Bạch Nguyệt Quang Trở Về Rồi

chương 17: chương 17

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit và beta bởi Nhà Nhỏ Của Chanh

Hình như trong nháy mắt Hứa Nghiên Bách liền tỉnh táo lại, anh tiến lên một bước ngăn trở ánh mắt Tưởng Thiên Du, nhanh tay lẹ mắt đóng cửa xe lại, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất xoay người đi tới trước mặt Lâm Thanh Diệu, lại đột nhiên đẩy cô, để cô xoay người đưa lưng về phía Tưởng Thiên Du, đẩy bả vai cô đưa cô vào phòng tiếp tân.

Thật ra Tưởng Thiên Du cũng không thấy rõ bộ dáng của cô gái kia, Động tác của Hứa Nghiên Bách quá nhanh, hơn nữa vẫn luôn cố ý ngăn cản ánh mắt anh ta, ngăn cách cô gái kia hoàn toàn, Tưởng Thiên Du ngay cả đầu tóc cô gái kia cũng không nhìn thấy.

Tưởng Thiên Du cảm thấy buồn cười, thật sự cần phải che chở như vậy sao? Nhưng anh ta cảm thấy giọng của cô gái kia có chút quen thuộc, đương nhiên anh ta không nghĩ nhiều như vậy, con mèo hoang phiền nhiễu kia làm cho tâm tình mấy ngày nay của anh ta không bình tĩnh lắm, căn bản là không có tâm tư chú ý giọng của cô gái kia vì sao lại quen thuộc như vậy.

Tưởng Thiên Du lấy điện thoại ra gọi cho Vu Trinh, vẫn là trạng thái bị kéo đen.

Ngón tay Tưởng Thiên Du siết chặt di động, sắc mặt ngưng lạnh, nói với tài xế: “Đi BLUE.

Từ cổng công ty đến phòng tiếp tân chỉ cách chừng hơn mười mét, lưng Hứa Nghiên Bách đã ướt đẫm mồ hôi, anh đạp ngược chân đóng cửa phòng tiếp tân lại, bởi vì kinh hoảng quá độ, giọng điệu của anh nghe có chút nóng nảy, “Không phải anh bảo em chờ ở phòng tiếp tân sao, em chạy ra ngoài làm gì? ”

Lâm Thanh Diệu cũng không rõ vì sao anh phản ứng lớn như vậy, hơn nữa lúc này bộ dáng của anh nhìn rất hung dữ, Lâm Thanh Diệu cảm thấy rất ủy khuất, cô nói: “Em cho rằng anh hết bận rồi, em muốn ra chào anh.

Hứa Nghiên Bách lúc này mới ý thức được mình quá nóng nảy, anh chỉ sợ hãi, anh thừa nhận anh rất ích kỷ, anh sợ cô và Tưởng Thiên Du gặp mặt, sợ cặp đôi trời sinh này sau khi gặp mặt sẽ một lần nữa châm ngòi cho tình yêu.

Hứa Nghiên Bách dùng ngón trỏ và ngón cái xoa xoa mi tâm, giọng điệu của anh chậm lại, “Xin lỗi, anh quá bận rộn, hơi nóng nảy.

- Không có gì, nhưng vừa mới xảy ra chuyện gì vậy? Lâm Thanh Diệu có thể cảm giác được vừa rồi anh rất khẩn trương, cả người đều lộ ra một loại cảm giác khủng hoảng.

Hứa Nghiên Bách đã hoàn toàn điều chỉnh xong, anh nói: “Không có gì, giờ gần tan làm rồi, chúng ta trở về.

Trên đường đi Hứa Nghiên Bách trở về đều sợ Tưởng Thiên Du gọi điện thoại cho anh, hoặc là Tưởng Thiên Du phản ứng lại liền đến tìm giết anh, nhưng anh lo lắng hơi quá, điện thoại của anh vẫn rất an tĩnh.

Nếu Tưởng Thiên Du nhìn thấy Lâm Thanh Diệu, nhất định sẽ tới tìm cô, cho nên vừa rồi anh ta không nhìn thấy, anh vẫn chắn tầm mắt của anh ta, hơn nữa trước cửa có một chậu hoa lớn, lúc anh rời đi có đứng ở góc độ Tưởng Thiên Du nhìn qua, chậu hoa kia cũng có thể chắn mất một phần.

Vì vậy, … Tưởng Thiên Du hẳn là không phát hiện ra cô.

Lúc này Tưởng Thiên Du đã đến BLUE, người trong BLUE không ít người quen biết Tưởng Thiên Du, tổng giám đốc Minh Ưng, đại kim chủ, không ai cản lại.

Tưởng Thiên Du không hề gặp trở ngại đi thẳng đến phòng làm việc của Vu Trinh, nghe thấy tiếng đẩy cửa Vu Trinh theo bản năng nhìn qua, nhìn thấy Tưởng Thiên Du cô ta rất bất ngờ.

“Anh..

Sao anh lại ở đây? ”

Tưởng Thiên Du đen mặt đi tới trước mặt, giọng điệu lạnh đến dọa người, “Vì sao lại kéo đen anh? ”

Anh tức giận chạy tới nơi này là để hỏi cô ta cái này?

Vu Trinh tự cười nhạo một tiếng, “Anh đã xem mắt với người khác mà, em nên an phận thủ thường không quấy rầy anh, em cũng không muốn bị người đàn ông hoa đã có chủ quấy rầy.

Tay Tưởng Thiên Du đang nắm ghế cô đột nhiên dùng sức, ghế phát ra một trận tiếng ma sát trên mặt đất, Tưởng Thiên Du kéo cô đến trước mặt, anh ta hơi khom người hướng về phía cô, dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Kéo anh ra.

“Không.”

Cô từ chối thẳng thừng.

Phản ứng của cô ngược lại khiến Tưởng Thiên Du rất bất ngờ, cho tới nay, cô gái này ở trước mặt anh đều rất ngoan rất nghe lời, thời khắc nào cũng thuận theo anh, trực tiếp phản bác trước mặt anh là lần đầu tiên.

Tưởng Thiên Du cảm thấy anh không cần để ý như vậy, cô đối với anh mà nói cũng không quan trọng đến mức cần anh để ý, nhưng đối với bộ dáng này của cô, gương mặt quá mức quen thuộc này, trong lòng không hiểu sao bốc hỏa, đối nghịch với anh như vậy, nên cho cô một chút giáo huấn, nhưng ngọn lửa này lại phát ra không nổi.

Anh thậm chí còn thuyết phục mình bình tĩnh, hạ tính tình giải thích với cô một câu, “Người trong nhà sắp xếp, nhưng chỉ là đi qua mà thôi, anh đã nói rõ ràng với đối phương rồi.

Vu Trinh cũng không ngờ Tưởng Thiên Du sẽ giải thích với cô ta, cô ta biết rõ cô ta làm như vậy là đang đánh cược hiểm trở, đánh cuộc thắng và quan hệ với anh sẽ tiến thêm một bước, đánh cuộc thua bọn họ cũng đi đến cuối, phần thắng cũng không lớn, nhưng cô muốn thử một lần, cho nên anh giải thích khiến cô ta cực kỳ ngoài ý muốn, nhưng cô ta rất rõ ràng, hiện tại, cô ta có thêm vài phần thắng.

“Đưa điện thoại cho anh, anh xóa danh sách đen.”

Anh mềm giọng, cảm giác đang dỗ dành cô.

Vu Trinh lại nói: “Không.

“Tại sao?” Em đã giải thích với anh rồi.

“Tưởng Thiên Du, em không muốn làm thế thân nữa.”

“……”

Cô nhìn thẳng vào mắt anh, lần đầu tiên gọi anh bằng tên.

Tưởng Thiên Du giật mình, lại thấy ánh mắt bướng bỉnh nhìn thẳng anh, trong mắt có nước mắt, nhưng thủy chung không rơi xuống.

“Tưởng Thiên Du, em biết anh chỉ dùng em chữa thương, ba năm rồi, cũng không khác lắm, em không muốn giống như một công cụ ở bên cạnh anh nữa, em cũng là một con người, em cũng có cảm tình.”

Tưởng Thiên Du cực kỳ phiền não, cơ thịt bên trán của anh khẽ động, hỏi cô: “Ai nói em là công cụ? ”

“Dì Tiết đã tìm em.” Cô không sao cả cười với anh: “Anh yên tâm đi, em sẽ an phận thủ thường.

Bộ dáng kiên cường của cô lại khiến trong lòng anh rất không có tư vị, hơn nữa nhìn nước mắt đang ẩn chứa trong mắt, muốn rơi xuống lại không rơi, loại cảm giác bực bội này cũng thúc đẩy anh muốn làm chút gì đó phát tiết.

Anh không nói gì, trực tiếp giữ chặt gáy cô vội vàng hôn lên.

Vu Trinh phản ứng lại đẩy anh, Tưởng Thiên Du bắt lấy hai tay cô bắt ngược ra sau lưng, hung hăng hôn cô, thẳng đến khi hôn đến khi cô hoàn toàn bình tĩnh lại, mặc cho cô cầu xin anh mới buông cô ra.

Nụ hôn kịch liệt khiến tâm trạng anh bình phục không ít, anh nắm cằm cô, ngón cái vuốt ve môi cô, nhẹ giọng nói với cô: “Em không phải là công cụ, được chưa? ”

Cô bị anh hôn đến có chút mơ hồ, vẻ mặt không chắc chắn hỏi anh, “Thật sao? ”

Tưởng Thiên Du trực tiếp ôm ngang cô ta lên, trong phòng làm việc của Vu Trinh đặt một chiếc ghế dài dùng để nghỉ ngơi, anh đặt cô lên ghế dài, nụ hôn mạnh mẽ lại cuốn tới, Vu Trinh vốn tưởng rằng anh chỉ muốn hôn cô ta, giống như rất nhiều lần trước kia, nhưng khi cô ta nghe thấy tiếng Tưởng Thiên Du cởi thắt lưng, cô ta mới ý thức được có gì đó không đúng.

Vẻ mặt cô ta kinh ngạc nhìn anh, “Anh…”

Đáy mắt Tưởng Thiên Du có dục sắc hiện lên, anh dịu dàng quấn quýt hôn lên môi cô, giọng khàn khàn nói với cô ta: “Làm người phụ nữ của anh.

Vu Trinh: “…”

Vu Trinh bị kinh hãi hoàn toàn, tuy rằng cô ở lại nhà Tưởng Thiên Du, nhưng nhiều nhất anh chỉ ôm cô cùng nhau ngủ, lớn nhất chính là hôn thêm yêu thương, vuốt ve, mỗi khi sắp tiến thêm một bước, anh đều dừng lại.

Cô ta còn nhớ rõ lần đầu tiên cô ta ở lại nhà Tưởng Thiên Du là kỷ niệm ngày cưới của anh và Lâm Thanh Diệu, anh uống quá nhiều, để cô ta ở lại bồi anh, ngày đó là lần đầu tiên Tưởng Thiên Du hôn cô ta, vốn tưởng rằng sẽ phát sinh cái gì đó, cuối cùng cái gì cũng không phát sinh, anh chỉ ôm cô ta ngủ một đêm, từ ngày hôm sau cũng không có bất kỳ điều gì khác thường, không có hối hận, không có hổ thẹn, chỉ đơn giản là nói một tiếng xin lỗi.

Từ đó về sau quan hệ của hai người càng thân mật hơn một chút, thỉnh thoảng anh hôn cô ta, hôn đến khi hô hấp nóng bỏng, nhưng mỗi lần đều có thể dừng lại trước khi lau súng cướp cò, hơn nữa mặc kệ cô ta ăn mặc gợi cảm cỡ nào, mặc kệ cố ý hay dụ dỗ như thế nào, nhưng anh đều có thể khắc chế đến bước cuối cùng.

Cô ta nhìn ra được anh đang giãy dụa, cũng biết trong lòng Tưởng Thiên Du có cô ta, mấy năm nay, anh chưa từng chạm qua người phụ nữ khác, anh còn chưa quên được Lâm Thanh Diệu.

Nhưng bây giờ, anh để cô ta làm người phụ nữ của anh, có phải chứng minh cô ta đã triệt để nhổ cái gai trong lòng anh là “Lâm Thanh Diệu” hay không?

Quả thực có thể dùng lòng như hoa nở để hình dung, người đàn ông như Tưởng Thiên Du ai mà không muốn có được, gia cảnh tốt, năng lực xuất chúng, dáng người không kém, người phụ nữ nào không thích người cường giả như vậy, cô ta cũng không ngoại lệ.

Tưởng Thiên Du từng đứng quá cao, quá mức xa vời không thể tiếp cận được, ở cùng một chỗ với anh, loại chuyện này ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

Cô ta biết mình đang luân hãm, cũng không muốn hèn hạ như vậy tiếp tục làm thế thân của người khác, cho nên ra một chiêu hiểm, không nghĩ tới Tưởng Thiên Du lại để ý cô ta như thế, thậm chí còn tới dỗ dành cô ta.

“Ngoan một chút, em muốn cái gì anh đều có thể cho em, không cần lấy tính tình ra đùa giỡn nữa, rõ chưa?”

Tưởng Thiên Du mang theo giọng sắc dục cuốn hút lại trêu người, cô ta nào còn có tâm tư náo tính tình với anh, rất nhanh liền không còn lý trí nữa, hoàn toàn tùy ý anh chiếm đoạt.

Liên tục mấy ngày nay trái tim Hứa Nghiên Bách vẫn treo lơ lửng, sợ Tưởng Thiên Du sau khi cảm thấy có gì đó khác thường, cũng may Tưởng Thiên Du từ đó về sau đã không liên lạc với anh nữa, lúc này Hứa Nghiên Bách mới hoàn toàn yên tâm.

Đi nghe vài ngày rồi Lâm Thanh Diệu cũng quen, tuy rằng có vài thứ đối với cô vẫn rất khó, nhưng cô đã có thể nghe hiểu một ít thuật ngữ chuyên môn đơn giản.

Chiều nay có một tiết học trong một phòng học lớn, Lâm Thanh Diệu dù sao cũng chỉ là một người đi nghe, liền tìm một vị trí ngồi ở hàng ghế cuối cùng, trên bàn trước có hai cô gái đang nghị luận về giảng viên sẽ có mặt hôm nay.

“Nghe nói giảng viên hôm nay là học trưởng Lương Nguyên Thái đấy.”

“Là người từng đoạt giải thưởng thiết kế sao?”

“Chính là anh ấy, ảnh của anh ấy bây giờ còn treo ở bảng cựu sinh viên ưu tú của trường.

Ai, chỉ tiếc lúc sinh không gặp, lúc mình đi học Lương học trưởng đã tốt nghiệp, bằng không còn có thể lĩnh hội phong thái của anh ấy.

“Không sao, hôm nay không phải anh ấy muốn giảng bài sao? Cậu vẫn có thể lĩnh hội phong thái của anh ấy, nghe nói.

“Cô gái che miệng cười hắc hắc, ” Lương học trưởng rất đẹp trai nha.

”.

||||| Truyện đề cử: Tiểu Yêu Tinh, Sao Em Có Thể Mê Người Đến Thế? |||||

Lâm Thanh Diệu đang nghe các cô nói chuyện phiếm, chỉ thấy một người đi vào từ bên ngoài phòng học, anh ta mặc áo sơ mi cùng quần tây, nhìn không ra chất lượng tốt thế nào, nhưng sạch sẽ gọn gàng, đeo một bộ kính, bộ dáng nhã nhặn tuấn tú.

“Xin chào các bạn.”

Xung quanh trong nháy mắt an tĩnh lại, giọng của anh ta rất nhẹ nhàng, cảm giác ngoài đời thực là loại người nói chuyện chậm rãi, ôn nhu lại kiên nhẫn, hơn nữa anh ta quả thật rất đẹp trai, phía dưới không ít nữ sinh phát ra tiếng thán phục.

Bài giảng sinh động dí dỏm, thỉnh thoảng khiến học sinh cười lớn, tuy rằng có một số lời chuyên nghiệp, Lâm Thanh Diệu nghe không hiểu, nhưng cô cũng cảm thấy giảng viên tên Lương Nguyên Thái này nói rất tốt.

“So với cầu treo, dây kéo nghiêng được sử dụng trực tiếp cho kết cấu dầm chính, có ai nói cho tôi biết hai loại bố trí nhịp lỗ điển hình nhất của cầu kéo nghiêng không?”

Anh ta đi từ trên bục giảng xuống tương tác với sinh viên, không ít người giơ tay lên, Ánh mắt Lương Nguyên Thái dò xét bốn phía, trong lúc vô tình đảo qua trên mặt Lâm Thanh Diệu, ánh mắt vốn đang tùy ý đảo quanh lại đột nhiên nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Thanh Diệu.

Trên gương mặt tuấn tú kia, ý cười trong nháy mắt cứng đờ, đồng tử khẽ giật, vẻ mặt khiếp sợ, bạn học xung quanh đều phát hiện khác thường, nhao nhao nhìn về phía này.

Lâm Thanh Diệu cảm thấy không thể giải thích nổi, cô cũng không hiểu vì sao anh ta lại dùng loại ánh mắt này nhìn cô, Lương Nguyên Thái đại khái cũng ý thức được mình thất thố, rất nhanh liền điều chỉnh lại vẻ mặt, trên mặt lần nữa mang theo nụ cười, tiện tay chọn một người bạn học giơ tay lên.

Khúc nhạc nhỏ này cứ như vậy trôi qua, cũng không biết có phải là ảo giác của Lâm Thanh Diệu hay không, nàng luôn cảm giác Lương Nguyên Thái đang cố ý nhìn về phía cô, mỗi lần ánh mắt quét tới đều mang theo một loại tìm tòi.

Đương nhiên Lâm Thanh Diệu cũng không nghĩ nhiều, sau khi tan học thu thập đồ đạc đi ra, nhưng vừa mới đi ra ngoài vài bước liền nghe có người gọi cô.

“Lâm Thanh Diệu?”

Lâm Thanh Diệu quay đầu lại, chỉ thấy Lương Nguyên Thái đang đi về phía cô, ánh mắt nhìn cô rất phức tạp.

Lâm Thanh Diệu cảm thấy kỳ quái, cô chỉ là một thính giả, cũng không có trong sổ ghi danh, làm sao anh ta biết tên cô.

“Thầy Lương? Có chuyện gì sao? ”

“Thầy Lương?” Vẻ mặt anh ta kinh ngạc, “Chị… chị không nhận ra tôi sao? ”

“……”

Chẳng lẽ người này quen biết Lâm Thanh Diệu trước kia?

Lâm Thanh Diệu suy nghĩ một chút rồi nói: “Xin lỗi, tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mất trí nhớ, những người cùng những chuyện trước đây không nhớ lắm.

“Mất trí nhớ?”

Đối với lời nói của cô, Lương Nguyên Thái cũng rất khiếp sợ.

Lúc này là giờ tan học, xung quanh qua lại rất nhiều sinh viên đi qua, thỉnh thoảng sẽ nhận được một ít ánh mắt tò mò, Lương Nguyên Thái tạm thời đem khiếp sợ cùng nghi hoặc đặt sang một bên, nói với cô: “Chị đi cùng tôi.

Lâm Thanh Diệu theo anh ta đi đến bên bờ hồ nào đó, nơi này tĩnh, lại vì gần bên ngoài trường, không có người đến.

Lương Nguyên Thái chăm chú nhìn cô, “Thật sự mất trí nhớ sao? Còn nhớ gì không? ”

“Không nhớ.”

Lương Nguyên Thái lâm vào trầm tư, có lúc thăm dò liếc mắt nhìn cô một cái.

“Xin lỗi, thật sự cái gì cũng không nhớ rõ, xin hỏi anh biết tôi sao?”

“Tôi là đàn em của chị, chúng ta đều là học trò của thầy Bạch.”

Đàn em…

Lâm Thanh Diệu nghĩ đến bộ dáng sinh động hài hước giảng bài của anh ta, còn có sự tự tin của anh ta đối với chuyên môn, cô thế mà là đàn chị của anh ta, cô cảm thấy xấu hổ.

“Tôi nhớ ba năm trước chị xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tôi còn nhận được chị….tin tức về cái chết của chị… chị…”

Lâm Thanh Diệu nói: “Đúng là có mất tích ba năm, vì mất đi trí nhớ mà vẫn sống với thân phận của người khác, gần đây mới được gia đình tìm lại.

Lương Nguyên Thái gật gật đầu, anh ta bình phục tâm tình khiếp sợ trong chốc lát lại hỏi cô: “Vậy sao lại đến bên này học? ”

“Người nhà tôi nói cho tôi biết, tôi tốt nghiệp ở đây, vì quên rất nhiều thứ, cho nên muốn đến đây học tìm chút cảm giác.”

“Học thế nào, có chỗ nào không hiểu không?”

Lâm Thanh Diệu quả thật có mấy chỗ không hiểu, cô thăm dò nói: “Tôi không hiểu, cậu có thể giảng lại giúp tôi không? ”

Lương Nguyên Thái cười lên, “Đương nhiên.

Nụ cười của anh ta khiến cho người ta có một cảm giác như gió xuân, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

Lâm Thanh Diệu liền lấy quyển sổ ghi chép của mình ra, hỏi anh ta, “Chỗ này, song tháp tam nhịp cùng độc tháp song nhịp thức, còn có lỗ ngoài và tỷ lệ nhịp giữa, vừa rồi cậu nói nhanh quá, tôi không nghe rõ, cậu có thể giúp giảng giải thêm một lần nữa không? ”

Lương Nguyên Thái nhìn quyển sổ tay cô lấy ra rồi lại nhìn vẻ mặt của cô, thiếu chút nữa anh ta hoài nghi cô đang nói giỡn với anh ta, những thứ này đều là những thứ rất cơ bản, Lâm Thanh Diệu làm sinh viên chuyên ngành cầu đường, ngay cả những thứ này cũng không hiểu.

Xem ra chuyện mất trí nhớ của cô ấy không giống như giả.

Sắc mặt Lương Nguyên Thái cực kỳ phức tạp, anh nhận bút của cô, nói: “Chúng ta đến chỗ khác ngồi nói chuyện.

Lương Nguyên Thái nói cho cô tầm nửa giờ, Lâm Thanh Diệu nghe đến mức đầu to ra, chỉ có thể hiểu đại khái.

Nhưng Lương Nguyên Thái lại rất kiên nhẫn, Lâm Thanh Diệu cảm thấy ngượng ngùng, hỏi anh ta: “Có phải tôi làm chậm trễ thời gian của cậu không? ”

“Không, hôm nay tôi cũng không có việc gì.”

Điện thoại của Lâm Thanh Diệu vang lên vào lúc này, cô cầm lấy, vừa thấy Hứa Nghiên Bách gọi tới, Lâm Thanh Diệu vội vàng bắt máy, thì ra Hứa Nghiên Bách đã đến, đợi cô một lát cũng không thấy cô đi ra, liền gọi điện thoại hỏi một chút.

Lâm Thanh Diệu cúp điện thoại nói với Lương Nguyên Thái: “Chồng tôi đến đón tôi, tôi về trước, hôm nay cám ơn cậu.

“Không khách khí, lần sau không hiểu lại hỏi tôi.”

Hai người đi thẳng đến cổng trường mới tạm biệt nhau, xe của Hứa Nghiên Bách đang chờ ở ngoài cổng trường, Lâm Thanh Diệu phất tay tạm biệt Lương Nguyên Thái rồi lên xe, lúc Lâm Thanh Diệu lên xe Lương Nguyên Thái vừa vặn nhìn thấy Hứa Nghiên Bách ngồi trên xe.

Lương Nguyên Thái cảm thấy rất kỳ quái, anh ta từng gặp chồng của Lâm Thanh Diệu, trong ấn tượng của anh ta, chồng của Lâm Thanh Diệu không lớn như vậy mà.

Sau khi Lâm Thanh Diệu lên xe, Hứa Nghiên Bách hỏi cô: “Nhanh như vậy đã kết bạn mới rồi sao? ”

Anh cũng nhìn thấy cô đi ra cùng một người đàn ông, Lâm Thanh Diệu nói: “Cậu ta là giảng viên buổi chiều, nhưng hình như cậu ta biết em, nói em là đàn chị của cậu ta.

Hứa Nghiên Bách thật sự không nghĩ tới, Lâm Thanh Diệu đã tốt nghiệp nhiều năm như vậy mà còn có thể gặp được người quen ở trường. Đàn em của Lâm Thanh Diệu sao? Làm bạn của Tưởng Thiên Du, đôi khi Hứa Nghiên Bách có thể biết được từ trong miệng Tưởng Thiên Du một ít chuyện vợ chồng bọn họ, ngược lại chưa từng nghe Tưởng Thiên Du nhắc tới đàn em này.

Trí nhớ của anh không tệ, không nhớ trong tang lễ của Lâm Thanh Diệu người này có xuất hiện.

Nghĩ lại chắc lui tới cũng không thân thiết với Lâm Thanh Diệu, nhưng Hứa Nghiên Bách là người cẩn thận, một chút gió thổi cỏ lay bên người Lâm Thanh Diệu đều sẽ làm cho anh khẩn trương.

“Bây giờ em mất trí nhớ, rất nhiều người đều không nhớ rõ, nói không chừng có người sẽ chui vào khoảng trống này rồi sẽ gây bất lợi cho em, hơn nữa đàn em mà em nói anh cũng chưa từng thấy qua, cho nên sau này vẫn nên chú ý một chút.”

Lâm Thanh Diệu gật gật đầu, cảm thấy anh nói cũng có lý, cô nói: “Được, em sẽ chú ý.

Lương Nguyên Thái nhìn theo xe đi xa, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng lắm, tuy rằng anh ta và Lâm Thanh Diệu giao tiếp phần lớn đều là ở công việc và học tập, chuyện sinh hoạt của cô anh ta không biết nhiều lắm, nhưng anh ta đã gặp chồng của Lâm Thanh Diệu, anh ta còn biết cô và chồng là thanh mai trúc mã, từ đồng phục đi đến váy cưới, khiến người ta hâm mộ.

Rõ ràng không phải người vừa rồi.

Anh ta hoài nghi có phải Lâm Thanh Diệu bị người lừa gạt hay không, dù sao bây giờ cô ấy mất trí nhớ.

Nhưng… chồng Lâm Thanh Diệu là ai, hình như gia cảnh cũng không tệ, ở thành phố An cũng là một nhân vật có máu mặt, chỉ là nhất thời anh ta nhớ không ra.

Lâm Thanh Diệu dậy sớm đều quen uống một ly nước trước, cô rót nước chuẩn bị uống, ánh mắt trong lúc vô tình quét qua ban công, thấy Hứa Nghiên Bách đang đứng ngoài ban công gọi điện thoại.

Cửa sổ thủy tinh sát đất, tất cả mọi thứ trên ban công đều thấy rất rõ ràng, anh mới từ bể bơi đi ra, chỉ buộc một chiếc khăn bên hông, ánh sáng nhàn nhạt của ánh nắng ban mai rơi trên người anh, da thịt màu lúa mạch khỏe mạnh.

Lúc này anh đang quay lưng về phía cô, cơ bắp lưng eo săn chắc, xương bả vai cong theo động tác gọi điện thoại, hiện ra từng đường cong cơ bắp đẹp mắt.

Lâm Thanh Diệu ngơ ngác, tuy rằng một cô gái biết xấu hổ không nên nhìn chằm chằm thân thể trần trụi của người ta, nhưng cô không khống chế được ánh mắt, chỉ trong nháy mắt cứ nhìn chằm chằm vào người anh.

Anh có vóc dáng thật tuyệt vời.

Là kiểu, ngay cả cô gái không có kinh nghiệm yêu đương, không thông suốt cũng nhịn không được nhịp tim đập nhanh hơn.

Tiếng Hứa Nghiu Bách gọi điện thoại truyền đến trong tai Lâm Thanh Diệu, cô nghe thấy anh nói với đầu dây bên kia: “Cho nên… Chỉ là được mời trở lại giảng bài, không phải giảng viên ở lại trường phải không? ”

Nghe nói như vậy, Lâm Thanh Diệu từ trong vóc người của anh phục hồi tinh thần lại, được mời đến giảng bài? Giảng viên ở lại trường? Cô nhớ đến ngày hôm qua nhìn thấy người tự xưng là đàn em của cô, Hứa Nghiên Bách đang hỏi thăm Lương Nguyên Thái sao? Hứa Nghiên Bách gọi điện xong xoay người lại đối diện với ánh mắt Lâm Thanh Diệu nhìn qua, anh sửng sốt một chút, lập tức bày vẻ mặt tự nhiên bỏ điện thoại vào túi, hỏi: “Nghỉ ngơi thế nào? ”

Sắc mặt anh rất tự nhiên, cũng không cảm thấy thân thể bán khỏa thân đối mặt với cô có gì không thích hợp, nhưng Lâm Thanh Diệu thì khác, anh vừa xoay người, cơ bắp trước ngực anh cô nhìn không sót một chút nào, cô hít một ngụm khí lạnh, vội vàng dời ánh mắt sang một bên, không dám nhìn lên người anh.

Cô uống một ngụm nước, che dấu sự mất tự nhiên, “Anh đang tra Lương Nguyên Thái sao? ”

Sau khi Hứa Nghiên Bách trở về càng lo lắng hơn, anh gọi điện cho người điều tra một chút vì sao Lương Nguyên Thái lại ở đó, Hứa Nghiên Bách có người quen, vừa rồi là người quen gọi điện thông báo tin tức cho anh.

“Không phải nói là đàn em của em sao, anh gọi điện thoại tìm hiểu xem sao.”

“Vậy đã rõ chưa? Anh ta có thực sự là đàn em của em không? ”

Đúng là thế, nhưng giờ không rõ đối phương là tốt hay xấu, việc này không cần nói cho cô biết, tuy rằng Lương Nguyên Thái bình thường sẽ không đến đó, nhưng cũng phải đề phòng một chút.

Hứa Nghiên Bách nói: “Cái này còn chưa rõ lắm, giáo sư dẫn bọn em năm đó đã không còn, những giáo sư quen biết khác cũng đã về hưu, đồng thời người hiểu rõ em lại hiểu rõ anh ta thì lại không dễ liên lạc được.

Lâm Thanh Diệu cũng không nghi ngờ gì, chỉ cảm thấy anh rất để ý cô, còn vì cô đi tìm hiểu những chuyện này.

“Cho nên, lần sau em nhìn thấy anh ta, vẫn phải phòng bị.”

Lâm Thanh Diệu gật gật đầu, “Được, em biết, cám ơn anh.

“Cảm ơn anh? Cám ơn anh cái gì? ”

“Cám ơn anh đã để ý đến em như vậy.”

Cô nghe thấyHứa Nghiên Bách phát ra một trận cười nhẹ nhàng, sau đó giọng nói cuốn hút hàm chứa ý cười của anh truyền đến, “Không cần cảm ơn anh, đây là việc anh nên làm, anh là chồng em, anh không để ý đến em thì ai để ý? ”

Lâm Thanh Diệu: “…”

Lâm Thanh Diệu nhìn anh, không có quần áo, gương mặt này của anh nhìn càng thêm tuấn lãng hơn, lời này anh nói rất chân thật, nhưng không biết có phải vì anh không đứng đắn hay không, những lời này nghe liền cảm thấy cực kỳ trêu người.

Lâm Thanh Diệu cảm thấy hai má mình bắt đầu nóng lên, vội vàng nói: “Em về phòng trước.

Cô vội vàng trở lại phòng, sờ nhịp tim đập quá nhanh cùng gương mặt đang nóng lên, thật là kỳ quái mà, vì sao luôn thẹn thùng trước mặt anh, vì sao luôn có thể bởi một câu nói của anh mà tim đập nhanh hơn, trước kia cô cũng không cảm thấy da mặt mình mỏng như vậy.

Hơn nữa, trong đầu luôn xuất hiện bóng lưng anh, đường cong cơ bắp trên xương bả vai theo động tác gọi điện thoại của anh, chuyển tới chuyển lui, không biết vì sao lại ảo tưởng bị thân thể rắn chắc ấy của anh ôm một cái thì cảm giác thế nào.

Lâm Thanh Diệu vội vàng lắc đầu, trời ạ, đang suy nghĩ cái gì vậy.

Nhưng cô nghĩ lại, cô ảo tưởng những thứ này hẳn là rất bình thường, dù sao anh cũng là chồng cô không phải sao? Hơn nữa anh từng nói, trước khi cô mất trí nhớ, bọn họ rất ân ái, thậm chí mỗi ngày đều triền miên.

Trước đây cô cảm thấy có hơi quá.

Nhưng bây giờ lại cảm thấy thật đúng là có khả năng, bằng không vì sao vừa nhìn thấy thân thể của anh liền nghĩ đến mấy chuyện loạn thất bát tao kia, hẳn là loại chuyện này làm nhiều, mới làm cho thân thể cô có phản ứng quen thuộc.

Phải, là như vậy.

Triệu Tú Tú hiện tại quản lý một công ty môi giới, gần đây công ty mới thành lập một nhóm nữ, Triệu Tú Tú liền thuê một quảng trường thương mại nào đó để cho nhóm nữ kia hát, chỉ là một ngày trước khi hát lại được thông báo chỗ kia bị người ta thuê lại mất.

Triệu Tú Tú gọi điện qua hỏi, nói là quảng trường thương mại cho BLUE thuê quảng bá sản phẩm, người phụ trách quảng trường thương mại nói cho Triệu Tú Tú biết mình cũng không còn cách nào nữa, là tổng giám đốc Minh Ưng tự mình đến nói chuyện, năm đó khi quảng trường thương mại xây dựng Minh Ưng từng đầu tư, nên không thể không nể mặt.

Lại là Vu Trinh… Cướp mất người phát ngôn, còn cướp quảng trường cô thuê, là người ngốc đều có thể nhìn ra Vu Trinh đây là đang cố ý đối nghịch với cô, tâm tư nhỏ của cô ta Triệu Tú Tú cũng có thể đoán được bảy tám phần, thỉnh thoảng lại có cảm giác ghê tởm cô ta một chút, giờ Lâm Thanh Diệu không còn nữa, nhưng cô làm bạn thân của Lâm Thanh Diệu, khiến cô không thoải mái cũng giống vậy, giống như vậy liền có thể tìm lại được một chút sân khấu năm đó cô ta thua trước mặt Lâm Thanh Diệu.

Nhưng mà Tưởng Thiên Du cũng thật sự lợi hại, tự mình mở đường cho Vu Trinh.

Đây còn không phải là Triệu Tú Tú tức giận nhất, càng tức giận chính là, Vu Trinh thế mà còn đưa một phần thiệp mời tới mời cô tham gia buổi quảng bá sản phẩm mới của BLUE, Triệu Tú Tú nhận thiệp mời liền trực tiếp xé nát, Vu Trinh đây không chỉ là đánh vào mặt cô, đây quả thực là giẫm nát mặt cô mà!

Dựa vào Tưởng Thiên Du thật đúng là không biết mình là loại hàng gì, bắt đầu tác oai tác quái, nếu hai người này biết Lâm Thanh Diệu còn sống, cũng không biết sẽ có phản ứng gì.

Triệu Tú Tú đột nhiên nghĩ đến mấy ngày nữa Minh Ưng muốn tổ chức tiệc kỷ niệm, Tưởng Thiên Du khẳng định sẽ tham gia, với sự hiểu biết của cô đối với Vu Trinh, vì đánh cược cảm giác tồn tại của mình, Vu Trinh nhất định cũng sẽ tìm cách tham gia.

Nếu đến lúc đó Lâm Thanh Diệu đột nhiên xuất hiện… cảnh tượng nhất định rất đặc sắc, Triệu Tú Tú nghĩ đến kịch hay tiếp theo, lập tức không tức giận nữa.

Lễ kỷ niệm của Minh Ưng cô cũng nhận được lời mời, đến lúc đó cô cũng sẽ tham gia, cô không chỉ tham gia, còn có thể mang theo Lâm Thanh Diệu.

Tác giả có điều muốn nói: Đúng vậy, sẽ gặp mặt, dù sao Diệu Diệu đã động tâm với Nghiên Bách.

chanhchanhnayluoilam: chỗ này nhiều bạn nói tình cảm của LTD đối với HNB hơi sượng trân nhưng mình cảm thấy bình thường mà O_O giờ mà có một người vừa quan tâm mình vừa dịu dàng với mình, lại hay xuất hiện vào lúc mình khó khăn nhất, lại còn giúp mình một chuyện quan trọng….thì mình cũng động tâm:)) quan trọng hơn là người đấy đẹp trai:.

Truyện Chữ Hay