Edit: Ys
Lúc mặt trời mọc, Khương Ngải bắt gặp Hạ Tư Mộ trên đường cái Ngọc Chu thành. Nàng một mình bước đi trên phố, bước chân chậm rãi như đang giải sầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Khương Ngải đi đến bên cạnh nàng, chỉ vào khoé miệng Hạ Tư Mộ hỏi: “Vương Thượng, miệng ngươi dính cách gì vậy?”
Hạ Tư Mộ sờ miệng mình, nói: “Nước thuốc.”
Khương Ngải ngạc nhiên, quỷ đâu có cần uống thuốc? Nàng ta lập tức nhớ tới tiểu bằng hữu ở nhân gian, lại thấy sắc mặt Hạ Tư Mộ nên đành nuốt câu hỏi vào bụng.
Hai người sóng vai đi trên đường phố Ngọc Chu thành. Hiện giờ Quỷ giới hỗn loạn, các vị điện chủ đều trở về lãnh địa của mình thống lĩnh quỷ quân, phản loạn nổi lên, những ác quỷ bảo vệ xung quanh Vương Thượng đều được Hạ Tư Mộ điều đi xuất chinh thảo phạt, trong Ngọc Chu thành không còn lại bao nhiêu quỷ.
“Gần đây Bạch Tán Hành biểu hiện rất khá.” Hạ Tư Mộ tán gẫu.
“Lão chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống Yến Kha thôi, đương nhiên là sẽ sung sức nhất trên chiến trường. Yến Kha không dùng được đèn Quỷ Vương, chỉ dựa vào pháp lực của hắn ta thì không thể đánh bại ngươi đâu.” Khương Ngải nói, sau lại hiếu kỳ hỏi: “Nhưng vì sao Yến Kha lại không dùng được đèn Quỷ Vương vậy? Pháp lực của hắn ta cũng không yếu, hẳn là có thể khống chế đèn Quỷ Vương mới đúng chứ.”
Hạ Tư Mộ cười khẽ, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Chỉ cần ta còn ở đây, hắn ta đừng hòng dùng được đèn Quỷ Vương.”
Hai người đi đến một góc đường vắng, trông thấy ven đường có một khóm thu hải đường đang vào độ nở rộ, trải dài xuống tận cuối phố. Hạ Tư Mộ dừng chân, nàng ngồi xổm xuống nhìn đám hoá trải rộng này, tấm bản đồ phong cảnh Ngọc Chu thành do Đoạn Tư vẽ hiện lên trong đầu nàng.
Thu hải đường, cỏ tương tư. Cụm hoa này có màu hồng nhạt, giống như ánh hoàng hôn vào chiều thu trải dài phía cuối chân trời sau khi mặt trời lặn, mùi rất nhạt, hương thơm hơi lạnh, giống như sương sớm hoà lẫn với hương cao.
Khương Ngải nhìn thấy cụm thu hải đường này, như nhớ tới gì đó, nói: “Gỗ và thuốc màu trước kia ngươi yêu cầu đã có rồi, đang để ở sau núi đấy. Chu sa, chì đỏ, than đen, phẩm lục, thư hoàng(*), rốt cuộc ngươi định xây cung điện gì vậy? Xa hoa như vậy à? Ngươi cũng có nhận biết được đâu.”
Hạ Tư Mộ im lặng, nàng giơ tay vuốt ve bông hoa hải đường, đột nhiên hỏi Khương Ngải: “Dì Khương Ngải, ngươi còn nhớ cảm giác đau là thế nào không?”
Khương Ngải giật mình, nàng ta ngẫm nghĩ một lúc rồi bất lực nói: “Quên rồi, chỉ nhớ đó là cảm giác không tốt.”
“Thật là kỳ lạ, rõ ràng ta không cảm nhận được.” Hạ Tư Mộ nhỏ giọng nói.
Nhưng sao nàng lại thấy đau, từ khi gặp Đoạn Tư, cho đến tận bây giờ.
Khương Ngải, Bạch Tán Hành, Hoà Gia Phong Di thậm chí là cả cha mẹ thân nhân từ xa xưa, ai cũng nói sức mạnh của nàng rất lớn, nàng sẽ là Quỷ Vương mạnh nhất.
Thật sự là thế sao?
Nàng chưa từng khẩn trương như vậy, muốn có được sức mạnh để bảo vệ hắn, giải thoát hắn khỏi già nua, bệnh tật, thống khổ và cái chết.
Nhưng nàng lại bất lực, nàng không thể chống lại sinh lão bệnh tử của con người.
Nàng hận sự bất lực của mình.
Lần này Đoạn Tư dẫn về một vạn quân từ tiền tuyến, đóng ở vùng ngoại ô Nam Đô, nói hoa mỹ là chiến thắng trở về bái kiến tân hoàng, nhưng nếu tân hoàng không cho hắn quay lại tiền tuyến thì tác dụng của những binh lính đó sẽ khác.
Sau khi cơn sốt lui đi, Đoạn Tư nghỉ ngơi mấy ngày rồi cưỡi ngựa ra khỏi thành mặc cho đại phu và muội muội khuyên bảo, chuẩn bị ra quân doanh ngoài thành xem xét. Trên đường phố Nam Đô hắn chỉ đi từ từ, nhưng vừa ra khỏi thành đã phóng ngựa nhanh như bay, gió Bắc thổi tung quần áo và dây cột tóc của hắn. Vào đông, cây cối tiêu điều, bụi đất tung bay, cảnh vật nhanh chóng lướt qua hắn.
Khi còn cách quân doanh một đoạn, ngựa đột nhiên hí vang lên rồi dừng lại, thậm chí còn lùi hai bước. Đoạn Tư vuốt ve bờm ngựa, qua lớp bụi mù, hắn nhìn đám người mặc giáp cầm vũ khí đột nhiên xuất hiện từ mặt đất trống trải. Những kẻ trông như binh lính này cứ như đột nhiên chui lên từ mặt đất vậy.
Dựa vào dáng vẻ của những binh lính này, bọn họ không phải lính của hắn, cũng không phải cấm quân trong thành, cộng thêm cách xuất hiện không thể tưởng tượng nổi và hơi thở âm trầm, những tên lính sắc mặt nhợt nhạt hai mắt đen nhánh này không phải là người.
Đoạn Tư kéo dây cương, thầm nghĩ xem ra chiến trận ở bên Tư Mộ vẫn chưa đánh xong.
“Đoạn đại nhân cẩn thận!” Một tiếng hét lớn không biết từ đâu truyền đến, ba tu sĩ mặc đạo bào đột nhiên xuất hiện trước ngựa của Đoạn Tư.
Đoạn Tư bất ngờ nhìn ba người trẻ tuổi mặc áo bào trắng. Bọn họ lẩm bẩm trong miệng rồi ném một pháp khí hình chiếc dù lên trên đầu hắn, quanh thân Đoạn Tư nhanh chóng nổi lên một pháp trận. Đám quỷ kia xông lên như mây đen, các tu sĩ cũng vung kiếm lao lên, khí thế tia chớp xé toạc mây đen, tro bụi đầy trời.
Đoạn Tư nhảy xuống ngựa, nhìn pháp trận toả ra ánh sáng vàng dưới chân, rồi lại nhìn pháp khí trên đầu mình, nhất thời thấy cảm giác được người khác bảo vệ cũng khá đặc biệt.
“Ba vị thiếu hiệp, cảm phiền cho hỏi một câu, mọi người là người phương nào?” Hắn cao giọng hỏi.
“Chúng ta là đệ tử Tinh Khanh cung, nhận mệnh của sư huynh Phong Di đến bảo vệ các hạ.” Một tu sĩ vừa bận rộn giết quỷ vừa trả lời.
Không ngoài dự liệu. Đoạn Tư nhìn bọn họ đánh tới đánh lui, đây là lĩnh vực hoàn toàn xa lạ với hắn, bởi thế hắn bèn ôm kiếm dựa vào ngựa, ngoan ngoãn đứng trong trận pháp. Bất cứ con quỷ nào muốn tiếp cận hắn đều bị ngăn ngoài trận pháp, chỉ có thể điên cuồng giương nanh múa vuốt bên ngoài ánh sáng vàng.
Một tu sĩ áo trắng cao gầy trong ba người bay tới, một kiếm chém chết con quỷ ngoài trận pháp, đang định xoay người đi gia nhập trận hỗn chiến thì đột ngột dừng lại.
Tu sĩ kia thong thả quay đầu nhìn về phía Đoạn Tư, dùng tư thế cứng ngắc thu hồi pháp khí loại bỏ pháp trận. Đoạn Tư nhìn chăm chăm.
“Ngươi đang làm gì vậy! Mộc Hề!” Đồng bạn của hắn ta hô.
Lời còn chưa dứt, kiếm Phá Vọng của Đoạn Tư đã ra khỏi vỏ, kề lên cổ tu sĩ này. Đoạn Tư nheo mắt lại, mỉm cười dịu dàng: “Ra khỏi thân thể hắn đi, Yến Kha.” Tu sĩ im lặng một lát, nói: “Mắt của ngươi độc thật đấy.”
Dứt lời, hắn ta cụp mắt nhìn kiếm trên cổ, rồi lại giương mắt nói: “Ngươi muốn giết tu sĩ đã cứu ngươi à?”
Ánh mắt Đoạn Tư loé lên.
Tu sĩ bị quỷ nhập này nghênh ngang cầm kiếm quay lại đánh về phía hai người kia, hai tu sĩ vừa ngạc nhiên vừa phẫn nộ, cố hết sức chống lại vòng vây của những ác quỷ kia.
Binh lính quỷ nhân cơ hội đến gần Đoạn Tư đều bị kiếm Phá Vọng trong tay hắn chém nát nhừ, hắn vẫn dư sức đối phố với mấy tên quỷ cấp độ này. Vừa rồi hắn có gọi Hạ Tư Mộ, nhưng bây giờ nàng vẫn không có dấu hiệu xuất hiện, có lẽ đã giao hắn cho Hoà Gia Phong Di từ lâu rồi. Trông thấy đám mây quỷ khí dày đặc sắp nhấn chìm hai tu sĩ kia, Đoạn Tư suy ngẫm, nghĩ rằng dù sao bọn họ cũng không đánh lại Yến Kha, vậy nên hắn đặt kiếm Phá Vọng lên cổ mình.
“Yến Kha, làm một cuộc giao dịch đi.” Hắn cất cao giọng nói.
Tu sĩ bị nhập vào người quay đầu lại, đôi mắt đen nhánh nhìn về phía Đoạn Tư.
“Ngươi tới bắt ta, chắc chắn không muốn mang một cỗ thi thể về đâu nhỉ? Ta đi theo ngươi là được, ngươi thả ba vị thiếu hiệp, và cả… Con ngựa này của ta đi.” Đoạn Tư cười chỉ vào Lương Câu bên cạnh mình.
Tu sĩ kia nhìn Đoạn Tư, phẩy tay một cái đám quỷ đang tấn công lập tức dừng động tác. Ác quỷ áo lam cao lớn đĩnh đạc thoát ra khỏi thân thể tu sĩ, bước qua những con quỷ chết đi biến thành tro tàn trên mặt đất đến trước mặt Đoạn Tư, lạnh lùng nói: “Đoạn Thuấn Tức, để ta xem ngươi còn có thể cười được bao lâu.”
Đoạn Tư tra kiếm vào vỏ, ý cười đầy mặt nhạt dần khi nhìn thấy vòng ngọc đèn Quỷ Vương bên hông Yến Kha.
Yến Kha nói sẽ khiến Đoạn Tư không cười nổi, quả thực là không nuốt lời.
Đoạn Tư bị bịt mắt không biết bị đưa đến đâu, sau đó được chào hỏi bằng một trận nghiêm hình tra tấn, khoé môi bị đánh nứt ra, lúc cười lên rất đau. Hắn bị trói trên giá, cảm thấy có lẽ toàn thân không còn mấy chỗ lành lặn nữa. Lần bị thương thảm thế này gần đây nhất có lẽ là lần quyết đấu với Thập Ngũ. Vừa mới hộc máu phát sốt lại bị thế này, không biết cơ thể hắn còn chịu đựng nổi nữa không đây.
Nhưng mà mất đi cảm giác đau đớn có lẽ là chuyện tốt, nếu không hắn đã đau đến ngất đi rồi. Giờ phút này mặc kệ những tên quỷ tra tấn Đoạn Tư có chửi bậy thế nào, hắn chỉ nghiêng đầu… Giả chết.
Tiếng quỷ xung quanh đột nhiên im bặt, có tiếng bước chân đến gần.
Đoạn Tư nghĩ có lẽ Yến Kha tới.
“Hắn bị sao vậy?”
“Khởi bẩm Vương Thượng, bị đánh ngất rồi.” Ác quỷ hành hình nịnh nọt nói.
Vương Thượng? Yến Kha tự tôn mình làm vua sao, vì sao đèn Quỷ Vương lại ở trong tay hắn ta? Tư Mộ sao rồi?
Mấy vấn đề liên tiếp nảy ra trong lòng Đoạn Tư. Yến Kha lạnh lùng cười nói: “Tư Mộ, ngươi bảo vệ hắn kỹ quá, ta phải tốn công sức lắm mới bắt được đấy.”
Tim Đoạn Tư lập tức nảy lên, thời gian như ngừng lại trong phút chốc, tiếng Hạ Tư Mộ vang lên trong không gian im ắng, như được truyền ra từ món pháp khí nào đó, xa xôi mà mơ hồ.
“Ồ? Ngươi cũng biết mình sắp xong đời, nên bắt đầu làm mấy chuyện này rồi à.” Cách biệt một năm, giọng Hạ Tư Mộ vẫn thản nhiên, vô cùng bình tĩnh.
“Lần trước ngươi chấp nhận dùng đèn Quỷ Vương đổi lấy một mạng của hắn, lần này ngươi muốn dùng gì để đổi đây?” Yến Kha trầm giọng nói.
Dùng đèn Quỷ Vương đổi lấy một mạng của hắn.
Đoạn Tư ngây người.
Tất cả những gì xảy ra vào cái ngày chia tay một năm trước vụt qua đầu hắn, từ ánh mắt Hạ Tư Mộ đến lời khuyên giải an ủi của Trầm Anh, rồi dừng lại ở câu nói… Là Tiểu tiểu thư tỷ đem thuốc giải về.
Ngày nàng rời đi ấy, hình như trên người không có đèn Quỷ Vương.
Cho nên Hạ Tư Mộ đã dùng đèn Quỷ Vương để đổi lấy thuốc giải cho hắn. Vào thời khắc mấu chốt như vậy Hạ Tư Mộ mất đi đèn Quỷ Vương, nên cuộc chiến nói là nửa năm sẽ kết thúc mới kéo dài cho đến hôm nay.
Lòng Đoạn Tư chùng xuống, rơi vào đáy hồ nửa nóng nửa lạnh, hắm chậm rãi nắm chặt tay.
Hạ Tư Mộ bên kia cười rộ lên, nàng nói: “Ha ha ha, đổi cái gì? Ta đổi cho ngươi đèn Quỷ Vương thế nào ngươi còn không rõ sao? Ta đã cạn tình cạn nghĩa với hắn rồi, bây giờ hắn và ta không còn quan hệ gì nữa, ngươi muốn giết thì giết đi.”
“Hạ Tư Mộ!” Giọng Yến Kha chợt cao lên, dường như hắn ta hất đổ cái gì đó, vang lên tiếng leng keng lớn. Hắn ta cả giận: “Ngươi đã động tay động chân gì lên đèn Quỷ Vương? Vì sao? Vì sao ta không dùng được đèn Quỷ Vương?”
Cả căn phòng nhất thời yên tĩnh, sau đó lại có tiếng cười vang lên.
“Ha ha ha ha ha… Đáng thương cho ngươi Yến Kha, mất ba trăm năm tìm mệnh môn của ta mà không thấy, có được đèn Quỷ Vương lại không dùng được. Đánh không lại ta, giết không được ta, lại yêu ta, sao lại có kẻ ngu xuẩn như ngươi cơ chứ?”
Dừng một chút, Hạ Tư Mộ bình thản nói: “Ta đây không ngại nói cho ngươi biết, ba trăm năm trước ta đã tách một mảnh hồn phách của mình dung hợp với đèn Quỷ Vương. Đèn Quỷ Vương mà ngươi tha thiết ước ao chính là mệnh môn của ta.”
Những lời này như một mũi tên đâm xuyên qua trái tim, Yến Kha cứng đờ người.
Giọng Hạ Tư Mộ lượn lờ trong hư không, nhưng thương hại lại như đang khiêu khích, nàng nói: “Muốn giết ta, phá huỷ đèn Quỷ Vương là được, nhưng ngươi bỏ được sao?”
Không có bảo vật tối cao như đèn Quỷ Vương, làm sao Yến Kha địch nổi liên minh Khương Ngải và Bạch Tán Hành? Sao có thể danh chính ngôn thuận trở thành Quỷ Vương? Quỷ là vọng, quỷ tranh quyền đoạt vị đều vướng phải căn bệnh tham lam nguy kịch, có ai mà phá huỷ được đèn Quỷ Vương hao tâm tổn trí biết bao lâu mới có được chứ?
Nhưng chỉ cần Hạ Tư Mộ chưa tàn thành tro bụi, mảnh hồn phách đó của nàng còn ở trong đèn Quỷ Vương, không có sự cho phép của nàng thì không ai có thể sử dụng được đèn Quỷ Vương.
Cách duy nhất có được đèn Quỷ Vương chính là phá huỷ đèn Quỷ Vương.
Đây là kết cục bế tắc mà nàng đã thiết kế cho mọi con quỷ muốn tranh đoạt vương vị kể từ khi nàng bước vào Quỷ vực.
_________
Chu sa, chì đỏ, than đen, phẩm lục, thư hoàng: Đây đều là những chất có màu, đại khái là màu thui nhớ.