“Nếu Cố Hàn Chu biết thật ra ánh trăng sáng mà mình luôn nhớ nhung lại tàn nhẫn như vậy, sợ là sẽ cảm thấy thất vọng.” Tô Dĩ Trần vừa nói vừa nhìn vào đôi mắt cao quý như ánh trăng của đối phương, trong lòng không khỏi kinh hãi bởi vẻ ác ý trong mắt cậu.
Bùi Túc Nguyệt là một kẻ tàn nhẫn.
"Ý kiến của anh ta không quan trọng, quan trọng là suy nghĩ của Tô Tô." Bùi Túc Nguyệt cười nhẹ.
Tô Dĩ Trần nhìn sang chỗ khác: “Cho dù tôi có suy nghĩ gì, tôi cũng sẽ không rời bỏ Cố Hàn Chu.”
Thời hạn thỏa thuận giữa anh và Cố Hàn Chu vẫn chưa hết, nếu anh vi phạm trước, với tính cách tự cao tự đại của Cố Hàn Chu, chắc chắn sẽ không dễ dàng tha cho anh.
Bùi Túc Nguyệt dùng mu bàn tay lau đi giọt nước bên khóe môi Tô Dĩ Trần, nốt ruồi đỏ rực rỡ ở khóe mắt sáng lên. Cậu mỉm cười: "Vậy thì em sẽ ở bên cạnh anh."
Tô Dĩ Trần không nói gì, cũng không biết ở bên cạnh cậu, hay là bên cạnh Cố Hàn Chu. Đối với một người mới quen mà tỏ ra thân thiện, ai cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng. Huống chi bạch nguyệt quang lại đầy toan tính, lời nói của cậu bao nhiêu thật bao nhiêu giả, ai mà biết được.
Bùi Túc Nguyệt chậm rãi hỏi: "Cố Hàn Chu luôn đối xử với anh như thế này sao?"
Tô Dĩ Trần hỏi lại: “Chắc là cậu biết lý do tại sao Cố Hàn Chu ở bên tôi đúng chứ?”
“Em biết.” Bùi Túc Nguyệt tất nhiên hiểu rõ: "Bởi vì em rất giống Tô Tô."
"???"
Tai Tô Dĩ Trần giật giật, nhận ra mình không nghe nhầm.
Bờ môi anh run run: “Cậu nhầm lẫn rồi, ý tôi là, vì tôi giống cậu, nên Cố Hàn Chu mới ở bên tôi.”
“Em không nhầm mà.” Ánh mắt Bùi Túc Nguyệt không đồng tình: "Rõ ràng là em giống Tô Tô mới đúng."
“...”
“...”
Tô Dĩ Trần không nói nên lời.“Chuyện anh bị phạt đứng dưới mưa thường xuyên xảy ra sao?” Bùi Túc Nguyệt cụp mắt xuống, không khỏi thương xót nắm Tô Dĩ Trần.
“Đúng vậy.” Ánh mắt Tô Dĩ Trần bình tĩnh: "Cố Hàn Chu là một người rất khó chiều, không chỉ vậy, anh ta còn trút hết cơn giận không thể phát tiết trong công việc lên đầu tôi."
"Anh ta để mặc cho người nhà họ Cố ức tôi, không quan tâm, chưa bao giờ đứng ra bảo vệ tôi. Tôi ở nhà họ Cố, thậm chí ở trong giới này, chỉ là một kẻ hề không đáng một xu."
"Chuyện lần này chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi."
Tô Dĩ Trần nghĩ rằng mình sẽ thấy sự hả hê trong mắt Bùi Túc Nguyệt.
Nhưng Bùi Túc Nguyệt lại ôm chặt lấy anh, dường như muốn ôm đến mức anh không thở nổi, mặt cậu vùi vào cổ anh, cả người run rẩy, giống như người bị ức là cậu vậy.
Bùi Túc Nguyệt dán sát vào mặt Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần bị ôm chặt đến mức không thể cử động, anh khó khăn nói: “Cậu không cần phản ứng mạnh như vậy đâu.”
"Tô Tô, em xin lỗi." Giọng nói của Bùi Túc Nguyệt trầm xuống.
"Tại sao cậu lại xin lỗi tôi?" Tô Dĩ Trần cảm thấy khó hiểu.
“Em đến muộn rồi.” Bùi Túc Nguyệt luồn ngón tay vào mái tóc của Tô Dĩ Trần. Một nỗi căm hận bắt đầu nảy sinh trong lòng.
Khi còn niên thiếu, cậu thích mà không biết giấu giếm, ba và mẹ kế phát hiện ra cậu thích con trai, liền coi cậu như quái vật, như kẻ điên. Ba và mẹ kế đã đưa cậu ra nước ngoài, thôi miên, trói tay chân cậu lại, đưa cậu vào bệnh viện điều trị đồng tính. Trong hai năm trời, không gian đen tối với các phương pháp trị liệu sốc điện, thuốc và liệu pháp thôi miên tâm lý khiến cậu đau đớn không thể chịu nổi.
Sau này, khi cậu đã đủ lông đủ cánh, cậu giả vờ trở thành "người bình thường" để ra viện. Khi quay về nhà họ Bùi, cậu đã dùng những cách cực đoan, để loại bỏ mẹ kế bạo lực và người em kế đáng ghét, cùng với người ba luôn miệng nói vì lợi ích của cậu mà kiểm soát sở thích, cuộc sống và suy nghĩ của cậu.
Những con sâu róm ghê tởm đã bị cậu giấu trong góc tối, cuối cùng, cậu đã có thể dùng hình ảnh hoàn hảo, sáng sủa sạch sẽ đến gặp Tô Tô.
Nhưng cậu đã đến quá muộn, Tô Tô không biết đã bị tên họ Cố kia cho uống bùa mê thuốc lú gì, mà lại một lòng một dạ theo Cố Hàn Chu, Bùi Túc Nguyệt cảm thấy ghê tởm, đồng thời vô cùng ghen tị với Cố Hàn Chu, nhưng lại không dám ra tay tàn nhẫn, sợ Tô Dĩ Trần sẽ đau lòng.
Vì Tô Dĩ Trần phát sốt, nên phải nằm viện khoảng hai ba ngày.
Bùi Túc Nguyệt chăm sóc anh suốt ba ngày không ngủ nghỉ, mệt thì gục đầu bên giường Tô Dĩ Trần mà ngủ, không rời nửa bước.
Nửa đêm, Tô Dĩ Trần mơ màng tỉnh dậy, nhìn thấy Bùi Túc Nguyệt, ánh mắt anh đầy phức tạp.
Nếu mục đích của bạch nguyệt quang chỉ là khiến anh hạ thấp cảnh giác, đánh bại anh từ bên trong, thì hành động này thực sự không cần thiết.
Lại một ngày nữa trôi qua.
Điện thoại của Tô Dĩ Trần liên tục đổ chuông.
Anh nhấc máy, nói một tiếng "A lô".
Bas
Đầu dây bên kia là giọng nói lạnh lùng u ám của Cố Hàn Chu: "Trong mấy ngày tôi nằm viện, cậu đã đi đâu?"
Tô Dĩ Trần vì bị sốt nên mặt vẫn còn ửng đỏ, giọng hơi nghẹt mũi: “Anh, em bị sốt.”
Đối phương im lặng một giây, giọng điệu vẫn lạnh lùng: "Ai đưa cậu vào viện?"
Trong khoảnh khắc đó, Tô Dĩ Trần nghĩ rằng Cố Hàn Chu đã phát hiện ra. Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Bùi Túc Nguyệt đang bày bữa trưa cho mình. Ngừng lại một chút, anh giả vờ bình tĩnh: “Em tự đi.”
Giọng cười lạnh của Cố Hàn Chu truyền tới: "Không có sự cho phép của tôi, ai cho phép câu tự rời đi?"
Ngã hỏng não rồi hả? Tô Dĩ Trần thầm mắng, giọng anh hơi khàn, có thể nghe ra vẻ buồn bã: "Nhưng trời mưa rất to..."
Còn chưa nói hết câu, giọng nói ra lệnh của Cố Hàn Chu đã truyền tới: "Cho cậu một tiếng, lập tức trở về.”
Bùi Túc Nguyệt hơi nhíu mày, ngồi bên cạnh Tô Dĩ Trần.
Tô Dĩ Trần làm động tác "suỵt" với cậu, cúi đầu nói tiếp: “Trong một tiếng, có thể em sẽ về không kịp.”
"Tô Tô, ba của cậu vẫn đang trong tù, mẹ cậu được tôi đưa vào bệnh viện tư nhân của nhà họ Cố. Cả nhà cậu đều nằm trong tay tôi, cậu có tư cách gì để chống lại mệnh lệnh của tôi?”
Tô Dĩ Trần suýt nữa làm rơi điện thoại trong tay, anh hít sâu một hơi: "Được, bây giờ em sẽ về ngay."
Cố Hàn Chu đang vô cùng tức giận, bác sĩ riêng của hắn lo sợ đến mức, sau khi băng bó đầu cho hắn xong, liền vội vàng cầm hộp thuốc rời đi. Cố Hàn Chu nắm chặt tập hồ sơ trong tay, tức giận đến cực độ, không kiên nhẫn nói: "Bây giờ, trở về, ngay lập tức."
Tô Dĩ Trần cảm thấy vô cùng mệt mỏi, anh biết rằng một người cao ngạo nắm giữ quyền lực trong tay như Cố Hàn Chu, sẽ không bao giờ nghĩ rằng yêu cầu của mình có bao nhiêu vô lý ngang ngược. Nhưng anh vẫn phải chịu đựng thêm một năm nữa: “Vâng anh, em sẽ về ngay.”
“Gần đây Túc Túc đang đi công tác xa, buổi tối cậu đến massage cho tôi như trước.”
"Được."
Sau khi Tô Dĩ Trần cúp điện thoại, anh ngước nhìn Bùi Túc Nguyệt, nói: "Tôi phải về rồi."
“Em cũng về.” Bùi Túc Nguyệt lập tức đứng dậy.
"Không được." Tô Dĩ Trần lạnh lùng từ chối: “Cố Hàn Chu nghĩ rằng tôi đến đây một mình, nếu tôi và cậu cùng trở về sẽ bị nghi ngờ, cậu đợi vài ngày nữa đi.”
Dù không muốn, nhưng Bùi Túc Nguyệt vẫn giúp anh thu dọn đồ đạc, đồng thời bảo tài xế của mình đưa Tô Dĩ Trần về. Ánh mắt cậu buồn rầu, nhưng Tô Dĩ Trần nhắm mắt làm ngơ.
Khi về tới nhà họ Cố.
Tô Dĩ Trần cảm thấy bầu không khí trong căn biệt thự rộng lớn này lạnh lẽo đến đáng sợ, yên tĩnh đến mức làm người ta sợ hãi.
Cố Khinh Chu cũng không dám chơi bóng nữa, ngồi trong phòng khách viết luận văn. Khi thấy Tô Dĩ Trần trở về, cậu ta nhíu mày: "Anh lên lầu ngay đi, anh trai tôi từ bệnh viện về không thấy anh đâu, đang nổi giận đùng đùng kia kìa. Túc Túc không có ở đây, anh ấy nổi giận chắc chắn không kiêng nể gì, anh..."
Cố Khinh Chu thấy sắc mặt Tô Dĩ Trần tái nhợt, ngập ngừng nói: "Anh cẩn thận một chút."
Tô Dĩ Trần cảm thấy tim mình thắt lại, bước chân lên lầu.
Trên lầu, tiếng chai thủy tinh vỡ vụn vang lên.