Phiên ngoại: Vượt qua ngàn dặm
Khi còn nhỏ Ôn Cửu đến học ở Quốc tử giám, có thể nói là học không giỏi, nhưng hắn lại có một gương mặt vô cùng đẹp mắt, như sương như ngọc, gia thế lại cao, con em thế gia đều e sợ thế lực của Ôn gia, không có ai dám làm gì động đến hắn.
Ôn Cửu đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày, ngoại trừ việc phải thường xuyên vào cung bầu bạn với hai vị hoàng tử, không thể trốn tránh, lúc hắn ở bên ngoài, lên cây bắt chim xuống nước câu cá, chuyện xấu gì cũng làm.
Nhưng mà có một ngày hắn lấy nghiên mực đặt trên cánh cửa, ý đồ "mưu hại" tiên sinh, người bước vào lại là một thiếu niên xa lạ.
Vốn dĩ Ôn Cửu chỉ là rảnh rỗi nhàm chán, cố tình gây chuyện tìm niềm vui, cũng không quan tâm cái nghiên sẽ rơi trúng ai, nhìn thấy người nọ nhếch nhác thì lập tức vỗ tay cười lớn thành tiếng. Nhưng mà vào lúc đối phương lại gần, hắn lại không kịp né tránh, cuối cùng bị thiếu niên kia dùng nghiên mực đánh trúng.
Tiểu công tử Ôn gia bể đầu chảy máu, lần đầu tiên trong đời bị người ta "dạy dỗ", lớn tiếng khóc hu hu chạy về nhà cáo trạng. Chỉ là sau khi hắn khóc lóc kể lể một hồi mới biết được đối phương là con trai độc nhất của phủ Trấn Quốc Hầu, hắn đánh không lại, hại cũng không xong, bởi vì Tiêu tướng quân đang bán mạng ở biên ải Nam Cương.
"Ngươi mà dám làm gì với Tiêu Vịnh thì Thánh Thượng cũng nhất định không bỏ qua cho ngươi!"
Lời cảnh cáo nghiêm khắc của phụ mẫu quanh quẩn. Đây là lần đầu tiên Ôn Cửu biết đến tên của Tiêu Vịnh, lúc hắn viết cái tên này ra, đã dùng hết toàn bộ sức lực.
Phụ mẫu đều không bênh vực hắn, hắn lại không nuốt được uất ức này, lưu loát viết một phong thư tố cáo, oán giận cáo trạng với Quý Phi nương nương trong cung.
Tính tình Ôn Quý Phi tuy lạnh nhạt, nhưng chung quy vẫn rất yêu thương hắn, cho dù nhị điện hạ có thứ gì, Ôn Cửu cũng đều sẽ được một phần.
Nhưng lần này lại rất kì lạ. Qua ngày hôm sau, trời chỉ vừa tờ mờ sáng, hai mắt Ôn Cửu còn đang mơ màng đã bị đưa vào trong cung. Hắn ngáy ngủ nhìn về phía ghế chủ vị, nhanh chóng hành lễ, nhưng cái đầu lại đụng phải một dáng người cao lớn.
"Tiêu Vịnh? Sao ngươi cũng ở đây?"
Trong nháy mắt Ôn Cửu đã bị dọa tỉnh, dùng sức chớp chớp mắt.
Tiêu Vịnh cau mày, nhìn hắn từ trên cao xuống. Tuổi hắn nhỏ hơn so với Ôn Cửu nhưng lại cao hơn nửa cái đầu, ánh mắt cảnh cáo trước nay đã biến thành khinh thường, hung hăng làm tổn thương lòng tự trọng của Ôn tiểu công tử.
Kẻ thù gặp nhau, hai mắt đỏ ngầu, hắn chỉ Tiêu Vịnh lớn tiếng: "Tiểu di, chính là hắn! Chính hắn đã đánh ta thành như vậy!"
Băng vải trên trán vẫn chưa thay, Tiêu Vịnh bước lên một bước, sờ sờ cái trán của hắn.
"Thật xin lỗi, là lỗi của ta."
Hắn rất thẳng thắn lên tiếng xin lỗi, Ôn Cửu ngây ngốc, ngay cả mấy lời lên án cũng không thể nói tiếp.
Ôn Quý Phi cười hiền từ, dỗ dành nhị điện hạ đang ngủ say trong ngực, "Như vậy mới đúng, chút chuyện hiểu lầm cỏn con này thì bắt tay giảng hòa là được, Tiểu Vịnh đúng là một đứa bé ngoan."
Tâm trạng của Ôn Cửu muốn nổ tung, hắn không ngờ ngay cả vị tiểu di thân thiết hiểu rõ hắn nhất mà cũng cảm thấy việc hắn bị thương chỉ là một chuyện nhỏ.
Nào chỉ có thế, Ôn Quý Phi còn ân cần dặn dò, mong Tiêu Vịnh vào Quốc tử giám phải học tập thật giỏi, tiện thể cũng đốc thúc Cửu Ca nhi chăm chỉ đọc sách.
Suy cho cùng thì từ nhỏ Cửu Ca nhi đã ngang bướng ham chơi, đến cả phụ mẫu cũng không thể quản nổi, sau này có thể trông cậy vào sự giám sát của Tiêu Vịnh rồi.Tiêu Vịnh giống như một ông cụ non, nhận lời một cách lễ phép không chút qua loa.
Ôn Cửu cũng không nghĩ nhiều, chỉ là trong đầu lại giống như có một tảng đá đang chèn ép.
Như vậy là có ý gì, ngấm ngầm thừa nhận rằng Tiêu Vịnh ngoan ngoãn hơn hắn, biết chăm chỉ học tập hơn hắn?
Sau khi ra khỏi cửa cung, Ôn Cửu chống eo thở phì phì, nhìn Tiêu Vịnh cười lạnh, "Đầu của nam nhân, eo của nữ nhân là những chỗ không được động vào, ngươi không biết sao?!"
Tiêu Vịnh thờ ơ nhìn hắn một cái, duỗi tay bấm vào eo hắn một cái nhanh như chớp, sau đó bước lên xe đi mất.
"Ta nói, đầu của nam nhân, eo của nữ nhân ——"
Ôn Cửu ngơ người, phát hiện mình bị chơi, giận tới mức muốn đuổi theo xe của hắn.
Nhưng mà chân lại quá ngắn, chật vật một hồi, vất vả bò lên xe ngựa mà đến cái bóng của đối phương cũng không nhìn thấy.
Từ đó về sau, hắn không thể không bắt đầu đi học đều đặn.
Bởi vì ôn Quý Phi cứng rắn sắp xếp Tiêu Vịnh giám sát hắn, lại thường xuyên ôn tồn dịu dàng hỏi han tình hình ở chung của hai người họ ra sao.
Cho nên dù là không thích, khi Tiêu Vịnh đến gần, Ôn Cửu cũng sẽ làm bộ làm tịch cầm sách lên đọc.
Chỗ ngồi của Tiêu Vịnh ở ngay trước mặt hắn, không cao không thấp, vừa hay lại che hết phân nửa tầm nhìn của hắn.
Nhìn cái ót kia, giờ cơm trưa Ôn Cửu liền ăn nhiều hơn. Hắn mang một bụng khí thế muốn vượt qua đối phương, cho dù là chiều cao hay là việc học, nếu phải bại trong tay Tiêu Vịnh, thì thật sự quá mất mặt.
Bổn triều trọng văn khinh võ, chỉ cần lớn lên nhập sĩ, cuối cùng Tiêu Vịnh vẫn phải cúi đầu hành lễ với hắn.
Bởi vì suy nghĩ vừa đen tối vừa trẻ con này, Ôn Cửu giả vờ làm bằng hữu với đối phương, lại ứng phó qua loa với sự hỏi han của Ôn Quý Phi. Mà dương như Tiêu Vịnh đã thật sự xem việc "đốc thúc" hắn trở thành một nhiệm vụ phải làm, nghiêm khắc hệt như một vị tướng quân đang luyện binh, bất thình lình sẽ ở sau lưng đá hắn một cái.
"Tiên sinh đang hỏi ngươi đấy, dậy đi."
"Tiên sinh ở đâu? Tiên sinh đâu?"
Ôn Cửu mơ màng lau nước miếng, ngẩng đầu dậy từ đống sách vở.
"Được lắm, Tiêu Vịnh, ngươi lại gạt ta nữa!"
Tiêu Vịnh nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của hắn liền bật cười, Tiêu Vịnh cười lên rất đẹp mắt, nhưng lại rất ít khi cười. Ôn Cửu nhìn nụ cười kia ngơ ngẩn một hồi, vươn tay kéo vành tai hắn, hai người nháo loạn thành một tụm.
Đúng lúc này tiên sinh bước vào, liền nhìn thấy Ôn Cửu cúi người xuống bàn, cái mông hướng lên trời, lập tức phạt hắn đứng ở góc tường, Tiêu Vịnh lại chủ động nói bản thân cũng có lỗi, hai người liền một trái một phải, đầu đội chậu nước đứng phạt ở hai bên góc tường.
Ôn Cửu cảm thấy con người Tiêu Vịnh này quá thành thật, hắn giả vờ giả vịt, mà Tiêu Vịnh lại thật sự là một tên thật thà, dường như không hề biết làm những việc như giả vờ hay lười nhác.
Có một lần, hắn nói suy nghĩ này của mình cho Ôn Quý Phi nghe, trong mắt Ôn Quý Phi có hơi lóe sáng, người nói, "Đúng vậy, Tiêu tướng quân làm người cũng giống như vậy."
"Tiểu di cảm thấy như vậy rất tốt sao?"
"Rất tốt, văn võ trong triều tinh hoa trí tuệ đều hội tủ đủ cả, tuy cũng có vài vị làm người quân tử khiêm tốn, nhưng lại càng có nhiều kẻ cơ trí mà gian trá hơn."
Ôn Quý Phi nói với hắn, "Ngay thẳng thật thà, là điều tốt nhất trên đời."
Ôn Cửu lại không cảm thấy đúng, còn có chút không ghét bỏ Tiêu Vịnh vì hắn quá bảo thủ, nhưng mà hai người lại càng lúc càng thân.
Người ta luôn thích làm bạn với những người dễ dàng chung đụng, càng đơn giản càng dễ kết bạn, cho dù là một người tâm tư phức tạp như Ôn Cửu cũng không ngoại lệ.
Tiêu Vịnh vẫn luôn cao hơn hắn, cũng luôn luôn nghiêm túc nỗ lực hơn hắn, mà hắn dần dần đã không còn cảm thấy oán giận nữa.
Chỉ là, đến mùa thu của năm thứ hai, Nam Cương lại phát sinh biến cố.
Một bức quân báo nửa đêm truyền về, nói là Trấn Quốc Hầu Tiêu tướng quân bạo bệnh qua đời —— Ôn Quý Phi trong cung nghe được tin tức này liền thổ huyết, không biết vì sao Thánh Thượng lại nổi giận, một đạo chỉ ý, giam nàng vào lãnh cung vắng vẻ không người.
Trong nháy mắt, Ôn Cửu dường như đã hiểu ra, hiểu vì sao tiểu di lại mỉm cười nói một câu "Tốt nhất trên đời" kia.
Ôn gia sóng gió cuốn nổi lên, hắn bị nhốt trong phủ không thể ra ngoài, giận dữ đến mức tuyệt thực. Cho đến ngày thứ ba, Ôn Cửu từ trên giường bò dậy lặng lẽ ăn cơm rồi từ nhà xí ở hậu viện trèo tường trốn ra ngoài, gấp gáp vội vã chạy đến Trấn Quốc Hầu phủ.
Đường rất xa, hắn chạy đến mức làm rơi mất túi tiền trên người, Tiêu Vịnh nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như phấn của hắn toàn là mồ hôi, đột nhiên ôm lấy hắn.
Ôn Cửu vừa định an ủi mấy câu, đột nhiên cảm thấy trên bả vai ấm lên.
Tiêu Vịnh khóc.
Hóa ra một người mạnh mẽ bình tĩnh như Tiêu Vịnh cũng có sẽ khóc.
Ôn Cửu bị hắn ôm đến chân cũng nhấc bổng lên, xương hông bị siết đến phát đau.
Tay hắn không chỗ để đặt, liền xoa xoa đầu Tiêu Vịnh, giống như đang xoa một nhúm đất mọc đầy cỏ dại.
Ôn Cửu cảm thấy hơi khó hiểu, lúc nãy còn chưa khóc, bởi vì ta đến đây nên đã khiến cho hắn khóc sao?
Nhưng, đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Vịnh dựa dẫm vào hắn như vậy, Ôn Cửu lại có chút cảm giác vui vẻ xấu xa, cùng chút cảm giác đồng bệnh tương liên.
Hắn nghĩ đến vị Ôn Quý Phi thương yêu hắn nhất đã xảy ra chuyện, bản thân nhất định phải đối xử với Tiêu Vịnh đáng thương này tốt một chút, nếu không...
Nếu không thì sẽ thế nào đây?
Một giọt nước mưa rơi xuống, trên người Ôn Cửu cảm nhận được một luồng khí lạnh run.
Hắn mở mắt ra, hóa ra là lớp vải bạt trên nóc thuyền bị dột nước, từng giọt mưa lạnh cứ thế rơi xuống người hắn, kéo hắn tỉnh lại từ trong giấc mơ.
Một giấc mơ dài như vậy, lại toàn là Tiêu Vịnh.
Hắn lấy nước ấm trên bếp lò rửa mặt, vén tấm rèm vừa dày vừa nặng lên, ra khỏi khoang thuyền.
Trên con sông lớn trước mặt là trận mưa tầm tã, thấp thoáng trong màn sương mù có rất nhiều con thuyền đang qua lại, gần như đều là những chiếc thuyền chở đầy lương thực và thuyền chở hàng hóa.
"Công tử đã tỉnh ngủ?"
Người thiếu nữ chủ thuyền cười nói: "Tối nay chúng ta đi suốt đêm, rất nhanh sẽ đến được quận Dương Thành, lại tiếp tục hướng về phía nam thì chính là Nam Việt quận rồi!"
Ôn Cửu "Ừm" một tiếng, ngồi xuống trước mũi thuyền. Thiếu nữ chủ thuyền thấy dáng vẻ tuấn tú tiêu sái của hắn, tim đã sớm đập dồn dập, nhìn thấy cảnh này, không nhịn được tiến lên dâng trà đáp lời.
"Công tử nhìn xem, những thuyền bè đang đi lại trên sông này, số lượng hiện giờ có lẽ còn nhiều hơn sáu bảy phần so với trước khi có đại chiến, đều nhờ Tiêu Thái thú cắt giảm thu thuế, cho khơi thông các đường sông để khuyến khích giao thương."
"Lúc còn Hạ lão quốc vương, tô thuế rất nặng, hàng năm bóc lột chủ thuyền để bổ sung binh lính, khi đó cuộc sống của bọn ta không được như bây giờ đâu!"
Ôn Cửu cười một tiếng, nhận lấy nước trà từ nàng.
"Vị Tiêu Thái thú kia, ở Nam Việt, quản rất tốt sao?"
"Dĩ nhiên là rất tốt, chỉ là nghe nói Tiêu Thái thú đã ba mươi tuổi mà vẫn chưa thành gia lập thất, cho nên có không ít danh môn thế gia đến cửa ngỏ ý, như ong vỡ tổ. Đến bậc thềm trước cửa nhà cũng sắp bị giẫm vỡ ra rồi!"
Nàng vuốt vuốt tà váy, nở nụ cười yêu kiều, ngồi xuống bên cạnh Ôn Cửu.
“Xin hỏi công tử, lần này đến Nam Việt là có việc gì? Cũng là đi làm ăn buôn bán lương thực?"
"Ta sao?"
Ôn Cửu rủ mắt xuống, nhìn nhìn những lá trà đang không ngừng chìm nổi trong tách, mặt mày giữa sương mù dần dần trở nên ôn hòa.
"Ta không mang theo vật gì, cũng không phải đến để làm ăn buôn bán, lần đi Nam Việt... Là vì thành thân."