Hoắc Hữu Thanh đảo mắt nhìn khuôn mặt của hai vị khách, y vô thức nắm chặt tay nắm cửa trong. Mãi đến khi vị khách lộ ra vẻ nghi hoặc thì y mới như bị phỏng mà lùi lại một bước để nhường đường.
"Mời vào." Giọng điệu không hề nhiệt tình, thậm chí còn lạnh lùng.
Nhưng những người khách dường như không hề để ý, chàng trai thấp hơn bước vào trước và lịch sự khen ngợi: "Ngôi nhà trông đẹp và ấm áp quá."
Người đi sau dùng dư quang nhanh chóng liếc nhìn Hoắc Hữu Thanh đang đứng ở cạnh cửa. Hắn phát hiện sắc mặt của y rất trắng, không phải màu trắng tuyết của màu da bình thường trước đây, mà là kiểu tái nhợt, giống như da thịt ngâm trong nước cho đến khi chuyển sang màu trắng rồi vớt ra.
Khi cả ba người đã yên vị trong phòng khách, Hoắc Hữu Thanh vẫn chậm chạp không nói thêm gì nữa.
"Cậu cảm thấy không khỏe à?" Một giọng nói đột ngột phá vỡ sự im lặng của căn phòng.
Hoắc Hữu Thanh nâng mắt lên, người nói chuyện là Đới Nguyên. Hắn đang nhìn mình với dáng vẻ ngây thơ thường ngày.
Hoắc Hữu Thanh cảm thấy mình thật sự không khỏe chút nào, chẳng ai mà không khó chịu khi ký ức nhiều năm bị nhồi nhét vào đầu họ cùng một lúc. Y nhìn hai anh em đang ngồi trên sô pha đối diện. Đây là lần đầu tiên ba người gặp nhau, sau hôm nay chắc chắn y sẽ gặp ác mộng.
"Tôi bị lệch múi giờ nên còn hơi khó chịu." Hoắc Hữu Thanh nói một cách hờ hững.
Đới Nguyên dường như nhận ra sự lạnh nhạt của y. Hắn lo lắng nhìn y, rồi nói nhiều cách giúp làm giảm sự khó chịu khi chênh lệch múi giờ.
Hoắc Hữu Thanh nghe thì nghe, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Đới Diệc Tân bên cạnh Đới Nguyên. Đới Diệc Tân vẫn như trong trí nhớ của y. Hắn siết chặt nắm đấm và đặt lên đầu gối, cụp mắt xuống, thỉnh thoảng ánh mắt của họ lại chạm nhau.
Một khi chạm mắt với nhau thì Đới Diệc Tân sẽ là người tránh đi trước.
Sau nhiều lần, Đới Nguyên đương nhiên là nhận ra. Hắn nhìn Đới Diệc Tân trong chốc lát, lúc đó hắn như đang cười mà không phải cười. Nhưng khi nhìn về phía Hoắc Hữu Thanh, hắn liền tự nhiên trở lại và chủ động gợi mở câu chuyện.
Mặc dù, cả hai trông giống nhau nhưng Đới Nguyên có tính cách vui vẻ. Khi xuất hiện cùng anh trai, nếu như có ai đó bị anh trai của hắn thu hút trước, nhưng rồi họ cũng sẽ nhanh chóng đổ gục trước hắn mà thôi.
Nhưng, hôm nay hắn thật sự đụng trúng một cây đinh mềm. Dù hắn có nói gì đi nữa thì chàng trai Hoắc Hữu Thanh này trông vẫn cứ thiếu hứng thú.
Thật kỳ lạ, rõ ràng là hắn đã điều tra trước rồi mới đến mà.
Trước khi Đới Nguyên kịp hiểu lý do, thì hắn đã nghe thấy Hoắc Hữu Thanh mở miệng trước: "Ngồi ở đây có hơi nhàm chán phải không? Tôi có mấy cái đĩa trong phòng." Hoắc Hữu Thanh nhìn về phía Đới Diệc Tân và nở một nụ cười nhạt: "Đới Diệc Tân, anh có muốn lên chọn một cái không?"
Nếu đã nói rõ ràng như vậy, cho dù Đới Nguyên có muốn giành phần việc này thì cũng chỉ có thể nhìn Đới Diệc Tân và Hoắc Hữu Thanh cùng lên lầu.
Hoắc Hữu Thanh dẫn người vào phòng của mình, trong phòng của y quả thật có mấy cái đĩa, nhưng đó không phải mục đích của y.
Vừa vào phòng, y liền khóa trái cửa phòng, và để phòng Đới Nguyên nghe lén, y còn kéo Đới Diệc Tân vào phòng tắm.
Khi ngón tay y chạm vào cánh tay của người nọ, y có thể cảm nhận rõ ràng rằng Đới Diệc Tân đang khẽ run lên.
Nếu là lúc đầu, có lẽ y sẽ nghĩ rằng Đới Diệc Tân đang sợ, nhưng bây giờ...
Hầy.
Trước khi lên lầu, Đới Diệc Tân chỉ nói một từ "được" và sau đó cũng không nói thêm gì nữa, cứ im lặng đi theo sau y, ngay cả khi bị kéo vào phòng tắm, hắn cũng không phản kháng.
Sự ngoan ngoãn kỳ lạ.
Sau khi Hoắc Hữu Thanh kéo người vào phòng tắm, y hơi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm người thanh niên cao lớn trước mặt. Lúc này, Đới Diệc Tân không có bộ dạng điên cuồng của mấy năm sau.
"Tên anh nghe rất quen tai." Hoắc Hữu Thanh chậm rãi nói: "Tôi nhận được hai bức thư ở trong nước, người gửi cũng tên là Đới Diệc Tân. Anh có nghĩ là trùng hợp không?"
Đới Diệc Tân rõ ràng là cao hơn Hoắc Hữu Thanh, nhưng hắn lại cúi đầu vào lúc này. Khi nghe y nói, hắn không phủ nhận hay thừa nhận, chỉ mím môi, sau đó thận trọng nhìn Hoắc Hữu Thanh.
Một cái nhìn thoáng qua này làm Hoắc Hữu Thanh không khỏi nhớ đến Đới Diệc Tân trong trí nhớ của y mấy năm. Chỉ mấy năm nữa thôi, Đới Diệc Tân sẽ không bao giờ nhìn y như thế này nữa, đến lúc đó ánh mắt của hắn đa phần đều rất thẳng thắn, thẳng thắn bày tỏ dục của mình.
Và y là vật dẫn cho dục của Đới Diệc Tân. Dù có làm gì đi nữa thì y cũng không thể trốn thoát.
"Anh không phải là người câm, nói chuyện đi. Anh viết hai bức thư đó sao?" Hoắc Hữu Thanh tiến lên một bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Lông mi của Đới Diệc Tân chớp nhanh một cách bất thường, sau đó gật đầu.
Hoắc Hữu Thanh cũng gật đầu ở trong lòng.
Chắc chắn Đới Diệc Tân đã để mắt đến y từ lâu rồi, nếu không thì Đới Diệc Tân sẽ không "mới gặp lần đầu đã quen thân" với mình.
"Tôi..." Đới Diệc Tân nhỏ giọng nói, nhưng vừa nói một chữ đã bị cắt ngang. Hoắc Hữu Thanh bình tĩnh hỏi hắn: "Trong thư viết cái gì? Cung Lang đã lấy hai bức thư đó đi nên tôi không đọc được."
Lúc nhắc đến tên Cung Lang, y phát hiện ánh mắt của Đới Diệc Tân rõ ràng đã thay đổi, sau đó hắn nhìn chằm chằm vào cổ y. Hoắc Hữu Thanh bị nhìn thế này, không khỏi nghĩ đến những gì mình đã trải qua và mới hoảng hốt chạy ra nước ngoài.
Y bị Cung Lang dọa sợ nên phải chạy ra nước ngoài.
Lần này, y ra nước ngoài sớm hơn mấy tháng so với trong trí nhớ.
Nhìn phản ứng của Đới Diệc Tân là biết rõ mình đã trải qua những gì.
Hoắc Hữu Thanh không giơ tay che cổ mình, mà lựa chọn lùi lại một bước: "Không nói được thì thôi, em của anh đợi ở dưới lầu cũng lâu rồi, chúng ta nên xuống thôi."
Trước khi y xoay người, Đới Diệc Tân lên tiếng.
"Có thể nói."
Động tác xoay người của Hoắc Hữu Thanh dừng lại, y nhìn khuôn mặt tái nhợt của Đới Diệc Tân chợt đỏ bừng, đầu tiên là vành tai, sau đó từ cổ lan đến mặt.
Đôi mắt màu hổ phách không nhúc nhích, chỉ yên lặng dõi theo y. Đôi môi của hắn bị cắn chặt đến trắng bệch, giờ lại đỏ lên một cách kỳ lạ.
Chẳng biết qua bao lâu, Đới Diệc Tân cuối cùng cũng nhả môi ra và bắt đầu thuật lại nội dung bức thư: "Xin chào, Hoắc Hữu Thanh. Tôi là Đới Diệc Tân, tôi rất vui khi được viết thư cho em."
Lời nói phía trước quá đỗi bình thường, nhưng câu chuyện lại đột nhiên thay đổi.
"Tôi thấy em chơi cùng những người khác, tôi đã rất ghen tị với bọn họ, em có thể cùng chơi với tôi không? Tôi sẽ đối xử tốt với em, nếu em cho phép, tôi muốn dùng đầu lưỡi của mình..."
"Đủ rồi!" Hoắc Hữu Thanh không nghe nổi nữa. Y vội vàng ngắt lời Đới Diệc Tân, nhưng y ngắt lời quá chậm nên vẫn nghe được một từ bẩn thỉu.
Quay lưng đi......
Đới Diệc Tân lại mím môi, ánh mắt của hắn có chút bối rối nhìn y, như là sợ y sẽ tức giận.
Hoắc Hữu Thanh không hề có ý kiềm chế vẻ mặt ghét bỏ: "Tôi không thích nghe mấy lời như vậy. Nếu anh muốn làm bạn với tôi thì sau này không được nói những lời đó nữa, cũng không được viết. Anh có làm được không?"
Đới Diệc Tân không đồng ý ngay, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Hoắc Hữu Thanh.
Thấy vậy, Hoắc Hữu Thanh lùi lại một bước: "Nếu như anh không muốn. Vậy thì chúng ta không thể làm bạn bè, sau này tôi sẽ tránh anh rất xa."
Lời vừa dứt, y liền thấy thanh niên lắc đầu nhìn mình, ánh mắt còn có chút đáng thương. Thế là, y bước trở về và đưa tay lên chạm vào tóc của Đới Diệc Tân.
"Thật ra, tôi cũng rất muốn làm bạn với anh, nhưng tôi muốn có một người bạn ngoan ngoãn hơn. Tôi không muốn một người bạn gây ra quá nhiều phiền phức cho mình, Cung Lang... À không, trước đây tôi có một người bạn, cậu ấy đã làm chuyện mà tôi không đồng ý, khiến tôi rất không thích. Bây giờ tôi đã chuẩn bị tuyệt giao với cậu ấy."
Những ngón tay của y lướt từ tóc đến mang tai, nhưng đến tai thì chỉ chạm nhẹ rồi rụt tay lại.
"Đới Diệc Tân, anh làm được không?" Y nghiêm túc hỏi: "Anh có vẻ dễ ở chung hơn so với em trai mình nhiều, có phải không?"
Nếu đã trốn không được, vậy thì tại sao mình không nắm quyền chủ động?
Hoắc Hữu Thanh nhìn yết hầu của thanh niên xinh đẹp trước mặt đang lăn một cái, lộ ra biểu cảm xao xuyến rối bời rồi mơ hồ "ừ" một tiếng.
Một lúc sau, Hoắc Hữu Thanh lấy lý do cơ thể không khỏe để tiễn khách. Y thật sự không khỏe, không phải chỉ vì ký ức đột ngột ùa về, mà còn vì cậu mợ của mình đã chết trong một vụ tai nạn xe.
Đêm hôm đó, Hoắc Hữu Thanh không kìm được nước mắt khi ngồi trên bàn ăn. Lần này, y vội vàng đi nước ngoài làm cậu mợ nghi ngờ y bị bắt nạt ở trong nước, thấy cháu trai khóc đến là thảm thiết thì họ càng chắc chắn suy đoán của mình là đúng.
Một người đến dỗ dành, một người chạy lên phòng, gọi điện thoại về nước để điều tra xem cháu mình đã bị làm sao.
Cuối cùng, Hoắc Hữu Thanh khóc đến ngủ gật, từ hồi cấp hai y chưa từng khóc nhiều đến thế, trong mơ cũng không ngủ được, cho nên mới dậy sớm.
Lúc tỉnh dậy, y thấy mình đang ở trong vòng tay của người khác.
Hai người đối mặt với nhau, cho nên y nhận ra đối phương chỉ trong một cái chớp mắt—
Đới Diệc Tân của thời không mà y tuổi.
Trước đây, y đều gọi đối phương là Đới Nguyên.
Hoắc Hữu Thanh nhìn quanh phòng và nhớ ra mình đang ở đâu. Y đi theo Đới Diệc Tân để xem cá voi sát thủ trên biển mà không thông báo cho anh họ của mình.
Xem cá voi sát thủ...
Đới Diệc Tân biết rằng y không còn nhớ gì về những năm này của mình, nên hắn dùng những lời nói dối để cố gắng lừa gạt y, tiếp cận y và lặp lại lần lượt những gì Đới Nguyên đã làm.
Nào là người yêu, nào là thói quen được mình yêu như thế này, nào là hình xăm, tất cả đều là lời nói dối.
Hình xăm trên cổ Đới Diệc Tân do chính y làm.
Vào ngày xăm hình, Hoắc Hữu Thanh cũng có mặt. Khi đó, Đới Diệc Tân ôm y lên đùi và theo thói quen hôn lên trên cổ y: "Hữu Hữu, em cũng xăm một cái được không? Xăm tên của tôi."
Lúc đó, y đã trả lời rằng ——
"Được thôi, nhưng tên là Đới Nguyên, hay là Đới Diệc Tân?"
Câu nói đầy mỉa mai.
Cứ tưởng Đới Diệc Tân sẽ tức giận, nhưng hắn chỉ cười và sờ lên eo y: "Đều được cả, nhưng không xăm nữa. Em sợ đau như vậy, làm lâu quá sẽ khóc mất. Xăm hình chẳng qua là muốn em khóc cạn nước mắt mà thôi."
Đoán được người trong lòng mình sẽ tức giận, Đới Diệc Tân càng ôm chặt y hơn: "Với lại, trên người em không có lấy một cái nốt ruồi nhưng đột nhiên có thêm một thứ khác, chắc tôi cũng không thích lắm đâu, dù cho đó là tên của mình đi chăng nữa."
Nhớ càng nhiều thì lửa giận càng lớn, Hoắc Hữu Thanh không nói lời nào, liền đá vào người đang ôm mình một cái.
- Hết chương -
- -------------------