Anh hít một hơi thật sâu, mặc bộ đồ dự tiệc vào, đây là lần cuối cùng anh tham gia tiệc dưới danh nghĩa của Cố Hàn Chu.
Lần sau, anh sẽ chính thức dùng danh nghĩa của mình, tham dự các buổi tiệc.
Và trịnh trọng giới thiệu thân phận của mình cho mọi người.
Hai chiếc xe đỗ trước cổng biệt thự nhà họ Cố.
Tô Dĩ Trần ngồi trong chiếc xe cuối cùng.
Nhìn cảnh vật bên ngoài trôi qua, cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Khoảng một giờ sau, xe từ từ lăn bánh vào khu phố thượng lưu khác của thành phố Giang.
Ngọc Thành Công Quán.
Khu vực này chín mươi phần trăm là tài sản của nhà họ Lục, do đích thân Lục Bá Đình quản lý.
Bas
Biệt thự nhà họ Lục là một khu vườn lộng lẫy, cổng chính được làm từ loại gỗ quý hàng triệu đô. Trên biển hiệu là tác phẩm thư pháp của một danh nhân, nét bút mạnh mẽ rồng bay phượng múa. Chỉ nhìn thoáng qua đã khiến người ta cảm thấy kính nể. Danh gia vọng tộc, phú thương danh tiếng, không gì hơn thế.
Trước cổng chính, vài ba nhân viên phục vụ đón tiếp khách quý, hai con sư tử đá đứng sừng sững như thần giữ cửa.
“Chào cậu Cố, đây là quà cho khách mời.”Nhân viên phục vụ đưa món quà được gói bằng vàng cho Cố Hàn Chu, sau đó phát cho những người đi theo hắn, mỗi người một phần.
Chỉ riêng bao bì đã trị giá hàng vạn, chưa kể đến quà bên trong.
Nhà họ Lục là danh gia vọng tộc của thành phố Giang, quyền thế và tiền bạc đều khổng lồ không thể tưởng tượng. Lục Minh Thần là con út được cưng chiều nhất của nhà họ Lục, tiệc sinh nhật của cậu ta mỗi năm đều được tổ chức rất long trọng.
Người ngoài cảm thán vợ chồng nhà họ Lục thật sự yêu thương cậu con trai út này.
Chỉ có Lục Minh Thần mới biết, bữa tiệc sinh nhật này chẳng phải tổ chức cho mình.
Chỉ là mượn danh cậu ta, để tổ chức lễ sinh nhật hàng năm cho người con đoản mệnh đã qua đời của họ, để cả thành phố đến chúc mừng mà thôi.
Mặc dù Lục Bá Đình từng nói: “Bữa tiệc này là tổ chức cho hai người các con, không thiên vị ai, Tiểu Thần, con không cần nghĩ nhiều.”
Lục Minh Thần hoàn toàn không tin, con nuôi làm sao bằng con ruột được?
Họ căn bản không đối xử công bằng.
Một kẻ đoản mệnh đã chết, thì cũng đã rồi, tại sao vẫn phải tranh phần sủng ái của cậu ta?!
Người giúp việc giúp Lục Minh Thần cài dây sau lưng, bất ngờ bị cậu ta đẩy ngã. Cô ấy ôm lấy cánh tay bị va đập, nhỏ giọng nói: “Đau quá.”
“Đau thì đừng làm nữa! Cút đi!” Lục Minh Thần cầm lấy bình sứ xanh trên bàn định đập vào đầu người giúp việc.
Cô gái hoảng sợ.
May mà quản gia Trần ngăn lại: “Thiếu gia Minh Thần, nếu lại gây chuyện, phu nhân e rằng sẽ không vui.”
Người thực sự có quyền trong nhà họ Lục không phải Lục Bá Đình, cũng không phải Lục Minh Phong.
Mà là Lục phu nhân… Hoắc Nam Diên.
Người Lục Minh Thần sợ nhất, kính trọng nhất cũng là Hoắc Nam Diên.
Trong đầu cậu ta lóe lên hình ảnh đôi mắt lạnh lùng của người phụ nữ xinh đẹp, cậu ta bất giác rùng mình, đặt bình sứ xanh lên bàn trà, đá mạnh cô gái một cái: “Cút đi! Đừng xuất hiện trước mặt làm hỏng tâm trạng của tôi!”
Cô gái khóc lóc chạy ra ngoài.
Quản gia Trần nhìn thấy hết, ghi nhớ trong lòng.
Ông nhẹ nhàng lắc đầu.
Đại thiếu gia đã quá nuông chiều thiếu gia Minh Thần, dẫn đến tính cách hiện tại của cậu ta, kiêu ngạo hống hách, tự cao tự đại, bắt nạt kẻ yếu, nhìn thì mạnh mẽ, thực ra chỉ là hoa trong nhà kính, một khi mất đi sự chăm sóc, không thể sống nổi.
Nếu không có đại thiếu gia ngày ngày sau lưng giải quyết hậu quả cho cậu ta, với tính cách gây thù chuốc oán này, đã sớm bị ăn thịt đến không còn xương.
“Nhìn gì mà nhìn?! Còn không mau lại đây, mày muốn để thiếu gia này tự làm à?!” Lục Minh Thần lộ vẻ kiêu ngạo.
Người giúp việc bên cạnh bị chỉ định hoảng sợ, vội vàng cài dây lưng cho cậu ta.
Quản gia Trần lắc đầu, nghiêm túc khuyên nhủ: “Thiếu gia Minh Thần, hôm nay là tiệc sinh nhật của cậu, khách quý đến không thể đắc tội, cậu đừng gây chuyện nữa.”
“Biết rồi biết rồi!” Lục Minh Thần không kiên nhẫn.
Cậu ta nghe lời bạn thân Triệu Kỳ Căn, tìm đến nhân vật mà mọi người đều không ngờ tới, nhất định tại bữa tiệc này phải nhục mạ Tô Dĩ Trần thật nặng nề!
Chỉ cần nghĩ đến cảnh hôm nay Tô Dĩ Trần bị cậu ta đạp đổ tôn nghiêm một lần nữa, cậu ta lập tức phấn khích không thôi!
Khách khứa dưới lầu dần đông lên.
Lục Minh Thần vén rèm giường, nhìn xuống dưới, ánh mắt nhắm thẳng vào Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần đang theo sát sau lưng Cố Hàn Chu, cúi đầu im lặng, hoàn toàn không có gì nổi bật.
Đặt trong đám đông chẳng ai để ý, loại người bình thường không có gì đặc biệt.
“Đây là Tô Dĩ Trần, người giống với Túc Túc?”
Bạn thân Lâm Dục tò mò quan sát.
“Rất bình thường, rất tầm thường, hoàn toàn không nổi bật! Anh ta có gì giống Túc Túc? Tôi thấy anh ta không đủ tư cách làm người thay thế.”