♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚
Âm cuối nhẹ nhàng câu lên, ngữ điệu lười biếng, khiến cho Quý Huyền Nguyệt cảm thấy như trong lòng vừa bị một cọng lông vũ vuốt qua, ngứa, anh cảm thấy mình bị Nghiêm Dương lây bệnh rồi, đến mình mà cũng nói lắp.
"Không... Không thể nào... Cậu... Cậu nói hươu nói vượn, tôi sao mà, sao mà giận được, tôi rất là ôn nhu á."
"Vậy cái weibo kia thì sao?"
"Tôi..." Vừa nhớ lại chuyện đó, Quý Huyền Nguyệt theo bản năng che mặt, rầu rĩ nói: "Tôi viết chơi thôi."
Như là nghe được lời gì buồn cười lắm, đầu dây bên kia Kỷ Cảnh Hiên nở nụ cười, thanh âm trầm thấp dễ nghe, lại mang theo chút ngữ điệu thiếu niên, hắn nói: "Chờ anh trở về rồi nói, chúng ta thương lượng một chút, được không? Quý ca ca."
Ba chữ Quý ca ca có thể nói là ngoan ngoãn cực kì, hoàn toàn khiến tâm can Quý Huyền Nguyệt gào thét, làm Quý Huyền Nguyệt tuổi đột nhiên sinh ra một loại ý thức trách nhiệm cao cả.
Anh nói: "Cậu vào nhà trước đã, nhà tôi có hai phòng cho khách, cậu cứ chọn một phòng ở đi."
Nghe được Kỷ Cảnh Hiên ngoan ngoãn trả lời, tạm biệt hắn xong, Quý Huyền Nguyệt mới tắt máy, ra khỏi xe.
Nghiêm Dương bị đạo diễn dạy dỗ một hồi, hiển nhiên cảm xúc cũng dâng trào hơn một chút, quay mấy lần, lúc sau diễn cũng không tới nỗi nào, khoảng giờ tối cũng kết thúc công việc.
Ngày mai giờ còn phải đến phim trường, Quý Huyền Nguyệt thay đồ, mệt đến độ nằm là ngủ, chuyên viên trang điểm giúp anh tháo trang sức, anh nhắm hai mắt, không suy nghĩ nữa.
Phòng hóa trang bị gõ, Tiểu Trần mở cửa, Nghiêm Dương xách theo một cái bánh kem nhỏ đi đến, cậu đem bánh kem đưa cho Tiểu Trần, đi thẳng vào vấn đề xin lỗi: "Xin lỗi Quý tiền bối, em làm trễ lịch trình của mọi người rồi."
Quý Huyền Nguyệt tốt bụng đứng lên nghênh đón: "Không sao, ngày trước tôi bị mắng hoài ấy mà, cảm ơn bánh kem của cậu, về sớm nghỉ sớm đi, mai còn phải dậy sớm."
Vốn dĩ Nghiêm Dương còn có chút câu nệ, nghe xong nhẹ nhõm hơn hẳn, vội vàng nói cảm ơn rồi đi, Quý Huyền Nguyệt còn thấy mỗi nhân viên công tác đều có bánh ngọt nhỏ, Nghiêm Dương thậm chí còn cúi đầu khom lưng xin lỗi nhân viên ở đó.
"Nghiêm Dương này cũng biết điều ấy, có hiểu biết." Anh lẩm bẩm nói.
Anh nhớ đến tên nhóc trong nhà, mang theo bánh kem về, mở cửa đã thấy Kỷ Cảnh Hiên từ cầu thang bay nhanh xuống, đi thẳng đến bên anh, giống như chó lớn đợi chủ về, rất muốn sờ một cái.
Quý Huyền Nguyệt đổi giày xong, nghĩ Kỷ Cảnh Hiên biết tích cách thật của mình rồi thì cũng không câu nệ như ở ngoài nữa, trực tiếp đưa bánh kem cho hắn: "Đói bụng phải không, ăn bánh kem nè."
Kỷ Cảnh Hiên không để ý bánh kem kia, chạy thẳng đến bên anh, ép Quý Huyền Nguyệt lui về sau vài bước, hắn thấp giọng nói: "Quý ca ca, sao giờ này anh mới về vậy?"
"Mua bánh cho cậu đó, đặc biệt mua cho luôn." Quý Huyền Nguyệt sợ đến không dám chớp mắt.
"Phải không?" Kỷ Cảnh Hiên nhận bánh kem tinh xảo kia, nhìn xuống Quý Huyền Nguyệt thấp hơn hắn nửa cái đầu, thấy Quý Huyền Nguyệt không dám nhìn thẳng, hắn bỗng dưng cúi người, kề bên tai Quý Huyền Nguyệt nói: "Quý ca ca, anh có cảm thấy mình giống vợ nhỏ mỗi ngày đều phải lao động cật lực đến đêm muộn, nhưng vẫn phải nộp tiền lên cho chồng không?"
Hắn dừng một chút, hơi thở ấm áp phun lên vành tai mẫn cảm của Quý Huyền Nguyệt, khiến Quý Huyền Nguyệt phải né ra một chút, Kỷ Cảnh Hiên nhẹ giọng nói: "Quý ca ca ngoan quá."
Thanh âm nhẹ nhàng thổi vào lỗ tai Quý Huyền Nguyệt, cả người anh mất tự nhiên, giọng nói cũng không khống chế được nhỏ xíu, ngữ điệu mềm mại cố tỏ ra mạnh mẽ: "Tôi xem cậu như em trai mới tốt với cậu thôi, nếu không lúc ở toilet tôi nhấn đầu cậu xuống bồn cầu rồi, không cho nói, câm miệng, ăn đi."
Mỗi khi không nói tiếp được, Quý Huyền Nguyệt đều dùng cách này để giết chết cuộc trò chuyện, không để người khác nói nữa, như thế thì sẽ không sợ nói không lại người ta, cũng xem như mình thắng người đó rồi, Quý Huyền Nguyệt đắc ý.
Quý Huyền Nguyệt nói xong thì vào nhà, trong phòng có máy sưởi, anh cởi áo lông vũ dày nặng ra, bên trong chỉ mặc độc chiếc áo sơmi đen, sau đó nằm trêи sô pha lướt Weibo.
Kỷ Cảnh Hiên đi sau anh, thấy anh ngồi thì ngồi đối diện, đây là bánh kem Quý Huyền Nguyệt mua cho hắn, là món quà đầu tiên anh tặng Kỷ Cảnh Hiên.
Hắn lòng tràn đầy vui mừng mở bánh kem ra, bên trêи bánh kem dùng dâu tây trang trí, còn có chocolate đen phủ thành trái tim lớn, ở trêи còn dùng bơ trắng viết sáu chữ to đùng: Cảm ơn anh, Quý tiền bối.
Kỷ Cảnh Hiên: "..."
??? Mua riêng cho hắn????
Hắn cảm thấy mình cũng tức méo miệng rồi.
"Quý ca ca, cái bánh này là mua riêng cho em ạ?" Kỷ Cảnh Hiên đóng hộp bánh kem lại, đưa qua cho Quý Huyền Nguyệt.
Quý Huyền Nguyệt đang dùng acc clone chửi anti-fan, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, nói luôn: "Đúng rồi, chạy qua mấy con đường, kẹt xe rất lâu đó, ăn đi, đừng lãng phí."
Kỷ Cảnh Hiên dở khóc dở cười: "Anh mở ra xem thử đi."
Quý Huyền Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, giống như người cha nhìn con nhỏ kén ăn: "Kén ăn à? Sao mà khó chiều vậy, mua riêng cho cậu mà còn đòi hỏi hả, oắt con này không biết tôi đi lâu..."
Anh nói được một nửa đã im bặt, sau đó xấu hổ ho nhẹ một tiếng, vì trước mắt là sáu chữ to đùng: Cảm ơn anh, Quý tiền bối.
Anh chớp chớp lông mi, nâng mắt lên, dùng cặp mặt đen láy mà nhìn hắn, chỉ thấy Kỷ Cảnh Hiên cười như không cười đang ngắm mình, anh lập tức cúi đầu.
Nhục quá má ơi.
Quý Huyền Nguyệt im lặng một lúc, chột dạ hô lớn: "Nhóc này sao cứ một hai đòi ăn đồ ăn tôi mua cho vậy? Thì không phải mua cho thiệt nhưng mà tôi cũng phí công mang về chớ!"
Kỷ Cảnh Hiên chỉ cảm thấy Quý Huyền Nguyệt chột dạ tìm lời bào chữa hợp lí cho mình thật sự quá đáng yêu, hắn xưa giờ chưa gặp ai như thế cả.
Mềm lòng cho hắn ở cùng nhà, vì một chút tài nguyên lại tức giận, không phải vì đối phương nhắm vào anh, mà là vì đối phương không cho hắn đi show cùng, đóng phim đến tận bây giờ còn nhớ đến hắn mà mang bánh kem về, lại còn xấu xa lừa hắn là bánh tự mua, bị chọc đến thì xấu hổ thẹn thùng, còn cố tỏ ra mạnh mẽ nói lớn vậy nữa chứ.
Tính cách như vậy, ở bên ngoài thì ôn nhu, với người thân quen lại phô bày tất cả, sẽ có tâm tư nhỏ, làm sai thì bị bắt nạt, nói nói không lại người khác thì lúng túng, bộ dạng đáng thương kia khiến tim Kỷ Cảnh Hiên mềm nhũn.
Người này so với hình tượng ôn nhu trêи màn ảnh khác xa một trời một vực.
"Quý ca ca, sao lại để em ở nhà anh vậy?" Kỷ Cảnh Hiên cũng không cố ý đùa dai, ngoan ngoãn tìm đề tài nói chuyện.
Không ngờ vấn đề này như đâm vào vết thương lòng của Quý Huyền Nguyệt.
Vì tiết kiệm tiền chứ sao.
Quý Huyền Nguyệt nghiêm túc nói: "Ai, tại cậu đáng thương chứ sao."
Kỷ Cảnh Hiên nhướng mày, hắn ở nhà buồn chán nên mới nghĩ đến việc vì sao Quý Huyền Nguyệt lại lấy cớ không có tiền cho hắn mượn, nhìn anh như vậy cũng đâu phải thiếu tiền, nên hắn quyết định thử xem sao.
Hắn nhìn sắc mặt Quý Huyền Nguyệt, thấy anh đã bình thường chơi điện thoại, liền thử hỏi: "Quý ca ca, cho em mượn chút tiền được không, em muốn mua một cái áo lông vũ, khoảng vạn á, hiện tại em không có đồ mặc."
Áo lông vũ một vạn là giá chót mà Kỷ Cảnh Hiên nghĩ ra được.
Điện thoại Quý Huyền Nguyệt rơi xuống đất, anh lập tức đứng lên.