Người giúp việc lo lắng gõ cửa, “Tiên sinh, Mạc tiên sinh đã đến.”
Mạc Thịnh biết Bạch Nhật Tiêu vừa mới sáng sớm gọi anh đến là không thể tránh được một trận mưa rền gió dữ, nên rất cẩn thận đi vào thư phòng, chờ cơn giận của Bạch Nhật Tiêu bùng phát.
Bạch Nhật Tiêu buông Bạch Nhật Huyên ra, “Không cần phải lo lắng, hết thảy anh đều xử lý được. Chỉ cần tin tưởng anh là tốt rồi.” Anh không hề bùng lên lửa giận tới tận trời, dịu dàng vén tóc mai của cô ra đằng sau, cho cô một niềm tin kiên định.
“Em vẫn tin tưởng anh.” Cô trao anh một khuôn mặt tươi cười tỏa sáng. Mặc kệ có bao nhiêu chuyện phiền lòng, cô tin rằng anh sẽ luôn cho cô một thế giới yên ổn, một thế giới đủ để cho cả hai người có thể yên tâm mà bên nhau.
Gặp được cảnh này, Mạc Thịnh âm thầm thở một hơi nhẹ nhõm. Có Bạch Nhật Huyên ở đây bảo kê anh, cơn tức giận của Bạch Nhật Tiêu cũng không bùng đến mức anh chịu không nổi.
“Lập tức thông báo cho cổ đông của Hoàng Đình, mười giờ họp đại hội cổ đông. Mặt khác, thông báo cho các tờ báo và tạp chí lớn, buổi chiều ngày hôm nay, trong phòng hội nghị của Hoàng Đình có tiệc chiêu đãi ký giả, mời bọn họ đến đầy đủ.” Vẻ mặt của anh trở nên ác liệt. Một câu ra lệnh như vậy, Mạc Thịnh thật không dám trì hoãn, lập tức đi làm ngay.
Quý Hạo Nhiên biết, sự tình một khi đã dính tới Bạch Nhật Huyên, sự phản kích của Bạch Nhật Tiêu sẽ mãnh liệt đến dị thường. Ngay cả cổ đông đều lôi ra hết thế này, xem ra, anh bạn này rốt cuộc muốn một mất một còn với Bạch Vĩ Minh. “Tiêu, cần gì muốn mình hỗ trợ thì cứ nói.” Chỉ một mình Bạch Nhật Tiêu lãnh đạo Hoàng Đình quốc tế mà đối đầu với hai Tập đoàn buôn bán lớn ở khu vực, quả thật cũng khiến cho người lo lắng.
“Đừng đối đầu với mình là được, chuyện khác tạm thời không cần thiết.” Bạch Nhật Tiêu ý thức được khẩu khí ban nãy của mình có chút nặng nề, sửa lại ý trêu chọc với anh.
An Như Nguyệt nhìn đến tin trên báo chí xong, lập tức gọi điện thoại. Bên kia bên Mỹ vẫn còn đang ban đêm, có khả năng Bạch Vĩ Minh đương nghỉ ngơi, nhưng bà vẫn mạo hiểm làm ‘mặt rồng tức giận’, nhất quyết phải nói chuyện với ông ta.
“Anh tại sao công bố tin tức như vậy, không sợ Tiêu nhi đáp trả lợi hại hơn?!” Bà cũng tức giận đến tận trời, cho dù biết Bạch Vĩ Minh làm việc bất chấp thủ đoạn tồi tệ nào, như chuyện đã đến nước này hoàn toàn là ngoài dự kiến của bà. Bạch Nhật Tiêu phản nghịch, bọn họ rất rõ ràng. Nhưng không được sự đồng ý của con nó mà công bố lễ đính hôn với Chung Thi Âm, không thể nghi ngờ gì đây là ‘châm ngòi thổi gió’, đẩy sử tức giận của Bạch Nhật Tiêu lên đến tận cùng.”
Kết quả của việc bà chất vấn Bạch Vĩ Minh, là một câu, chuyện này không cần cô phải lo, xong liền cúp điện thoại. Bạch Vĩ Minh không phải là không biết Bạch Nhật Tiêu đương muốn phản loạn, nhưng ông ta dám ra chiêu này, thứ nhất là vì, Hoàng Đình tuy rằng đã thoát ly khỏi Bạch thị, nhưng trụ cột hợp tác với Hoàng Đình vẫn là Bạch thị. Nếu không có Bạch thị, Hoàng Đình sẽ không trụ được bao lâu. Thứ hai là vì, Chung Thi Âm quả thực là cô con dâu ông ta vừa mắt. Nhân phẩm tốt, học thức tốt, tương lai có thể giúp Bạch Nhật Tiêu quản lý tốt công ty gia tộc. Cả về công lẫn tư, Bạch Nhật Tiêu nếu có suy nghĩ thì sẽ không từ chối. Đăng báo thế này, chính là khiến cho Bạch Nhật Tiêu phải rõ ràng lợi hại bên trong trước, không để nó hành động thiếu suy nghĩ. Nếu Bạch Nhật Tiêu phản kháng, chính là liên lụy toàn bộ Hoàng Đình.
Trong lúc Bạch Nhật Tiêu đương họp cổ đông, Từ Khả Hân vẫn luôn bên cạnh Bạch Nhật Huyên, chia sẻ sự lo lắng của cô.
Từ Khả Hân nắm tay cô, nở nụ cười cổ vũ, “Đừng lo lắng gì hết, anh trai cậu nhất định có thể xử lý chuyện này hoàn hảo. Nếu cậu cứ lo lắng như vậy, không phải sẽ khiến cho anh ấy thêm gánh nặng sao?”
Bạch Nhật Huyên hiểu, gật gật đầu, “Nhưng là mình không có cách nào không lo lắng hết. Ba mình mặc kệ việc Tiêu có đồng ý hay không liền công bố tin tức này ra, Tiêu nhất định sẽ không ‘thủ hạ lưu tình’ đâu. Quan hệ giữa ảnh với ba mình cho tới bây giờ không tốt, mình thật sự rất lo lắng, mọi thứ vì chuyện này mà càng nghiêm trọng hơn.” Gương mặt cô căng thẳng. Loại lo lắng này cô không dám biểu lộ trước mặt Bạch Nhật Tiêu, chỉ có thể nói với Từ Khả Hân.
“Nhưng là ai biểu ba cậu ngăn cản hai người nha?” Từ Khả Hân cố gắng trấn an tâm trạng băn khoăn của cô bạn một chút, “Anh hai cậu phản kháng có bao nhiêu mạnh mẽ thì chứng tỏ anh ấy yêu cậu nhiều đến đâu, cậu hẳn nên vui mới đúng.”
“Cậu nói như mình đương hy vọng ba với Tiêu xảy ra một trận đấu quyết liệt vậy.” Bạch Nhật Huyên nín thở nhìn bộ dáng vui vẻ khi gặp họa của Từ Khả Hân, “Cậu không gặp phải vấn đề này đương nhiên là nói thoải mái hơn mình. Cậu không biết cảm giác yêu đương chính anh hai của mình đâu nên mới nói như vậy đó.”
“Mình còn hâm mộ cậu không kịp á. Cậu với anh trai cậu ‘lưỡng tình tương duyệt’, chuyện đối mặt phiền phức nhất là sự ngăn cản của ba cậu mà thôi. Nhưng mà mọi chuyện đều có anh hai cậu giúp đỡ hết, nhưng là mình thì thế nào!” Vừa mới bày ra bộ dáng săn sóc an ủi Bạch Nhật Huyên, ngay lập tức đổi biểu tình, sắc mặt oán giận vô cùng, “Mình phải đối mặt với oanh oanh yến yến bên người Hạo Nhiên. Người nên lo lắng hẳn là mình mới đúng á!” Một câu oán hận kia lập tức khiến Quý Hạo Nhiên bất mãn. Anh đang ngoãn ngoãn ngồi bên cạnh nghe hai bà cô kia tám chuyện nhà, không có việc gì tự nhiên đổ hết lên đầu anh chớ, mà cũng không phải lời tốt đẹp.
“Vậy cậu còn thích ảnh?” Vẻ oán phụ khoa trương của Từ Khả Hân chọc cười Bạch Nhật Huyên, cô liếc mắt đến Quý Hạo Nhiên, nhìn vẻ mặt cứng ngắt của anh, nghĩ phải chọc chọc hai người này một chút.
“Mình không phải đương hối hận sao?!” Từ Khả Hân ảo não nói, làm y như thật vậy, khiến mặt Quý Hạo Nhiên trong thoáng chốc đen thui, bất mãn xoay người cô lại.
“Em nói chuyện bằng lương tâm được không. Sau khi ở bên cạnh em anh làm gì còn oanh oanh yến yến nào hả!” Anh cuống quít biện hộ cho chính bản thân mình trước.
Từ Khả Hân không cảm kích, thân mình ‘từ biệt’, từ chối tiếp xúc với anh, “Ai biết nha! Anh chưa từng nghe qua câu ‘giang sơn khó đổi, bản tính khó dời sao’? Ai biết một ngày nào đó anh chơi đã rồi đá em. Hiện giờ mỗi ngày em đều phải lo lắng đề phòng mà sống, ngủ cũng không ngon, nếu biết vậy thì chẳng quen nhau a!” Cô nàng này vừa mở miệng ra là không buông tha người khác, triệt để khai thác cơ hội mượn đề tài người khác để nói chuyện của mình. Người chân chính nên đề phòng hẳn là Quý Hạo Nhiên mới đúng, mỗi ngày còn phải đề phòng tâm tình của bà cô này, thiệt cẩn thận không dám trêu chọc cô.
Bạch Nhật Huyên hâm mộ nhìn hình ảnh hạnh phúc hai người đấu võ mồm với nhau, trong lòng không khỏi bất bình thay Quý Hạo Nhiên. Lần này thực sự là Từ Khả Hân cố ý gây sự. Tuy rằng Quý Hạo Nhiên quả thật từng là đào hoa chết người, nhưng sau khi xác định mối quan hệ, anh không để ý đến bất cứ điều gì nữa, thực là tốt mà. Đối với Từ Khả Hân trân trọng chỉ có thêm, còn mệt thêm ý tứ oán giận của cô nàng!
Nhất thời, trong văn phòng Tổng giám đốc Hoàng Đình vang lên thanh âm liếc mắt của đôi tình nhân, thi thoảng còn có tiếng cười của Bạch Nhật Huyên lẫn vào, cho đến khi một tiếng chuông đột ngột vang lên, cắt ngang mấy trò bọn họ đương vui đùa ầm ĩ.
Bạch Nhật Huyên khó xử nhìn tin nhắn, là của Chung Thi Âm gửi đến. Chung Thi Âm tìm cô, không khó để đoán ra là vì chuyện gì. Cô cảm thấy mình nên đi gặp Chung Thi Âm một lần, mặc kệ nói như thế nào, cuối cùng cũng phải nói cho rõ ràng.
“Mình có việc đi ra ngoài một chút, rất nhanh sẽ quay về.” Bạch Nhật Huyên không muốn cho cả hai người kia biết Chung Thi Âm tìm cô. Bọn họ hỏi, cô tùy tiện tìm lấy một cái cớ qua loa, liền nhanh ra ngoài.
Chung Thi Âm hẹn cô trong một nhà hàng gần Hoàng Đình. Chung Thi Âm đã ngồi trước ở đó, đến khi nhìn thấy cô xuất hiện thì kinh ngạc không thôi. Sau đó dần dần lạnh nhạt hơn. Thậm chí, còn có ý tứ khiêu khích bên trong đó.
[]: Lưỡng tình tương duyệt – Hai bên đều yêu nhau.