Edit: Ys
Hoà Gia Phong Di cầm theo một chiếc đèn đi vào Tàng Thư các của phủ quốc sư. Quốc sư đại nhân không thích đọc sách, chỉ là người hiển quý ở Nam Đô đều phải xây một cái Tàng Thư các để chứng tỏ gia cảnh thâm hậu, vì thế quốc sư đại nhân cũng bắt chước xây một toà. Tàng Thư các này không phải công trình bằng gỗ phổ biến hiện nay, mà hoàn toàn được xây từ đá và vôi trát, nhìn từ xa trông như một đàn tiếu(*). Bên trong đầy rẫy sách thượng vàng hạ cám chất lung tung, hiển nhiên là quốc sư đại nhân chưa từng đọc qua.
Đàn tiếu
Hắn ta cầm đèn lần mò giữa các hàng, không biết lấy ra một quyển sách ở nơi nào, đọc qua tên sách rồi ném tới tầng thứ ba kệ thứ tư bên trái. Tiếp đó lại sờ , lấy ra một quyển sách phóng tới tầng thứ nhất kệ thứ hai bên phải. Cứ như thế, sau khi ném bảy quyển sách thì gian phòng vang lên tiếng động rất nhỏ, bụi trên kệ sách rơi xuống, trên mặt đất xuất hiện một lối vào, cầu thang dẫn thẳng xuống phía dưới không biết đến nơi nào, mơ hồ có ánh sáng lập loè.
Vì vậy Hoà Gia Phong Di thổi tắt đèn, đi xuống dưới dọc theo bậc thang, cửa mật thất phía sau hắn ta liền từ từ khép lại. Bậc thang dẫn tới một lối rẽ, đèn đuốc đột nhiên vụt sáng, 159 cây đèn thắp sáng căn phòng ngầm dưới đất như ban ngày. Nơi này có một đàn tiếu hoàng lục. Có điều, đàn tiếu hoàng lục bình thường đều được dựng ngoài trời, thế nhưng đàn tiếu này lại được dựng dưới mặt đất.
Hạ nguyên hoàng lục, tinh tú sai độ, trời trăng mịt mù, bốn mùa không thuận, nóng lạnh thất thường, chiến tranh liên miên, dịch bệnh hoành hành, đói khổ triền miên, chết chóc khó lường, cô hồn lưu lạc, chúng quỷ phiền oan. Nếu như có thể tu dưỡng tôn sùng đúng đạo thì có thể giải trừ tai ương, nhân dân no ấm, đất đai màu mỡ, từ thiên tử đến thứ dân đều có thể làm theo.
Hoà Gia Phong Di đi vòng quanh đàn tiếu một vòng rồi ung dung thong thả xốc chiếc lồng bằng sứ trắng rỗng ruột lên. Bên trong lồng là một ngọn nến màu đỏ, bên trên là ngọn lửa màu lam đang cháy sáng.
Đây là tâm đuốc của một con quỷ nào đó.
Mu bàn tay Hoà Gia Phong Di lập tức nổi lên đốm đỏ, màu đỏ nhanh chóng lan đến cánh tay. Hắn ta lui lại phía sau một bước theo bản năng, lật qua lật lại mu bàn tay nhìn thử, lắc đầu thở dài: “Quỷ khí thật quá dơ bẩn.”
Hắn ta cau mày, giơ ngón trỏ và ngón cái ra cầm tâm đuốc lên, giơ nó ra xa như thể ghê tởm cực độ rồi chuyển nó đến một chiếc đài khác, bắt đầu mân mê.
Đoạn Tĩnh Nguyên cảm thấy hôm nay ra cửa cứ có gì đó không đúng lắm. Không biết là không đúng ở đâu, nhưng cứ luôn cảm thấy có gì đó quái lạ, hơn nữa mí mắt còn giật liên tục.
Có lẽ là vì nàng ấy đang phiền lòng. Nàng ấy tới chỗ Tú phường hay đến mà lại chẳng chọn được mẫu thêu nào hợp ý, đang chuẩn bị về thì nghe gã sai vặt nói hậu việc có một lô mẫu thêu khác. Đoạn Tĩnh Nguyên không muốn tay không trở về, bèn bảo gã sai vặt dẫn nàng ấy đi xem thử trước, nếu có cái nào hợp mắt thì thương lượng với ông chủ sau.
Gã sai vặt vui vẻ ra mặt, đon đả dẫn nàng ấy và nha hoàn tới hậu viện. Chân trước Đoạn Tĩnh Nguyên vừa bước vào thì chân sau đã bị người ta dùng khăn tay bịt kín miệng mũi. Thời điểm mùi vị gay mũi ập vào mặt, Đoạn Tĩnh Nguyên mới mơ hồ ý thức được gã sai vặt này vô cùng lạ mặt, gã ta ân cần quá mức rồi.
Cũng không biết qua bao lâu, Đoạn Tĩnh Nguyên tỉnh lại trong một căn phòng xa lạ, cảm thấy đôi mắt khô khốc, đầu đau như muốn nứt ra. Nàng ấy đang định xoa xoa huyệt thái dương thì phát hiện mình không thể động đậy được, tay chân bị trói, miệng cũng bị thứ gì đó bịt kín. Nàng ấy vừa quay đầu lại thì trông thấy nha hoàn Bích Thanh cũng bị tương tự, thế là trợn tròn mắt hoảng sợ mà mê mang nhìn quanh bốn phía, không biết đã xảy ra chuyện gì, miệng bị bịt kín phát ra âm thanh đứt quãng.
Cửa bị mở ra, Đoạn Tĩnh Nguyên ngẩng đầu nhìn thấy bản mặt quen thuộc của cái tên Vương Kỳ đã quấy rầy mình nhiều ngày, hắn ta mặc áo gấm, đắc thắng dẫn theo ba người nghênh ngang đi vào.
Đoạn Tĩnh Nguyên lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra, trợn mắt tức giận nhìn, miệng bật ra vài tiếng hàm hồ.
“Hai nữ tử yếu đuối đã dùng thuốc mê không còn sức lực thì có thể phản kháng kiểu gì nữa? Trói chặt như vậy chẳng thú vị gì, mau cởi trói cho Đoạn tiểu thư và Bích Thanh cô nương.” Vương Kỳ vẫy vẫy tay, cười đểu cáng.
Mấy tên trông như gia đinh đi tới cởi trói cho Đoạn Tĩnh Nguyên và Bích Thanh, Đoạn Tĩnh Nguyên vừa được cởi trói lập tức muốn trốn, nhưng mà tứ chi nàng ấy lại mềm nhũn vô lực, đừng nói là chạy trốn, ngay cả đứng lên cũng không thành. Bích Thanh vội bò lại ôm lấy nàng ấy.
Nàng ấy buộc mình bình tĩnh nói: “Vương Kỳ! Ngươi muốn làm gì! Ta cảnh cáo ngươi, ta chính là con gái của Đoạn phủ, ngươi mà dám làm gì ta thì cha và ca ca ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Ta biết chứ, Đoạn Tĩnh Nguyên ngươi là hòn ngọc quý trên tay Đoạn gia, muội muội của Đoạn tướng quân, mắt cao hơn đầu. Nhưng cha ta cũng là Hộ bộ thượng thư đương triều, trong nhà cha truyền con nối chức vị hầu tước, thế mà ngươi dám ghẻ lạnh ta, thậm chí còn tỏ thái độ với ta trước mặt Phương Tiên Dã? Phương Tiên Dã hắn là cái thá gì? Cái loại không cha không mẹ không quan hệ, ngươi đến ghế của hắn ta mà không đến ghế của ta?”
Vương Kỳ lạnh giọng nói, càng nói mặt càng vặn vẹo, Đoạn Tĩnh Nguyên càng nghe càng kinh sợ. Hắn ta tiến một bước là nàng ấy lại rúc về sau một bước, mãi đến khi chạm phải bức tường phía sau. Vương Kỳ có vẻ rất vui khi thưởng thức bộ dạng sợ hãi của nàng ấy, ngồi xổm xuống nói: “Ngươi cho rằng cha ngươi và ca ngươi thật sự có thể làm gì ta à? Một khi chúng ta làm chuyện phu thê thật, vì thanh danh của ngươi, tất nhiên Đoạn gia sẽ gả ngươi cho ta. Hơn nữa, vì Đoạn Thuấn Tức mà đến nay muội muội ta ở đâu vẫn không rõ, món nợ Đoạn gia thiếu Vương gia ta trả thế nào đây? Còn không biết xấu hổ mà truy cứu những việc này với ta?”
Sắc mặt Đoạn Tĩnh Nguyên tái nhợt, cắn răng nói: “Không… Ca ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Vương Kỳ cười vươn tay muốn cởi vạt áo nàng ấy, Bích Thanh đột nhiên hung hăng cào vào mặt Vương Kỳ, hô lớn: “Không được chạm vào tiểu thư nhà chúng ta!”
Vương Kỳ bị nàng ấy cào chảy máu, lui về sau vài bước cả giận: “Các ngươi bắt nó lại, đánh nó cho ta!”
Ba gã gia đinh hắn ta dẫn theo lập tức tiến lên kéo Bích Thanh, Bích Thanh liều mạng giãy giụa như điên. Tính nàng ấy cũng đanh đá chẳng kém gì tiểu thư, miệng chửi “Hạ lưu”, “súc sinh”, “không được chết tử tế” ra rả. Đoạn Tĩnh Nguyên hét lớn bảo bọn họ buông Bích Thanh ra, giãy giụa bò dậy nhưng lại ngã xuống.
Bích Thanh không trúng thuốc mê nhiều như Đoạn Tĩnh Nguyên, người vẫn còn vài phần sức lực, nhưng cũng đánh không lại sức của ba tên nam nhân. Trong lúc xô đẩy, Bích Thanh bị văng ra, gáy nàng ấy tình cờ đập phải góc tủ sắc nhọn. Bóng dáng màu hồng nhạt chợt khựng lại trong chốc lát, một tiếng nứt vỡ giòn tan vang lên, nàng ấy và bình hoa trên tủ cùng nhau ngã xuống đất. Máu từ gáy ào ạt chảy ra thành một vũng máu, nàng ấy nằm giữa vũng máu khe khẽ run, cái miệng lanh lợi cuối cùng chẳng mắng nổi câu nào nữa, đôi mắt cứ chăm chăm nhìn đại tiểu thư mà mình phụng dưỡng từ nhỏ.
Đoạn Tĩnh Nguyên sửng sốt một khắc rồi gào lên khóc, bò qua chỗ Bích Thanh mà gọi tên nàng ấy.
Mấy gã gia đinh muốn kéo Bích Thanh ra ngoài, nàng ấy liền nắm chặt lấy cánh tay Bích Thanh. Nàng ấy trông thấy Vương Kỳ mất kiên nhẫn bụm mặt đi về phía mình, vươn tay về phía mình.
Trong khoảnh khắc ấy Đoạn Tĩnh Nguyên cảm thấy tuyệt vọng tột độ. Đoạn Tĩnh Nguyên nghĩ nếu Vương Kỳ dám chạm vào nàng ấy thì nàng ấy sẽ cắn hắn ta, cào hắn ta, moi mắt hắn ta ra, có liều chết cũng phải khiến hắn ta mất nửa cái mạng, sau đó sẽ tự sát.
Vào thời khắc tay hắn ta sắp chạm tới nàng ấy, nỗi tuyệt vọng trong nàng ấy đạt tới đỉnh điểm, quyết định cá chết lưới rách với hắn ta, ngón tay hắn ta đột nhiên rơi xuống.
Tuy rằng nói như vậy có hơi quỷ dị, nhưng quả thực ngón tay kia đã rơi xuống. Ngón trỏ và ngón giữa rơi xuống đất, trên tay chỉ còn hai lỗ thủng đang trào máu, thậm chí mặt cắt còn rất gọn gàng.
Vương Kỳ ngây ra tại chỗ, đến khi một con quạ đen đột ngột đậu lên vai hắn ta, hắn ta mới ôm lấy tay mình thét lên thảm thiết. Đàn quạ như mây đen ùa vào từ ô cửa sổ, đậu dày đặc cả góc phòng, mổ ngón tay Vương Kỳ trên mặt đất.
Những con quạ đen đó chỉ chừa đúng một góc cho Đoạn Tĩnh Nguyên và Bích Thanh trong lồng ngực nàng ấy.
Bọn gia đinh của Vương Kỳ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, kéo Vương Kỳ vội vàng chạy ra khỏi cửa. Vừa quay đầu lại thì thấy một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần đứng trong phòng, dáng người nàng cao gầy, sắc mặt tái nhợt, nơi khoé mắt phượng có một nốt ruồi đen, khoác trên mình bộ khúc cư màu đỏ khoanh tay thờ ơ đứng đó, đôi mắt đen nhánh không thấy lòng trắng đâu.
Thấy bọn họ xoay người, nàng hơi nhướn mày nói: “Sao thế, chẳng phải vừa rồi chơi rất vui sao? Đã đi rồi à?”
Vương Kỳ chỉ vào nàng kinh hãi nói: “Là ngươi… Đoạn gia…”
“Ác quỷ.”
Hạ Tư Mộ vươn tay ra, ngón tay thon dài trắng bệch giơ giữa không trung búng một cái, chỉ trong một thoáng, ba gã gia đinh của Vương Kỳ đã đầu mình hai nơi, ba cái đầu lăn lông lốc trên mặt đất, bị đàn quạ đen thi nhau xâu xé.
Vương Kỳ hét to một tiếng ngã ra đất, hai đùi run rẩy, sợ tới mức đái ra quần, miệng lắp bắp xin tha mạng.
Hạ Tư Mộ ngoắc ngoắc ngón tay, cổ Vương Kỳ lập tức bị nhấc lên không trung, hắn ta liều mạng vùng vẫy nói không nên lời. Nàng không nhìn tên ấy, mà bước hai bước đến trước mặt Đoạn Tĩnh Nguyên, nghiêm túc hỏi nàng ấy: “Có muốn giết hắn ta không?”
Đoạn Tĩnh Nguyên ngơ ngẩn nhìn cô nương xa lạ mà lại thân thuộc này.
Đây là Hạ Tiểu Tiểu sao? Rõ ràng là nàng, thế nhưng… Rõ ràng cũng không phải nàng. Cô nương trước mặt trắng quá mức, huyết mạch xanh tím hiện rõ, cả người tản ra khí tức âm trầm… Đôi mắt còn đen nhánh.
Trông như Hạ Tiểu Tiểu đã chết rồi.
Nhìn ra sự sợ hãi của Đoạn Tĩnh Nguyên, Hạ Tư Mộ nhắm mắt lại, khi mở mắt lần nữa, quỷ khí đã được thu lại, đôi mắt biến thành màu trắng đen rõ ràng.
“Có muốn giết hắn ta không?” Hạ Tư Mộ lặp lại.
Đoạn Tĩnh Nguyên tỏ vẻ do dự, lắc lắc đầu.
Hạ Tư Mộ gật đầu đã hiểu: “Muốn tra tấn một người, có rất nhiều cách tốt hơn là chết.”
Nàng xua xua tay, Vương Kỳ lơ lửng giữa không trung lập tức rơi xuống, hắn ta quỳ rạp trên đất gào lên: “Tạ thần tiên tha mạng, tạ thần tiên tha mạng.”
Hạ Tư Mộ nghiêng đầu, nói: “Ta nói, ta không phải thần tiên, ta là quỷ.”
“Nhan Chương.” Hạ Tư Mộ gọi.
Bóng dáng một nữ tử xuất hiện trong làn khói xanh, cả người quấn vải đen kín mít, chỉ lộ một đôi mắt. Nàng ta nửa quỳ trên mặt đất, nói: “Vương Thượng, Nhan Chương có mặt.”
Tiêu quỷ điện chủ, Nhan Chương.
Hạ Tư Mộ hất cằm ý chỉ Vương Kỳ đang run như cầy sấy trên mặt đất, nói: “Nam nhân này thích nữ nhân, vừa hay các cô nương trong điện của ngươi cũng thích nam nhân, chơi với hắn ta đi, đừng đùa quá mức, giữ lại cái mạng cho hắn ta là được.”
Nhan Chương liếc nhìn Vương Kỳ một cái, hỏi: “Có thể chơi tới mức độ nào? Mất hết thần chí, không thể hợp?”
“Có thể.”
“Thần lĩnh mệnh.”
Vương Kỳ nghe đoạn đối thoại, trực tiếp bị doạ ngất đi. Hạ Tư Mộ xoay người nhìn về phía Đoạn Tĩnh Nguyên. Đoạn Tĩnh Nguyên ôm Bích Thanh rúc vào trong góc, sợ hãi hoang mang nhìn nàng, nàng ấy nhỏ giọng hỏi: “Ngươi… Ngươi là ai?”
Hạ Tư Mộ đi đến trước mặt nàng ấy, quạ đen ngoan ngoãn bay lên chừa lối đi cho nàng. Nàng đáp: “Hạ Tiểu Tiểu.”
Đoạn Tĩnh Nguyên lắc đầu, lại lắc đầu: “Không đúng… Hạ cô nương… Hạ cô nương là người… Là người… ca ta thích.”
Hạ Tư Mộ im lặng nhìn nàng ấy, cũng không nói gì.
Bích Thanh đột nhiên run rẩy kịch liệt, nắm chặt ống tay áo Đoạn Tĩnh Nguyên như thể hồi quang phản hiếu, Đoạn Tĩnh Nguyên lập tức cúi đầu nhìn nàng ấy, vội vã gọi: “Bích Thanh… Bích Thanh…”
Đoạn Tĩnh Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Tư Mộ theo bản năng, như muốn cầu cứu nàng, nhưng khi thấy khuôn mặt nửa người nửa quỷ của nàng thì lại nuốt ngược lời nói vào trong bụng.
Nàng ấy sợ Hạ Tiểu Tiểu này.
Hạ Tư Mộ cụp mắt nhìn tiểu cô nương đáng thương đang hấp hối kia, nàng hỏi: “Bích Thanh, ngươi có nguyện vọng gì không?”
Bích Thanh nước mắt lưng tròn, nàng ấy nói đứt quãng: “Ta… Ca ca ta… Huynh ấy phạm tội… Bị đày vào ngục… Mẫu thân ta chỉ có một mình…”
“Ngươi hy vọng ca ca ngươi có thể ra ngoài, phụng dưỡng tuổi già cho mẫu thân?”
“Vâng…”
“Ta sẽ cứu ca ca ngươi ra, cho mẫu thân ngươi tiền tiêu cả đời không hết, ngươi có bằng lòng để ta ăn ngươi không?”
Đoạn Tĩnh Nguyên nghe thấy chữ “ăn” thì cực kỳ hoảng sợ ôm chặt Bích Thanh, vội vàng nói: “Không, ngươi không thể…”
“Nguyện ý…” Bích Thanh nói như vậy, rồi run rẩy vươn tay về phía Hạ Tư Mộ, nắm lấy góc váy nàng.
Hạ Tư Mộ khom lưng nắm vạt áo Bích Thanh, nhấc nàng ấy lên dễ như trở bàn tay. Hai chân Bích Thanh vô lực buông thõng giữa không trung, sau đó máu tươi văng khắp nơi, đầu nàng ấy gục xuống.
Hạ Tư Mộ buông Bích Thanh ra, đặt nàng ấy nằm ngay ngắn trên mặt đất. Gió từ cửa sổ thổi vào, mấy con quạ đen lặng lẽ đậu trên vai nàng, máu của Bích Thanh bắn lên khuôn mặt loang lổ, thoạt nhìn như ma quỷ nơi địa ngục Huyết Hồ trong truyền thuyết.
Đoạn Tĩnh Nguyên ngơ ngác nhìn nàng.
Hạ Tư Mộ ngồi xổm xuống, đôi mắt trắng đen rõ ràng bình tĩnh nhìn Đoạn Tĩnh Nguyên, hỏi: “Có sức không, có thể đứng lên không?”
Nàng vươn tay nắm lấy tay Đoạn Tĩnh Nguyên, nhưng Đoạn Tĩnh Nguyên lại như chim sợ cành cong, lập tức hất phăng tay nàng ra, tay Hạ Tư Mộ cứ thế mà khựng lại giữa không trung.
Nhan Chương ở một bên nói: “Lớn mật! Loại không biết tốt xấu, dám từ chối Vương Thượng…”
Hạ Tư Mộ giơ tay phẩy phẩy, Nhan Chương không nói tiếp nữa. Hạ Tư Mộ đứng dậy, tay phải vẽ nửa vòng tròn trong không trung, tranh cuộn trong chiếc bình bên cạnh tức khắc bay đến tay nàng, nàng nắm một đầu tranh cuộn, một đầu khác đưa cho Đoạn Tĩnh Nguyên, cúi đầu nhìn nàng ấy.
“Không muốn chạm vào ta thì đỡ cái này đứng dậy.”
“Hoặc là tự ngươi đứng lên. Trước tiên phải đứng lên đã, không cần tỏ vẻ khí phách ta đây.”
Đoạn Tĩnh Nguyên cắn môi nhìn Hạ Tư Mộ, nàng ấy do dự một lát, cuối cùng vẫn run rẩy vươn tay nắm lấy cuộn tranh trước mặt, mượn sức Hạ Tư Mộ mà đứng lên. Mặc dù đứng lên được nhưng nàng ấy vẫn lảo đảo, tay càng nắm chặt cuộn tranh không dám buông ra.
Hạ Tư Mộ nhìn nàng ấy, cười nói: “Tốt lắm.”
_________