Trong trường học vẫn luôn rất nhàm chán và tẻ nhạt, mà thời học sinh vĩnh viễn không thể thiếu những tin tức bát quái, hơn nữa một truyền mười, mười truyền trăm phiên bản càng truyền cành thái quá.
Vào lúc này, chỉ cần cậu phá, không trả lời bất kì câu hỏi gì, không bao lâu liền có tin tức khác bổ sung, mấy cái này truyền không bao lâu sẽ tự động bị tin đồn khác thay thế.
Dung Kiến ôm tâm tình như vậy làm như không hề biết chuyện của mình và Minh Dã, cũng không có ai thực sự dám ở trước mặt cậu hỏi cái gì.
Dung Kiến xoắn xuýt một lúc cuối cùng vẫn mở group lớp ra, thêm Wechat của Minh Dã.
Minh Dã rất nhanh đã đồng ý kết bạn.
Dung Kiến sắp xếp lại ngôn ngữ của mình, xóa xoá viết viết, rốt cuộc viết xuống một câu tại khung chat: "Ngày hôm nay trong trường truyền ra lời đồn không hợp lí, chúng ta làm như không biết gì cả."
Trong khung chat Minh Dã bên kia vẫn luôn hiển thị "Đang nhập", cuối cùng hắn chỉ trở lời có một chữ: " Được "
Dung Kiến suy nghĩ có chút không thông, Minh Dã đánh chữ lâu như vậy mà chỉ có một chữ? Hơn nữa nam chính có một tiểu đệ tên Tống Thời trong cốt truyện luôn nhắc lại nhiều lần Dung gia đại tiểu thư chính là bạch nguyệt quang trong lòng Minh Dã, nhưng dựa vào biểu hiện hai ngày nay của hắn cậu không cảm thấy Minh Dã thích nguyên chủ chỗ nào cả!
Thích một người đâu phải như thế đâu! Dù cậu cũng chả biết thích một người là như nào.
Mà từ khi Dung Kiến biết được đằng sau những chuyện mà nguyên chủ đã làm, cậu cũng cảm thấy Minh Dã sẽ không thích một người như vậy.
Bởi vì nguyên chủ không chỉ lén lút chỉnh nam chính, mà còn nhân lúc hai người họ ngồi cùng bàn mà sao chép lại đáp án của hắn, thậm chí còn cố ý bảo nam chính làm sai vài câu trong đề thi, để nguyên chủ có thể ngồi vào vị trí thứ nhất.
Có lẽ đây là cảm giác đọc truyện và được xuyên sách nó khác nhau như nào! Dù sao cốt truyện đã hỏng bét hết rồi!
Dung Kiến không nghĩ nữa có nghĩ cũng không suy được ra vẫn đề, cậu hết sức chăm chú mê mang mà lao đầu vào học tập.
Bây giờ đang nửa đầu học kỳ lớp , tri thức trên sách giáo khoa gần như đều học xong hết, có một số ngành học đã tiến vào vòng ôn tập đem kiến thức củng cố rồi tổng hợp lại thành đề cương.
Một người tốt nghiệp cấp ba hơn bốn năm như Dung Kiến mà nói, cậu thật sự là làm không được! Lên lớp hoàn toàn nghe không hiểu, được không! Cậu hiện tại chỉ có thể vừa nhìn vừa cân nhắc một ít kiến thức cao đẳng.
Không để Dung Kiến mê man bao lâu, cậu liền bị giáo viên chủ nhiệm thầy Trương gọi ra ngoài nói chuyện.
Thầy Trương nhìn cậu, miệng mỉm cười đầy từ ái, nhưng bởi vì tướng mạo hung dữ, thoạt nhìn cười như không cười có hơi dọa người.
Hình như Thầy Trương có chút do dự, một lúc sau mới mở miệng: " Bạn Dung Kiến à! Thầy chỉ muốn hỏi về sự việc lần này của em và Minh Dã thôi."
Tâm lý Dung Kiến một trận hồi hộp, không phải lời đồn đã ồn ào đến mức truyền thành chuyện xưa luôn rồi?
Thầy Trương vô cùng lo lắng mà nói: "Em và Minh Dã trước khi không phải là bạn cùng bàn sao? Hai đứa đã xảy ra mâu thuẫn gì rồi? Có muốn thầy giúp đỡ giải quyết hay không?"
Dung Kiến: "?"
Gia cảnh của học sinh trong trường Hội Văn ai cũng ưu việt cả, lối đi tương lai đều được gia đình trải sẵn, nên dù cho có là giáo viên chủ nhiệm đi chăng nữa cũng không thể quản quá nghiêm.
Nhưng riêng thầy Trương lại bất đồng, đại danh của ông là Trương Quốc Hoa, trước kia là thầy giáo cấp ba của trường công lập trọng điển, tư lịch rất sâu, sau đó vì vợ phát bệnh mãn tính, không thể đi làm lại, luôn phải nằm trên giường bệnh trường kỳ uống thuốc, chỉ có lương của thầy Trương ở trường trọng điểm thực sự không đủ dùng, nên ông mới chuyển đến trường cấp ba Hội Văn, nơi nơi tụ con ông cháu.
Sau khi thầy Trương đến bên này, ông cũng không quên quyết tâm ban đầu, luôn cẩn trọng mà giáo dục học sinh, mà đối với học sinh nghèo khó như Minh Dã lại đặc biệt chăm sóc, luôn hi vọng Minh Dã có thể dung nhập vào tập thể lớp, có thể học tập và hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp của thời cấp ba.
Nhưng Minh Dã vẫn luôn không có bạn bè nào cả người duy nhất có quan hệ tốt với hắn chính là Dung Kiến.
Hai người đốc xúc nhau học tập, mỗi lần đều đứng thứ nhất và thứ hai, cũng làm cho giáo viên như ông sâu sắc vui mừng.
Mà hiện tại quan hệ của hai học sinh này sắp bị hủy, mà giáo viên chủ nhiệm như thầy Trương chắc chắn phải hỏi rõ nguyên nhân rồi.
Dung Kiến nghĩ thông suốt điểm này, rất tự nhiên mà soạn ra một lời nói dối: "Không phải như thế đâu thưa thầy! Em với bạn Minh Dã vẫn luôn rất tốt, thường ngày lúc tan học cậu ấy vẫn cùng em học tập.
Chỉ là gần đây em muốn chuyển ra sau ngồi thôi ạ!"
Thầy Trương trầm trọng thở dài: " Thầy cũng biết không phải là vì cái này! Mà là lời đồn kia có đúng hay không?"
Nói xong ông càng cảm thấy có lý, phẫn nộ kêu lên: " Trên đời này chẳng nhẽ không thể có tình cảm bạn học thuần khiết giữa nam và nữ à? Thầy nhất định phải tìm ra người đằng sau tung tin này ra rồi cận thận mà dạy dỗ cho một trận."
Dung Kiến không thể làm gì khác hơn là trầm mặc gật đầu.
Thầy Trương bảo đảm với cậu, cũng nhất định giữ lại vị trí bên cạnh của Minh Dã, hơn nữa phải nhanh tiêu trừ lời đồn để cho cậu có thể chuyển về chỗ cũ.
Dung Kiến mặt không đổi sắc nghĩ, cậu hi vọng hiện tại có nhiều thêm một tin đồn, ít nhất kiến cho thầy Trương quên mất luôn việc này cũng được nữa!
Thời điểm trở lại lớp, Trần Nghiên Nghiên liếc mắt nghiên cứu Dung Kiến, tay cô vẽ vời trên nháp nhưng cuối cùng cũng không giao cho cậu.
Một lúc lâu sau đó, Dung Kiến nhiều lần nghiêng đầu nhìn mới phát hiện trên tờ nháp đầy chữ có câu: Thầy Trương sẽ không vì chuyện này mà mắng cô đi?.
Hoặc là: Đừng khổ sở!
Đến cuối cùng cũng không giao cho cậu, có lẽ là sợ cậu nhìn thấy càng không vui sao?
Dung Kiến mỉm cười, quay qua nói với Trần Nghiên Nghiên: "Cảm ơn."
Quả nhiên, bây giờ cô cũng chỉ làm mặt lạnh với Dung Kiến, mà những tin tức từ từ được dẹp loạn, ít nhất không nổi nóng như mấy ngày trước.
Thứ sáu cuối tuần được nghỉ, Dung Kiến vừa nghĩ tới có thể hai ngày nữa không cần ra khỏi cửa cậu có thể làm ổ ở trên giường, trọng điểm là không cần hoá trang, cậu liền cảm thấy nhân sinh vẫn thập phần tốt đẹp.
Mãi đến lúc Trần Nghiên Nghiên gửi một tin nhắn Wechat cho cậu đánh thức mộng tưởng đẹp đẽ này: "Học thần! Cô làm xong bài tập chưa?"
Dung Kiến cảm thấy sấm sét giữa trời quang!!
Lớp của họ ngày thường cũng không phải nộp bài tập, chỉ cần làm hết bài tập trong hai ngày cuối tuần rồi nộp vào ngày thứ Hai thôi là xong nhưng cũng chính vì điều này mà dẫn đến những học tra chỉ muốn làm cá mắm mà nói chả khác nào đột tử cả!
Dung Kiến cũng làm bài tập, nhưng cậu vì muốn từng chút từng chút một gặm lại kiến thức đã quên nên cậu làm rất chậm, ngoại trừ tiếng anh cùng toán học, bài tập môn khác cơ hồ là còn nguyên.
Cậu lâm vào trầm mặc thật lâu, không biết nên giải quyết vấn đề này như thế nào!
Đúng vậy! Thứ hai là phải nộp bài tập rồi!!!
Cuối cùng, Dung Kiến vẫn là từ bỏ tôn nghiêm, mở khung chat của Minh Dã ra, chột dạ đến cực điểm mà gõ chữ: "Có thể cùng tham khảo bài tập một chút không?"
Qua một hồi lâu, Minh Dã mới trả lời: " Môn nào?"
Dung Kiến hèn mọn mà gõ: " Hết thảy các môn?"
Đau lòng, thật sự là quá đau lòng, người ta xuyên qua hô mưa gọi gió, còn cậu xuyên qua không chỉ bị ép mặc đồ nữ lại còn bắt cậu làm bài cấp ba, quan trọng nhất là, cậu hoàn toàn không biết làm!!!
Minh Dã rất nhanh gửi tin đến: "Chờ một lát."
Khoảng chừng hai mươi phút sau, Minh Dã gửi tới một đường link, Dung Kiến bấm vào, kết quả phát hiện những thứ này đều dựa theo các môn học mà phân chia, mỗi loại còn kèm theo một bức ảnh minh họa, lại còn được đánh số theo thứ tự!
Dung Kiến chấn kinh luôn rồi, cậu từ trước tới nay chưa từng gặp qua người nào cho chép bài tập mà lại có thể làm chuyên nghiệp như vậy, cậu thất thần gõ " Cảm ơn" xong lại hỏi hắn một câu: "Có thể cho bạn cùng bàn của tôi tham khảo một cùng không?"
Minh Dã: "Có thể."
Hắn lại bổ sung thêm: "Nếu sau này không hiểu có thể tới hỏi tôi."
Càng bất hạnh là, phần lớn những cái này Dung Kiến hoàn toàn không biết, chắc hắn dạy cậu không thành quá!!
Dung Kiến suýt nữa thì rơi lệ.
Cậu cảm thấy nam chính thật sự là người tốt, nếu không phải vì nội dung cốt truyện cậu thật sự muốn cùng nam chính làm anh em mà còn là anh em tốt nhất của hắn nữa!!!
Cậu cũng gửi đường link này cho Trần Nghiên Nghiên.
Sau một phút, Trần Nghiên Nghiên gửi tới một tin có chút ba chấm: "...!Đây là Minh Dã làm đúng không?"
"Có bạn trai đúng là tốt thật, ngay cả bài tập cũng không cần làm!"
Dung Kiến: "Không phải! Thật sự là không như cậu nghĩ đâu."
Muốn dựa vào chính mình làm xong bài tập là không thể nào, cậu chỉ có dựa vào bài tập của nam chính để tạm bợ sống qua ngày thôi!!!
...!
Sau khi xuyên vào 《 Ác Chủng 》 hơn mười ngày, Dung Kiến bi ai phát hiện mình cư nhiên đã quen với việc h sáng rời giường để hoá trang thành con gái.
Cũng không có trở ngại tâm lý gì, ít nhất mỗi ngày đều rất phong phú, phi thường có cảm giác mới lạ cùng với cuộc sống của kiếp trước hoàn toàn khác nhau.
Dung Kiến trong khổ tự tìm cái vui cho chính mình.
Thứ sáu sau khi tan học, Dung Kiến lần đầu tiên lưu lại trường học vào tiết tự học buổi tối, bởi vì Lục Thành đêm nay chở về Dung gia, Dung Kiến không muốn về tìm khó chịu, đơn giản là ở lại trường học thêm chốc lát, thuận tiện giải quyết hết đống bài tập còn dư.
Chờ nhà ăn trong trường học còn lác đác vài người cậu mới đi lấy non nửa chén nước luộc cải xanh, ăn xong liền nhịn đau buông bát, sau đó quay chở về lớp học, nhưng đi đến cửa lớp lại thấy một đám người đang tụ tập hóng chuyện.
"Nãy có người đánh nhau trong trường đó, đã bị chủ nhiệm giáo dục tóm gọn, bây giờ tất cả đều bị gọi lên phòng làm việc rồi."
"Thầy chủ nhiệm mới nhậm chức của bộ giáo dục kia đúng là không phải dạng vừa!"
" Không chỉ có thế! Gã còn là một kẻ thích nịnh nọt, cái bộ dạng đó nhìn người còn dưới đồ ăn.
Mấy người xem đi! Lần đánh nhau này có hai nhóm người mà nhà ai kém hơn thì chắc chắn nhà đó xui xẻo."
" Tôi cũng vừa mới thấy được nè! Đây đâu phải là hai nhóm người đâu! Mà là một người đánh nhau với năm người á! Hơn nữa người kia giống như là nam chính của vụ tin đồn đang được lan truyền gần đây này..."
Dung Kiến đi qua họ, cũng nghe được đại khái, cậu không có hứng thú với mấy chuyện này, cho đến khi nghe được câu cuối cậu liền dừng chân lại.
Cậu đến gần bọn họ, bỗng nhiên xen vào hỏi: "Là Minh Dã sao?"
Người đang nói chuyện kia dừng như có chút sửng sốt: " Tôi nhìn thấy hình như là vậy á! "
Dung Kiến lại hỏi: "Cảm ơn, phòng giáo vụ ở đâu vậy?"
Có người chỉ về một hướng, đem số biển ngoài cửa cũng nói ra luôn.
Dung Kiến quay người đi về phía tầng nhà kia.
Mấy người kia đè thấp âm lượng: "Đó là Dung Kiến à?"
Có người "A" một tiếng: "Đến rồi! Nữ chính của vụ tin đồn, hiện tại cậu ấy định anh dũng đi cứu bạn trai của mình sao???"
...!
Không khí trong phòng giáo vụ vô cùng ngưng trọng.
Thầy chủ nhiệm của bộ giáo dục Ngô Chung Sùng sắc mặt nghiêm túc nhìn về sáu người được chia thành hai nhóm trước mặt mình, một nhóm của Lý Lệ gã dẫn đầu trong bốn người, mà một nhóm khác chỉ có mỗi Minh Dã.
Minh Dã người này thì gã biết, trường học ít có những học sinh nghèo được trợ cấp như hắn.
Mà cha của Lý Lệ lại là cục lãnh đạo của bộ giáo dục.
Tuy rằng cục giáo dục kia đối với trường tư thục ảnh hưởng không lớn nhưng rốt cuộc người ta cũng là người lãnh đạo bán cho họ một cái nhân tình dù sao cũng hơn là không lấy lòng được.
Ngô Chung Sùng nhất thanh nhị sở gã cũng đã sớm nghĩ ra cách giải quyết bây giờ bất quá chỉ là giả bộ hỏi một chút tình huống rồi cho qua.
Lúc thầy Trương biết được chuyện này, cơm còn chưa ăn xong, liền trực tiếp chạy tới phòng giáo dục.
Ngô Chung Sùng sắc mặt nghiêm túc, gã đanh giọng: " Thầy Trương, ông cũng biết tình huống của trường chúng ta là như thế nào mà, khẳng định không thể kỷ luật tàn nhẫn được, nhưng cũng không thể khoan dung cho những vụ bạo lực học đường như này đúng không? Nếu gây ra hoạ lớn thì phải làm sao bây giờ?"
Trương Quốc Hoa tức giận đến mức đôi mắt đỏ cả lên, một người đối với năm người bạo lực học đường? Đây không phải là nói đùa sao? Dù có có thế nào thì ông vẫn phải đè nén nộ khí cùng Ngô Chung Sùng nói cho ra lẽ.
Lý Lệ đắc ý nhướng mày về phía Minh Dã.
Minh Dã dựa vào góc tường âm u, hắn nghiêng đầu, không chút để ý nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ đối với sự việc trước mắt hoàn toàn không quan tâm.
Trương Quốc Hoa nói đến nỗi miệng đắng lưỡi khô, ngoài cửa bỗng dưng vang lên tiếng gõ cửa.
Cũng không đợi Ngô Chung Sùng nói "Đi vào", thì "Răng rắc" một tiếng cửa liền bị người đẩy vào.
Ánh mặt trời nháy mắt chiếu vào kiến tất cả người trong phòng đều nhìn về phía cửa.
Dung Kiến mặc một cái áo khoác rộng rãi, thân hình trông gầy cực kỳ, nhưng cậu đứng ở đó cả người gần như được ánh sáng bao phủ.
Dung Kiến nhìn tình huống trước mắt, so với cảnh mà cậu tưởng tượng cũng không khác nhau lắm, nam chính tuyệt đối là một người đáng thương hắn một mình đứng trong góc tường tùy ý để người khác chĩa ác ý về phía mình.
Hơn nữa tên rác rưởi dẫn đầu kia quả nhiên là người mà cậu gặp hơn mười ngày trước.
Dung Kiến mỉm cười nhìn Ngô Chung Sùng, cậu mở miệng âm thanh rất nhẹ, giọng khẽ run lên tựa hồ có hơi sợ sệt: " Thầy Ngô, em là Dung Kiến."
Ngô Chung Sùng có lòng nghiên cứu lâu như vậy, đối với mấy thế gia trong trường gã đặc biệt nhớ rõ, mà Dung Kiến là một người trong số những học sinh có gia cảnh ưu việt, không chỉ có gia thế kinh người còn thừa kế tài sản đến ngàn tỉ.
Lý Lệ sửng sốt một chút, không hiểu tại sao Dung Kiến lại xuất hiện ở chỗ này!
Mà Dung Kiến nghiêng đầu nhìn về phía gã rồi nở nụ cười.
Xin lỗi rồi! Bàn về kỹ thuật diễn xuất này làm sao so sánh được với một người đang giả danh con gái chứ.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường
Trần Nghiên Nghiên: Ghen tị quá đi! Tại sao bạn trai của người ta đẹp trai như vậy! Thành tích tốt như vậy! Lại còn có thể giúp bạn gái của mình làm bài tập nữa chứ!!!
Kiến Kiến: Không phải tôi! Tôi không có!!!.