Cho dù cho có ấm ức, dù cảm thấy không cam lòng, dù anh là người bị hại, Cố Hàn Chu cũng sẽ có cách khiến anh “quên mất” chuyện này, chuyện cũ bỏ qua, một nụ cười xoá bỏ ân oán.
Tô Dĩ Trần không thể quên được nỗi nhục nhã trong ngày hôm đó.
Đôi mắt anh đỏ hoe, ngơ ngác nhìn Cố Hàn Chu: “Anh…”
“Nói!” Cố Hàn Chu cau mày, giọng nói trầm thấp mang theo ý cảnh cáo: “Cậu muốn ăn đòn?”
Tô Dĩ Trần siết chặt thịt trên bắp đùi, như vậy mới có thể ngăn cản bản thân không đánh Cố Hàn Chu. Anh từ từ nhìn sang phía Lục Minh Phong, hai mắt đỏ hoe, đôi mắt trong veo đẫm nước mắt, gằn từng chữ: “Sếp Lục, chuyện ngày hôm đó, tôi không trách bất kỳ ai, tôi sẽ không truy cứu.”
Chàng trai nước mắt lưng tròng, nhẫn nhịn chịu đựng nỗi ấm ức, rõ ràng không cam lòng, nhưng vẫn nói “không thèm để ý” dưới sự cảnh cáo của Cố Hàn Chu. Nghe lời như vậy, ngoan ngoãn như vậy, không có bất kỳ nhân quyền nào, thật giống như con chim hoàng yến nuôi trong nhà, cá chậu chim lồng.
Lục Minh Phong uống một ngụm trà Tô Dĩ Trần pha.
Anh ta hơi ngạc nhiên trước kỹ năng pha trà thuần thục của đối phương, thậm chí còn đạt đến mức điêu luyện, anh ta vốn dĩ luôn có yêu cầu cao về trà, hiếm có ai có thể pha ra được vị trà thuần khiết và hợp khẩu vị anh ta đến vậy.
“Nếu như vậy thì thật tốt.” Lục Minh Phong nhấp thêm hai ngụm trà, nhìn về phía Cố Hàn Chu và Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần rất gầy, gần như bị giam trong lồng Cố Hàn Chu.
Anh ta đặt tách trà xuống, nói: "Sếp Cố thật biết cách thuần phục người khác."
Cố Hàn Chu nhếch môi cười nhẹ, hắn đương nhiên sẽ không nói ra chuyện mình chưa từng chạm vào Tô Dĩ Trần, đàn ông ra ngoài đều muốn giữ thể diện, thích khoe khoang.Cố Hàn Chu cũng không ngoại lệ.
Hắn nhéo mặt Tô Dĩ Trần, cười nói: "Nhưng cũng chỉ là một con hàng dễ dàng mua bằng tiền, cho chơi cái gì thì chơi cái đó, dâm đãng lắm."
Tô Dĩ Trần cụp mắt xuống, móng tay vào lòng bàn tay.
“Vật cưng nhỏ không nghe lời, đánh một trận là ngoan ngoãn ngay.” Cố Hàn Chu cười khinh bỉ, lại rút một điếu thuốc: "Mặc dù không bằng Túc Túc, nhưng gương mặt này ít nhất vẫn nhìn được, đáng để ngắm nghía."
Lục Minh Phong nghe thấy lời Cố Hàn Chu, mày nhăn lại, không biết vì sao trong lòng lại có một cảm giác không thoải mái, khuôn mặt tối lại nhìn Cố Hàn Chu, cuối cùng chỉ nói: "Anh nuôi thế thân, Túc Túc sớm muộn cũng sẽ biết."
"Ha ha." Cố Hàn Chu cười lạnh, nói: "Cạnh tranh công bằng đi, tổng giám đốc Lục."
Ai mà không biết ánh trăng sáng trong trái tim Lục Minh Phong cũng là Bùi Túc Nguyệt.
Nhà họ Cố và nhà họ Lục, vì bạch nguyệt quang mà bầu không khí trở nên thật vi diệu.
Bas
Lục Minh Phong châm một điếu thuốc: "Tối mai, tại quán bar KTV Vân Gian có một buổi tụ họp, tổng giám đốc Tần, nhà họ Triệu và nhà họ Hoắc đều sẽ mang bạn đến chơi, không biết tổng giám đốc Cố có hứng thú không?”
"Tất nhiên là có." Cố Hàn Chu nói.
Buổi tụ họp này tính chất nửa thương mại nửa giải trí, vừa uống rượu với các cô gái tiếp rượu, vừa thảo luận về hợp tác thương mại. Ngay cả khi say cũng có thể nói được những dự án lớn hàng triệu đô.
Lục Minh Phong đứng dậy, chỉnh trang lại bộ vest, lạnh nhạt nói: "Vậy, tối mai gặp."
Nói xong, Lục Minh Phong lập tức quay lưng rời đi.
Bác Giang theo chân Lục Minh Phong ra ngoài.
…
“Anh, buổi tiệc rượu ngày mai, em không muốn đi.” Tô Dĩ Trần dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn.
Cố Hàn Chu xoa đầu Tô Dĩ Trần: "Tô Tô, nghe lời, mặc bộ quần áo tôi chuẩn bị cho cậu, tối mai cậu sẽ làm bạn trai của tôi."
Tô Dĩ Trần siết chặt nắm đấm.
Ai mà không biết quán bar KTV Vân Gian là nơi như thế nào, nơi tụ họp của những ông lớn, những người đi cùng đều là những tình nhân không ra gì, hoặc chỉ là bồi rượu. Hơn nữa, Cố Hàn Chu còn bắt anh mang đôi tất trắng dài đến cẳng chân, đây là muốn làm gì vậy chứ?
"Ngoan, ngủ một giấc đi, ngày mai chuẩn bị thật tốt, đừng làm mất mặt tôi." Cố Hàn Chu chắc chắn Tô Dĩ Trần sẽ không từ chối hắn.
Cố Hàn Chu còn tin chắc rằng Tô Dĩ Trần yêu hắn, nhất định sẽ đồng ý mọi yêu cầu của hắn.
Quả nhiên, Tô Dĩ Trần im lặng nhận lấy đôi tất trắng đó.
Sau đó quay về phòng, gửi cho Thẩm Nguyên một tin nhắn.
Buổi tiệc rượu ngày mai, anh lo sợ sẽ có nguy hiểm, nên đã nhờ Thẩm Nguyên chuẩn bị trước.
Trong lúc đang suy nghĩ lung, Tô Dĩ Trần nhận được tin nhắn của Bùi Túc Nguyệt.
Bùi Túc Nguyệt: [Video]
Mở ra là video Bùi Túc Nguyệt tự quay.
Trong đoạn video, Bùi Túc Nguyệt mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, cần cổ thon dài đeo một chiếc vòng cổ đen, làm nổi bật thêm phần cổ trắng như tuyết, trên đỉnh đầu đeo một chiếc chuông tai, khi lắc sẽ vang lên tiếng leng keng leng keng, khuôn mặt điển trai nở một nụ cười quyến rũ mê người, nốt ruồi son ở đuôi mắt càng làm tăng thêm phần quyến rũ.
Cậu vươn đầu lưỡi có ý khiêu khích, ánh mắt vừa hưng phấn vừa thuần khiết, cậu nở nụ cười nhìn vào màn hình, giọng nói cuốn hút dễ nghe.
"Tô Tô, chủ nhân yêu quý của em."
Trên chiếc giường bệnh trong bệnh viện, cậu quỳ gối, người trong video nhẹ nhàng “gâu” vài tiếng.
Sau đó tiến gần lại màn hình, cúi đầu nói một câu làm Tô Dĩ Trần đỏ mặt.
"Hôm nay em cũng nghĩ đến anh, chủ nhân yêu quý của em."
Chiếc điện thoại trong tay Tô Dĩ Trần bỗng nhiên nóng lên vài phần, anh lưu video vào album điện thoại, nằm xuống xem đi xem lại nhiều lần, đắm chìm trong đó.