Bách Niên Hảo Hợp

chương 85: một đời yêu tha thiết 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vô cùng thê thảm thật sự là vô cùng thê Khâu gần như hết hơi gọi người, trơ mắt nhìn tay mình đang chảy tranh đẫm máu, Mạnh Duy Tất cởϊ áσ khoác, ném về phía Chu Khải Khải Thâm nhận lấy, lặng lẽ che lên mặt Triệu Tây Âm, ngăn cách ánh mắt của cô, sau đó ôm người lên, đi thẳng ra ngoài ký của Trang Khâu lảo đảo chạy vào trong, bọn họ đi xa, nghe thấy một tiếng la hét thảm thiết từ trên lầu: “Tôi phải báo cảnh sát, tôi muốn hắn ngồi tù!”Chu Khải Thâm không có vẻ sợ hãi, nói với người trong ngực: “Không sao đâu, em đừng nghe.”Ra khỏi nhà hàng, gió lạnh gào Khải Thâm mặc quần áo mỏng manh, cơ thể không tự chủ được run rẩy.

Triệu Tây Âm nhéo cổ anh, khàn giọng nói: “Chu ca, em có thể đi được.”Chu Khải Thâm dừng lại vài giây, cũng không miễn cưỡng, đặt cô xuống.“Tây Tây.” Phía sau bên phải bỗng nhiên có người gọi Triệu Tây nói này quá quen thuộc, Triệu Tây Âm gần như không dám tin, quay đầu nhìn thấy người đứng phía sau, trong khoảnh khắc niềm vui sướng bao phủ khuôn mặt, cô đi qua, người nọ xuống xe.

Chu Khải Thâm nghe thấy Triệu Tây Âm gọi bà: “Dì Phỉ!”Chu Khải Thâm nhíu mày suy nghĩ, đây không phải nữ tài xế đã chở anh tới đây sao? Bà vẫn chưa rời đi? Lại còn quen biết Triệu Tây Âm?“Dì đón cậu ta, nghe cậu ta nhắc đến tên con, dì sợ là trùng tên nên cố ý chờ ở đây.” Tiếng phổ thông của bà không chuẩn lắm, nhưng vẫn có thể nghe ra được, trong giọng nói theo một chút Tây Âm tự nhiên nắm lấy tay bà, “Chu ca, đây là người mà em đã nói với anh đấy, năm đó em đi du lịch ở hồ Thanh Hải, gặp được một người tốt bụng, dì Phỉ.

Đây là người yêu con, Chu Khải Thâm.”Vẻ mặt Chu Khải Thâm dịu dàng hơn nhiều, khẽ gật đầu với Phỉ cười cười, những vết tàn nhang trên mũi càng trở nên rõ ràng, bà không nhìn Chu Khải Thâm nhiều, mà hỏi Triệu Tây Âm, “Có muốn dì tiễn con không?”Mạnh Duy Tất đứng bên cạnh nói: “Tôi lái xe tới đây.”Triệu Tây Âm theo bản năng nhìn Chu Khải Thâm, Chu Khải Thâm lại mở miệng nói: “Làm phiền.”Đêm nay không thích hợp để ôn lại chuyện cũ, những mối duyên phận ngày sau hồi tưởng lại, chỉ cảm thấy kỳ diệu.

Nguyễn Phỉ vỗ vỗ tay Triệu Tây Âm, ý bảo cô nhanh đi.

“Cháu đang ở Thanh Hải, hôm khác chúng ta gặp lại.”Hai chiếc Cayenne quay đầu, sau đó tăng tốc lên người một chiếc xe, Chu Khải Thâm và Triệu Tây Âm ngồi sau, anh nắm chặt tay cô cả đường.

Một giờ sau đó, khi đến khách sạn.

Mạnh Duy Tất không tắt máy, ngồi trong xe cúi đầu hút Khải Thâm bảo Triệu Tây Âm xuống xe hai người đàn ông ở một chỗ, Chu Khải Thâm thật lòng nói cảm ơn, “Tôi nợ cậu ân tình này, Mạnh Duy Tất, hôm nay cảm ơn cậu.”Khói thuốc lượn lờ, cửa sổ xe trượt xuống một khoảng rộng, gió đêm lùa vào, cuốn lấy làn khói còn lưu Duy Tất không trả lời, sau thời gian nửa điếu thuốc, anh tháo đai an toàn ra, “tách” một tiếng giòn vang, giống như đèn tín hiệu trong đêm tối cô độc.

Anh ta "ừ” một tiếng, “Sau này sẽ có dịp của cậu.”Đèn hậu của chiếc Cayenne biến mất ở ngã rẽ, Chu Khải Thâm mới quay người bước về khách bảo Triệu Tây Âm xuống xe trước, cũng không phải ích kỷ.

Chu Khải Thâm phân biệt được nặng nhẹ, không giống như bất kỳ nơi nào khác, ở đây là đoàn phim, anh không muốn mọi người suy đoán.

Triệu Tây Âm sớm đã gửi số phòng cho anh, nghe thấy tiếng gõ cửa, lập tức mở cửa nháy mắt, ván cửa nhấn một cái, hai người liền ôm chặt lấy Khải Thâm hôn đến điên cuồng, giữ chặt cằm cô không cho di chuyển, giữa răng môi thậm chí mơ hồ nếm thấy mùi máu tươi.

Ngay lúc động , lại không tiếp tục như dự liệu, Chu Khải Thâm bất ngờ buông người ra, vô thức lùi về sau hai bước, sau đó ngồi xuống thể của anh đã đến giới hạn, thật sự không chống đỡ nổi.

Giống như có hai mũi khoan điện bằng thép bên trong huyệt thái dương, bên tai toàn là tiếng ‘ù ù’.

Trước mắt Chu Khải Thâm xoay tròn, sống lưng không dựng thẳng nổi, hướng ra phía sau, nhắm mắt nặng nề ngã xuống Tây Âm sợ hãi, ngồi bên cạnh anh, giọng nói mang theo tiếng nức nở, “Chu Khải Thâm.”Chu Khải Thâm không mở mắt, yếu ớt đưa tay ra, “Lại đây, ôm một lúc sẽ khỏe thôi.”Triệu Tây Âm ngoan ngoãn nép vào trong lồng ngực anh, không dám động, cũng không dám lên tiếng, chỉ biết lặng lẽ rơi nước giọng nói thuận lại, Chu Khải Thâm mới mở miệng: “Anh và Trang Khâu đã từng cùng đi lính ở Hắc Long Giang, từ lúc đó đã không hòa hợp được, kết ân oán sống còn.

Lần này là anh sơ suất, chỉ biết là hắn ta về nước.

Xin lỗi Tây Nhi, lại là anh, lại là vì anh.

Anh dường như không thể bảo vệ tốt cho em.”Triệu Tây Âm khóc không thành tiếng, lắc đầu.“Tên Trang Khâu này đang mang thù, nếu như anh sớm theo dõi hắn, sẽ không để em phải chịu đựng nhiều như vậy.” Chu Khải Thâm thất vọng tự trách mình, cảm thấy chán nản, cơn đau đầu càng dữ dội Tây Âm ngừng khóc, xâu chuỗi lại những sự kiện liên quan đến Trang Khâu, bỗng nhiên hiểu rõ, cô ngồi thẳng dậy, bình tĩnh hỏi: “Trước đây anh bị thương ở trong nhà xe, có phải là hắn làm hay không?”Chu Khải Thâm không thừa nhận, cũng không phủ Triệu Tây Âm nhìn anh, đáp án đã nước mắt đã khô của cô đọng trên khóe mắt, nét mặt dần thu lại, mọi cảm xúc đều phai nhạt Khải Thâm nhìn cô, cơn đau đầu đã phân tán hơn nửa lực chú ý của anh, nhưng anh vẫn có thể nhận ra Triệu Tây Âm không bình thường.

Quả nhiên, một giây sau, lửa giận của Triệu Tây Âm phút chốc bị đốt cháy.

Trái tim Chu Khải Thâm nhảy lên, không nắm bắt được điều gì, anh chưa bao giờ trông thấy một Triệu Tây Âm lệ khí bức người như vậy.“Tiểu Tây em đi đâu vậy!” Chu Khải Thâm chống nệm ngồi dậy, nhưng trước mặt anh là các ngôi sao đang Tây Âm kéo cửa ra, đột nhiên giận của Đới Vân Tâm ở trên lầu, Triệu Tây Âm đi lên gõ cửa.

Tiếng động quá lớn, người ở bên trong lại chậm chạp không chịu đi ra, ngay cả dưới lầu cũng có thể nghe được.

Có cửa mở ra, nhưng là phòng của Tô Dĩnh ở cách đó ba căn.

Cô ấy nhíu mày, định đi tới kéo tay Triệu Tây Âm.

Triệu Tây Âm hất tay cô ấy ra, đá mạnh một cước vào giây sau đó, khóa cửa vặn nhẹ, Đới Vân Tâm mở cô trò, một người bình tĩnh, một người kiên những chuyện khác có thể nhẫn nại, nhưng chuyện Chu Khải Thâm bi thương, chính là cọng rơm cuối cùng đè ép Triệu Tây Tây Âm không lùi một bước, nhìn Đới Vân Tâm nói: “Sư phụ, cô biết rõ Trang Khâu là hạng người gì, vì cớ gì mà một lần, ba lần liên tục bắt em đi ăn cơm, đi gặp mặt, tìm đủ những lý do mà các người cho là ‘Vô tình gặp nhau?”Khuôn mặt Đới Vân Tâm căng thẳng, hơi thở yếu ớt, nhưng vẫn bày ra khí thế, “Thái độ của em là thế nào? Em tới đây để hỏi tội tôi đấy sao?”Đôi mắt Triệu Tây Âm nóng rực, “Cô nói đi, chuyện đó là sao.”“Được, tôi thừa nhận, tôi kéo em đi, đúng là có tư tâm.” Đới Vân Tâm không muốn giằng co, ngược lại thoải mái thừa nhận tất cả, “Cái nghề này vốn là khôn thì sống ngu thì chết, cạnh tranh khốc liệt, chỉ dựa vào nhảy múa, em có nhảy tới chết trên sân khấu cũng không chắc có ai nhớ tới.

Tôi đã lớn tuổi rồi, không nhảy nổi nữa, nhưng sau lưng tôi còn có nhiều vũ công như vậy, họ chờ cơm ăn, chờ tiền sinh hoạt.

Tôi có thể làm gì? Ngoài việc thích nghi với xã hội, tôi còn có thể làm gì?”Triệu Tây Âm tức giận nói: “Cô làm thế nào, muốn làm những gì, em đều hiểu được.

Nhưng cô không thể lừa gạt, lợi dụng em hết lần này tới lần khác!”Hô hấp của Đới Vân Tâm đột nhiên dồn dập, nỗi buồn hiện lên trong mắt, “Bảy tuổi em đã ở bên tôi, tôi bồi dưỡng cho em mà không hề giữ lại chút gì, kết quả chỉ đổi lại một câu ‘Tôi lừa em’, Triệu Tây Âm, em có trái tim hay không?”Triệu Tây Âm đột nhiên hiểu rõ, mỗi lần, bất cứ lúc nào nói đến vấn đề quan trọng, Đới Vân Tâm đều nói những câu nói kia.

Đó là thẻ bài tình cảm, cũng là vũ khí lợi hại lần nào cũng đúng.

Đứng trước tình cảm và lý trí, đa số mọi người đều sẽ vì hai chữ cảm xúc mà nhượng Tây Âm tâm lặng như nước, cảm giác lạnh lẽo từ não truyền thẳng đến bàn mặc mấy giây, cô khàn giọng nói: “Sư phụ, chuyện nào ra chuyện đó, sai là sai, lừa dối là lừa dối.

Cô vẫn luôn nhắc nhở em, để em nhớ cô đã từng tốt với em như thế nào.

Nhưng lúc cô yêu cầu em như vậy, chính cô đã làm được chưa?”Đới Vân Tâm ngẩn nghe Triệu Tây Âm nói: “Tình cảm và sự tôn trọng bổ trợ với nhau.

Quá khứ và hiện tại, cũng không thể nào nhập thành một.

Cô muốn em lót đường cho cô, đi lấy lòng, nịnh nọt, đi làm những việc mà em không thích.

Em không muốn cô liền gạt em.

Em không phải đứa trẻ ba tuổi, cô thật sự cho rằng em không hiểu sao? Em đã rất không vui rồi, cô không nhìn ra sao? Sư phụ, cô cứ như vậy không phải là đang làm tan biến niềm tin và tình cảm giữa chúng ta sao?”Đới Vân Tâm có lẽ chưa bao giờ ngờ rằng, Triệu Tây Âm từ trước đến nay không màng danh lợi, không tranh không đoạt, có ngày sẽ nói ra những lời sắc bén khiến người khác không thể nào phản bác như vậy.

Cô đơn thuần, trong sáng, cũng không hiểu ứng đối sâu xa.

Thị phi đen trắng luôn rõ khắc này Đới Vân Tâm đột nhiên hiểu được một sự thật rằng, từ đầu tới cuối, nếu như không phải vì chút tình cảm cô trò, Triệu Tây Âm có thể đã rời đi từ lâu.

Cô cho rằng mình không chút sơ hở, chẳng qua là đối phương phối hợp diễn thức này khiến người ta lực bất tòng tâm, nắm lấy lợi thế cuối cùng, Đới Vân Tâm cố hết sức bình tĩnh nói: “Nếu như em từ chối lời mời từ trung tâm biểu diễn nghệ thuật của Tô Dĩnh, sau này nhất định sẽ theo cô.

Có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, cô làm như vậy, là vì cá nhân mình, cũng là vì em.

Đây là một phần của công việc, nghề nghiệp nào cũng khó mà tránh khỏi.

Em đừng đặt mình ở vị trí quá cao, em đi hỏi Mạnh Duy Tất, rồi đến hỏi Chu Khải Thâm xem, bọn họ đều như vậy đấy, hầu như các bữa tiệc xã giao, tám buổi gặp mặt là thu xếp! Em chỉ muốn múa, ở đâu có chuyện đơn giản như vậy!”Đoái trông cỏ áy cây vàng, sợ con người đẹp muộn màng lỡ duyên! (*)(*) Hai câu trong bài thơ Ly tao của Khuất Nguyên, dịch thơ Nhượng Tống.

Câu thơ thể hiện sự tàn nhẫn của thời gian và những năm tháng sắp Vân Tâm nói ra những lời trong lòng, nhưng nói xong lại cảm thấy không vui.

Trong mắt cô hơi ẩm ướt, ngực phập phồng lên lặng hồi lâu, Triệu Tây Âm ánh mắt trầm tĩnh, nói: “Sư phụ, sáu năm trước khi em xảy ra chuyện không may, cô đã nói là em lý tưởng hóa, bảo thủ.

Nhiều năm như vậy rồi, cô không cảm thấy bộ dạng của cô bây giờ thích hợp với lời đánh giá này hơn sao? Có lẽ cô có lý lẽ của cô, nhưng Trang Khâu là hạng người gì, bây giờ là ăn cơm, lần sau có phải là lên giường với nhau hay không?”Đới Vân Tâm mở miệng muốn giải thích: “Sao có thể như vậy!”Triệu Tây Âm khẽ nói: “Cô không thể lừa mình dối người.”Đạo bất đồng, tương bất vi mưu.

(*)(*)道不同, 不相为谋: Câu này có xuất xứ trong Luận Ngữ, Chương Vệ Linh Công.

Có thể hiểu không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu sự nghiệp được hoặc tư tưởng, quan niệm khác nhau thì không cùng nhau bàn luận trao đổi cầu độc mộc hay là đường Dương Quan, tại một thời điểm nhất định trong cuộc sống, dù sao cũng sẽ xuất hiện, chọn một con đường tiến về phía Tây Âm quay người rời đi, giống như một nghi thức, rời đi, sẽ không bao giờ quay lại Vân Tâm bỗng nhiên sợ hãi, theo bản năng muốn kéo cô lại, nhưng đã không còn can đảm và tư cách.

Cô đứng cạnh cửa, lớn tiếng gọi: “Trên đời này không có thứ gì hoàn hảo! Đã như vậy, em đừng nên nhảy múa! Còn đồng ý vào đoàn làm gì!”Bước chân Triệu Tây Âm dừng lại, đầu tiên cúi thấp đầu, sau đó hơi nghiêng người, nhẹ nhàng lên tiếng: “Cơ hội là tự mình nắm bắt, lựa chọn cũng là của chính mình, phải sống như thế nào, cũng là em quyết định.

Cô nói trên đời này không có thứ gì đơn thuần, nhưng em muốn thử một lần, chưa đụng tường nam chưa quay đầu (*).

Nếu như đụng phải, em sẽ cố hết sức, đập vỡ bức tường đó, luôn sẽ có con đường để em có thể đi.”(*)不撞南墙不回头 : Chỉ người cố chấp, không nghe lời người khác.

Tương tự câu “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”.Lúc Triệu Tây Âm xuống lầu, thấy Chu Khải Thâm đã đứng ở chỗ rẽ hành lang.

Cô ngẩn người, còn chưa kịp phản ứng đã bị anh nắm người trở về phòng, rất nhiều người trước đó nghe thấy động tĩnh, đều lặng lẽ ló đầu ra ngoài xem náo nhiệt, vừa thấy có người lập tức vụиɠ ŧяộʍ đóng cửa lại.“Không sợ bị người khác biết à?” Chu Khải Thâm cười Tây Âm nhìn lại bằng nửa con mắt, “Em cũng không phải đại minh tinh gì, mà cho dù em là đại minh tinh, cũng không đi ăn uống hẹn hò giống vậy.” Cô cười hì hì, nhéo nhẹ má Chu Khải Thâm, “Em chỉ múa một điệu nhỏ, làm việc kiếm tiền nuôi lão bạch kiểm như anh.”Chu Khải Thâm lại ôm cổ cô, “Ngoan, muốn khóc thì khóc đi.”Triệu Tây Âm ngay lập tức thu lại nụ cười, chóp mũi chua vờ thoải mái đều là giả tạo, Chu Khải Thâm hiểu cô quá rõ.

Mười mấy năm thầy trò, hôm nay coi như hoàn toàn rạn nứt.

Dù là ai cũng cảm thấy khó chịu, huống chi là người nặng tình như Triệu Tây Âm.

Chu Khải Thâm thật sự yêu thương Tây Âm thu lại cảm xúc của mình, ngược lại rất im khi ôm anh một lúc, ngẩng đầu lên, “Chu ca, đầu anh còn đau không?”“Đau.” Chu Khải Thâm chạm vào trán cô, hơi thở nóng rực liền đan xen vào nhau, “Bị hoảng sợ, có thể còn hơi thiếu dưỡng khí.

Không sao, anh ngủ một giấc là khỏe thôi."Trong mắt Triệu Tây Âm vô cùng đau Khải Thâm cười an ủi cô, “Tiểu Tây, đồng ý với anh.

Khó chịu đừng giấu ở trong lòng, muốn trút giận thì phải nói với anh.”Triệu Tây Âm bĩu môi, ba phần thật lòng bảy phần làm nũng, “Chu ca à, mệt mỏi quá đi.”“Vậy thì đừng múa, ngày mai trở về Bắc Kinh, an ổn làm bà Chu.”Triệu Tây Âm lắc đầu như trống bỏi, nhìn Chu Khải Thâm nở nụ cười, anh hỏi: “Tại sao?”Ánh đèn vàng ấm áp, một vầng sáng lóe lên.

Căn phòng nhỏ cũ kỹ, nhưng không ngăn được sự dịu dàng triền miên.

Sau một ngày giày vò, khuôn mặt và đôi mắt của Triệu Tây Âm đều đã mệt mỏi, nhưng trong mắt như có một những ngôi sao lấp Tây Âm nhìn Chu Khải Thâm, khẽ nói: “Bởi vì một đời yêu tha thiết, cho nên rất khó để quay đầu.”-----Ngày hôm sau, Chu Khải Thâm dậy muộn.

Lúc tỉnh dậy, Triệu Tây Âm đã không còn ở trong một giấc ngủ, cơn đau đầu của anh đã dịu bớt, người như thể đã nhặt lại được nửa cái mạng.

Kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời đang tỏa sáng, mưa gió dầm dề mấy ngày cuối cùng cũng chấm điểm quay ngoài bãi cát cách đó ba mươi kilomet, Chu Khải Thâm đi vội vàng, hành lý đều bỏ lại ở sân bay.

Cũng may thư ký Từ làm việc chu đáo, đã sớm sắp xếp người đến lấy, cũng sớm sai người lái chiếc Prado của anh đậu bên ngoài khách Khải Thâm ăn một bát mì pháo địa phương, sau đó mới thong thả lái xe đến trường đến nơi, vừa lúc thấy Tô Dĩnh và Triệu Tây Âm đang chơi Khải Thâm đứng bên ngoài đám đông, nhìn Triệu Tây Âm hóa trang thời Đường tinh xảo.

Son phấn, trán vàng, giữa mi tâm còn vẽ một bông hoa.

Cô mặc bộ trang phục màu đỏ, sa mỏng lướt nhẹ, dáng người thướt tha.

Trước kia Chu Khải Thâm luôn nghĩ rằng, Triệu Tây Âm chỉ là thích múa.

Nhưng hiện giờ, anh bỗng nhiên nhận ra, một cô gái như vậy có lẽ trời sinh đã thuộc về sân Khải Thâm không mặc trang phục công sở, nhưng khí chất tồn tại rất mạnh.

Một thân áo lông đen, phong cách giản dị, trên tay còn đeo một đôi gang tay da cừu cùng vũ công đợi lên sân khấu biễu diễn tốp năm tốp ba đang nói chuyện, thỉnh thoảng đỏ mặt ngại ngùng, đôi mắt như sóng nước mùa thu liếc tính thời gian, để tránh những lời phê bình, Chu Khải Thâm rời đi trước mười cơ bản, phần diễn chính của Triệu Tây Âm và Tô Dĩnh đã kết thúc, chỉ còn một vài cảnh trong cùng khung hình với nhân vật chính, cảnh quay không nặng, nhưng mọi người vẫn phải ở đây.

Chu Khải Thâm chỉ nghỉ tối đa ba ngày, công ty còn có chuyện cần xử lý, phải trở về Bắc Kinh vào chiều Tây Âm từ phim trường trở về, bảo Chu Khải Thâm sắp xếp một chút, nói: “Đưa anh đến chỗ này.”Đi thẳng về phía tây, sau khi đi vài chục kilomet đường cao tốc, đã đến thị trấn lân cận.“Dì ấy họ Nguyễn, tên có một chữ Phỉ.

Em gọi dì ấy là dì Phỉ.

Lúc em đến đây du lịch gặp được dì ấy.

Dì ấy đã cứu em, chúng em vẫn luôn giữ liên lạc.

À, đúng rồi, đêm đầu tiên của năm mới ở Tây An, chính là dì ấy gọi video với em.”Trí nhớ của Triệu Tây Âm rất tốt, quen đường tìm được nơi ở của Nguyễn Phỉ.

Nhà ở rất cũ kỷ nhưng sạch sẽ.

Tòa nhà được xây dựng hai tầng, lầu một là cửa hàng, tầng hai người người đồng ý cuộc hẹn, Nguyễn Phỉ đang vội vàng chuẩn bị cơm bà ở nhà không đội khăn trùm đầu, một nửa mái tóc dài được búi lên gọn gang.

Nguyễn Phỉ không phải một người phụ nữ được chăm sóc tốt, có thể nhìn thấy dấu vết của thời gian trên khuôn mặt bà, nhưng khuôn mặt và ngũ quan tinh xảo, cũng có thể gợi nhớ đến câu nói năm tháng cũng không thể đánh bại được người con gái Phỉ nhiệt tình đãi khách, nụ cười trên mặt chưa bao giờ ngừng, “Tây Tây, bảo người yêu con ngồi xuống đi.”Chu Khải Thâm nhẹ nhàng nâng cằm, nói với Triệu Tây Âm: “Em đi phụ dì ấy, anh nghỉ ngơi một chút.”Triệu Tây Âm lanh lợi xuống bếp giúp đỡ, huyên thuyên nói chuyện không Khải Thâm vô thức mỉm cười, sau đó đi vòng quanh đánh giá căn phòng.

Phòng khách hai mươi mét vuông, đồ dùng trong nhà thực sự chẳng có gì đặc biệt, còn có dấu vết của thời gian.

Trên bức tường bên phải treo rất nhiều ảnh chụp và giấy Bắc nhất là giấy khen về lĩnh vực toán lại những lời Triệu Tây Âm từng nói, người này hẳn là con trai của Nguyễn Phỉ.

Theo họ mẹ, có khả năng cao là ly hôn với sang bên trái, đứa trẻ ba tuổi, bảy tuổi, mười tuổi, có lẽ đều là anh ta.

Ánh mắt Chu Khải Thâm rơi xuống chỗ cuối cùng, thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, mày rậm mắt to, mũi thẳng, nở nụ cười nhàn nhạt, trầm tĩnh, rất đẹp nhìn thấy tấm hình này, Chu Khải Thâm hơi nhíu mày mũi và khí chất của Nguyễn Bắc lâm, ngũ quan thông minh, tất cả đều có loại cảm giác quen thuộc khó đó lúc ăn trưa, Nguyễn Phỉ làm rất nhiều đồ ăn, chủ yếu là thịt.

Bà cũng rất phóng khoáng, chay mặn không kỵ, có thể ăn hai bát cơm to.

Chu Khải Thâm thỉnh thoảng quan sát bà, được một lúc, sẽ bị Nguyễn Phỉ ngẩng đầu bắt gặp.

Bà mỉm cười thoải mái, khóe mắt có những đường vân khắc Khải Thâm im lặng bới cơm, Triệu Tây Âm có thể nhìn ra được, trong lòng anh đang nghĩ chuyện gì chiều Nguyễn Phỉ còn phải ra ngoài chạy xe kiếm khách, sau khi cơm nước xong Triệu Tây Âm và Chu Khải Thâm liền nói cáo từ.

Lúc trở về Triệu Tây Âm lái xe, không giống như lúc đến, Chu Khải Thâm đã trầm mặc suốt nửa đường.

Cuối cùng hỏi: “Chồng của dì ấy làm gì?”“Dì Phỉ à?” Triệu Tây Âm nói: “Em cũng chưa từng gặp.”“Nguyễn Bắc Lâm là con trai của dì ấy?”“À, đúng.

Học lớp 11, học bá.

Thành tích rất tốt.” Triệu Tây Âm nghi ngờ, “Có chuyện gì vậy?”Chu Khải Thâm chỉnh lại nét mặt, “Không có việc gì.”Triệu Tây Âm nói thêm, “Lần cuối cùng em gặp cậu ta là vào năm ngoái, cậu ta đẹp hơn trong ảnh, vô cùng trầm tĩnh, nhìn vào mắt cậu ta thật sự rất giống anh, đều là mắt một mí.”Chu Khải Thâm nói khẽ, “Ừ, anh nhìn ảnh chụp rồi, là một cậu nhóc đẹp trai.”Quay về khách sạn, Chu Khải Thâm không thoải mái nằm trên giường một lúc.

Triệu Tây Âm thoa thuốc cho anh, dùng đầu ngón tay ấn vào huyệt thái dương, “Anh ngủ đi, em sắp xếp hành lý cho anh.

Chiều mai phải lên máy bay rồi?”“Ừ.”“Em không đến được, anh đi một mình à?”“Không sao đâu.” Chu Khải Thâm nắm tay cô, đặt lên môi hôn, “Còn mấy ngày nữa mới kết thúc.”“Một tuần.”“Được, anh ở Bắc Kinh đợi em về nhà.”Triệu Tây Âm không ngừng do dự, vẫn nhắc đến người đó, “Anh làm tay Trang Khâu bị thương rồi, hắn ta có, có làm phiền đến anh không?”Chu Khải Thâm khẽ lên tiếng: “Yên tâm, anh sẽ giải quyết.”Triệu Tây Âm lo lắng, nhưng đã nói như vậy, tốt nhất không nên nhắc Khải Thâm ngủ một giấc sâu, tỉnh dậy đã là mười một giờ Tây Âm ngủ thiếp đi bên cạnh anh, trên tay còn cầm một quyển sách.

Chu Khải Thâm khẽ nhúc nhích, cô cũng tỉnh dậy, ánh mắt vẫn còn mơ ngủ nhìn anh, “À, tỉnh rồi à, đầu còn đau không?”Đôi mắt Chu Khải Thâm sâu thẳm, có chút ham trong đó.

Anh sờ lên mặt Triệu Tây Âm, như cười như không, “…Bà xã.”Triệu Tây Âm đỏ mặt, không bị mất lý trí, “Cách âm ở đây không tốt, em có thể nghe được phòng bên cạnh đang nghe biên tập viên đọc [Bản tin thời sự].”Chu Khải Thâm ôm cô áp vào trong ngực, “Vậy thì chịu đựng.”Triệu Tây Âm gật gật đầu, “Em có thể nhịn, dù sao tuần sau là có thể trở về Bắc Kinh rồi.”Đuôi lông mày Chu Khải Thâm vểnh lên, bàn tay không thành thật thò vào trong vạt áo cô, mê hoặc nói: “Ý anh là, chịu đừng, đừng kêu lên.”Triệu Tây Âm: “…”Cô cố nắm lấy chút quật cường cuối cùng, chống tay lên ngực anh, nhỏ giọng kháng nghị, “Không phải anh đau đầu ư.”Chu Khải Thâm thật sự ngừng động tác, giống như đang tập trung suy nghĩ, nghiêm túc đáp: “Lúc làm thì không cần dùng não.”Triệu Tây Âm: “…”Ngày tốt cảnh đẹp, xuân tiêu một Khải Thâm thật sự thành toàn cho cô, cả quá trình không để cô lên tiếng, mỗi lần thấy cô sắp rã rời không nhịn được nữa, lại dùng nụ hôn ngăn chặn, nghiền nát tất cả những tiếng ngâm nga của hôm sau, bốn giờ Triệu Tây Âm phải theo xe xuất phát để đi quay, cảnh này phải phối hợp với diễn viên chính, phải bắt kịp ánh sáng lúc ban mai.

Chu Khải Thâm biết cô phải dậy sớm, cho nên tối hôm qua vô cùng kiềm chế, động tác cũng nhẹ nhàng.

Nhưng dù sao hai lần đều là tư thế đứng, tư thế này rất tiêu hao thể lực.

Tập múa đã nhiều năm, Triệu Tây Âm cũng coi như vẫn ổn, chỉ là… Eo quá đau mỏi rồi.”Đợi cô hết bận, đã qua giờ cơm trưa, Chu Khải Thâm có lẽ đã lên máy Tây Âm cầm lấy điện thoại, thấy anh đã gửi WeChat nửa tiếng trước.“Nhớ ăn cơm.”“Phải nhớ anh.”“Nhớ ngoan ngoãn nghe lời.”“Biểu hiện tốt về nhà yêu yêu em hai lần.”“Biểu hiện không tốt sẽ yêu yêu yêu ba lần.”Giữa những dòng chữ đổ đầy mật phim trường người tới ta đi, nhiều ngày như vậy cũng thân quen hơn.

Anh trai nhiếp ảnh gia đi ngang qua thuận miệng hỏi:” “Tiểu Triệu nói chuyện với ai mà vui vẻ như vậy.”Triệu Tây Âm ấn điện thoại vào ngực, cười híp mắt nói: “Một con quỷ ngây thơ.”Tác giả có lời muốn nói:“Một đời yêu tha thiết, quay lại khó đến vậy” trích từ ca khúc “Quay đầu lại quá khó”..

Truyện Chữ Hay