Đôi mắt Cố Hàn Chu u ám: “Cậu ta đã làm sai, để cậu ta suy nghĩ lại cho tốt, đừng nhắc đến cậu ta nữa.” Cố Hàn Chu nhìn về phía Bùi Túc Nguyệt, không chú ý đến tia căm hận lóe lên trong mắt cậu. Hắn mỉm cười: "Túc Túc, em vừa mới về nước, mấy ngày nay anh bận quá, chưa đưa em đi đâu chơi, hay là tối nay anh đưa em ra ngoài nhé?"
Bùi Túc Nguyệt nở nụ cười, khéo léo từ chối: "Em cảm thấy trong người hơi mệt, không ra ngoài chơi được."
Cố Hàn Chu vô cùng chu đáo, mỉm cười nói: "Không sao đâu Túc Túc, khi nào em muốn đi chơi, cứ tìm anh, anh nhất định sẽ dành thời gian cho em."
Bùi Túc Nguyệt cười nhẹ, nói: "Được ạ."
Cố Hàn Chu nhìn đồng hồ: "Công ty còn nhiều việc cần xử lý, anh lên lầu trước."
"Vâng." Bùi Túc Nguyệt mỉm cười, nhìn theo bóng dáng Cố Hàn Chu lên lầu.
Trong phòng khách không còn ai, Bùi Túc Nguyệt liền ra ngoài, nhìn thấy Tô Dĩ Trần đang đứng dựa vào tường, cậu nhanh chóng bước tới, nắm lấy cổ tay anh: "Tô Tô."
"Đừng chạm vào tôi." Tô Dĩ Trần hất tay Bùi Túc Nguyệt ra.
Bùi Túc Nguyệt lập tức rụt tay lại, nhìn anh với vẻ ấm ức.
Ánh mắt Tô Dĩ Trần lạnh lùng và chán ghét: "Bùi Túc Nguyệt, đừng làm tôi buồn nôn nữa, một mặt đối xử tốt với tôi, mặt khác lại đi mách lẻo với Cố Hàn Chu, hai mặt như vậy vui lắm sao? Nếu cậu muốn Cố Hàn Chu càng chán ghét tôi hơn, thì mục đích của cậu đã thành công, cậu có thể đi được rồi."
"Cố Hàn Chu đã nói gì với anh?" Bùi Túc Nguyệt lo lắng, dường như cậu đã đoán ra được điều gì đó, giọng trầm xuống: "Anh ta đe dọa anh sao?"
"Anh ta có đe dọa tôi hay không thì liên quan gì đến cậu?" Tô Dĩ Trần hỏi lại.
“Em chỉ là… đau lòng vì anh.” Giọng Bùi Túc Nguyệt trầm xuống.
"Không cần như thế." Tô Dĩ Trần nhìn Bùi Túc Nguyệt từ đầu đến chân, giọng điệu lạnh lùng: "Tôi rất ghét cái thái độ giả tạo của cậu, dối trá, làm bộ, trà xanh, mưu mô."
“Cậu thích Cố Hàn Chu thì cứ đặt tâm tư vào anh ta, không cần phải vòng vo đặt tâm tư lên người tôi, tôi chỉ là một người không tên không tuổi, không có tiếng nói, không đáng để cậu phải bận tâm.”
“Em không thích Cố Hàn Chu, cũng không mách lẻo với anh ta.” Mắt Bùi Túc Nguyệt đỏ lên.
"Tôi không quan tâm cậu có hay không, sau này cậu tránh xa tôi ra một chút." Tô Dĩ Trần nói xong liền quay lưng rời đi.Bùi Túc Nguyệt ôm lấy anh từ phía sau, Tô Dĩ Trần phản ứng chậm, cả người gần như bị ôm trọn trong vòng tay cậu, anh tức giận đến mức mặt mũi đỏ bừng, không ngừng vùng vẫy.
"Bỏ tôi ra, Bùi Túc Nguyệt!"
Một giọt nước mắt rơi xuống cổ Tô Dĩ Trần, chảy dọc xuống cổ áo.
Tô Dĩ Trần sững sờ quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Bùi Túc Nguyệt, ánh mắt đầy ấm ức, đôi mắt ngấn lệ.
Não anh trống rỗng, trời ơi! Bùi Túc Nguyệt… bị anh nói đến khóc rồi sao?!
“Tô Tô, anh có thể giận em, đánh mắng em, nhưng đừng để em phải xa anh mà, em chỉ muốn ở gần anh thôi.” Bùi Túc Nguyệt nói xong liền vùi mặt vào cổ Tô Dĩ Trần, nhẹ nhàng hít hà hương thơm trên cổ anh.
Tô Dĩ Trần bị hành động này làm cho cả người tê dại, ngứa ngáy khó chịu. Anh thở dốc, lấy tay che cổ mình, nghi ngờ Bùi Túc Nguyệt đang chuẩn bị cắn anh. Anh hít sâu một hơi: "Bùi Túc Nguyệt, buông tôi ra, đây vẫn là nhà họ Cố. Cậu đừng có được đằng chân lân đằng đầu."
Nhận thấy Tô Dĩ Trần lại tức giận, Bùi Túc Nguyệt chậm rãi buông anh ra. Tô Dĩ Trần lập tức lùi lại mấy bước, cảnh giác nhìn Bùi Túc Nguyệt.
Nếu Bùi Túc Nguyệt đang diễn, thì diễn xuất này quá chân thật.
"Cố Hàn Chu bắt tôi đứng đây chịu phạt, tôi cũng không có cách nào khác, cậu không cần xen vào chuyện này." Tô Dĩ Trần nhếch môi, vì anh vẫn còn thỏa thuận với Cố Hàn Chu, tính mạng của anh bị kiểm soát, anh không thể không phục tùng trước quyền lực của tư bản.
Cho dù Bùi Túc Nguyệt đối xử tốt với anh thế nào, Tô Dĩ Trần vẫn không tin tưởng, anh chỉ tin vào bản thân mình.
Ánh mắt Bùi Túc Nguyệt trở nên thất vọng.
“Cậu mau về đi.” Giọng Tô Dĩ Trần dịu xuống: "Nếu không về, Cố Hàn Chu sẽ phát hiện."
Bùi Túc Nguyệt nghĩ ra điều gì đó thú vị, mỉm cười: "Được ạ, em về."
Bas
Tô Dĩ Trần nhìn bóng lưng Bùi Túc Nguyệt, cảm thấy khó hiểu, người này thật kỳ lạ.
Không khỏi khiến anh nhớ đến thời học sinh, anh từng cứu một cậu bé bị bắt nạt trong trường. Khi cứu cậu ấy, người cậu chảy đầy máu, suýt nữa là rồi. Chỉ có đôi mắt đen láy luôn dính chặt lấy anh.
Chuyện đã qua rất lâu, Tô Dĩ Trần cũng không muốn nhắc lại thời kỳ bốc đồng ấy. Nhưng trùng hợp là thiếu niên đó cũng họ Bùi, nhưng không phải là Bùi Túc Nguyệt.
Lúc ấy, trường học quản lý khép kín trong môi trường nội trú, tất cả học sinh không ai được ra ngoài. Cậu bé họ Bùi đó vì ăn mặc và có đồ dùng sinh hoạt quá xa hoa nên bị ganh ghét, mọi người đều thích cướp đoạt đồ của cậu ấy, thấy cậu ấy dùng cái gì liền cướp đi cái đó. Cậu bé đó không phản kháng, nên càng bị bắt nạt nhiều hơn. Các nhóm nhỏ thường kéo cậu ấy vào nhà vệ sinh bỏ hoang để đánh đập.
Tô Dĩ Trần thời trẻ có tinh thần anh dũng, đặc biệt căm ghét cái ác, cũng coi như là đại ca trường, anh tình cờ thấy cảnh bắt nạt, nên đã đánh cho nhóm đó một trận thừa sống thiếu chết, ngạo nghễ nói rằng cậu bé đó do anh bảo vệ, ai cũng không được động vào.
Sau đó, cậu bé trở thành đàn em nhỏ theo anh một thời gian, rất nghe lời, bảo làm gì thì làm nấy.
...
Không lâu sau, trong nhà Tô Dĩ Trần xảy ra biến cố, mẹ anh mắc bệnh nan y, ba anh phải vào tù, nên anh chỉ có thể bỏ học đi làm.
Tô Dĩ Trần căm hận vào tường, căm ghét Cố Hàn Chu, căm ghét quyền lực độc ác.
Khốn nạn!
Bùi Túc Nguyệt vừa quay lại phòng khách, liền nhận được cuộc gọi từ nước ngoài, ánh mắt cậu hiện lên một tia điên cuồng, chậm rãi lùi một bước, nhận cuộc gọi, mỉm cười nói: “Ba, sao ba lại nhớ gọi điện cho con vậy?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng hét điên loạn của ba Bùi và tiếng xích sắt: "Nghịch tử! Nghịch tử! Bùi Túc Nguyệt, mày định nhốt ba mày bao lâu? Đm mày muốn ba mày sao?! Bùi Túc Nguyệt, thành tựu của mày bây giờ là ai cho? Hả? Cánh mày cứng rồi? Đm mày định ba ruột của mày sao?!”
Bùi Túc Nguyệt bị tiếng hét làm cho khó chịu, cậu để điện thoại xa khỏi tai, khẽ cau mày, nhưng vẫn giữ nụ cười: “Sao ba lại nghĩ thế? Con rất yêu ba mà, không ai yêu ba hơn con đâu. Vậy nên ba phải hoàn thành bài tập con giao, nếu không hoàn thành, không được điểm tối đa thì không được ăn cơm, không được ngủ đâu đó.”
Đầu dây bên kia vẫn là những tiếng chửi rủa điên cuồng.
Bùi Túc Nguyệt cúp điện thoại.
Ngay lúc này, bầu trời oi bức bỗng vang lên một tiếng sấm rền, cơn mưa như trút nước ào đến, đánh vào những bông hoa mỏng manh trong vườn, gió mưa bão tố có thể bẻ cong cả những cành cây to.
"Mưa to quá..."
Đôi mắt Bùi Túc Nguyệt đỏ hoe.
Cố Hàn Chu vừa mở cửa phòng làm việc, vừa bước đến khúc quanh trên hành lang, liền thấy Bùi Túc Nguyệt đứng đó, nhìn chằm chằm vào hắn.
"Sao vậy? Túc Túc?" Cố Hàn Chu bước tới.
"Mưa lớn quá, anh không để Tô Tô vào nhà sao?" Bùi Túc Nguyệt nhỏ nhẹ nói.
Cố Hàn Chu nhíu mày nhìn cơn mưa tầm tã ngoài kia, không kiên nhẫn nói: "Chỉ là dầm một trận mưa thôi, có sao đâu chứ? Tô Dĩ Trần làm sai thì phải chịu phạt."
Nói xong, Cố Hàn Chu chuẩn bị xuống lầu.
Bùi Túc Nguyệt đưa chân trái ra.
Cố Hàn Chu không để ý dưới chân, lập tức vấp ngã, chưa kịp phản ứng đã lăn xuống cầu thang.
Cố Hàn Chu cảm thấy cơ thể mình giống như không còn là của mình nữa, đầu hắn nóng lên, choáng váng, chảy ra từ mũi.
Trước khi ngất đi, hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy, chính là Bùi Túc Nguyệt đang đứng trên cầu thang, mỉm cười nhìn hắn.
"Anh!" Cố Khinh Chu vừa bước ra, cậu ta thấy Cố Hàn Chu đầu đầy máu, vội vàng lao tới ôm lấy hắn.
Cùng lúc đó, Bùi Túc Nguyệt cũng nhanh chóng xuống lầu, đôi mắt lo lắng nhìn Cố Hàn Chu, gấp gáp như sắp khóc: "Anh Hàn Chu, anh không sao chứ? Anh không sao chứ?"
Túc Túc lo lắng cho mình thế này, có lẽ mình đã nhìn nhầm nụ cười vui sướng khi nãy rồi.
Cố Hàn Chu từ từ nhắm mắt lại.
Chẳng bao lâu sau, xe cứu thương 120 đã đến.
Cố Khinh Chu, Triệu Kỳ Căn và Lục Minh Thần nhanh chóng đưa Cố Hàn Chu lên xe cứu thương.