Hạng Lạc xin nghỉ chạy ra, ngồi cùng cô một lát rồi rời đi.
Trần Nhược Tố đi ra từ quán, càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái.
Nếu thật sự giống như Hạng Lạc nói, cô thích người tên Tiêu Cảnh như vậy, không có khả năng một chút ấn tượng cũng không có chứ.
Trần Nhược Tố cũng không biết, lúc cô đi ra ngoài giao đồ, Hứa Nghiên Bách đã đến nhà cô một chuyến.
Trần Lạc Trân đang ngồi xổm trên mặt đất xử lý số hoa chưa bán hết, nghe thấy tiếng bước chân, bà nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy trước cửa có một người đàn ông cao lớn.
Trần Lạc Trân chậm rãi đứng lên, vẻ mặt cảnh giác hỏi: “Cậu tìm ai? ”
Hứa Nghiên Bách chậm rãi đi vào, trước tiên anh lẳng lặng quan sát cửa hàng một lúc, lúc này mới chào hỏi Trần Lạc Trân, “Xin chào giáo sư Trần, tôi là Hứa Nghiên Bách.
”
Trần Lạc Trân nhíu mày một chút, “Có chuyện gì sao? ”
“Giáo sư Trần là giáo sư khoa Vật lý Đại học An, lúc trước vì tìm con gái mất tích mà không tiếc bỏ đi công việc ổn định, có thể nhìn ra được giáo sư Trần là một người mẹ rất yêu con gái.”
“Rốt cuộc là cậu muốn gì?” Trong giọng nói Trần Lạc Trân đã mang theo tức giận.
“Tôi đến là muốn nhắc nhở giáo sư Trần, nếu bà vẫn luôn coi con gái giả là con gái ruột của mình, vậy con gái ruột mất tích của bà thật sự không có người quan tâm đến.
Ngay cả giáo sư Trần cũng buông tha, trên đời này còn có ai nhớ rõ Trần Nhược Tố đã mất tích kia? Nói không chừng cô ta đang chịu khổ ở đâu đó, và đang chờ đợi mẹ mình đến cứu.”
“Tôi không biết cậu đang nói cái gì, con gái của tôi vẫn ở bên cạnh tôi, ba năm trước tôi đã tìm được.”
“Cô ấy có phải là con gái ruột của bà hay không, trong lòng chúng ta đều biết rõ, tôi đã lấy tóc của cô ấy làm giám định DNA, cô ấy là người vợ mất tích nhiều năm của tôi, giáo sư Trần à, bà dám làm giám định quan hệ mẹ con với cô ấy không?”
Tốc độ nói chuyện của anh không nhanh không chậm, nhưng từng chữ mang theo bức bách.
Trần Lạc Trân không trả lời anh, bà chỉ về phía anh một chút, “Cậu ra ngoài cho tôi.
”
Bị người ta không khách khí hạ lệnh đuổi khách, Hứa Nghiên Bách cũng không khó chịu, anh cười cười, nói: “Lời tôi đã nói, giáo sư Trần tự mình suy nghĩ kỹ, đừng quên, Trần Nhược Tố chân chính mất tích kia đang chờ bà cứu cô ta.
”
Lúc Trần Nhược Tố trở về trong tiệm không có khách, chỉ thấy Trần Lạc Trân lẻ loi ngồi một mình chờ, thấy cô trở về, vội vàng hỏi: “Đã về rồi? Con có đói không? Muốn ăn gì mẹ làm cho con.
”
Trần Nhược Tố lẳng lặng nhìn Trần Lạc Trân.
Lúc trước Trần Lạc Trân đưa cô từ dưới gầm cầu về, cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết lúc tỉnh lại trong đầu đều là ký ức của Trần Nhược Tố, mà người chăm sóc cô trước mắt chính là mẹ cô.
Trần Nhược Tố trầm mặc một hồi nói: “Con vừa mới đến trường trung học trước đây một chuyến, gặp Hạng Lạc, mẹ còn nhớ Hạng Lạc không? Lúc còn đi học con rất thân với cậu ấy.”
“Con đi trường trung học làm gì?”
“Con đi ngang qua chỗ đó thuận tiện vào xem một chút, con vừa mới nói chuyện với Hạng Lạc một chút, con phát hiện một số chuyện cậu ấy nói, căn bản là con không nhớ được, cậu ấy nhắc tới một cậu con trai tên là Tiêu Cảnh, cậu ấy nói đó là người con rất thích từ hồi trung học, nhưng con không có chút ấn tượng nào với người đó.”
“Tiêu Cảnh?” Trần Lạc Trân vẻ mặt mờ mịt, hiển nhiên cũng không biết Tiêu Cảnh.
“Mẹ cũng không biết Tiếu Cảnh đúng không? Bởi vì mẹ không biết cậu ta nên con cũng không nhớ cậu ta, mẹ cũng không biết có một lần con cùng Hạng Lạc len lén chạy về nông thôn chơi, cho nên con cũng không nhớ những chuyện này, tất cả những chuyện con nhớ rõ đều có mẹ tham dự, phàm là chuyện mẹ không tham dự, con cũng không biết, vì sao lại như vậy? Con thực sự là Trần Nhược Tố sao? Trong đầu con quả thật đều là ký ức của Trần Nhược Tố, ký ức từ nhỏ đến lớn.
Trước đây con cũng luôn cảm thấy mình chính là Trần Nhược Tố, nhưng bây giờ con phát hiện, trí nhớ của con dường như có một số vấn đề.
Mẹ, mẹ nói cho con biết, con rốt cuộc là ai? ”
“Con là con còn không biết?” Con có ngu ngốc không? “Trần Lạc Trân đỏ mắt, giống như người bị dồn đường cùng, cuồng loạn mắng to với cô ấy.
Sau khi mắng xong, thân thể lắc lư vài cái, giống như không chịu nổi áp lực lui về phía sau vài bước.
Trần Nhược Tố rốt cuộc vẫn là đau lòng bà.
Cô đỡ bà ngồi xuống, cô ngồi xổm bên cạnh Trần Lạc Trân nắm lấy tay bà nói: “Con vẫn luôn cho rằng con là Trần Nhược Tố, là con gái của mẹ, cái gì cũng không muốn, chỉ muốn mẹ có một cuộc sống tốt hơn, cho nên con liều mạng làm việc.
Nhưng bây giờ, con được cho biết con là một người khác, tất cả các bằng chứng đều đang chứng minh rằng con là một người khác, mẹ có biết cảm giác đó không, không biết mình là ai, loại cảm giác rối loạn này, rất khó chịu.
”
Trần Lạc Trân cúi đầu nhìn cô, ánh mắt bà thâm thúy, giống như là đang nhìn cô, lại giống như không nhìn.
Một lúc lâu sau, bà nhẹ nhàng thở dài, nhắm mắt lại, giọng nói nghẹn ngào nói: “Đi đi, con thực sự không phải là con gái mẹ.” ”
Trần Nhược Tố giật mình.
Trần Lạc Trân lại nói: “Lúc con tỉnh lại không biết mình là ai, con hoàn toàn quên mất, mẹ nhớ con gái, liền muốn coi con là con gái của mình, để đảm bảo tuyệt đối không có sơ hở, mẹ tìm được một bác sĩ tâm lý học.
Cậu ấy từng là học trò của mẹ, có thành tựu rất lớn trong lĩnh vực tâm lý học, mẹ nhờ anh ấy thôi miên con, thôi miên trí nhớ của Nhược Tố vào đầu con, đem ảnh chụp người quen biết Nhược Tố cho con xem, sau khi con tỉnh lại liền nhận định mình là Trần Nhược Tố.
“Trần Lạc Trân đẩy tay cô ra, “Đi đi, trở về thế giới của con, người nhà con đang chờ con trở về.
”
Trần Lạc Trân vừa dứt lời, chỉ thấy bên ngoài loé lên một tia chớp xé rách trời đất, sau đó một trận sấm rầm rầm vang lên.
Trần Nhược Tố chậm rãi đứng lên, đối mặt với sự khiếp sợ thật lớn, cô lại không biết nên phản ứng như thế nào, chỉ ngơ ngác nhìn Trần Lạc Trân, cô lâm vào một loại mờ mịt đến đáng sợ.
Trần Lạc Trân đứng lên, trực tiếp đẩy cô ra khỏi cửa, sau đó đóng sầm cửa lại.
Trong cửa truyền đến giọng nói của Trần Lạc Trân, “Mẹ rất xin lỗi về những gì mẹ đã làm, nếu con muốn trả thù mẹ, mẹ cũng không biết nói gì, con đã biết mình là ai, vậy thì trở về, làm con thật sự.
”
Trần Nhược Tố theo bản năng giơ tay định gõ cửa, nhưng nâng lên rồi lại chậm rãi bỏ xuống.
Trời bắt đầu mưa, mưa rất to, gió cũng rất lớn, thổi qua người mang theo lạnh lẽo thấu xương, Trần Nhược Tố đứng dưới mái hiên một lúc quần áo đã bị nước mưa hất ướt hơn phân nửa.
Cô từ từ quay lại đi vào làn mưa.
Trần Nhược Tố không biết cô nên đi đâu, bây giờ cô đã biết, cô thật sự chính là Lâm Thanh Diệu, nhưng cô có muốn trở về làm Lâm Thanh Diệu không? Cô hoàn toàn không biết gì về Lâm Thanh Diệu, cô hoàn toàn không có một chút ký ức nào liên quan đến Lâm Thanh Diệu, thế giới của Lâm Thanh Diệu đối với cô mà nói là hoàn toàn xa lạ.
Quần áo của Trần Nhược Tố ướt đẫm, nhưng cô cứ như không phát hiện, cô bị Trần Lạc Trân đuổi ra ngoài, nhưng cô không biết cô nên đi đâu.
Thẳng đến khi cô đột nhiên cảm thấy mưa đã ngừng, nhưng bên tai vẫn có tiếng mưa, vẻ mặt nghi hoặc ngẩng đầu, đỉnh đầu không biết từ khi nào có thêm một chiếc ô, lại nhìn theo chuôi ô, cô liền đối diện với gương mặt tuấn lãng của Hứa Nghiên Bách.
Mặt mày của anhn rất sắc, khiến người ta cảm giác có một loại kiệt ngạo bất tuân không dễ ở chung, nhưng lúc này đáy mắt anh lộ ra lo lắng, mặt mày kiêu ngạo ấy liền làm cho người ta cảm thấy có vài phần ôn nhu.
Không biết vì sao, một màn này khiến cô có một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu, hình như cũng là buổi tối mưa to trút xuống, tâm tình cũng cùng tồi tệ như bây giờ, Hứa Nghiên Bách cũng giống như bây giờ, đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Sao đột nhiên đụng phải Hứa Nghiên Bách, Trần Nhược Tố ý thức được mình bị ướt mưa, trên người khẳng định cực kỳ chật vật.
Cô lập tức cúi đầu lau nước mưa trên mặt, vẻ mặt xấu hổ hỏi: “Sao anh Hứa lại ở đây? ”
“Đi ngang qua.”
“……”
Chó má đi ngang qua, sau khi anh tìm Trần Lạc Trân xong vẫn không đi, đem xe đậu từ xa ở ven đường vẫn nhìn luôn chằm chằm vào đầu hẻm, anh thấy cô trở về, cũng không vội vàng đi, không biết lần này nói chuyện với Trần Lạc Trân có kết quả gì, cho nên anh lại tiếp tục chờ, cho đến sau khi trời mưa nhìn thấy cô từ trong ngõ đi ra.
“Sao em ra khỏi nhà cũng không cầm theo một cái ô?”
“Quên rồi.”
“Bên ngoài mưa to, lên xe trước đi.” Hứa Nghiên Bách ra hiệu cho cô đi lên chiếc xe đang đỗ bên cạnh.
Trần Nhược Tố cũng không biết nên đi đâu, cô suy tư một lát rồi lên xe, Hứa Nghiên Bách đưa áo khoác của anh tới, dặn dò: “Mặc vào.
”
Không cần sờ vào cũng có thể nhìn ra kết cấu của chiếc áo này, nghĩ đến giá cả cũng không rẻ, Trần Nhược Tố vội vàng nói: “Không cần, trên người tôi đều là nước, đừng làm bẩn quần áo của anh.
”
Hứa Nghiên Bách lại trực tiếp khoác lên người cô, lại dặn dò tài xế: “Mở nhiệt độ cao hơn một chút.
”
“Cám ơn.” Trần Nhược Tố xấu hổ, nhẹ giọng nói một câu.
“Không cần khách khí với anh, ô cũng không cầm một cái liền đi ra ngoài, em muốn đi đâu?”
Tâm trạng Trần Nhược Tố rất phức tạp, cô lắc đầu nói: “Tôi không biết mình nên đi đâu.
Mẹ tôi nói cho tôi biết, tôi không phải Trần Nhược Tố, tôi…” Cô nhìn về phía người đàn ông anh tuấn trước mắt này, “Hình như tôi thật sự là Lâm Thanh Diệu.
”
Hứa Nghiên Bách trầm mặc một lát: “Cho nên bây giờ đã rõ ràng rồi? ”
Trần Nhược Tố gật đầu.
“Đã như vậy sao em không biết em nên đi đâu, em nên tới tìm anh, không phải anh đã nói với em rồi sao, anh là…” Anh dừng một chút, mặt dày vô sỉ nói tiếp: “Chồng của em.
”
“……”
Cảm giác này thật sự là rất kỳ diệu, cô và Hứa Nghiên Bách chỉ mới gặp qua vài lần, ngay từ đầu cô bị anh nhận lầm, cô đã biết có sự khác biệt gì đó với người đàn ông này.
Cô rất hâm mộ Lâm Thanh Diệu có một người chồng ưu tú như vậy, nhưng cũng chỉ là hâm mộ, cô rất thanh tỉnh tất cả đều không liên quan đến cô, nhưng hiện tại, cô đã trở thành Lâm Thanh Diệu, mà anh lại là chồng cô.
“Bây giờ anh sẽ đưa em về nhà, nhé?”
“Về nhà?”
“Đúng, nhà của chúng ta, chúng ta là vợ chồng, đương nhiên là ở cùng nhau.”
“……”
Gương mặt Trần Nhược Tố không được tự nhiên đỏ lên: “Nhưng tôi không nhớ gì hết.
”
“Vậy có quan hệ gì, ngày sau còn dài, chậm rãi quen thuộc là tốt rồi.”
Cô không nói gì.
Hứa Nghiễn Bách kỳ thật cũng có cảm giác có lỗi, bây giờ anh tựa như một kẻ lừa đảo vô liêm sỉ, loại cảm giác có lỗi này khiến anh cảm thấy mình rất khốn kiếp.
Nhưng nhìn cô do dự, anh lại lo lắng, nếu cô từ chối trở về cùng anh thì anh nên làm gì bây giờ?
Anh một mặt cảm thấy mình vô sỉ, một mặt lại cảm thấy mình nên vô sỉ hơn một chút, nên không cho cô bất kỳ cơ hội phản bác nào trực tiếp lừa cô về nhà.
Hứa Nghiên Bách ho nhẹ một tiếng, nói với cô: “Anh biết em mất trí nhớ, có thể sẽ có chút xa lạ với anh, em đừng lo lắng, trước khi em thích ứng với anh, anh sẽ không đối xử với em như vậy.
”
Thích ứng… Lời này nghe có chút vi diệu, Trần Nhược Tố gật gật đầu, cũng không dám nói gì khác với anh, đáp: “Được.
” Bây giờ cũng không có chỗ nào khác để đi, vậy tạm thời cùng anh trở về là được rồi.
Cô đồng ý Hứa Nghiên Bách ngược lại giật mình một cái, anh thậm chí không chắc chắn lắm lại hỏi một câu: “Cho nên… Em đã hứa sẽ quay lại với anh? ”
“Ừm.”
Hứa Nghiên Bách nghiêng đầu sang một bên, nhắm mắt lại, muốn đè nén niềm vui chợt đến, đuôi lông mày lại nhịn không được nhếch lên, khóe miệng cũng nhếch lên ý cười..