Edit: Ys
Lúc Đoạn Tư mở mắt ra, ánh nắng ban mai chiếu vào mắt khiến hắn hơi đau mắt. Nhưng chẳng mấy chốc cơn đau ấy đã bị đau đớn toàn thân, đặt biệt là trên ngực quét sạch, chỉ còn lại cảm giác vô cùng nhẹ, gần như có thể bỏ qua. Mấy năm nay ngũ cảm đã dần mất đi, cảm giác đau đớn đối với hắn đã không còn mãnh liệt như trước nữa. Vết thương trước kia phải cắn răng mới chịu đựng được, bây giờ lại thấy cũng chẳng hề gì.
Một vài ký ức chậm rãi hiện về trong đầu hắn, hắn nhớ lại tiếng vó ngựa hỗn loạn trong đêm tối, mũi tên bay tới, kẻ địch ở bên sườn núi, bị bao vây rồi đột phá vòng vây. Ký ức cuối cùng dừng lại ở hình ảnh mũi tên bắn thẳng đến, hắn giơ tay sờ vào băng gạc trên ngực mình, đại khái đoán được vết thương ở chỗ này.
Đúng là hung hiểm, hình như đám người này nhằm vào hắn.
Hắn quay đầu định gọi Trầm Anh thì thấy nữ tử ngồi trong phòng. Nắng sớm xuyên qua cửa giấy chiếu vào mặt đất giữa hai người, nàng mặc chiếc váy đỏ thẫm ngồi trong góc tối, nhìn hắn qua lớp bụi lượn lờ, khí chất trên người nàng dường như khác với mọi ngày.
Đoạn Tư thầm nghĩ không ổn, không phải Tư Mộ nói trong khoảng thời gian này sẽ không tới tìm hắn sao?
Thấy hắn tỉnh lại, Hạ Tư Mộ vẫn không nói gì.
Đoạn Tư hơi chột dạ gọi: “Tư Mộ?”
Nàng ở góc tối không nhìn rõ nét mặt, im lặng một lúc lâu mới mở miệng: “Ngươi bị vây khốn ba ngày.”
“A, đó là…”
“Suốt ba ngày. Vì sao ngươi không xin ta giúp đỡ?”
Giọng Hạ Tư Mộ cực kỳ bình tĩnh, Đoạn Tư không đoán được cảm xúc của nàng, chỉ cảm thấy có lẽ nàng đang giận. Hắn bèn cố sức nặn ra một nụ cười, nói: “Thắng bại là chuyện thường tình nhà binh, đây cũng chẳng phải lần đầu ta bị vây hãm, nếu lần nào cũng gọi nàng đến chỉ e nàng sẽ không chịu được bao lâu.”
Hạ Tư Mộ không đáp lại, trong lúc nhất thời, căn phòng trở nên yên tĩnh, ngay cả tiếng côn trùng kêu ngoài cửa sổ cũng có vẻ ồn ào.
Đoạn Tư bắt đầu bất an, hắn tiếp tục nói: “Hơn nữa, nếu nàng muốn cứu thì cũng chỉ cứu một mình ta, cùng lắm là dẫn theo Trầm Anh. Ta là thống soái một quân, không thể nào bỏ binh mà đi được đúng không?”
Hắn nói rồi dùng cánh tay chống cơ thể, cố hết sức muốn ngồi dậy. Trong khoảnh khắc này, Hạ Tư Mộ đột nhiên di chuyển. Nàng đứng lên lắc mình xuất hiện bên cạnh Đoạn Tư, váy đỏ tung bay trong nắng sớm, nàng ngồi lên hông Đoạn Tư, đè vai ấn hắn trở lại giường.
Đoạn Tư giật mình, ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Tư Mộ. Lúc này mới phát hiện hai mắt nàng đen nhánh, trên người tràn ngập quỷ khí. Bình thường nàng vẫn luôn chú ý thu hồi quỷ khí khi xuất hiện bên hắn, hôm nay lại hoàn toàn khác.
“Ta… Nói gì sai sao?” Đoạn Tư cảm thấy hình như có gì đó không đúng.
Hạ Tư Mộ chậm rãi cúi người, mái tóc dài lạnh lẽo vương lên sườn mặt hắn, màu đen trong mắt lui đi, trở thành hai lòng đen trắng rõ ràng như bình thường. Nàng khẽ cười, nói: “Ngươi không nói sai gì cả. Cẩn thận ngẫm lại thì, ngươi chưa bao giờ gọi ta vào lúc thật sự cần cả.”
Trong lúc Đoạn Tư chưa hiểu gì, nàng đột nhiên cúi đầu hôn môi hắn. Nụ hôn này không có dịu dàng, nàng hôn rất mãnh liệt, cạy mở môi hắn cuốn lấy lưỡi hắn dây dưa. Hắn bị ép ngẩng đầu lên, hô hấp loạn đến nỗi không thở nổi, nước bọt không kịp nuốt chảy xuống cổ. Hắn vừa giơ tay lên đã bị Hạ Tư Mộ ấn xuống ngay lập tức, cơ thể nàng ép sát hơn, sức lực lớn hơn nữa, phảng phất như nóng lòng tìm kiếm thứ gì trên người hắn, lại tựa như muốn câu hồn đoạt mạng hắn.
“Đau… Đau…” Đoạn Tư nhân quãng hở hàm hồ thốt lên, bấy giờ Hạ Tư Mộ mới thả lỏng, nàng cúi đầu trông thấy băng gạc quấn trên ngực hắn đã thấm máu.
“Khụ khụ… Mặc dù ta rất nhớ… Nhưng mà bây giờ ta đang bị trọng thương mà…” Đoạn Tư vừa ho vừa cười nói.
Lúc hắn kho khan, lồng ngực hơi rung lên cứ như trái tim bên trong cũng run rẩy theo. Hạ Tư Mộ cúi đầu nhìn vết máu trên băng gạc, cảm xúc thâm trầm ẩn sâu trong ánh mắt, sau một lát mới thấp giọng nói: “Người sống thật yếu ớt.”
Yếu ớt không chống nổi phong ba, ngắn ngủi không thể dài lâu.
Không thể lưu luyến, rồi sẽ có ngày phải ly biệt.
Hạ Tư Mộ quay sang nhìn Đoạn Tư, nói: “Lúc hôn ngươi vừa nãy, ta không cảm nhận được gì cả.”
Nàng gần như dán vào hắn, ánh mắt nàng ở rất gần. Đôi mắt phượng xinh đẹp, dưới mắt có một nốt ruồi nhỏ, nhưng trong mắt lại không có chút cảm xúc nào, hệt như mặt biển kết băng. Đoạn Tư giật mình, nỗi bất an trong lòng hắn ngày càng lớn dần, vì vậy hắn vươn tay muốn ôm nàng.
“Nàng muốn cảm giác gì, bây giờ ta có thể đổi cho nàng.” Hắn vẫn cười nhẹ nhàng như thế, cứ như người vừa sống sót sau đại nạn là ai khác chứ chẳng phải hắn.
Hạ Tư Mộ im lặng nhìn hắn. Vào lúc hắn sắp ôm được nàng, nàng bắt lấy cánh tay hắn, chậm rãi ấn xuống. Nàng lắc đầu, bình thản nói: “Không cần. Không phải của ta cuối cùng vẫn sẽ không phải của ta.”
Không cần.
Đoạn Tư giật mình.
Nàng xoay người xuống giường, đứng ở mép giường, trong ánh nắng sớm sáng ngời, nàng nhìn hắn từ trên cao. Những hạt bụi bay lượn dưới ánh nắng, lông mi và tóc nàng đều nhuốm sắc vàng, chỉ là trong ánh sáng ấy không có bóng dáng nàng. Nàng nhìn vào mắt Đoạn Tư, mặt không hề có chút cảm xúc nào, nói một câu như chỉ đang tự thuật: “Chúng ta dừng ở đây thôi, Đoạn Tư.”
Đoạn Tư sửng sốt, hắn không màng đau đớn nữa mà chống người dậy, nói: “Nàng nói gì?”
“Ta nói, chúng ta dừng ở đây thôi.” Hạ Tư Mộ lặp lại lần nữa.
Nàng không đưa ra bất kỳ lý do gì, không một lời giải thích, cứ như vậy biến mất trong ánh sáng rực rỡ.
“Hạ Tư Mộ! Hạ Tư Mộ, Tư Mộ!” Đoạn Tư hoảng loạn gọi tên nàng, muốn đứng dậy nhưng lại ngã nhoài.
Trầm Anh nghe thấy tiếng động liền đẩy cửa chạy vào, đỡ Đoạn Tư ngạc nhiên nói: “Tam ca, huynh tỉnh rồi!”
Đoạn Tư ho khan kịch liệt, hắn bám tay Trầm Anh không nói nên lời, chỉ che miệng nhíu chặt mày, sau đó nôn ra máu, một ngụm máu tươi phun xuống đất. Trầm Anh kinh ngạc vỗ lưng hắn, hoảng sợ nói: “Sao lại thế này, lần này Tiểu tiểu thư tỷ không có đổi ngũ cảm với huynh, sao huynh lại phát bệnh…”
Đoạn Tư nắm lấy cánh tay Trầm Anh, ngẩng đầu nhìn hắn ta, máu tươi bên khoé môi đỏ đến chói mắt: “Đệ kể với nàng về bệnh của ta?”
“Không có! Đệ đảm bảo không hề nói ra dù là một chữ, đệ không có nói với Tiểu tiểu thư tỷ!”
Đoạn Tư hơi thả lỏng, lồng ngực hắn kịch liệt phập phồng, cố gắng khôi phục hơi thở, sau đó đột nhiên cứng đờ người. Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía Trầm Anh, nhìn vào căn phòng sau lưng Trầm Anh, ánh mắt dần dần bị lấp đầy bởi nỗi sợ và mịt mờ.
“Ta… Không nhìn thấy…”
Sợi tơ gió, du hồn, quỷ khí, biến mất rồi.
Thế giới của quỷ mà Hạ Tư Mộ từng cho hắn thấy, nàng lấy lại cả rồi.
Đoạn Tư cụp mắt xuống, nhìn màn giường bị máu của mình nhuốm đỏ, không thể tin nổi mà bật cười, thấp giọng nói: “Không thể nào… Không phải là… Nàng nghiêm túc chứ. Vì sao?
Vì sao?
Lần đầu tiên Đoạn Tư tỉnh lại sau khi được kéo từ quỷ môn quan trở về, vì kích động mà lại ngất đi. Hắn không để ý rằng lần này hắn gặp Hạ Tư Mộ, đèn Quỷ Vương bên hông nàng đã không còn nữa.
Lần này Đoạn Tư bị nhốt, trách nhiệm chính thuộc về Sử Bưu. Đoạn Tư vốn đã đoán trước rằng có mai phục nên đã thay đổi lộ trình, đồng thời bố trí Sử Bưu suất quân tiếp ứng. Ai ngờ Sử Bưu vì thắng một trận đẹp mắt ở U châu, lại không có Đoạn Tư ở bên quản thúc, nên nhịn không được mà uống rượu chúc mừng. Uống vào rồi là không tiết chế được, trực tiếp say mèm làm trễ thời gian tiếp ứng, khiến Đoạn Tư gặp nạn.
May mà trước đó Triệu Hưng sợ xảy ra chuyện đã chuẩn bị một đội quân dự bị, nhận thấy tình hình không đúng lập tức đi tiếp ứng, mới cứu được đội kỵ binh của Đoạn Tư. Sử Bưu vô cùng tự trách, tự xin chịu phạt trăm roi, ngồi trong nhà lao đợi được xử trí.
Sau khi Đoạn Tư tỉnh lại đã kêu hắn ta tới, nói U châu bên này vẫn đang chiến đấu từng ngày, ngoài hắn và Trầm Anh thì Sử Bưu là người nắm rõ Vũ Trận Xa nhất, bây giờ lại vội vàng nhận phạt có phải hạn hẹp tầm nhìn quá không, hãy mau ra tiền tuyến đi. Chuyện này đợi khi chiến sự kết thúc rồi tính sau.
Sử Bưu đỏ mắt thề thốt, sau này tuyệt đối không bao giờ đụng vào rượu nữa, hắn ta uống rượu một lần thì sẽ chặt một ngón tay.
Sau khi tống cổ Sử Bưu ra tiền tuyến, Đoạn Tư tạm thời ở lại Tề châu, đọc chiến báo từ các phương gửi về rồi ở hậu phương bài binh bố trận. Lần này Triệu Hưng đã giúp Đoạn Tư một chuyện lớn, cũng là khiến Đoạn Tư phải rửa mắt nhìn. Hắn nhận ra Triệu Hưng rất có tài cầm quân, đụng chuyện cũng bình tĩnh trầm ổn, lòng biết đâu là đại nghĩa.
Hoàng Thượng không cho hắn ta về Nam Đô nhận phong thưởng ngược lại lại giúp ích cho Đoạn Tư.
Trầm Anh thấy từ sau khi Đoạn Tư tỉnh lại không hề nhắc đến Hạ Tư Mộ trước mặt hắn ta, chỉ hỏi trong mấy ngày mình hôn mê đã xảy ra chuyện gì. Hắn ta kể Tiểu tiểu thư tỷ giúp tìm thuốc giải, ngoại trừ việc này thì không có gì đặc biệt cả.
Đoạn Tư nghe vậy chỉ gật đầu rồi lại vùi đầu vào quân vụ, thoạt nhìn vẫn như mọi khi, vẫn cười cười nhưng sát phạt quyết đoán. Trầm Anh cảm thấy chắc chắn giữa tam ca của hắn ta và Tiểu tiểu thư tỷ đã xảy ra chuyện gì rồi, nhưng lại không biết cụ thể là gì.
Tiền tuyến truyền đến tin tức, nói quân đội Đan Chi đột nhiên thế như mãnh hổ, kiêu dũng thiện chiến phản công, có thể lấy máu thịt chống lại Vũ Trận Xa. Ba thị trấn quan trọng từng bị đánh hạ đã bị Đan Chi giành lại hai trấn. Sử Bưu và Ngô Thịnh Lục vẫn đang suất quân ra sức chống cự.
Tin tức này vừa truyền đến buổi sáng, biểu chiều quốc sư Hoà Gia Phong Di đã tới gõ cửa căn phòng Đoạn Tư đang dưỡng thương ở Tề châu.
Hoà Gia Phong Di dẫn theo thị nữ Tử Cơ xinh đẹp trầm lặng của hắn ta tới, thong thả nhấm nháp trà ngon của Triệu Hưng, nói quân đội Đan Chi đang triệu quỷ nhập vào người để tăng nhân lực, coi thường luân thường đạo lý. Tu sĩ tiên môn bọn họ tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, họ sẽ đến tiền tuyến U châu để trừ quỷ.
“Đoạn soái không cần lo lắng, trong vòng mười ngày hoạ sẽ giải trừ. Chuyện vốn do kẻ phản bội ở Quỷ giới lòng tham không đáy, duỗi tay đến Nhân giới.”
Đoạn Tư vẫn còn thương tích trong người, hắn ho hai tiếng nói: “Các người vốn sống chết mặc bây, giờ hắn ta lại muốn nhúng tay vào chuyện của Nhân giới, thế chẳng rõ ràng là muốn khiêu khích các ngươi về phe Tư Mộ sao. Sao Yến Kha lại làm loại chuyện hại người mà chẳng lợi ta thế này?”
Hoà Gia Phong Di nheo mắt lại, cao thâm khó đoán nói: “Ai biết được.”
Đoạn Tư trầm mặc trong chốc lát, như lơ đãng hỏi: “Tư Mộ… Gần đây thế nào?”
Hoà Gia Phong Di thở dài một hơi, nói: “Nàng không cho ta nói chuyện của nàng với ngươi.”
“… Có phải nàng đang trốn ta không?”
“Ha ha, lão tổ tông cũng sẽ không tránh né ai.” Hoà Gia Phong Di nói lời này có điều ám chỉ, trong mắt đầy vẻ tiếc hận.
Đoạn Tư nhìn hắn ta, ánh mắt lập loè tựa như muốn nói gì đó, cuối cùng lại chỉ cười khẽ.
Đêm hôm đó, Trầm Anh bị Đoạn Tư sai đi trộm một vò rượu của Triệu Hưng về. Trầm Anh lo sợ bất an ôm rượu vào phòng Đoạn Tư, thấy Đoạn Tư vẻ mặt ốm yếu nhưng lại phấn chấn tinh thần chờ hắn ta, lòng không khỏi thấy kỳ lạ không sao hiểu được.
Trầm Anh nhỏ giọng nói: “Tam ca, đại phu nói bây giờ huynh chưa thể uống rượu.”
“Đại phu nói cái gì thì là cái đó à? Thế thì chẳng có gì thú vị, ta là người nghe lời vậy sao.” Đoạn Tư nói một cách đương nhiên.
“Vậy thì huynh cứ quang minh chính đại đi lấy là được, việc gì phải bảo đệ trộm!”
“Sử Bưu vừa mới bảo kiêng rượu, ta lại ở đây uống rượu, để bị truyền ra ngoài thì không tốt.”
Đoạn Tư tuỳ tiện giải thích, nói phải thử tửu lượng của Trầm Anh một chút nên uống cùng hắn ta vài ly. Vì thói quen giữ cho tri giác nhanh nhạy, bình thường rất ít khi Đoạn Tư uống rượu, lúc thực sự tránh không được cũng là lén đổi đi. Trầm Anh cũng rất ít uống rượu, ai ngờ trời sinh hắn ta lại có thể chất ngàn ly không say, uống một lúc lâu cũng không say, nhưng chẳng được bao lâu Đoạn Tư đã ngà ngà say rồi.
Đoạn Tư gục đầu xuống bàn, có vẻ hơi đau đầu nên vùi đầu vào khuỷu tay, nhỏ giọng lầm bầm. Trầm Anh lo lắng ghé lại gần, đẩy cánh tay hắn hỏi hắn bị làm sao thì nghe thấy câu mà hắn lầm bầm chính là Hạ Tư Mộ.
Ít khi nào hắn gọi cả tên lẫn họ nàng như vậy, trước kia chỉ cần hắn gọi như vậy thì Tiểu tiểu thư tỷ sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh bọn họ.
Trầm Anh nghĩ tam ca hắn ta đang lèm bèm lúc say, trước kia Tiểu tiểu thư tỷ từng bị tam ca hắn ta gọi tới trong lúc nói mớ khiến nàng nổi giận. Vì vậy hắn ta lập tức nhìn quanh bốn phía, muốn xem lần này Tiểu tiểu thư tỷ sẽ xuất hiện ở đâu.
Nhưng mà xung quanh chỉ có ánh nến leo lắt, dưới ánh đèn chỉ có bóng dáng hắn ta và Đoạn Tư. Mãi đến khi giọng Đoạn Tư dần trở nên khàn khàn, Hạ Tư Mộ vẫn chẳng xuất hiện.
Trầm Anh bất an quay đầu, nhận ra ống tay áo dưới mắt Đoạn Tư đã ướt.
“Tam ca… Huynh sao vậy?” Hắn ta lo lắng hỏi.
Đoạn Tư im lặng thật lâu, trong khoảng thời gian trầm mặc này hắn không gọi Hạ Tư Mộ nữa, cũng không nói gì khác. Sau đó hắn khẽ cười, nói với giọng điệu nhẹ nhàng thường ngày.
“Xong rồi, có lẽ ta bị vứt bỏ thật rồi.”
Giọng điệu chỉ như đang đùa, nhưng giọng nói lại run run.
Trầm Anh ngẩn người. Hắn ta ý thức được Đoạn Tư không hề say, say chỉ là một cái cớ để có thể gặp Tiểu tiểu thư tỷ thôi.
Nhưng nàng không đến.
Có phải nàng sẽ không bao giờ đến nữa không?