Tô Dĩ Trần nhíu mày, trả lời: [Cậu ta rất kỳ lạ, không theo quy tắc nào cả, luôn tỏ ra thân thiện với tôi.]
Thẩm Nguyên vội vàng gõ chữ: [Tô Tô, cậu đừng để cậu ta lừa, loại người trà xanh tâm cơ này rất nguy hiểm, đầu tiên là tỏ ra thân thiện để lấy lòng cậu, sau đó lén sau lưng, cậu lúc nào cũng không biết!]
Thẩm Nguyên: [Nhất định phải đề phòng cậu ta!]
Nói xong, anh ấy gửi thêm mấy tài liệu: [Cách chỉ cần một câu nói là có thể hạ gục trà ], [Cách phát hiện các mưu kế từ cấp thấp đến cao của trà ], [9999 cách đối phó với trà ], [Cách để bạn trai thấy rõ trà ]
Tô Dĩ Trần: […]
Thẩm Nguyên dạo này xem mấy thứ kì quái gì vậy?
Thẩm Nguyên: [Tô Tô, xem kỹ nhé! Đừng để Bùi Túc Nguyệt bắt nạt cậu, cậu ở nhà họ Cố một mình phải tự chăm sóc bản thân.]
Tô Dĩ Trần không nói nên lời: [Tôi biết, nhưng hành động của cậu ta… haizz, tôi thực sự không muốn nói.]
Thẩm Nguyên: [Rốt cuộc Bùi Túc Nguyệt đã làm gì cậu? Cậu ta có phải đang âm thầm làm khó cậu không? Có phải vẫn đang quyến rũ Cố Hàn Chu không? Hay là xúi giục Cố Khinh Chu và những người khác bắt nạt cậu? Có phải vậy không?]
Tô Dĩ Trần: [Không phải như thế, chỉ là có hơi khó nói.]
Tô Dĩ Trần: [Dù sao đi nữa, anh hãy giúp tôi điều tra kỹ về Bùi Túc Nguyệt, càng chi tiết càng tốt. Tôi gặp phải vấn đề khá khó giải quyết với cậu ta, khó để tin tưởng cậu ta lắm, tôi luôn cảm thấy Bùi Túc Nguyệt không đơn giản như vậy.]
Thẩm Nguyên: [Dĩ nhiên rồi! Bạch nguyệt quang về nước có mấy ai đơn giản? Tôi đã bổ sung kiến thức mấy ngày nay, dựa theo kịch bản, thì khi trà xanh bạch nguyệt quang về nước, chắc chắn sẽ nhắm vào việc ở bên tổng giám đốc, và thế thân là cậu đây sẽ bị bạch nguyệt quang đẩy ra xa.]
Tô Dĩ Trần: [...]
Tô Dĩ Trần: [Cậu đừng quan tâm nhiều, chỉ cần điều tra rõ ràng giúp tôi là được.]
Thẩm Nguyên: [Được được, nhất định tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ mà sếp nhỏ giao cho tôi.]
...
Trong khi đó, Bùi Túc Nguyệt cũng gửi ba tin nhắn cho trợ lý Kim.[Điều tra rõ ràng giao dịch giữa Cố Hàn Chu và Tô Tô.]
[Nhanh chóng giải quyết vấn đề của ba mẹ Tô Tô.]
[Tiếp tục theo dõi các dự án hợp tác của tập đoàn Cố thị, giành hết tất cả, tôi không ngại tiêu tốn bao nhiêu tiền, tôi chỉ muốn thấy cổ phiếu của tập đoàn Cố thị giảm mạnh, tài chính thua lỗ.]
Trợ lý Kim trả lời từng cái một.
Sau khi trò chuyện xong, Bùi Túc Nguyệt quay người, dựa theo ánh trăng nhìn người nằm trên giường, mỉm cười hài lòng.
Mà hiện tại, cậu vẫn phải ngủ dưới đất, huhuhu.
Khi nào mới có thể ngủ chung giường với Tô Tô đây?
Bùi Túc Nguyệt đếm đầu ngón tay, tự hỏi bản thân, liệu sau khi giúp Tô Tô giải quyết xong chuyện của ba mẹ, cậu có thể xin một phần thưởng từ Tô Tô không?
Cậu nhắm mắt lại, bên tai là tiếng thở nhẹ của Tô Dĩ Trần, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cậu mơ thấy Tô Tô, trong giấc mơ, cậu quá mạnh bạo, làm Tô Tô khóc, nhưng cho dù Tô Tô khóc, cậu vẫn không dừng lại.
Khi thức dậy vào buổi sáng, Bùi Túc Nguyệt nhìn Tô Dĩ Trần đang ngủ say trên giường, trong lòng đầy cảm giác áy náy và tội lỗi.
Sau đó, như thường lệ, cậu đặt một nụ hôn chào buổi sáng lên trán Tô Dĩ Trần.
"Chào buổi sáng, Tô Tô."
Bùi Túc Nguyệt dọn dẹp sạch sẽ chỗ ngủ dưới sàn, sau đó làm một ly sữa bò, đặt lên tủ đầu giường cho Tô Dĩ Trần.
Nhân lúc mọi người vẫn chưa thức dậy, cậu trở về phòng ngủ trên lầu.
…
Những ngày tiếp theo, nhà họ Cố luôn bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật mười tám tuổi của Cố Khinh Chu.
Cố Hàn Chu vô cùng yêu thương người em trai này, gần như mời tất cả các gia tộc danh giá trong thành phố đến mừng sinh nhật em trai.
Bữa tiệc sinh nhật được tổ chức tại biệt thự cũ của nhà họ Cố, là một khu biệt thự mang màu sắc cổ xưa, có vườn hoa, hồ bơi ngoài trời, cảnh quan đẹp mắt, được trang trí bằng các loại bánh kem nhỏ đủ màu sắc, cùng với những món ăn nhẹ và đồ ngọt, thậm chí còn mời một ban nhạc nổi tiếng trong nước đến biểu diễn cho em trai.
Cùng lúc đó.
Người thừa kế của nhà họ Lục đã trở về từ Vân Thành, để tham dự bữa tiệc sinh nhật mười tám tuổi của Cố Khinh Chu, và còn để… gặp người nào đó.
Túc Túc.
Lục Minh Phong có ngũ quan sắc bén, diện mạo tuấn tú, mặc một bộ vest xám đậm cao cấp, đôi chân thẳng tắp đang ngồi vắt chéo. Tay phải anh ta chống lên thái dương, lặng lẽ nhìn đồng hồ.
Anh ta không biểu lộ cảm xúc gì, sắc mặt khó đoán, thường khiến người khác không thể nắm bắt được. Cấp dưới đều rất sợ ông chủ này, làm việc dưới tay Lục Minh Phong, cần phải hết sức cẩn thận.
Lục Minh Phong là một nhân vật có danh tiếng, là đại thiếu gia của nhà họ Lục, ai cũng phải kính trọng vài phần, gọi anh ta một tiếng "anh Lục", thân phận và địa vị có thể sánh ngang với Cố Hàn Chu.
Dù nhà họ Lục và nhà họ Cố ít qua lại, nhưng đều là gia tộc giàu có, đôi khi vẫn có mối quan hệ liên quan đến nhau.
Mọi người đều biết, Lục Minh Phong và Cố Hàn Chu đều có chung một bạch nguyệt quang là Bùi Túc Nguyệt.
Hai nhân vật quan trọng này một khi đối đầu, chắc chắn sẽ gây ra sóng to gió lớn.
Lục Minh Thần nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, rồi quay lại nhìn thoáng qua anh trai mình: "Anh à, mấy ngày nay em làm khách ở nhà Cố Khinh Chu, cái tên Tô Dĩ Trần đó thật là khó ưa."
"Ai cơ?"
Lục Minh Phong đặt cuốn sổ làm việc xuống, lắng nghe em trai phàn nàn. Đối với cái tên Tô Dĩ Trần trong miệng Tiểu Thần, anh ta không có ấn tượng gì, nhưng cái tên này nghe có vẻ quen tai.
"Chính là người dựa vào khuôn mặt giống Túc Túc để leo lên giường của anh Cố." Lục Minh Trần không kiêng nể gì nói xấu người mình ghét trước mặt anh trai: "Anh ta thực sự rất đê tiện, biết mình chỉ là thế thân của Túc Túc, mà vẫn mặt dày ở lại nhà họ Cố, cũng không biết tự nhìn lại xem mình đáng giá bao nhiêu."
“Là cậu ta sao?”
Lục Minh Phong căn bản không bận tâm đến người mà em trai mình nhắc đến.
Thế thân của Bùi Túc Nguyệt mà mọi người đều công nhận sao?
Chỉ là hơi giống thôi, còn lại chẳng có điểm nào so được với Túc Túc.
Ánh mắt Lục Minh Phong hờ hững: "Chỉ là một món đồ chơi biết leo lên giường, em coi cậu ta như không khí là được."
"Nhưng em thấy anh ta rất chướng mắt!" Lục Minh Trần tức đến đỏ mặt, nũng nịu trước mặt anh trai: “Em không biết đâu không biết đâu, anh, lần này anh trở về, nhất định phải giúp em dạy dỗ anh ta thật tốt.”
"Được, anh nhất định sẽ giúp em dạy dỗ cậu ta." Lục Minh Phong không nhịn được cười, cưng chiều xoa đầu Lục Minh Thần: “Cậu ta làm gì khiến em tức giận, em cứ trả lại cho cậu ta y như thế. Không sao đâu, có anh, còn có ba mẹ và ông nội chống lưng cho em.”
Ánh mắt anh ta dịu dàng, tràn đầy sự cưng chiều.
Tài xế thở phào nhẹ nhõm, mỗi khi tiểu thiếu gia ở đây, đại thiếu gia luôn trở nên ôn hòa, không còn đáng sợ nữa.
Bas
Mặc dù tiểu thiếu gia chỉ là con nuôi, nhưng sự hiện diện của cậu ta là để bù đắp cho nỗi đau mất mát của nhà họ Lục năm xưa.
Dù nói là mất, nhưng khi cảnh sát tìm thấy, tiểu thiếu gia đã trở thành một cái xác trẻ con thối rữa, cả nhà vẫn tự lừa dối bản thân rằng đó không phải con của họ, con của họ chỉ bị lạc mất, nhưng tất cả đều biết, đứa trẻ đã chết. Phu nhân khóc ngất, ông nội già đi rất nhiều.
Lúc đó, Lục Minh Phong còn nhỏ, dù không nói gì, nhưng anh ta là người tự trách mình nhất, vì anh ta là người làm mất em trai.
Nhà họ Lục không cam lòng, tiếp tục tìm kiếm, và những kết quả tìm được cho họ biết rằng, đứa nhỏ thực sự đã chết. Cuối cùng bọn họ đến trại trẻ mồ côi, nhận nuôi một đứa trẻ có cùng ngày sinh với tiểu thiếu gia, và cả nhà đã dành hết tình yêu, đồng thời có cả sự đền bù cho Lục Minh Thần, như thể đứa trẻ đó chưa bao giờ mất đi.
Thậm chí họ còn đặt cho cậu ta một cái tên đồng âm: "Thần".