Bạch Nguyệt Quang Trở Về Rồi

chương 30: chương 30

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hứa Nghiên Bách đi ra phía sau tìm được Lâm Thanh Diệu cô đang ngồi xổm trước khóm hoa tự chụp ảnh, Hứa Nghiên Bách thấy cô chụp rất vui vẻ, anh hỏi: “Thích nơi này sao?”

Lâm Thanh Diệu thấy anh tới, ánh mắt sáng ngời, vội vàng đi tới bên anh, hỏi: “Anh xong việc rồi?”

“Xong rồi.”

Lâm Thanh Diệu cho anh xem ảnh mình chụp, “Anh xem, em chụp đẹp không?”

“Đẹp.”

“Anh còn chẳng nhìn cho rõ mà.”

“Không nhìn cũng biết đẹp, em chụp đều đẹp.”

“……”

Lâm Thanh Diệu được anh khen nên tâm tình rất vui vẻ, nàng chọc chọc ngực của Hứa Nghiên Bách, nói: “Miệng sao lại ngọt như vậy chứ?” Quả thực làm cho người ta thích thật sự.

“Không phải nói ngọt, con người của anh chính là khá thật thà.”

Lâm Thanh Diệu bị anh làm cho thích thú, cô nói với Hứa Nghiên Bách: “Chúng ta cùng nhau chụp một tấm đi.”

“Được.”

Hứa Nghiên Bách đi đến bên người cô ôm bả vai cô, rất tự giác cầm lấy di động, lại hơi hơi ngồi xổm xuống tạm chấp nhận cô cao hơn, tay Lâm Thanh Diệu đặt ở hai bên sườn mặt anh.

Ảnh chụp rất đẹp, Lâm Thanh Diệu nhìn thoáng qua, trong ảnh hai người đều cười rất vui vẻ, Lâm Thanh Diệu rất vừa lòng.

Hai người không ở lại biệt thự Quách gia ăn cơm, Hứa Nghiên Bách mang theo Lâm Thanh Diệu đi ăn bên ngoài, ăn xong trở lại nhà Lâm Thanh Diệu liền đi tắm rửa trước, thừa dịp Hứa Nghiên Bách đi tắm, Lâm Thanh Diệu lấy nước hoa mình mang đến ra, đây là Triệu Tú Tú đề cử, nghe nói xịt loại nước hoa này trong nháy mắt sẽ tăng lên hứng thú của đàn ông đối với phụ nữ, cũng không biết có thật không.

Hương nước hoa có hơi nòng, Lâm Thanh Diệu tùy tiện xịt một chút, tức khắc trong phòng đều là hương nước hoa, Lâm Thanh Diệu cảm giác nghẹn lời, thế này có phải dụ dỗ hơi quá rõ ràng hay không

Lâm Thanh Diệu đợi một hồi lâu Hứa Nghiên Bách vẫn chưa tắm xong, anh tắm rửa một chút mà sao còn lâu hơn cả cô.

Lâm Thanh Diệu nghĩ đến âm thanh đêm qua mình nghe được, anh sẽ không……

Lâm Thanh Diệu đang ngồi ở trên giường, cô suy tư một lát, sau đó lấy điện thoại ra vào một chỗ nào đó.

Hứa Nghiên Bách tắm rửa xong đi ra liền thấy cô đang xem gì đó trong điện thoại.

Hứa Nghiên Bách không đi giày, đi trên sàn nhà không phát ra tiếng động mấy, Lâm Thanh Diệu xem đến mê mẩn cũng không phát hiện anh đang tới gần.

Cho nên, Hứa Nghiên Bách tùy ý đảo qua liền thấy được nội dung trên màn hình di động của cô.

Trên màn hình di động mới có một hàng chữ —— “Vì sao tôi ở bên người bạn trai mà bạn trai còn tránh trong WC tự mình giải quyết?”

Hứa Nghiên Bách: “……”

Lâm Thanh Diệu nghiêng đầu liền phát hiện Hứa Nghiên Bách đứng ở bên cạnh, bốn mắt nhìn nhau, Lâm Thanh Diệu bị cả kinh thiếu chút nữa là không buông xuống được, ngay sau đó lại nghĩ đến gì đó, cô lập tức xấu hổ đến đỏ mặt.

Cô nhảy dựng lên, hỏi: “Anh…… anh sao đi tới đây không nói một tiếng chứ?”

Vẻ mặt Hứa Nghiên Bách rất phức tạp, đặc biệt lại đối diện với vẻ mặt vừa giận vừa xấu hổ kia của cô, anh vô ý lấy ngón tay xoa xoa chóp mũi, lại ho nhẹ một tiếng để giảm bớt xấu hổ.

“A…… Xin lỗi.”

Cái xin lỗi này thật sự vi diệu, cũng không biết là xin lỗi vì nhìn lén đến điện thoại người ta hay là xin lỗi vì mình ở trong WC kia…

Lâm Thanh Diệu quả thực xấu hổ đến mức không biết tay chân nên bỏ chỗ nào, cô bò lên trên giường, kéo qua chăn đắp lên, rầu rĩ nói: “Em ngủ trước.”

Hứa Nghiên Bách ngồi ở trên giường, nhìn người đang trùm kín trong chăn, cảm thấy cô rất đáng yêu, thật là rất đáng yêu, thế mà còn tự mình chạy lên trên mạng tra, đúng là vừa xấu hổ vừa buồn cười.

Hứa Nghiên Bách kéo chăn ra, chen vào trong ổ chăn, Lâm Thanh Diệu chợt ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt đầy ý cười kia của anh, cô lị vội vàng cúi đầu, lúc này hai người rất gần nhau, cô vừa cúi đầu liền chôn mặt vào ngực anh.

Hứa Nghiên Bách hôn một cái trên đầu cô, hỏi: “Muốn biết?”

“Không.” Lâm Thanh Diệu không chút nghĩ ngợi liền nói ra, nhưng nói xong lại ngẩng đầu nhìn anh, “Muốn biết.”

Hứa Nghiên Bách cười nói: “Rốt cuộc là có muốn hay không?”

Lâm Thanh Diệu gật đầu.

Hứa Nghiên Bách nói: “Để em có chút thời gian thích ứng anh, rốt cuộc chúng ta vừa mới ở bên nhau, em còn chưa hiểu rõ anh là dạng người gì, chờ em hiểu rõ ràng rồi, cảm thấy anh có thể phó thác chung thân, đến lúc đó lại làm cũng không muộn.”

Mặt Lâm Thanh Diệu có chút nóng, “Chỉ là bởi vì cái này sao? Có phải anh còn cố kỵ cái gì hay không? Kiểu như sợ em nhớ lại sẽ hận anh gì đó?”

Hứa Nghiên Bách nghĩ đến hôm nay Tưởng Thiên Du nói, không thể không nói, Tưởng Thiên Du đúng thật rất hiểu anh, không uổng công làm anh em tốt nhiều năm như vậy, một châm là chọc thẳng chỗ đau của anh.

Hứa Nghiên Bách gật gật đầu, “Cũng có liên quan.”

Lâm Thanh Diệu nói: “Vậy anh nghĩ nhiều rồi, em sẽ không hận anh.”

“Nếu là em thực sự khôi phục ký ức, đến lúc đó em có hận hay không mới biết được, nhưng anh hy vọng em biết anh cũng không phải cầm thú như vậy, anh rất yêu em, anh cũng không phải chính nhân quân tử gì, chỉ là bởi vì quá yêu em, cho nên dù rất muốn nhưng vẫn không lập tức chiếm đoạt em cho riêng mình, đến lúc đó em nghĩ anh vì em mà nhẫn nại và kìm nén, cố gắng đừng hận anh.”

Giọng điệu anh mềm nhẹ, nói rất chân thành, mơ hồ cho người ta một cảm giác buồn bã mất mát, Lâm Thanh Diệu cảm thấy anh đáng thương hề hề, cô ôm eo anh, nói: “Nghiên Bách, em không muốn nhớ lại.”

Hứa Nghiên Bách bị cô chọc cười, “Có muốn nhớ lại hay không không phải việc em có thể nói tính.”

“Vậy nếu nhớ lại em cũng không hận anh, em đảm bảo.”

Ý cười của Hứa Nghiên Bách càng sâu, “Được.”

“Đúng rồi Nghiên Bách.” Lâm Thanh Diệu nhớ tới một chuyện, “Anh và cô Quách có chuyện gì vậy?”

“Hả? Có chuyện gì là sao?”

“Hôm nay cô Quách nói cho em, anh và cô ấy muốn kết hôn.” Lâm Thanh Diệu nói đến chỗ này, tránh ra khỏi lồng ngực anh, cô ngồi dậy nhìn anh, “Nên anh sẽ không còn có một phần là vì cô ta đi?”

Hứa Nghiên Bách: “……”

Hứa Nghiên Bách nhớ đến Tưởng Thiên Du chọc ra một đoạn kia, hiện tại ưu thế lớn nhất so với Tưởng Thiên Du là anh thuần tuý yêu Lâm Thanh Diệu, anh cũng không thể quen người phụ nữ nào khác, Hứa Nghiên Bách lập tức khẩn trương lên, càng là khẩn trương thì càng loạn.

Anh sửa sang lại một chút ngôn ngữ rồi nói: “Không có chuyện gì, Quách Văn Hàm nói gì em cũng đừng nghe.”

“Thế sao lại thế này, cô ta còn thề son sắt là anh với cô ta sẽ kết hôn?”

“Còn nhớ rõ anh đã nói cho em, ông Quách năm đó cho anh một số tiền bảo anh đi phố Wall, nếu anh không thể vì kiếm được gấp đôi, phải dựa theo ông ta yêu cầu mà làm việc không?”

“Nhớ.”

“Khi đó ông ta ước định với anh, nếu anh thua, thì anh phải quay về cưới Quách Văn Hàm.”

“Nhưng cuối cùng không phải anh thắng sao? Anh không chỉ có kiếm được gấp đôi, anh còn kiếm được gấp hai mươi lần mà.”

“Bởi vì nguyên nhân visa, lúc anh trở về thì quá hạn mấy ngày, Quách gia bên kia không nhận, bọn họ cảm thấy anh thua.”

“……”

“Quách gia cảm thấy Quách Văn Hàm đợi anh hai năm, hơn nữa anh lại vừa vặn quá hạn mấy ngày, kêu anh phụ trách Quách Văn Hàm, cưới cô ta làm vợ.

Anh đã đạt yêu cầu của lão Quách trong vòng hai nắm, chỉ là trở về chậm hai ngày mà thôi, cho nên anh cũng không nhận, bởi vì việc này nên Quách gia vẫn luôn muốn bức anh cúi đầu, anh vẫn luôn không muốn cúi đầu, sau đó anh lại tới thành phố An.”

Như vậy xem ra, Quách gia có chút vô lý, Lâm Thanh Diệu hỏi: “Cho nên cuối cùng rốt cuộc anh muốn cưới Quách Văn Hàm hay không? Anh đi thành phố An cũng nhiều năm đi? Quách Văn Hàm cũng không kết hôn, vẫn luôn chờ?”

Sắc mặt Hứa Nghiên Bách có chút khó coi, anh xoa xoa trán, “Anh và em ở bên nhau, sao anh còn muốn cưới cô ta?”

“Vậy nếu mà bất hòa, anh sẽ cưới cô ta sao?”

Hứa Nghiên Bách nghĩ nghĩ nếu anh không ttìm được Lâm Thanh Diệu, hoặc là nói, nếu cuối cùng xác định Lâm Thanh Diệu thật sự đã chết, lại hoặc là, tìm được Lâm Thanh Diệu nhưng sau đó Lâm Thanh Diệu cũng không cho anh cơ hội, lại hoặc là Lâm Thanh Diệu lựa chọn trở lại bên Tưởng Thiên Du, như vậy sau bao nhiêu năm nếu Quách Văn Hàm còn đang đợi anh, có khi nào anh sẽ thoả hiệp với vận mệnh, phai nhạt chấp niệm của mình, lựa chọn kết hôn với Quách Văn Hàm?

Anh biết anh sẽ không, bởi vì căn bản anh không quên được.

Lâm Thanh Diệu hãy còn thở dài, cô nói: “Liền tính anh không cưới cô ta, hoặc là cũng sẽ cưới người nào, trên đời này nào có tình cảm sâu đậm như vậy, cũng không có khả năng sẽ có người không vẫn luôn yêu một người không có hồi báo.

Nói Tưởng Thiên Du chẳng hạn, mấy người đều nói em đã từng yêu anh ta, em và anh ta là thanh mai trúc mã nhiều năm tình cảm như vậy, em rời đi sau đó không phải anh ta cũng tìm đến niềm vui mới sao? Huống chi em và anh còn chưa từng ở bên nhau, thật ra cuối cùng anh cũng sẽ ở bên người khác, cũng lý giải được.”

Hứa Nghiên Bách bị cô chọc cười, anh nói: “Giờ anh nói cho em, cho dù không ở bên em, anh cũng sẽ không cưới người khác, em tin hay không?”

Không thể không nói lời này dỗ Lâm Thanh Diệu rất vui vẻ, nhưng cô vẫn lắc đầu nói: “Chuyện tương lai ai có thể nói được chuẩn, sao có người sẽ vì một người mà hao hết cả đời?”

“Sao lại không có người nào? Người khác không thể, nhưng Hứa Nghiên Bách có thể.”

“……”

Vẻ mặt anh lúc nói những lời này rất bình tĩnh, nhưng cố tình mỗi một chữ đều đâm thật sâu vào đáy lòng cô.

Không thể không nói cô xác thật bị những lời này chấn động rồi, nhất thời không nhịn nổi, nhào qua ôm lấy anh, cũng không biết nên nói cái gì, nên làm cái gì, chỉ muốn ôm anh.

“Làm sao vậy?” Hứa Nghiên Bách hỏi cô.

“Không có gì.”

Hứa Nghiên Bách cười ra tiếng, anh nói: “Lúc anh đi học học tập không tốt, đặc biệt là ngữ văn kém cỏi nhất, anh ghét nhất môn văn, nhưng lại rất thích một câu thơ, đó là câu thơ duy nhất anh nhớ kỹ.”

“Câu gì?”

“Tằng kinh thương hải nan vi thủy, trừ khước vu sơn bất thị vân.”

(Trích từ bài Ly tư kỳ tứ của Nguyên Chẩn, bản dịch thơ của Quân Lâm: Từng ra biển cả, nước hề chi, Vu Sơn đã đến, mây đáng gì. ý cả bài thơ theo chulandinh: Đã đi bốn biển rồi ta còn màng gì nước (vì biển nhiều nước quá rồi); Đã thấy Vu Sơn rồi ta còn màng gì đến mây (vì mây trên đỉnh Vu Sơn đẹp nhất rồi); Hoa đẹp ta cũng chẳng màng ngoái lại (vì đã một lần có em, mà hoa sao sánh được với em); Nửa vì ta đang tu, nửa vì đã một lần có em.)

Câu thơ này rất nổi, Lâm Thanh Diệu cũng từng nghe qua.

Hứa Nghiên Bách nói tiếp: “Em chính là biển cả là Vu Sơn, hiểu sao?”

Hứa Nghiên Bách nói xong đều cảm thấy chính mình chua đến rụng răng, thật sự là anh không quá thích ứng với loại văn này, một câu nói xong, cả người đều nổi da gà, thậm chí nhịn không được phun tào trong lòng một câu, ông lão này cũng thật là quá ra vẻ rồi.

Nhưng mà ngoài dự kiến của anh, hình như cô còn rất thích, thấy cô che miệng, lộ ra một đôi sáng lấp lánh, tràn đầy vui mừng, gật đầu với anh, lại gật đầu, giống như bị cảm động đến không nhẹ.

Hứa Nghiên Bách: “……”

Lâm Thanh Diệu lại ôm eo anh, vùi mặt vào trong lòng ngực anh, nói với anh: “Nghiên Bách, em thích nghe anh nói như vậy.”

Vẫn luôn lo lắng cô cảm thấy anh buồn nôn làm bộ, Hứa Nghiên Bách thở dài nhẹ nhõm một hơi, anh nói: “Thích thì được, em thích thì về sau mỗi ngày đều nói cho em nghe.” Anh xoa xoa tóc cô, “Được rồi, ngủ đi, ngày mai chúng ta còn phải đi Quách gia.”

“Hả?” Lâm Thanh Diệu ló đầu ra, “Chuyện còn chưa nói xong sao?”

“Chưa, làm sao vậy? Nếu mà em không muốn đi, thì đi dạo phố chơi, Hoành Cảng là thiên đường mua sắm, không phải cho em một cái thẻ rồi sao? Em muốn mua gì thì cứ quẹt thẻ.”

“Không cần, em đi theo anh đến Quách gia.”

Cô đã biết Quách Văn Hàm nhớ thương Hứa Nghiên Bách, sao có thể cho cô ta cơ hội chứ.

Ngày hôm sau ăn xong cơm sáng Hứa Nghiên Bách liền mang theo Lâm Thanh Diệu đi biệt thự Quách gia ở khu nam Cảng Đảo, Hứa Nghiên Bách sợ cô nhàm chán, trước mang cô đi dạo hoa viên Quách gia, hoa viên Quách gia có một bể bơi vô cực, từ bể bơi này có thể nhìn thấy biển mênh mông bát ngát, khung cảnh rất không tệ.

Lâm Thanh Diệu nói với anh: “Em ở bên này chờ anh đi.”

Bên cạnh bể bơi có ghế nằm, Lâm Thanh Diệu nằm xuống ghế, nhìn bờ biển phía xa, thở dài:” Nơi này không tệ.”

Hứa Nghiên Bách thấy cô thích, liền nói: “Lát nữa anh dặn dò giúp việc Quách gia chăm sóc em một chút, em muốn ăn uống đều có thể nói với giúp việc.”

“Được mà, em sẽ không khách khí, anh đi đi.”

Hứa Nghiên Bách rời đi, một lát sau quả nhiên có giúp việc lại đây hỏi cô có cần giúp gì hay không, đưa cho cô một phần thực đơn, Lâm Thanh Diệu tùy tiện gọi vài món ăn và đồ uống.

Chốc lát giúp việc liền bưng lên, Lâm Thanh Diệu một bên vừa ăn vừa hóng gió, một bên thưởng thức cảnh biển, chưa kể còn khá thoải mái.

Lâm Thanh Diệu tận tình vui vẻ trong chốc lát, cô nghe thấy tiếng bước chân vang lên, tưởng Hứa Nghiên Bách đã xong rồi, cô vội vàng quay đầu lại xem, nhưng mà người tới cũng không phải Hứa Nghiên Bách.

Lâm Thanh Diệu lại quay đầu lại, bưng đồ uống lên uống một ngụm.

Tưởng Thiên Du cũng quen việc cô lạnh nhạt anh ta, anh ta cũng không để ý, ngồi xuống ghế nằm của cô, đặt một chiếc hộp lên bàn tròn bên cạnh, Lâm Thanh Diệu nhìn lướt qua, hỏi:”Thứ gì?”

“Mở ra nhìn xem.”

Lòng hiếu kỳ nổi dậy, Lâm Thanh Diệu mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng cổ tinh xảo, viên ngọc lục bảo hình giọt nước được khảm một vòng tròn kim cương, lúc mở ra kia giống như ánh sáng chung quanh đều hội tụ ở trên đó, thiếu chút nữa lóe mù mắt Lâm Thanh Diệu,

Không thể không nói, cái này thật là đẹp.

Tưởng Thiên Du thấy cô không chớp mắt nhìn chăm chú vào nó, rõ ràng là thích, đáy mắt anh ta có chút mềm mại, nói: “Tặng cho em, thích không?”

Lâm Thanh Diệu lúc này mới phục hồi tinh thần lại, đem bỏ dây chuyền qua một bên, vội nói: “Tôi không cần.”

“Em không cần khách khí, trước kia anh cũng thường tặng quà cho em.”

“Không phải bạn trai đưa thì không lấy.”

Tưởng Thiên Du cũng không tức giận, anh ta nói: “Anh không phải bạn trai em, anh là chồng em, em có thể lấy.”

Lâm Thanh Diệu: “……”

“Diệu Diệu.”

Lâm Thanh Diệu nghe được giọng nói, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, liền thấy Hứa Nghiên Bách đang đi về phía bên này, Lâm Thanh Diệu nhìn thoáng qua vòng cổ trên bàn lại nhìn về phía Hứa Nghiên Bách, lại nghĩ đến vừa nãy cô biểu hiện ra thích chiếc vòng cổ kia, lập tức chột dạ.

Hứa Nghiên Bách đi lên trước, hỏi: “Đang làm gì vậy?”

Lâm Thanh Diệu vội vàng đi đến bên người anh bày tỏ lòng trung thành của mình, “Anh ta muốn đưa em vòng cổ, nhưng em không nhận.”

Vẻ mặt cô kiểu ước gì phủi sạch quan hệ với Tưởng Thiên Du, giống như anh ta là bệnh vảy nến, thậm chí còn có vài phần lấy lòng làm nũng với Hứa Nghiên Bách.

Hứa Nghiên Bách thấy ánh mắt Tưởng Thiên Du vẫn luôn chăm chú vào trên người Lâm Thanh Diệu, lúc Lâm Thanh Diệu làm nũng quá đáng yêu, Hứa Nghiên Bách ích kỷ, không muốn cho Tưởng Thiên Du nhìn đến, cho nên anh kéo cô ra phía sau mình, nhướn nhướn mày nói với Tưởng Thiên Du: “Tưởng tổng hay tiêu pha nhỉ?”

“Không sao, chỉ một ngàn vạn mà thôi.”

“Tưởng tổng giàu có, một ngàn vạn xác thật không có gì.” Anh cầm lấy hộp, nói: “Nếu Tưởng tổng có ý vậy tôi nhận thay Diệu Diệu vậy.”

Tưởng Thiên Du nhíu mày nhưng vẫn không nói gì.

Hứa Nghiên Bách đưa vòng cổ tới trước mặt Lâm Thanh Diệu, hỏi cô: “Thích không?”

Lâm Thanh Diệu đánh giá vẻ mặt Hứa Nghiên Bách, trên mặt anh mang theo nụ cười, theo lý mà nói tình địch đưa quà cho bạn gái mình, anh không nên có vẻ mặt này mới đúng chứ, hình như anh biểu hiện không khỏi bình tĩnh chút?

Nhưng Lâm Thanh Diệu rất tự mình hiểu lấy, cô lắc đầu tỏ vẻ, “Không thích.”

“Không thích sao.” Hứa Nghiên Bách quan sát vòng cổ “Đáng tiếc, vòng cổ xinh đẹp như vậy em lại không thích, một khi đã như vậy, vậy không lấy nó.” Anh nói xong, giơ tay lên, vòng cổ kia tựa như rác bị anh ném thẳng ra bể bơi.

Lâm Thanh Diệu hít ngược một ngụm khí lạnh, một ngàn vạn đấy, một ngàn vạn cứ như vậy đi mất.

Lại xem vẻ mặt của hai người này, hai người bên này bình tĩnh hơn bên kia, Tưởng Thiên Du bị ném một cái vòng cổ ngàn vạn, đôi mắt cũng chưa chớp một chút, đầu sỏ gây tội vứt bỏ vòng cổ Hứa Nghiên Bách hình như cũng không cảm thấy gì.

Đúng lúc này, một người giúp việc đi lên trước nói: “Ngài Tưởng, bên ngoài có một cô gái tự xưng là bạn ngài.”

Tưởng Thiên Du nghe vậy trầm mặc một lát, đại khái đoán được là người nào, cũng không nói gì, đứng dậy đi theo giúp việc kia rời đi.

Hứa Nghiên Bách thấy ánh mắt Lâm Thanh Diệu vẫn chăm chú vào giữa bể bơi, anh hỏi: “Sao vậy? Còn vì Tưởng Thiên Du đau lòng tiền hả?”

Lâm Thanh Diệu vội vàng lắc đầu, “Không có không có.”

Cô chỉ là cảm khái, cả đời cũng chưa gặp qua một ngàn vạn, anh nói ném liền ném.

“Nếu em thích lần sau anh mua cái giống vậy cho em, chúng ta không cần cậu ta.”

Nghe được lời này, Lâm Thanh Diệu rất vui vẻ, nhưng cô nói: “Không cần, quá quý.”

Hứa Nghiên Bách nói: “Không quý, không cần tiết kiệm tiền cho anh.”

Lâm Thanh Diệu: “……”

Tưởng Thiên Du đi tới cửa, quả nhiên như anh ta phỏng đoán như vậy, người đến là Vu Trinh.

Vu Trinh mặc một chiếc áo không tay, phối hợp quần ống rộng, trên đầu đội mũ rộng vành, một thân này khiến cô ta trông có vẻ ngực to eo thon, rất gợi cảm.

Thấy Tưởng Thiên Du đi ra, Vu Trinh vội vàng đi lên, Tưởng Thiên Du hỏi cô ta: “Cô tới nơi này làm cái gì?”

“Em nghe nói nơi này trang viên rất xinh đẹp, nghĩ anh ở chỗ này, cho nên muốn dựa chút mặt mũi của anh, tiến vào tham quan một chút.”

“Tôi ở đây nói chuyện chính sự.”

“Em biết, em nghe nói Hứa Nghiên Bách cũng mang theo Diệu Diệu tới, anh ta có thể mang Diệu Diệu tới tham quan, anh vì sao không thể mang em đi chứ?”

Mặt Tưởng Thiên Du lộ ra mấy phần không hài lòng, “Vu Trinh, có phải tôi đã nói với cô, không cần đến tìm tôi.”

Vu Trinh nói: “Anh hà tất phải vô tình như vậy? Ngay cả bạn cũng không thể làm sao?”

Sắc mặt Tưởng Thiên Du lạnh xuống, “Cô không nên lại đến khiêu khích nhẫn nại của tôi.”

Đây là cảnh cáo trần trụi.

Vu Trinh không nói gì nữa, chỉ là ánh mắt nhìn về phía Tưởng Thiên Du nhiều thêm vài phần lên án và u oán.

Tưởng Thiên Du đối diện với ánh mắt này, bị đâm một chút, cũng không lùi bước, xoay người đi vào.

Sau khi Tưởng Thiên Du rời khỏi, Vu Trinh điều chỉnh một chút hô hấp, cô đi tới cửa nói với bảo vệ: “Vừa rồi anh cũng thấy được, tôi và anh Tưởng quen nhau, nhưng gần đây chúng tôi đang cãi nhau, anh ấy đang cáu kỉnh với tôi.” Vu Trinh lấy một ít đô la Hồng Kông nhét vào trong tay vệ sĩ, “Giúp giúp tôi đi, tôi cũng chỉ đi vào nói nói mấy câu với anh ấy.”

Bảo vệ xác thật thấy được Vu Trinh nói chuyện với Tưởng Thiên Du, cũng nhìn ra được này hai người quen nhau, trang viên Quách gia rất lớn, thỉnh thoảng bọn họ cũng sẽ cho thân thích đi vào tham quan, lại còn được đô la Hồng Kông, bảo vệ nghĩ nghĩ rồi đồng ý.

Vu Trinh thuận lợi đi vào Quách gia, Quách gia xác thật rất rộng, trên đường gặp được mấy người giúp việc, cô ta tự xưng là bạn Tưởng Thiên Du, hy vọng giúp việc có thể mang cô ta đi gặp Tưởng Thiên Du, giúp việc bởi vì còn có việc, chỉ giúp cô ta được một đoạn đường.

Vu Trinh vòng vài vòng, không tìm được Tưởng Thiên Du, nhưng lại thấy Lâm Thanh Diệu đang ngồi bên bể bơi Quách gia.

Hứa Nghiên Bách chỉ là ra nhìn Lâm Thanh Diệu, sợ cô nhàm chán, bồi cô một chút rồi anh lại trở lại tiếp tục nói chuyện với Quách Xương Nhân nói sự, cho nên bể bơi chỉ có mình Lâm Thanh Diệu.

Vu Trinh đi đến ngồi xuống trên ghế nằm bên cạnh Lâm Thanh Diệu nói: “Cô thật ra cũng rất nhàn nhã.”

Lâm Thanh Diệu nghiêng đầu nhìn cô ta một cái, cô cũng nhận ra Vu Trinh, nếu cô nhớ không lầm, người này hình như là rất thân mật với Tưởng Thiên Du, nghe nói em họ cô.

Lâm Thanh Diệu nghĩ đến vừa rồi giúp việc tới tìm Tưởng Thiên Du, nói là có cô gái nào đó tìm anh ta, nhìn dáng vẻ chắc là Vu Trinh.

Tưởng Thiên Du tới bên này nói chuyện còn đem Vu Trinh theo? Rõ ràng còn chưa chặt đứt với Vu Trinh nha, vì sao còn tự xưng là chồng cô đưa vòng cổ trị giá ngàn vạn cho cô, Lâm Thanh Diệu bĩu môi, xì, tra nam!

Lâm Thanh Diệu quay lại đầu đi, lấy từng hạt óc chó vừa này Hứa Nghiên Bách lột ra giúp cô rồi nhét vào trong miệng.

Lâm Thanh Diệu không phản ứng lại cô ta, Vu Trinh cũng không tức giận, cô ta dựa vào ghế nằm, hỏi: “Nhìn dáng vẻ Hứa Nghiên Bách rất để bụng cô, đi chỗ nào cũng đều đưa cô theo.”

Nhắc tới Hứa Nghiên Bách Lâm Thanh Diệu liền bình tĩnh, cô nói với Vu Trinh: “Đây là đương nhiên, Nghiên Bách nhà tôi đương nhiên để bụng tôi rồi.”

Vu Trinh nói: “Cô ở đây Tưởng Thiên Du liền đi đuổi theo lại đây, cũng không biết cô có phiền não hay không.”

Tưởng Thiên Du gì đó, Lâm Thanh Diệu không muốn để ý, cô lại nằm trở lại.

Vu Trinh cười cười còn nói thêm: “Cô biết không? Lúc lần đầu tiên Tưởng Thiên Du thân mật với tôi, không có biện pháp gì, khi đó anh ấy muốn tôi sinh đứa nhỏ cho anh ấy.

Lâm Thanh Diệu thấy rất kỳ quái, sao tự nhiên cô ta lại nói với cô mấy chuyện này? Trong lòng thầm mắng người này thật là bệnh tâm thần, thế mà còn đem chuyện như vậy với đàn ông kể ra ngoài, đều mặc kệ cô ta.

Lâm Thanh Diệu hoàn toàn không dao động, ôm đồ uống ục ục uống mấy hớp.

Vu Trinh nhìn vẻ mặt cô rồi lại tiếp tục nói: “Chắc cô thấy rất kỳ quái vì sao tôi muốn nói chuyện này với cô, anh ấy thế nào cũng không liên quan đến cô, hiện giờ cô mất trí nhớ, nói không chừng đến một ngày nào đó nhớ lại tất cả, chờ cô nhớ ra rồi, cô liền biết những lời này có bao nhiêu tàn nhẫn.”

Lâm Thanh Diệu nghe thấy không thích hợp, cô nhíu mày nhìn lại cô ta, “Cho dù tôi nhớ ra rồi, Tưởng Thiên Du và cô thế nào cũng không liên quan đến tôi đâu chứ? Tôi lại không yêu anh ta, người tôi yêu là Hứa Nghiên Bách.”

“Không, người cô yêu là Tưởng Thiên Du, cô rất yêu rất yêu anh ấy, yêu đến mức không chứa nổi một hạt cát.”

Cho nên, nếu có một ngày cô biết chồng mình làm chuyện kia với người khác, cô sẽ tức đến điên mất.

Lâm Thanh Diệu híp mắt lại, “Nếu biết trước khi mất trí nhớ tôi rất yêi Tưởng Thiên Du, vì sao còn muốn nói chuyện này với tôi?”

Vu Trinh nói: “Không có gì, chính là muốn cho cô biết sự thật mà thôi.”

“Biết sự thật sao? Tôi lại không cảm thấy vậy, sao tôi thấy cô giống đang khoe hơn ấy? Khoe được chồng tôi muốn cô sinh một đứa bé cho anh ta sau khi tôi “ly thế”?

Vu Trinh trầm mặc một lúc, sau đó gật gật đầu, “Đúng vậy, tôi đang khoe ra, lại sao chứ?”

Ý khiêu khích rất rõ ràng.

Lâm Thanh Diệu lẳng lặng nhìn chằm chằm mặt cô ta, cô nói: “Cô tự khoe ra cho chính cô xem đi, trừ bỏ cô ra thì ai còn để ý? Huống chi lấy loại chuyện này khoe ra, bị Tưởng Thiên Du chiếm thân thể là có thể làm cho cô tự hào như vậy Cô là tự ti đến bao nhiêu chứ? Nhìn thật đúng là đáng thương.” Lâm Thanh Diệu nói xong, quay lại đầu đi tiếp tục ôm đồ uống chậm rì rì uống tiếp.

Lời này của Lâm Thanh Diệu đúng thật đã chọc trúng điểm đau của Vu Trinh, Lâm Thanh Diệu rõ ràng không mắng cô ta một chữ “tiện”, nhưng mỗi chữ đều như đang mắng cô ta đê tiện, Vu Trinh tức giận quá mức, cô ta thật sự nghi ngờ, có phải Lâm Thanh Diệu căn bản không hề mất trí nhớ hay không..

Truyện Chữ Hay