Cố Hàn Chu đến trước mặt hai anh em nhà họ Lục, sắc mặt không vui, nhưng vẫn nhún nhường Lục Minh Phong, hắn cười nói: “Sếp Lục, trợ lý này của tôi không hiểu chuyện lắm, tôi sẽ về dạy dỗ lại cậu ấy, Sếp Lục nể mặt tôi, cho chuyện này qua đi, chúng ta không tính toán so đo nữa.”
Hắn thấy Lục Minh Phong sắc mặt u ám không nói lời nào, tiếp tục nói: "Dự án 100 triệu của Lạc Văn, tôi cũng không phải không thể nhường cho anh. Tổng giám đốc Lục, anh thấy có được không?"
Dự án trị giá một trăm triệu, đủ để khiến mọi người xao động.
Mí mắt Lục Minh Phong khẽ động, thờ ơ nói: "Bộ đá ánh trăng là độc nhất vô nhị…"
Chưa kịp nói hết, Lục Minh Thần đã kinh ngạc kêu lên: "Anh ơi! Đá ánh trăng của em bị vỡ rồi!"
Cậu ta ngẩng đầu nhìn lên, khóc lóc đưa cho anh trai xem.
Sắc mặt Lục Minh Phong hoàn toàn thay đổi, anh ta nhìn chiếc vòng tay, chiếc vòng đá ánh trăng là món trang sức đắt giá nhất, bộ đá ánh trăng là độc nhất vô nhị trên toàn cầu, đá ánh trăng giống như tên gọi của nó, sẽ phát ra ánh sáng thuần khiết xinh đẹp như ánh trăng.
Đá ánh trăng đã bị vỡ, tương đương với việc chiếc vòng tay này bị phá hủy.
Bộ đá ánh trăng, là thứ mà anh ta và nhà họ Lục trân quý nhất, là thứ để nhà họ Lục nhớ về Thần Thần.
Chỉ có chiếc vòng tay ánh trăng này, anh ta cho Tiểu Thần mang bên người, coi như để tinh thần được nguôi ngoai phần nào.
Chiếc vòng này đáng ra là món quà dành cho Thần Thần.
…
Khi thấy ánh mắt của Lục Minh Phong ngày càng trở nên đáng sợ, ngày càng khủng bố, người vây xem cũng không khỏi lo lắng hồi hộp, đại thiếu gia nhà họ Lục thương em trai của mình nhất, bây giờ làm hỏng món đồ của em trai, người đó chắc rồi.
Nhà họ Lục và nhà họ Cố, hai gia tộc lớn khiến xung đột càng thêm căng thẳng.Sắc mặt của Cố Hàn Chu càng trở nên lạnh lẽo, hắn nhìn về phía Lục Minh Thần: "Tiểu Thần, sau này tôi sẽ bồi thường cho cậu một cái đắt hơn cái này, chuyện này coi như cho qua đi, như vậy có được không?"
Lục Minh Thần không nói gì.
Lục Minh Phong lạnh lùng nói: "Không được."
"Ý của tổng giám đốc Lục là..." Ánh mắt Cố Hàn Chu lạnh lùng: “Là không chừa cho nhà họ Cố mặt mũi?”
Lục Minh Phong không đáp lại, anh ta nhìn về phía Lục Minh Thần, hỏi: "Tiểu Thần, em nghĩ nên làm gì đây?"
Lục Minh Thần hất cằm, nói: “Em muốn anh ta bồi thường cho em một trăm vạn! Sau đó... cắt đứt đôi tay ăn cắp đồ kia, còn muốn anh ta quỳ xuống trước mặt em, dập đầu ba cái để xin lỗi! À, em còn muốn quay video anh ta quỳ gối xin lỗi em, sau đó đăng lên mạng! Để mọi người đều thấy được cảnh anh ta nhận lỗi!"
Thật là quá ác độc!
Bas
Mọi người xung quanh hít vào một hơi khí lạnh.
Những cách hiểm độc đó, hoàn toàn coi người ta thành nô tài thấp kém, không chừa lại đường lui nào!
Sắc mặt Cố Hàn Chu cũng trở nên khó coi: “Nhị thiếu gia nhà họ Lục, yêu cầu của cậu có phải rất quá đáng không?!"
"Tôi chỉ muốn như vậy!" Lục Minh Thần kiêu căng nói, cậu ta bĩu môi nhìn về phía Tô Dĩ Trần cách đó không xa, híp mắt lại: “Ai bảo anh ta không biết rõ thân phận của mình mà đi trộm đồ của người khác làm gì? Anh ta đáng bị như vậy.”
Lục Minh Phong nhíu mày, ánh mắt kiên định, lạnh lùng nói: "Đủ rồi, Tiểu Thần, yêu cầu của em thật quá đáng."
Dù sao đây cũng là một xã hội pháp luật công bằng.
Lục Minh Thần thấy anh trai cũng tức giận, liền thay đổi giọng nói: "Vậy thì em muốn anh ta quỳ xuống xin lỗi, sau đó dập đầu ba cái thật mạnh, em sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra."
Yêu cầu mà cậu ta đặt ra đã đủ rộng lượng, dù sao chỉ cần đạt được mục đích là làm nhục Tô Dĩ Trần, để Tô Dĩ Trần không còn mặt mũi ở trong giới kinh doanh này nữa, để anh ta rời khỏi nhà họ Cố!
Sau khi đuổi Tô Dĩ Trần đi, cậu ta sẽ chuyển qua tập trung đối phó với Bùi Túc Nguyệt.
Bạch nguyệt quang còn khó đối phó hơn thế thân nhiều.
“Làm theo lời Tiểu Thần nói đi.” Lục Minh Phong lạnh nhạt nói, ánh mắt u ám của anh ta sắc bén như lưỡi dao, lạnh lùng quét qua người Tô Dĩ Trần cách đó không xa, ai bảo anh phá hủy món quà mà anh ta đã chuẩn bị cho em trai mình làm gì.
Cố Hàn Chu mặt mày xám xịt, hắn cũng không cò kè mặc cả nữa. Tô Dĩ Trần đã trộm đồ của người khác, đó là lỗi của anh, quỳ gối dập đầu xin lỗi, nhà họ Lục lựa chọn tha thứ cho anh đã là rất rộng lượng rồi.
“Tô Tô, không nghe thấy sao? Đến đây.” Cố Hàn Chu lạnh giọng ra lệnh.
Tô Dĩ Trần nắm lấy cổ tay, lạnh lùng nhìn ba người hung dữ trước mặt.
Lục Minh Phong lạnh nhạt hỏi: “Cậu không phục?”
Đôi mắt Tô Dĩ Trần đỏ lên, anh nhìn Lục Minh Phong, người được cho là có quyền sinh sát trong tay, người cầm quyền của nhà họ Lục.
Anh nói rõ ràng một lần nữa: “Sếp Lục, anh là người thông minh, chắc chắn biết bên trong chuyện này có khúc mắc, anh là người biết rõ tính tình của em trai nhất, đây rõ ràng là vu oan hãm hại, anh muốn bao che cho cậu ta sao?”
Nói rất có lý, Lục Minh Phong gật đầu, khí thế dọa người: "Vậy thì sao? Đá ánh trăng đã bị phá hủy rồi, mà cậu thì không có bằng chứng để chứng minh, sẽ luôn có một người phải đứng ra chịu trách nhiệm."
Ánh mắt thờ ơ của Lục Minh Phong nặng nề nhìn vào Tô Dĩ Trần, anh ta mặc kệ chân tướng của việc trộm đá ánh trăng là gì, bây giờ đá ánh trăng đã bị phá hủy, nhất định phải có người gánh vác sự tức giận của anh ta.
Lục Minh Thần hừ lạnh một tiếng, tiểu thiếu gia quyền quý lạnh lùng nói: "Tô Dĩ Trần, đừng ngụy biện, nếu anh không làm theo những gì tôi nói, không quỳ xuống xin lỗi tôi, chuyện hôm nay tôi sẽ không để yên đâu!"
"Cố Hàn Chu giữ chặt cổ tay Tô Dĩ Trần, kéo anh lại gần, nhỏ giọng nói: "Tô Tô, cậu nghe lời một chút, quỳ gối xin lỗi người ta đi, như vậy chuyện này sẽ cho qua."
"Tôi không!" Tô Dĩ Trần vùng vẫy, trong cơn hoảng loạn, móng tay anh làm xước mặt Cố Hàn Chu, trên mặt hắn lập tức xuất hiện vết xước từ móng tay.
Ánh mắt Lục Minh Phong thờ ơ: “Tới ép cậu ta quỳ xuống.”
Vừa dứt lời, hai nhân viên bảo vệ đi tới, kéo lấy cánh tay Tô Dĩ Trần đến trước mặt Lục Minh Thần, đè gối vào chân anh, ép anh quỳ xuống trước mặt cậu ta.
Tô Dĩ Trần không biết lấy hết sức lực từ đâu ra, cứng đầu đứng thẳng dậy, khuỷu tay hung dữ đập mạnh vào mặt hai nhân viên bảo vệ, thoát ra khỏi sự khống chế của họ. Ra tay đánh người rất tàn nhẫn, không khỏi khiến mọi người kinh ngạc đây có phải là con thỏ nhỏ bé Tô Dĩ Trần hay không.
Cố Hàn Chu lạnh lùng quát: "Tô Tô! Đừng làm loạn nữa!"
Tô Dĩ Trần lạnh lùng nhìn về phía Cố Hàn Chu, hôm nay anh không chuẩn bị cẩn thận, chưa nghĩ tới việc sẽ bị nhóc thối Lục Minh Thần kia làm cho thất bại thảm hại, muốn anh quỳ gối à? Đi đi!”
“Tôi có video theo dõi làm bằng chứng.”
Trong lúc mọi người đang xem màn kịch này.
Một giọng nói hơi nghẹn ngào nhưng dịu dàng như ánh trăng vang lên.
Đôi chân thon dài của Bùi Túc Nguyệt chậm rãi bước vào giữa đám đông, cậu nhìn về phía Cố Hàn Chu và Lục Minh Phong, đôi mắt không hề chứa ý cười. Cậu vươn tay, cho mọi người thấy một chiếc camera siêu nhỏ: "Trong đây có bằng chứng, có thể xem lại toàn bộ những gì đã xảy ra hôm nay."