Bạch Nhật Đề Đăng

chương 50: thắp lại ngọn nến

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Ys

Khương Ngải trợn tròn đôi mắt: “Cái gì?”

Đã là lúc nào rồi mà hắn còn nói lằng nhằng gì vậy? Tâm đuốc tắt rồi sao có thể thoát ra khỏi ảo cảnh của Cửu Cung Mê Ngục?

Tâm đuốc kia lập loè giữa không trung một lát rồi bị bóng tối nuốt chửng.

Chỉ trong nháy mắt, bóng tối như nước lũ cuồn cuồn ập tới cuốn thiếu niên đi mất trước mắt Khương Ngải, ngay cả đôi mắt trong sáng cũng mất hút không thấy bóng dáng. Khương Ngải giơ tâm đuốc của mình lên la lớn: “Tiểu bằng hữu, tiểu bằng hữu!”

Không có bất kỳ lời hồi đáp nào, không thấy bóng người, chỉ có bóng tối vô biên, giống như cái bụng của con thú hung hãn cắn nuốt mọi âm thanh. Ngay cả Bạch Tán Hành vừa ở đây cũng biến mất, vị trí cung thay đổi, ảo cảnh của Đoạn Tư cũng mang hắn đi mất.

Khương Ngải khẽ cắn môi, hét lớn: “Ta đồng ý rồi! Ngươi hãy nghĩ cách sống sót ra ngoài cho ta!”

Nếu không thì kẻ bị đày vào Cửu Cung Mê Ngục có lẽ sẽ là nàng ta.

Khương Ngải chạy ra khỏi Sinh môn Cửu Cung Mê Ngục, xuất hiện trước đại điện Vương cung ngay tức khắc, nàng ta bất chấp dáng vẻ mà thường ngày mình coi trọng nhất, vừa bước lên bậc thang vừa kêu: “Vương Thượng! Vương Thượng! Tư Mộ!”

Một tiếng Tư Mộ vừa dứt, bóng dáng màu đỏ của Hạ Tư Mộ lập tức xuất hiện trước mặt Khương Ngải, Khương Ngải suýt nữa thì đụng vào Hạ Tư Mộ.

Trên tay Hạ Tư Mộ còn cầm cuốn sổ con, hẳn là mới vừa rồi còn đang xử lý công việc, nàng búng tay một cái, cuốn sổ con biến thành một làn khói nhẹ, cau mày hỏi: “Làm sao vậy?”

Khương Ngải nắm cổ tay Hạ Tư Mộ, nói: “Bạch Tàn Hành còn chưa tan thành tro bụi, lão ta vẫn ở trong Cửu Cung Mê Ngục!”

Hạ Tư Mộ sững người, kinh ngạc nói: “Ngươi đến Cửu Cung Mê Ngục? Ngươi gặp lại lão ta?”

Bạch Tán Hành chính là Kỳ quỷ điện chủ đời trước của Yến Kha, trước kia đã từng khởi binh phản loạn sau khi Quỷ Vương tiền nhiệm chết, trở thành thế lực lớn nhất trong đám quỷ phản loạn, lúc mạnh nhất có đến năm quỷ điện dưới trướng vào lão ta. Lão ta cũng là con quỷ duy nhất có thể bất phân thắng bại với Hạ Tư Mộ. Sau đó Hạ Tư Mộ, Khương Ngải và Yến Kha, lúc đó là phó điện chủ của Kỳ quỷ điện liên thủ lừa Bạch Tán Hành tiến vào Cửu Cung Mê Ngục, dập tắt tâm đuốc của lão ta để lão ta lạc không ra được.

Nếu không phải Bạch Tán Hành bị đày vào Cửu Cung Mê Ngục, Hạ Tư Mộ cũng không thể bình định phản loạn nhanh như vậy được.

“Ừm… Sau đó…” Khương Ngải thở dài một tiếng, nói: “Tiểu bằng hữu kia của ngươi bị Bạch Tán Hành dập tắt tâm đuốc, lạc trong Cửu Cung Mê Ngục rồi.”

“E rằng tiểu bằng hữu không về được nữa.”

Ánh mắt Hạ Tư Mộ ngưng lại, đột nhiên nắm chặt cánh tay nàng ta.

Hư Sinh nhìn thấy Hạ Tư Mộ, Khương Ngải và Yến Kha tề tụ trước mắt, lòng giống như tên của gã – trong trong cảm thấy chột dạ. (*)

(*)

Gã mở to trắng dã không có đồng tử đảo trái đảo phải, thầm nghĩ thời buổi này làm người trông cửa càng ngày càng khó. Phu nhân của Quỷ Vương điện hạ đời trước tới đây, gã không cho vào, kết quả bị dạy dỗ một chập. Lần này vị hôn phu của Quỷ Vương tới, gã rút ra bài học cho đi vào, tại sao vị hôn phu kia còn đang ở bên trong?

“Là tiểu tử kia muốn đi vào, Khương Ngải có thể làm chứng cho ta! Ta cũng đã cho hắn tâm đuốc rồi, ai biết hắn…” Hư Sinh lớn tiếng biện giải cho bản thân, hai con mắt quay vòng vòng trên cánh cửa lớn bằng gỗ hoè.

Hạ Tư Mộ giơ tay ngắt lời gã, nàng mặc một bộ váy khúc cư màu đỏ thêu hải đường, ánh mắt lạnh lẽo hệt như tua rua màu bạc trên trán.

Nàng nói: “Cho ta một ngọn tâm đuốc, ta đi vào tìm hắn.”

Yến Kha tiến lên ngăn nàng lại, gắt gao nhíu mày nói: “Tư Mộ, hắn đã mất đi tâm đuốc, không bàn đến việc ngươi có đi vào cũng không tìm được hắn, dù ngươi tìm được hắn thì cũng không thể mang hắn ra được. Huống chi Bạch Tán Hành còn đang ở bên trong, nếu lão ta làm gì đó với ngươi thì ngươi sẽ gặp nguy hiểm.”

Hạ Tư Mộ nói: “Ta từng tiến vào Cửu Cung Mê Ngục mấy mươi lần, trước nay chưa từng đụng độ Bạch Tán Hành. Huống hồ lão ta bị giam cầm mấy trăm năm, pháp lực tiêu hao nghiêm trọng, sớm đã không còn là đối thủ của ta nữa rồi.”

“Thế nhưng đứa trẻ kia đã bị lạc trong ảo cảnh, không có tâm đuốc, hắn không thể ra khỏi Cửu Cung Mê Ngục.” Khương Ngải cũng theo sau khuyên nhủ, quả thực nàng ta cũng không có biện pháp gì, ngay cả con quỷ có pháp lực cao cường như Bạch Tán Hành mà khi mất tâm đuốc cũng mãi mãi bị vây hãm trong Cửu Cung Mê Ngục, thì đứa trẻ người phàm kia có thể có cách nào chứ?

Hơn nữa, trong Mê Ngục toàn là quỷ đói mấy chục, cả trăm năm, đứa trẻ kia một khi lạc trong đó, không bị đám đó nhào đến như hổ đói vồ mồi mới lạ, nàng ta chỉ có thể ở đây tuyên bố cáo phó cho hắn thôi.

Hạ Tư Mộ lắc đầu, nàng nói: “Ta và hắn có vận mệnh tương liên, nếu ta tìm được hắn, dẫn đường cho hắn châm lại ngọn lửa từ tâm đuốc của ta, có lẽ hắn có thể tỉnh lại.”

Hạ Tư Mộ vừa nói điều này, Khương Ngải và Yến Kha đều cực kỳ kinh ngạc. Yến Kha thậm chí còn kích động mà nắm chặt vai Hạ Tư Mộ, lớn tiếng nói: “Ngươi đang nói gì vậy? Để hắn dùng tâm đuốc của ngươi? Nếu hắn tỉnh táo lại nhưng huỷ đi tâm đuốc của ngươi thì làm sao bây giờ? Các ngươi sẽ cùng lạc trong Cửu Cung Mê Ngục, vạn kiếp bất phục! Ngươi muốn biến thành Bạch Tán Hành thứ hai sao? Ngươi không thể đi!”

Hạ Tư Mộ bình tĩnh nhìn Yến Kha, nàng nói: “Buông tay, Yến Kha, hắn là người sống, hắn sẽ chết. Ở trong Mê Ngục thêm một khắc sẽ thêm một phần hung hiểm.”

“Ta không buông, sao ngươi… Sao ngươi có thể vì một phàm nhân hèn mọn mà làm ra chuyện thế này chứ?” Yến Kha vừa phẫn nộ vừa không thể tin nổi.

Ánh mắt Hạ Tư Mộ loé lên, trong lúc nhất thời, gió xung quanh nàng nổi lên, sợi tơ gió tinh mịn cuộn tròn quanh tay Yến Kha, đẩy hắn ta ra xa.

Nàng gằn từng chữ một: “Không có phàm nhân hèn mọn nào cả, Đoạn tiểu hồ ly là người kết chú của ta. Hắn là của ta, ta muốn hắn sống trên đời này thì hắn không thể chết được.”

Hạ Tư Mộ lập tức đi đến cạnh cửa lớn, nhận lấy ngọn tâm đuốc từ trong mắt Hư Sinh, ánh lửa tâm đuốc sáng ngời, khi cánh cửa lớn mở ra, nàng biến mất vào trong bóng đêm hỗn độn.

Đợi khi nàng biến mất, cơn gió mạnh ngăn Yến Kha lại cũng theo đó mà biến mất. Khương Ngải vốn không đi cản Hạ Tư Mộ, nàng ta bất đắc dĩ nói với Yến Kha: “Ngươi còn không hiểu nàng sao, ngươi ngăn không được nàng đâu.”

Ánh mắt Yến Kha tối sầm lại.

Sau khi vào Cửu Cung Mê Ngục, Hạ Tư Mộ giơ tâm đuốc lên, đồng thời lấy minh châu kết chú ra, hô: “Đi tìm Đoạn Tư!”

Minh châu phát ra ánh sáng nhu hoà trong bóng đêm vô biên, chỉ về hướng phía trước. Hạ Tư Mộ theo ánh sáng chỉ đi về phía trước, khi thì gọi Đoạn Tư, lúc lại gọi Đoạn Thuấn Tức, đôi khi xen lẫn một hai lần kêu Đoạn tiểu hồ ly.

Bên tai thường xuyên truyền đến tiếng kêu la đau đớn thảm thiết, nhưng đều không phải tiếng của Đoạn Tư.

Hắn lặng lẽ như một giọt nước rơi vào trong đại dương mênh mông, cuối cùng tìm không thấy tung tích.

Hạ Tư Mộ đi theo hướng minh châu chỉ mãi, minh châu vạch ra con đường mà Đoạn Tư đi trong Cửu Cung Mê Ngục, hắn đã qua được Kinh môn, Đỗ môn, Thương môn, thậm chí qua cả Tử môn, dọc đường đi phải trải qua vô số ảo cảnh khác nhau, dường như hắn không đi loanh quanh như những con quỷ bị lạc trong Cửu Cung khác mà đường đi vô cùng rõ ràng.

Khi Hạ Tư Mộ đi qua Cảnh môn, trong lòng thậm chí còn nghĩ liệu có phải Đoạn Tư không lâm vào ảo cảnh, tự mình bước ra từ Sinh môn hay không?

Ngay khi nàng đang nghĩ như vậy, ánh sáng minh châu đột nhiên chiếu lên đầu, trong phạm vi ánh sáng của tâm đuốc, một mũi kiếm thẳng tắp chĩa vào nàng được chiếu sáng, bắn ra ánh sáng lạnh lẽo bốn phía.

Là kiếm Phá Vọng.

Hạ Tư Mộ dừng bước, thanh kiếm kia tiến vào trong phạm vi ánh sáng từng tấc một, tới gần cổ họng nàng. Nàng thấy một đôi giày màu đen bước vào vùng sáng, theo sau đó là thiếu niên mặc bộ áo bào viên lãnh màu đen, tóc đuôi ngựa cột cao, trán buộc dải dây đen ánh bạc.

Quần áo của hắn chỗ tối chỗ sáng, loang lổ lên tận mặt, hẳn đều là máu của những con quỷ bị giết dọc đường. Mũ có mạng che trên đầu không biết đã rơi mất ở đâu rồi, để lộ ra khuôn mặt anh tuấn sắc sảo cùng đôi mắt đen láy. Đôi mắt kia hệt như đang hưng phấn vì giết chóc, ánh sáng tản ra không hề có tiêu điểm, tựa như đại dương mênh mông điên cuồng trào dâng.

Hạ Tư Mộ nghĩ, nàng đã quá coi thường Cửu Cung Mê Ngục và xem trọng Đoạn Tư rồi, hắn vẫn lâm vào ảo cảnh.

Nhưng cũng không hoàn toàn, dường như hắn có thể cảm nhận được nàng, dẫu sao hắn vẫn còn có thể cầm kiếm chĩa vào nàng một cách chuẩn xác.

Hạ Tư Mộ không biết hắn nhìn hay nghe thấy gì, càng không biết giờ phút này trong mắt hắn bản thân nàng là cái gì. Nàng chỉ cất viên minh châu vào trong lồng ngực, sau đó ngước mắt nhìn vào đôi mắt không có tiêu điểm kia, gọi: “Đoạn Tư.”

Chỉ trong nháy mắt khi tiếng kêu rơi xuống, kiếm Phá Vọng của Đoạn Tư đã đè lên cổ họng nàng.

Đoạn Tư không phải quỷ, nàng không thể dùng tên để triệu hoán hắn, nhưng nàng lại cảm thấy tên của hắn giống như một loại chú ngữ đối với hắn. Hắn từng vô số lần lặp đi lặp lại, vô số lần yêu cầu nàng gọi tên hắn như vậy

“Đoạn Tư, ta là Hạ Tư Mộ.”

Hạ Tư Mộ không tránh né, mặc kệ kiếm Phá Vọng rạch ra một vết thương trên cổ nàng, dẫn ra máu tươi, tổn hao pháp lực nàng. Nàng gằn từng chữ một: “Đoạn tiểu hồ ly, tỉnh lại.”

Nàng vươn tay nắm lấy thân kiếm của hắn, bàn tay tái nhợt mà u ám chảy ra dòng máu đỏ sậm, xuôi theo thân kiếm chảy qua hai chữ “Phá Vọng” khắc trên thân, chữ kia lập tức phát ra ánh sáng mờ nhạt.

Nàng thầm nói trong lòng, kiếm Phá Vọng, nếu ngươi đã lựa chọn hắn, vậy thì độ hắn thêm một lần đi.

Đôi mắt đỏ rực của Đoạn Tư dường như run lên, hắn nhắm mắt lại, phảng phất như đang cật lực thoát khỏi điều gì, rồi lại mở to mắt.

Thanh kiếm kề trên cổ Hạ Tư Mộ chậm rãi buông xuống, dường như hắn vẫn còn ở trong ảo cảnh, lảo đảo trong mờ mịt và mong manh, như thể nghe hiểu lời Hạ Tư Mộ, cũng lại như nghe không hiểu.

“Hạ Tư Mộ.” Hắn lẩm bẩm.

“Ừ.”

“Hạ Tư Mộ.”

“Là ta.”

Hắn bước từng bước đến gần Hạ Tư Mộ, thấp giọng kêu tên nàng, ánh mắt xuyên qua cơ thể nàng, không biết đang dừng ở đâu trong ảo cảnh.

Đoạn Tư loạng choạng đi đến trước mặt nàng, tạm dừng một chút rồi vươn tay ra giống như người mù, thăm dò mò mẫm mà đụng phải cánh tay Hạ TƯ Mộ.

Sau đó hắn lần theo lớp lụa mịn của ống tay áo xuống dưới, nắm lấy cổ tay rũ xuống của nàng, nắm trọn bàn tay nàng, lần lượt đan từng ngón tay lại, mười ngón tay đan vào nhau siết chặt.

Tay Hạ Tư Mộ vừa bị kiếm Phá Vọng cắt qua, các ngón tay nhuốm đầy máu, nhuộm đỏ tay hắn.

“Ngươi đang làm gì đó?” Hạ Tư Mộ nhìn bọn họ đan tay.

Nàng cũng chẳng kỳ vọng gì là Đoạn Tư sẽ trả lời, thế mà lại nghe hắn khe khẽ đáp lại nàng: “Đang… nắm lấy trái tim ngươi.”

Hắn ngước đôi mắt lên, hai mắt đỏ như máu dường như đang tụ lại một tầng ánh sáng mỏng. Hắn nhẹ nhàng cười rộ lên, cúi người ôm lấy Hạ Tư Mộ, trút bỏ hết sức lực giống như ngày đó đánh lén địch doanh, giao phó cơ thể nặng nề cho nàng.

“Ngươi thật sự là Hạ Tư Mộ, không có mạch đập, máu lạnh, hơn nữa trên người còn có mùi trầm hương của ta.” Hắn lẩm bẩm nói.

Hạ Tư Mộ vỗ lưng Đoạn Tư, hắn kề trán lên gáy nàng. Nàng nhìn Sinh môn gần ngay trước mắt, thầm nghĩ nếu đến muộn một lát thì có lẽ hắn có thể sờ đến cửa Sinh, nói không chừng có thể thật sự dựa vào năng lực của bản thân mà thắp lại tâm đuốc.

“Đúng vậy, ta tới đón ngươi.” Nàng nhẹ giọng nói.

“Ngươi tới đón ta?” Đoạn Tư lặp lại một lần, hắn vùi đầu vào cổ Hạ Tư Mộ, thấp giọng cười một tiếng.

“Thật tốt, Hạ Tư Mộ tới đón ta. Đời này đây là lần đầu tiên có người tới đón ta.”

Hắn vừa nói câu này xong, Hạ Tư Mộ nghe thấy tiếng kiếm Phá Vọng rơi xuống đất, cánh tay hắn rũ xuống sau lưng nàng. Cơ thể hắn trượt xuống, Hạ Tư Mộ có khuynh hướng nửa quỳ trên mặt đất, nàng đỡ lấy bờ vai hắn, minh châu ở giữa bọn họ phát ra ánh sáng rực rỡ, phù chú nhanh chóng xoay chuyển.

Tâm đuốc trong tay nàng nhảy lên, ngọn lửa màu lam tách ra ở giữa, biến thành nửa màu lam nửa màu đỏ, cháy cùng nhau một cách kỳ lạ.

Vừa rồi Yến Kha nói, khi nàng chia tâm đuốc cho Đoạn Tư, nếu Đoạn Tư vẫn không tỉnh lại thì sẽ dập tắt cả tâm đuốc của nàng. Nhưng nàng chưa từng lo lắng về việc này, tin tưởng hắn sẽ tỉnh lại, tựa như tin rằng bốn mùa thay đổi, sớm chiều luân phiên.

Tiểu tướng quân này mới chỉ xuất hiện bên cạnh nàng một thời gian ngắn, so với sinh mệnh dài đằng đẵng của nàng thì chỉ như giọt nước giữa dòng thác lũ mà thôi.

Nhưng nàng lại có thể thấy rõ hình ảnh phản chiếu của hắn trong giọt nước này có tám chữ “Lòng vững như đá, thần phật không sợ.”

Truyện Chữ Hay