Trần Cường bị kéo đi, mắt trợn trừng, tức giận chửi bới: “Mẹ kiếp, các người không giữ lời! Nói sẽ thả tôi! Đồ chó chết! Tô Dĩ Trần! Mày là đồ vong ân bội nghĩa! Mày là đồ khốn nạn! Lương tâm mày để chó ăn rồi! Mày để cho đám người này đối phó tao!”
Tiếng chửi bới của Trần Cường càng lúc càng xa.
Trần Cường ăn chơi, cờ bạc, gái gú, ma túy đều đủ cả, đã sớm làm cho đầu óc tàn tạ. Những việc ông ta đã phạm phải đủ để ông ta bị giam cầm suốt nửa đời còn lại.
Hai tay Lục Minh Phong không ngừng run rẩy, mắt anh ta đỏ hoe, ngước lên nhìn mẹ.
Một cái tát mạnh mẽ giáng xuống.
“Chát” một tiếng, Lục Minh Phong quay đầu, trên mặt hiện rõ dấu tay, khóe môi rỉ máu. Đôi mắt đỏ ngầu: “Mẹ, con xin lỗi.”
“Con xin lỗi không phải là với mẹ, mà là với Thần Thần.” Hoắc Nam Diên đưa tay còn lại định đánh tiếp.
Lục Bá Đình lập tức nắm lấy tay vợ, nặng nề nói: “Được rồi, A Diên, có gì về nhà nói. Chúng ta còn nhiều chi tiết cần phải xem xét lại. Chuyện năm đó tuyệt đối không đơn giản.”
Hoắc Nam Diên nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Được, về nhà nói.”
Hai vợ chồng dìu nhau rời đi.
Lục Minh Phong đứng yên tại chỗ hồi lâu, toàn thân lạnh lẽo đến tê dại, mới quay người lại, tài xế đã đợi sẵn trong xe, lo lắng nói: “Chủ tịch Lục bảo tôi đưa cậu về.”
“Tôi biết rồi.” Giọng Lục Minh Phong khàn đặc, vào ghế sau, ôm lấy đầu đau nhức.
Sau khi về đến nhà họ Lục.
Cả nhà đã nhận được bản báo cáo xét nghiệm ADN có hiệu lực pháp lý. Hoắc Nam Diên xem đi xem lại nhiều lần, vừa xem mắt đã đỏ hoe, nhớ lại chàng trai mặc áo trắng hôm đó, anh phải chịu bao nhiêu ánh mắt khinh miệt và sự nhục nhã, mà bà với tư cách là mẹ lại không bảo vệ được anh.
Lục Bá Đình nhẹ nhàng vỗ lưng vợ.
Lục Minh Phong đứng thất thần trong phòng khách, cúi đầu nhìn bản báo cáo xét nghiệm ADN. Anh ta cầm lên xem kỹ.
Những lời nói như sắc từng vào Tô Dĩ Trần, lúc này quay lại vào tim anh ta.
“Quỳ xuống.” Đôi mắt đỏ hoe của Hoắc Nam Diên nghiêm khắc nhìn con trai cả.Bà đã bảo bác Giang lấy roi trong nhà ra.
Lục Minh Phong cầm bản báo cáo xét nghiệm, quỳ gối trước mặt ba mẹ.
Bác Giang do dự nói: “Phu nhân, đánh như vậy, đại thiếu gia sẽ bị thương.”
“Lúc nó đánh Thần Thần, sao nó không nghĩ Thần Thần cũng sẽ bị thương?”
Hoắc Nam Diên nắm cây roi, đánh mạnh vào lưng Lục Minh Phong.
Cú đánh đầu tiên.
Lục Minh Phong toát mồ hôi lạnh, không kêu tiếng nào, toàn thân run rẩy, cổ họng có vị máu.
Cú đánh thứ hai.
Đầu óc Lục Minh Phong choáng váng, mắt tối lại, anh ta nhớ khi xưa đã vui sướng thế nào khi ôm đứa em trai mềm mại.
Cú đánh thứ ba.
Lục Minh Phong đau đến nỗi hít vào một hơi lạnh, vịn chặt vào bàn trà bên cạnh. Anh ta nhớ mình đã ép Thần Thần quỳ thế nào, nhớ đã dẫm đạp lên lòng tự trọng của em trai ra sao.
Cú đánh thứ tư.
Cú đánh thứ năm.
Cú đánh thứ sáu.
...
Cú đánh thứ ba mươi bảy.
Hoắc Nam Diên không nương tay, dùng cây roi đánh tới tấp.
Lục Minh Phong cảm thấy trước mắt toàn là máu, mắt hoa lên. Anh ta mong mẹ đánh mình cho xong, nếu mẹ không đánh anh ta, anh ta cũng sẽ tự đánh mình.
Bác Giang rơi nước mắt: “Phu nhân... lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt! Đại thiếu gia không biết thì không có tội! Cậu ấy cũng không biết thân thế của tiểu thiếu gia, nếu bà tiếp tục đánh, đại thiếu gia sẽ mất mạng đấy.”
Hoắc Nam Diên nhìn lưng Lục Minh Phong đầy máu, buông cây roi, nước mắt không ngừng rơi. Bà yếu ớt nói: “Ba mươi bảy roi này là mẹ tha thứ cho con, Minh Phong, liệu Thần Thần có thể tha thứ cho con hay không, đó là chuyện của con.”
Lục Minh Phong đau đớn, mồ hôi lạnh ướt đẫm, anh ta gần như không còn khả năng suy nghĩ. Trong đầu anh ta hiện lên đôi mắt cảnh giác và không tin tưởng của Tô Dĩ Trần, tha thứ? Em ấy thực sự sẽ tha thứ cho mình sao?
Không biết bao lâu sau.
Bác Giang gọi bác sĩ tư nhân đến bôi thuốc cho Lục Minh Phong.
Trong lúc đó, điện thoại không ngừng reo.
Là cuộc gọi từ Lục Minh Thần.
Lục Minh Phong do dự, gương mặt tái nhợt nhận điện thoại, anh ta há miệng, chưa kịp nói gì.
Đầu dây bên kia là tiếng khóc lóc ầm ĩ của Lục Minh Thần đang ở bệnh viện: “Anh ơi! Tô Dĩ Trần đẩy em xuống nước chuyện này không thể bỏ qua được! Anh ơi! Hu hu hu hu! Em đau khổ lắm! Anh nhất định phải giúp em!”
Giúp cậu ta ư?
Lục Minh Phong nghĩ trong vô vọng, tôi có lẽ còn không giúp nổi bản thân, làm sao giúp cậu được?
Anh ta nhẹ nhàng cúp điện thoại.
Bác sĩ tư nhân bôi thuốc lên lưng đầy vết roi của Lục Minh Phong, nhíu mày nói: “Đừng động, đau thì cố chịu.”
Đau ư? Nỗi đau nào cũng không bằng nỗi đau trong lòng.
Lục Minh Phong nắm chặt điện thoại, lực mạnh đến mức dường như muốn bóp nát chiếc điện thoại.
Bas
Lục Minh Thần liên tục gọi điện làm phiền anh ta.
Lục Minh Phong tắt máy.
...
“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Vui lòng gọi lại sau.”
“?”
Lục Minh Thần nhìn điện thoại với vẻ mặt khó coi.
Cậu ta tức giận ném điện thoại xuống đất: “Khốn nạn! Sao anh trai lại không nghe điện thoại của mình!”
“Bình tĩnh, bình tĩnh.” Triệu Kỳ Căn an ủi bạn mình, cười nói: “Có thể anh trai cậu đang bận công việc, có lẽ đang họp.”
Sự tức giận trên mặt Lục Minh Thần dần giảm đi, cậu ta giống như một đứa trẻ được nuông chiều quá mức, kiêu ngạo không còn ai có thể ngăn cản. Cậu ta hừ lạnh: “Trước đây dù anh trai có đang họp cũng đều nghe điện thoại của tôi!”
Triệu Kỳ Căn không ngừng an ủi cậu ta.
...
Nhà họ Lục sử dụng quyền lực của mình để làm rõ sự thật năm đó.
Từ Trần Hải Yến, họ lần theo manh mối và tìm ra nhóm tội phạm đứng sau bà ta, thì ra Trần Hải Yến là kẻ người, bị truy nã, bà ta tìm cách làm giả thân phận và mạo hiểm đến nhà họ Lục làm bảo mẫu.
Ban đầu chỉ muốn trốn tránh, nhưng khi nhìn thấy Lục Thần xinh xắn, bà ta lại nảy lòng xấu xa, cùng với đồng bọn cũ lợi dụng cơ hội thích hợp, bắt cóc Lục Thần khi đó còn là một đứa trẻ.
Bà ta định bán Lục Thần với giá cao.
Ai ngờ bị nhà họ Lục phát hiện.
Trần Hải Yến sợ bị bắt, nên bán Lục Thần cho người khác. Trùng hợp người vợ của đồng bọn bà ta sinh con nhưng bị yểu, bèn lập kế hoạch bỏ đứa con vào máy xay thịt trong nhà máy. Nhóm này tiếp tục lẩn trốn và tận hưởng cuộc sống ở thành phố khác.
Nhà họ Lục đã liên hệ với cảnh sát địa phương để báo án và nhờ truy bắt.