Bạch Nhật Đề Đăng

chương 59: đính hôn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Ys

Hoà Gia Phong Di trời sinh cơ thể yếu đuối mong manh, lại có một cái miệng cứ hễ mở ra là nói không ngớt, tựa như toàn bộ sức lực đều hiến dâng cho cái lưỡi ba tấc của hắn ta vậy, đường đường là quốc sư mà lại lắm mồm như mấy tên thần côn.

Lúc này quả nhiên hắn ta chỉ ngừng được một lát, vừa rẽ qua một con hẻm là lại bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Mấy tháng trước ngài nhờ ta đi tra gia sản của hắn, tra đến một đoạn thời gian đột nhiên lại không có tin tức nữa. Lần này hắn hồi triều, ta gặp hắn, ha, quỷ khí trên người hắn nặng như gì ấy, còn kết chú với ngài nữa chứ. Ta thắc mắc rất lâu, vừa rồi thấy hắn bắt lấy ngài mới hiểu ra, đó hoàn toàn là bốn chữ khổ sở vì tình to đùng.”

Hạ Tư Mộ ngước mắt nhìn người đi đường tấp nập, nếu không phải không muốn gây khủng hoảng không cần thiết thì nàng đã lập tức làm tên Hoà Gia Phong Di này biết mất trước mắt nàng rồi.

Sao đường về phủ quốc sư lại xa như vậy?

“Đương nhiên, việc này tất nhiên không liên quan gì đến ta. Ta thấy dáng vẻ mặt không đổi sắc ban nãy của ngài, hẳn là từ chối hắn rồi, vậy thì cũng chẳng liên quan gì đến ngài cả. Ta thấy hắn và cô nương trên lầu kia là kim đồng ngọc nữ, vô cùng xứng đôi, trò chuyện với nhau rất vui vẻ, đại khái là lưỡng tình tương duyệt rồi, ta nghĩ hắn sẽ quên lão bà hơn bốn trăm tuổi… kinh nghiệm phong phú như ngài, ngả vào vòng tay của giai nhân nhanh thôi.”

Hoà Gia Phong Di còn chưa dứt lời, cây gậy trong tay đã biến mất vào không khí, hắn ta lảo đảo một chút, sau đó bị cây gậy dí vào cổ.

Hạ Tư Mộ cầm gậy chống chỉ vào hắn ta, cười nói: “Ngươi lặp lại lần nữa xem?”

Hoà Gia Phong Di ngoan ngoãn nói: “Lão tổ tông, ngài phải nghe lời thật lòng nha.”

“Ngươi nói thật chỗ nào?”

“Có chỗ nào không phải thật? Ngài không hơn bốn trăm tuổi sao?”

“Rõ ràng bọn họ vừa mới quen biết, xa lạ khách sáo, ngươi lại cố ý gọi ta lại đây thêm mắm thêm muối buôn chuyện, ai dạy ngươi thành bà tám vậy?”

Hoà Gia Phong Di chợt ngộ ra, bảo: “Ây da, bọn họ không phải lưỡng tình tương duyệt, hoá ra đây mới là vấn đề mấu chốt.”

“…”

Hoà Gia Phong Di búng tay một cái, cây gậy chống kia lại trở về tay hắn ta, hắn ta chống gậy cảm thán: “Lão tổ tông, sao có thể cướp đồ của người bệnh thế chứ?”

Hạ Tư Mộ nghĩ, có lẽ mấy đời trước Hoà Gia Phong Di bị nàng ăn hồn hoả nên đời này tới tìm nàng đòi nợ đây mà.

Nàng ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đùa hay lắm, xem ra ngươi đã làm tốt những chuyện đã giao cho ngươi rồi nhỉ? Nếu ngươi không bắt được Kỵ quỷ điện chủ, ta sẽ triệu tập quỷ binh quay lại hoàng cung lục soát tìm cho ra nó.”

Hoà Gia Phong Di lập tức sửa lại vẻ mặt nghiêm túc, nghiêng ô về hướng nàng, nói: “Không được không được. Quan hệ giữa ta và ngài là quan hệ cá nhân, dù sao ta cũng là quốc sư ăn lương nhà nước, xơi bổng lộc của con người, nếu thả một đám quỷ tới Nam Đô thì chẳng phải là quốc sư ta đây lơ là nhiệm vụ sao? Ngài yên tâm, ta đã biết nó ở đâu rồi.”

“Nếu đã biết thì còn chờ gì nữa?”

“Lão tổ tông ơi, nơi này là Nam Đô, là trái tim của Đại Lương, là nơi người phàm có mối quan hệ rắc rối phức tạp nhất trên thế gian. Rút dây động rừng, nơi đây không giống biên thành hay Quỷ Vực của ngài, nào có thể tuỳ tiện hành sự được? Lão tổ tông, ta bảo ngài chứ, ta thường xuyên cảm thấy Quỷ Vương ngài đơn giản thẳng thắn quá, không có tí mánh khoé thủ đoạn để kiểm tra cân bằng quyền lực nào, uổng thay ngài pháp lực cao cường, vậy mà 300 năm cũng chỉ có vậy.”

Hạ Tư Mộ dừng chân, khẽ cười một tiếng, quay đầu lại nói: “Hay là ngươi làm đi?”

Thấy đèn Quỷ Vương bên hông nàng phát ra ánh sáng màu lam, Hoà Gia Phong Di cười nói: “Nguyện vì ngài hiến công chó ngựa(*), chỉ tiếc ta làm người quá mức rộng lượng nên không thành quỷ được, đành phải nhân lúc đang còn sống làm nhiều việc một chút. Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ tìm ngày hoàng đạo giải quyết chuyện này thoả đáng.”

Công chó ngựa

mấy năm không gặp mà tật xấu của Hoà Gia Phong Di lại tăng lên rồi, ngay cả bắt quỷ mà cũng phải chọn ngày hoàng đạo.

Thấy thái độ không kiên nhẫn của Hạ Tư Mộ, Hoà Gia Phong Di lập tức tỏ vẻ nhu nhược, hắn ta nhíu cặp mày mỏng nói: “Mấy tên pháp sư ăn dầm nằm dề dưới trướng ta tất nhiên không đối phó nổi con quỷ lợi hại như Kỵ quỷ điện chủ, cần ta đích thân đi bắt. Nhưng lão tổ tông ngài cũng không phải không biết thân thể ta, hiển nhiên là phải chọn ngày quỷ khí yếu nhất, linh khí thịnh nhất mà xuống tay. Nếu không lỡ tổn hại đến tuổi thọ vốn đã không nhiều lắm của ta, thân thể ta bị thương thì phải làm sao đây?”

Hạ Tư Mộ thấy Hoà Gia Phong Di mang vẻ mặt tái nhợt mặt này hớn hở nói ra một tràng này, nghĩ thầm làm thần côn thì thiệt thòi cho hắn ta quá, sao hắn ta không đi kể chuyện? Nói không chừng có thể trở thành người kể chuyện bậc nhất Đại Lương đấy.

Mắt thấy rốt cuộc cũng tới phủ quốc sư, bọn họ cất bước tiến vào dưới mái hiên, cuối cùng Tử Cơ cũng nói câu đầu tiên của ngày hôm nay: “Ô.”

Hoà Gia Phong Di bèn xoay người gấp ô lại đưa cho nàng ta, mỹ nhân trầm mặc lặng lẽ cầm ô đặt ở cửa hiên, xếp thành hàng ngay ngắn.

Phóng mắt nhìn lại, hết thảy đồ vật trong phủ quốc sư đều vô cùng gọn gàng, không có nơi nào bừa bộn cả, bàn ghế được sắp xếp ngăn nắp, một khi mấy thứ này bị di dời dù chỉ một tấc thì đều sẽ được Tử Cơ phát hiện rồi đặt trở về chỗ cũ. Cho dù cái đĩa có vỡ thì Tử Cơ cũng có cách tìm ra cái y hệt thay thế vào. Hơn nữa, dựa vào sự quan sát gần đây của Hạ Tư Mộ, sức lực của Tử Cơ không nhỏ.

Hai chủ tớ này một người nói chuyện không ngừng nổi, một người gần như không nói lời nào; một người lôi thôi lếch thếch, một người ngăn nắp gọn gàng; một người yếu đuối mong manh, một người khoẻ mạnh cường tráng.

Hạ Tư Mộ nghĩ, không biết Hoà Gia Phong Di tìm được tỳ nữ ở nơi nào mà tuyệt phối với hắn ta tới vậy.

Câu nói đùa của Hoà Gia Phong Di quả nhiên không ứng nghiệm, sau khi bị mắc mưa, Đoạn Tư vẫn sinh long hoạt hổ, nghỉ ngơi mấy ngày rồi thay một bộ quần áo mới màu lam đậm, chọn rất nhiều lễ vật, mang theo tinh thần phấn chấn tới cửa bái phỏng Vương Tố Nghệ, nhận lỗi với nàng ấy.

Vương Tố Nghệ vô cùng kinh ngạc khi thấy hắn chuẩn bị lễ vật long trọng như vậy, bảo rằng không cần khách sáo như thế, mẫu thân đã nói với nàng ấy ngày đó Đoạn Tư đuổi theo bọn trộm cướp, tất nhiên chuyện quốc gia quan trọng hơn rồi.

Đoạn Tư lại lắc đầu, hắn nói: “Ngày đó không phải ta đuổi cướp, mà là ta thấy cô nương ta ái mộ.”

Vương Tố Nghệ nghe vậy thì sửng sốt, nàng ấy nghĩ Đoạn Tư đã có người trong lòng, vậy đem lễ vật long trọng thế này đến là định từ chối Vương gia bọn họ sao? Theo lý thuyết, mấy chuyện thế này nên do phụ thân hắn ra mặt, chứ không phải hắn mới đúng.

Đoạn Tư nói tiếp: “Vương cô nương biết chuyện lệnh tôn và gia phụ ta đã bàn bạc đúng không? Trong đô thành này, nhắc đến việc đón dâu thì cũng chỉ có mấy nhà, thực ra không có quá nhiều sự lựa chọn.”

Đoạn Tư nói trắng ra, Vương Tố Nghệ cũng gật gật đầu.

Đoạn Tư cười nói: “Vậy Vương cô nương thành hôn với ta nhé, được không?”

Vương Tố Nghệ nhìn Đoạn Tư bằng ánh mắt nghi ngờ và không thể tin nổi.

Trong ánh nắng đầu hạ sáng ngời, thiếu niên nở nụ cười ấm áp và chân thành, nhưng lại giống như một bức tường mờ mịt, không nhìn thấy rõ.

“Chúng ta tâm sự đi.” Hắn nói như vậy.

Trước đây, trong nhận thức của Vương Tố Nghệ, Đoạn Tư cũng chỉ là tam công tử Đoạn gia nổi danh lừng lẫy, ngọc thụ lâm phong, văn thơ xuất chúng lại giỏi cưỡi ngựa bắn cung. Dựa theo lời huynh trưởng không nên thân kia thì Đoạn Tư rất tốt và rộng lượng, hắn ta chưa từng thấy ai thích cười như vậy. Có điều ở chung một ngày là cảm giác này, ở chung một năm cũng là cảm giác đó, có chút nhạt nhẽo.

Có lẽ huynh trưởng nàng ấy cũng không ý thức được, đây không phải là nhạt nhẽo, mà là từ trước đến nay hắn ta đều không thể hiểu Đoạn Tư, mà nàng ấy cũng không thể.

Chuyện Đoạn gia và Vương gia đính hôn nhanh chóng được lan truyền, trở thành đề tài bàn tán của quan chức và mọi người trong Nam Đô. Đoạn tiểu tướng quân vốn là lang quân được khuê nữ ái mộ nhất Nam Đô, khiến bao nữ tử khác phải phấn khích điên cuồng. Vương Tố Nghệ cũng là mỹ nhân có tiếng ở Nam Đô, ở trong mắt người ngoài, luận về thân thế, tài mạo, vân vân, hai người này không có chỗ nào không xứng đôi.

Đương nhiên lời này cũng được truyền đến phủ quốc sư. Hoà Gia Phong Di được nhóm tiểu đệ tử bóp vai đấm chân, còn bưng chén canh táo đỏ nấm tuyết dương dương tự đắc múc ăn, quả là tình cảnh dưỡng sinh an nhàn. Hắn ta vừa ăn vừa nói: “Lão tổ tông, ngài xem ngày đó ta đã nói gì, người ta thật sự là lưỡng tình tương tuyệt mà đúng không?”

Hạ Tư Mộ đứng bên thư án vén tay áo vẽ tranh, ngòi bút phác hoạ ra một bức tranh tường vi chuối tây, nàng bảo Tử Cơ phối cho nàng màu đỏ và màu lục biếc, bản thân nàng không nhìn ra màu sắc, chỉ dựa vào cảm giác trên vải vẽ tranh mà tô. Tiếng Hoà Gia Phong Di bay đến vừa đúng lúc nàng đang thu bút hoàn thành bức tranh này, không ngó ngàng gì hắn ta.

Hoà Gia Phong Di thấy Hạ Tư Mộ lại không để ý tới hắn ta thì phất tay bảo những đồ đệ đó của hắn ta lui xuống, lắc lư đến bên cạnh Hạ Tư Mộ, nhìn bức tranh kia mà cất lời tán thưởng: “Lão tổ tông, ta thường xuyên cảm thấy ngài giống người hơn ta. Tử Cơ ngươi đến xem, màu sắc của tường vi chuối tây này giống thứ mà một con quỷ có thể dễ dàng phối màu vẽ ra chỗ nào?”

Tử Cơ đang mài mực nhìn thoáng qua bức tranh, nói: “Đẹp.”

Hạ Tư Mộ buông bút, cười lạnh nói: “Đó hơn phân nửa là vì ngươi đặc biệt không bao giờ vận động tứ chi, không phân biệt được ngũ cốc, hơn nữa còn không siêng năng, nên mới làm không tốt.”

Hoà Gia Phong Di biết nàng đang nói khi còn nhỏ nàng dạy hắn ta vẽ tranh, hắn ta cứ thoái thác tới thoái thác lui cả ngày, không chịu luyện tập, bây giờ vẽ phù chú cũng bị nàng chê xấu.

Hoà Gia Phong Di cười ha ha, lập tức chuyển chủ đề: “Cơ mà nói thật, đối với Đoạn tiểu tướng quân đáng thương của chúng ta mà nói, có yêu hay không yêu nhau cũng không quan trọng. Hắn cũng chỉ có thể cưới vợ theo ý gia tộc và đảng phái của hắn mà thôi.”

Hạ Tư Mộ liếc hắn ta một cái, khẽ cười không tỏ ý kiến. Hoà Gia Phong Di nhìn ra vài phần không tán đồng trong cái liếc mắt của nàng, bèn đặt câu hỏi với tư thế chăm chú lắng nghe: “Sao thế, lão tổ tông cảm thấy không phải thế sao?”

“Ngươi không hiểu Đoạn Tư.”

“Vậy nếu hiểu hắn thì nên cho rằng việc này là thế nào?”

Hạ Tư Mộ phất tay quạt gió trên bức tranh cuộn tròn để nét mực mau khô, thờ ơ nói: “Việc hắn am hiểu nhất là giả ý thuận theo, nhưng không ai có thể bắt hắn làm chuyện mà hắn không muốn. Hắc sẽ không cưới người mình không thích, cô nương kia chung quy là có cái gì đó khiến hắn động lòng, hoặc là có năng lực giúp hắn thực hiện nguyện vọng, hắn cũng sẽ không để mình chịu thiệt.”

Hoà Gia Phong Di thấy sắc mặt nàng bình thản, giọng điệu vẫn như thường, hiếm khi nghiêm túc hỏi: “Lão tổ tông, hắn muốn cưới vợ, ngài phải mất hắn đó. Ngài sẽ không khổ sở sao?”

Hắn ta biết trước kia Hạ Tư Mộ từng có không ít người yêu, nhưng hắn ta chưa kịp thấy ai cả, lúc sinh ra thì những người đó đều chết cả rồi.

Dựa vào kinh nghiệm mấy năm nay của hắn ta, hắn ta chưa từng thấy Hạ Tư Mộ có kiên nhẫn và thấu hiểu một người phàm như vậy. Quỷ hiểu người phàm là việc rất khó khăn, giống như con người dễ dàng thay đổi màu sắc để vẽ tranh vậy. Lão tổ tông của hắn ta là người phòng hộ rừng của nhân thế, nhưng không rảnh rỗi để tìm hiểu mỗi một thân cây, mỗi một chiếc lá.

“Hắn khiến ta phải để ý rất nhiều.” Hạ Tư Mộ im lặng trong chốc lát rồi nhẹ nhàng cười nói: “Có lẽ sẽ có, nhưng khổ sở cũng chỉ là khoảng thời gian rất ngắn ngủi thôi, còn ngắn hơn cả cuộc đời trong chớp mắt của hắn.”

Hoà Gia Phong Di yên tĩnh một lát, lòng nói tình cảm của lão tổ tông thật phức tạp, hắn ta thở dài một tiếng rồi lại về ghế nằm, giơ tay lên để lộ cánh tay gầy guộc. Sau khi bấm độn tính toán hoa cả mắt, hắn nói: “Tiếc rằng ta xem thấy gần đây Đoạn Tư khá đen đủi, triều đình xảy ra biến, hôn sự này sẽ có thay đổi bất ngờ, không kịp ngày hoàng đạo mà ta định ra cho hắn đâu. Lão tổ tông, ngài không định cướp hôn thật đấy à?”

Hạ Tư Mộ thân thiết nói: “Cút.”

Truyện Chữ Hay