nếu như Tô gia biết việc này, ai còn sẽ muốn nó? Người đâu, đem đại tiểu thư nhốt vào phòng củi, tự mình sám hối đi, không có sự phân phó của bổn quan, bất luận kẻ nào cũng không được thả nó ra. Nếu không, xử trí theo gia pháp."
Sắc mặt nữ tử áo xanh tức khắc trắng bệch, đôi môi run rẩy, muốn biện giải nhưng lại nói không nên lời, bị hai tên hạ nhân mang đi phòng củi. Trong mắt nữ tử áo đỏ hiện lên vẻ đắc ý, đợi Tống đại nhân phất tay áo rời đi sau, Tống phu nhân phân phó người xử lý hậu sự cho nha hoàn béo kia.
Mạn Yêu mang theo hy vọng thử tiến vào thân thể nha hoàn béo, nhưng mà ý thức của nàng lại không thể chi phối khối thân thể này, như vậy triệu hoán trước đó là đến từ nơi nào?
Mạn Yêu du đãng khắp nơi trong phủ, từ trong miệng bọn hạ nhân biết được Tống đại nhân là một quan tốt thanh liêm, chỉ là hắn xử lý gia sự của mình lại hồ đồ, thấy không rõ chân tướng. Nữ tử áo xanh gọi là Tống Hoàn là nữ nhi của Tống đại nhân cùng thê tử nguyên phối, mà thê tử nguyên phối đã chết sớm, hắn liền cưới một thê tử khác, thê tử thứ hai lại sinh một nữ nhi, đó là nữ tử áo đỏ Tống Tình.
Tống Tình này từ nhỏ liền ghen ghét người khác nói Tống Hoàn so với nàng ta đẹp hơn, thế là, luôn ở sau lưng khi dễ hãm hại Tống Hoàn, khiến Tống Hoàn có miệng lại khó nói, mà Tống Hoàn từ nhỏ không có mẹ, mẹ kế ngoài mặt yêu thương nàng, kỳ thật đối với nàng cũng không phải thực tốt, nàng bị khi dễ quen rồi lại không chỗ để kể ra, ngày tháng lâu dần, liền dưỡng thành tính tình yếu đuối nhu nhược.
Mạn Yêu đi vào phòng củi, thấy Tống Hoàn ngồi dưới đất khóc thút thít, mà Tống Tình cũng ở đó, giờ phút này đang vui sướng khi người gặp họa nói: "Tỷ tỷ, ta vừa rồi giúp tỷ hỏi thăm cha về việc hôn nhân của tỷ, tỷ biết Tô nhị công tử hôn phu tương lai của tỷ là người như thế nào không? Không biết a? Ta đây nói cho tỷ biết, hắn a, bộ dáng giống như con cóc xấu xí, nơi thích đi đến nhất chính là sòng bạc, nghe nói nha, hắn tính tình hung dữ dễ nổi cáu, ai nói một câu không tốt chọc đến hắn, liền sẽ bị đánh đến sắp chết. Tỷ tỷ, với tính tình này của tỷ, đợi khi qua cửa, khẳng định là ba ngày một trận đòn, ai da, muội muội ta đây thật đồng tình cho tỷ a!"
Tống Hoàn nâng lên khuôn mặt thanh lệ điềm đạm đáng yêu, không tin nói: "Sẽ không, cha sẽ không để ta gả cho một người như vậy."
Tống Tình cười nói: "Cha cũng là không có biện pháp a, lúc trước chọn hai cuộc hôn sự, chưa đợi đến tỷ qua cửa, Mã công tử cùng Tần công tử không phải đột nhiên phát bệnh thì cũng xảy ra chuyện chết đi, người bên ngoài đều nói mạng của tỷ khắc phu, không ai dám cưới tỷ, tỷ cho rằng tỷ còn có thể gả cho người như thế nào?"
"Ta, ta...... Ta đây không gả."
"Không gả? Ha ha, tỷ muốn chết già trong khuê phòng hả? Ta nếu là tỷ, dứt khoát chết đi cho rồi, đỡ phải sống làm cho cha mất mặt. Hừ!" Tống Tình nói xong ngẩng đầu đi rồi, lưu lại Tống Hoàn khóc càng thương tâm.
Mạn Yêu lắc lắc đầu, không có cách nào an ủi người khác, liền xoay người muốn rời đi, mà sau lưng tựa như có một sức lực kéo lấy nàng, nàng cảm thấy kỳ lạ mà quay đầu lại, thế nhưng thấy Tống Hoàn cởi xuống đai lưng, thắt cổ tự sát. Mạn Yêu ngẩn ra, hay là triệu hoán nàng là thân thể của Tống Hoàn?
Linh hồn của Tống Hoàn rời khỏi thân thể, nhìn thấy phía trước có một nữ tử tuyệt mỹ, sửng sốt sửng sốt.
Mạn Yêu thở dài: "Lời nói của nàng ta ngươi cũng tin? Con kiến cũng muốn sống sót, ngươi đó, chuyện này vốn không phải là chuyện lớn gì, sao có thể xem thường tánh mạng của mình như thế?"
Tống Hoàn nói: "Ta một đời này sống hèn yếu vô tích sự, lại khắc chết Mã công tử, ta sống cũng không có ý nghĩa gì." Ánh mắt của Tống Hoàn đau buồn khi nói đến Mã công tử, hiển nhiên là có tình. Thì ra là vì tình mà coi nhẹ mạng sống!
Thấy ý Tống Hoàn đã quyết, Mạn Yêu ở lúc đi ngang qua Tống Hoàn, hỏi: "Nếu ta có thể thay ngươi sống sót, ngươi có tâm nguyện gì?"
Tống Hoàn sửng sốt, ngơ ngẩn quay đầu lại nhìn Mạn Yêu, "Ngươi thay ta sống sót? Nguyện vọng của ta, chỉ sợ ngươi không thể giúp."
Mạn Yêu mỉm cười nói: "Không nói ra, sao biết ta không thể giúp?"
Tống Hoàn thấy Mạn Yêu không giống vui đùa, suy nghĩ, mới nói: "Mẹ của ta là tiểu thư gia đình giàu có ở kinh thành, vì gả cho cha ta, cùng người nhà đoạn tuyệt quan hệ, đi đến cái nơi hẻo lánh này. Tâm nguyện suốt đời của mẹ ta, hy vọng cha ta một ngày nào đó có thể vào kinh thành làm quan, chứng minh lựa chọn của mẹ ta là đúng. Đáng tiếc, nguyện vọng này vẫn luôn không thể đạt thành."
Mạn Yêu thoáng nhíu mày, hỏi: "Vì sao? Tài năng của Tống đại nhân không đủ?"
Tống Hoàn lắc đầu, "Cha ta tính tình ngay thẳng, ba năm trước đây vào kinh, lúc ra cung, cha ta nói câu "Hoàng Thượng thân là vua của một nước, được vạn người kính phục, lại phải canh giữ một người chết sống qua ngày, không ra thể thống gì", những lời này vốn là vô tình, nhưng ai ngờ thế nhưng truyền tới trong tai Hoàng Thượng, Hoàng Thượng giận dữ, lại đem cha giáng trở về nơi này. Chỉ sợ, sau này không còn có cơ hội thăng chức nữa."
Chuyện này Mạn Yêu cũng từng nghe qua, đó là trong 5 năm, một quan viên duy nhất nhân vì nàng mà bị giáng chức, thì ra lại là Tống đại nhân! Mạn Yêu khẽ cười nói: "Chuyện này không khó, chỉ cần ta có thể mượn thân thể của ngươi sống lại, vào kinh rồi, ta tự nhiên có thể vì ngươi cùng mẹ của ngươi đạt thành tâm nguyện này."
Tống Hoàn kinh ngạc, không thể tin được nói: "Ngươi...... Ngươi thật sự có thể sao?"
Mạn Yêu khẳng định gật đầu, "Chỉ cần Tống đại nhân thật sự có tài năng, ta bảo đảm, tài hoa của hắn sẽ không bị mai một."
Tống Hoàn ngơ ngác nhìn Mạn Yêu, thấy thần sắc Mạn Yêu chắc chắn như thế, thầm nghĩ, nữ tử này rốt cuộc có năng lực gì, dám nói ra lời hứa như vậy? Tống Hoàn còn đang hết sức kinh ngạc, cửa phòng củi đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai, thì ra là hạ nhân đưa cơm thấy Tống Hoàn treo cổ ở trong phòng củi, sợ tới mức kêu lên, chỉ chốc lát sau, Tống đại nhân liền tới.
Thân thể của Tống Hoàn được cởi xuống, nâng ra phòng củi, Tống đại nhân không nghĩ tới nữ nhi sẽ thắt cổ, hắn nhìn qua thực thương tâm. Tống phu nhân nghe được tin tức này, đi đến ôm Tống Hoàn khóc lớn một hồi, Tống Tình ở một bên gạt lệ. Đêm nay, toàn bộ Tống phủ cực kỳ loạn.
Trời sắp sáng, Tống phủ mới dần dần an tĩnh lại, Tống đại nhân yên lặng xoay người, một mình đi đến linh đường, hồn Tống Hoàn lúc này mới lưu luyến không nỡ mà rời khỏi Tống phủ, trước khi đi, nhờ Mạn Yêu giúp đỡ chiếu cố cha nàng.
Mạn Yêu đáp ứng, đi vào khuê phòng của Tống Hoàn, lúc này trong phòng một người cũng không có. Linh hồn của Mạn Yêu tiến vào thân thể của Tống hoàn, linh hồn vẫn luôn hư vô mờ mịt không rõ đột nhiên cả người đều có sức lực.
Mạn Yêu kiềm chế sự kích động trong lòng, thử giật giật ngón tay, quả nhiên linh hoạt như của chính mình, tựa như đây là chính thân thể của nàng.
Nàng vô cùng vui mừng, trong lòng kích động vạn phần.
Nàng sống lại, nàng thế nhưng thật sự sống lại! Nàng thật sự có thể...... Có thể cùng Vô Ưu tái tục tiền duyên sao?
Cho tới nay, hy vọng xa vời mà nàng không dám trông mong cuối cùng đã thực hiện, giờ khắc này, vui sướng cùng kích động không gì sánh kịp, chua xót trộn lẫn với khổ sở 5 năm nay, nàng không tự kìm hãm được nước mắt chảy xuống.
Nàng ở trong lòng gọi: Vô Ưu, Vô Ưu, Vô Ưu...... Chờ thiếp, thiếp sắp có thể cùng chàng đoàn tụ rồi! Sau này, chàng không cần phải đối với một khối thân thể lạnh băng mà ưu thương bi ai nữa, thiếp cũng không cần đứng ở xa xa nhìn chàng mà không thể cảm thụ được độ ấm của chàng nữa. Sau này sau này, chúng ta cùng nhau nắm tay đến già, không còn có bất luận kẻ nào, bất luận chuyện gì có thể đem chúng ta tách ra!