Bạch Nhật Tiêu nhàn tản dựa trên cửa xe màu trắng, thi thoảng lại nhìn vào trong phòng gọi, “Huyên Huyên, được chưa em?” Ít nhất anh cũng đợi được nửa giờ, nhưng cô bé con này vẫn còn ngồi trong phòng cọ cọ cái gì đấy.
Cô thay trang phục dễ hoạt động như anh, hướng đến anh chạy chậm tới, “Có thể đi rồi.” Bạch Nhật Huyên bới mái tóc bình thường rối tung ra sau đầu, xem ra hôm nay cô nàng đã chuẩn bị rất tốt.
Anh giúp cô cài dây an toàn cẩn thận, dọc trên đường đi cứ nhìn cô như con nai con vui vẻ, bàn tay khua lên, biểu lộ tâm tình vui vẻ của mình ra mà không giấu giếm gì. Mỗi lần ngẫu nhiên nhìn lướt qua khuôn mặt tươi cười như nắng vàng của cô, sự vui vẻ hạnh phúc ấy đã làm cho chính bộ mặt của anh cứ bằng phẳng mãi được.
Khi lái xe vào nơi đỗ xe của công viên trò chơi, anh liền có một bộ dáng không kiên nhẫn, đi đường cũng chậm rì rì, trái ngược hoàn toàn với tâm tình vui mừng cùng khẩn trương của cô. Bạch Nhật Huyên chủ động nắm tay anh, ngại anh đi quá chậm. Cô không biết đây là anh cố ý, muốn cùng cô tay trong tay mới làm bộ không kiên nhẫn, chờ cô nàng này phát hiện tâm tình mình mới tiện đà kéo mình theo luôn.
Cô nhìn trò chơi cao tốc đang dần hạ xuống trên đường băng, ngẩng đầu nhìn một đám người đương có những biểu tình quái dị, “Bộ dáng mấy người đó thực ghê nha.” Nói nhỏ thể cô lên rồi cũng sẽ không gào đến chết như vậy.
“Vậy em không nên chơi cái đó chăng?” Anh chỉ là cảm thấy những người đó gào thực sự chói tai, chỉ là lao nhanh từ trên cao xuống mà thôi, có tất yếu phải thét đến bộ dạng như thế?
Cô gật đầu thật mạnh với anh, sức sống của cô không cho phép cô lùi bước.
Chiếc xe cao tốc chậm rãi đi lên, lòng của cô cũng theo đó mà chầm chậm nhảy lên, nhưng là bởi vì anh đương ngồi cạnh cô khiến cho cô có cảm giác an toàn vô cùng to lớn. Bạch Nhật Tiêu trưng ra vẻ mặt lạnh ngắt, chơi loại trò chơi ngây thơ này hiển nhiên khiến cho anh cảm thấy không được tự nhiên, nhưng mà nếu anh không ở bên cạnh cô, cô nhất định sẽ thấy sợ hãi.
Đến khi đoàn xe cao tốc thay đổi phương hướng, anh nắm lấy tay cô, xoay mặt cô sang một bên, hy vọng có thể để cho màn tai của mình hạn chế bị kích thích nhất. Cô cũng không có thét lên chói tay, chỉ là run run mà dựa vào trên người anh, siết lấy cánh tay anh, cũng không nghĩ là mình đang siết đến đứt tay anh luôn mà thôi.
Đến khi xe bắt đầu chậm lại, lạch cạch một tiếng đai an toàn mới buông lỏng ra. Nhưng ngoại trừ cô, ai nấy đều xuống xe.
“Chân em mềm nhũn…” Cô tội nghiệp kéo áo anh, xấu hổ nói.
Bạch Nhật Tiêu bị vẻ ngô ngố của cô chọc cười, cười cô rõ ràng lúc nãy còn làm bộ dũng cảm ‘thấy chết không sợ’. Cánh tay luồn qua thắt lưng, ôm thẳng cô ra ngoài.
Bạch Nhật Huyên xấu hổ chôn mặt vào cổ anh, được một người đàn ông đẹp trai đến như vậy, nhất định sẽ khiến người ta chú ý đó. Cô không thể để cơn xấu hổ của chính mình bại lộ dưới ánh bình minh này được nha.
“Mấy năm nay em đều ăn vỏ cây sao? Làm gì mà nhẹ đến như vậy?” Anh đặt cô xuống ghế đá trên đường, âm trầm nói. Ôm cô từ ‘tận chân trời’, lại đi một quãng đường như thế, nhưng một chút anh cũng không cảm nhận được sức nặng của cô, cứ ‘khinh phiêu phiêu’ (nhẹ bay qua). Bạch Nhật Tiêu thật sự lo lắng, nếu có một trận gió cấp ba nào đó có thể thổi bay cô ra khỏi người mình!
Cô ngượng ngùng nhìn anh, lúc này anh đã ngồi xuống giúp mình vuốt vuốt cái đùi nhỏ. Hai má bắt đầu ửng hồng, co giật đáp, “Trong nhà đâu phải không có cơm ăn, sao mà em còn muốn ăn vỏ cây!!”
Anh ngẩng đầu, “Có cái gì mà xấu hổ hả, nơi anh chạm qua còn thiếu sao?” Bạch Nhật Tiêu không hề cảm thấy xấu hổ, cười nói, vừa lòng nhìn hai đám mây đo đỏ trên má cô.
Bạch Nhật Huyên kích động né khỏi con người dịu dàng khiến người ta phải mê muội kia. Ánh mắt nóng rực của anh khiến lòng cô rối loạn, thật giống như bọn họ đang vụng trộm yêu đương, không thể bình thường ở ngoài được. Nhưng cô vẫn không đứng vững, lại đổ vào vòng ôm của anh, được anh bế, nhét vào lòng mình. Lui vào trong lồng ngực Bạch Nhật Tiêu, cô có thể nghe được tiếng tim đập cuồng nhiệt giống mình của anh, còn mang theo sự vui vẻ cùng kích thích nho nhỏ.
Cô luống cuống tay chân đẩy anh ra, xoay người sang chỗ khác tránh cho anh nhìn thấy hai má đỏ đỏ hồng của mình, “Thời tiết hôm nay nóng quá nha…” Cô tòm đại một lý do vô cùng không thích hợp. Hôm nay, rõ ràng trời đương đầy mây…Anh đứng phía sau thân thể của cô, nhìn sườn mặt cô, ngọt ngào dâng lên, ngăn cản không được niềm vui đột ngột này, nụ cười tràn đến cả ánh mắt.
Cô ở bên người anh chơi đùa khiến anh muốn điên rồi. Mỗi một động tác nhăn mày hay cười của cô đều tác động vào linh hồn Bạch Nhật Tiêu, làm cho kiềm lòng không được mà phải nhếch môi đi theo cô, anh chỉ cần nhìn thấy nơi cô đang ở là được rồi. Có vài lần ngẫu nhiên cô sẽ kéo cánh tay anh, loạng choạng yêu cầu anh mang cô đi chơi mấy trò là lạ mới ra nào đó. Tình yêu của hai người không có khả năng phải cho đều nhau, mà so sánh với tình yêu của cô, tình yêu của anh, không chỉ nhiều hơn một chút. Nhưng là Bạch Nhật Tiêu anh không cần, anh chỉ là thích nâng niu trong lòng bàn tay, yêu thương, che chở, cưng chiều.
Đúng lúc đang vui, Bạch Nhật Tiêu kéo lấy cánh tay cô, “Nơi đó không thể đi!” Anh nghiêm mặt buông ra lệnh cấm. Suối phun nước bắn ra khắp nơi, phía trước người khác đang cười vui vẻ trong tia nước, anh biết, nếu không kéo cô nhỏ Bạch Nhật Huyên này lại, cô lập tức gia nhập vào đám người kia.
“Tiêu ~~” Giọng nói ngọt ngào kia khiến cho người ta chống đỡ không được. Cô thực sự rất muốn đi nha.
“Lập tức về nhà, hoặc là, chơi cái khác!” Anh phải tung ra định lực kiên cường nhất, không thể bị vẻ kiều mỵ cầu xin này của cô mê hoặc tâm trí. Bây giờ nếu thuận theo cô, với thể chất của cô nhóc này, ngày mai chắc chắn sẽ sinh bệnh, anh cũng khong muốn đau lòng chết luôn.
Cô dỗi bỏ tay anh ra. Ma quỷ! Không để ý tới anh nữa, nghênh ngang bỏ anh lại một mình, tự mình rời đi.
Bạch Nhật Tiêu đuổi kịp cô, mạnh mẽ nắm tay cô lại. Để cô cáu kỉnh thế nào, anh cũng không buông ra. Dần dần, cô thôi giãy, bắt đầu ầm ĩ. Hành vi của bọn họ trong mắt những người khác giống như liếc mắt đưa tình. Cô nữ sinh nghịch ngợm đùa giỡn với bạn trai. Còn bạn nam kia bao dung cho cơn tùy hứng của cô gái đó, chỉ cần cô vui vẻ là tốt rồi.
Bọn họ đang chơi ầm ĩ cả lên thì điện thoại của Mạc Thịnh gọi tới, cắt ngang. Có một bản hợp đồng cho vay cần Bạch Nhật Tiêu tự mình ký tên mới có thể tiến hành, anh không thể không lập tức chạy về công ty.
“Anh đi thì đi đi, em tự mình về nhà được mà.” Cô không muốn nhìn anh phải khó xứ.
Mà Bạch Nhật Tiêu anh kỳ thật một chút cũng không cảm thấy khó xử. Thả cô về nhà là không có khả năng, nhưng là công ty anh nhất định phải đi. Còn cô nhóc này, bây giờ lại tựa như một người bạn gái đầy thấu hiểu, khiến cho anh phải tham lam mà hưởng thụ giờ khắc ngọt ngào này.
“Em theo anh tới công ty.” Anh kéo tay cô bước đi, cũng bất kể cô có đồng ý hay không. Bạch Nhật Tiêu có khi nào cần phải để ý đến mong muốn của cô, hết thảy để anh quyết định là tốt rồi.
Cô đi phía sau anh, nhìn bóng dáng của anh mà làm một động tác oán giận nhỏ, “Cứ làm theo ý mình hoài à!” Cô thấp giọng lẩm bẩm.
Anh đi ở phía trước, mỉm cười ngọt ngào.
Nhân viên trong cô ty đều thực kinh ngạc. Tổng Giám đốc cao cao tại thượng thế nhưng lại cười mỉm mỉm ôm em gái của mình đi làm? Mà hai người này lại mặc đồ tình nhân nha, có phải hay không có ý gì khác? Đối với chuyện Tổng Giám đốc yêu thương em gái, mọi người ở đây đều được nghe thấy, nhưng là bọn họ trong lúc đó cũng hơi mờ mịt, sự mờ ám này giống như người yêu chứ không phải là tình thân.
Bạch Nhật Huyên bị những ánh mắt quỷ dị chiếu tới, xấu hổ muốn đẩy cánh tay anh ra, nhưng anh tựa như một con bạch tuộc tám chân, cuốn lấy được rồi sẽ không tính buông ra.
Bạch Nhật Tiêu sắp xếp cho cô ngồi trên sô pha đối diện bàn làm việc, “Chờ anh một chút, xong lập tức.” Anh vô cùng khiêu khích nâng cái cằm nhỏ của cô lên, cười mê hoặc khiến cho tâm cô bắt đầu rung động.