Thăm dò như thế nào?
Dù không muốn thừa nhận nhưng trong thâm tâm y biết mình nên làm gì.
Nếu là mấy năm trước, y tuyệt đối không thể làm chuyện như vậy, nhưng bây giờ y chỉ muốn thoát khỏi Đới Diệc Tân, thoát khỏi nhà họ Đới. Ba Đới đã hứa với y, nếu bệnh tình của Đới Diệc Tân được chữa khỏi, ông có thể đảm bảo rằng Đới Diệc Tân sẽ không xuất hiện trước mặt y, nhà họ Đới cũng sẽ không tìm y nữa.
"Bây giờ tôi chỉ còn mỗi đứa con này, tôi cũng không muốn nó dây dưa với người đồng tính. Nó với cậu, ban đầu tôi chỉ cho là hai người vẫn còn trẻ con, chờ thêm vài năm nữa, tự khắc sẽ trở lại bình thường. Nhưng giờ nó vì cậu mà bỏ nhà ra đi, hôn sự mà tôi sắp xếp cho nó nó cũng không đi, đúng là không có tiền đồ." Ba Đới ngạo nghễ nói: "Tôi nghĩ cậu cũng vậy nhỉ, cậu không yêu con tôi."
Nghe được lời này, Hoắc Hữu Thanh chỉ cảm thấy buồn nôn.
Cuối cùng y cũng đồng ý với giao dịch này, lời nói của ba Đới có sức cám dỗ quá lớn với y. Bởi vì y thật sự không muốn dây dưa gì với Đới Diệc Tân nữa.
Trong khoảng thời gian ở nhà họ Đới, Hoắc Hữu Thanh vẫn luôn quan sát Đới Diệc Tân, y cũng đang thắc mắc không biết Đới Diệc Tân thật sự bị bệnh hay đang giả điên, nhưng tiếc là y không phát hiện được gì cả.
Ngày mà y quyết định thăm dò là một ngày mưa, trước đó y đã xem dự báo thời tiết và chọn ngày này. Y để Đới Diệc Tân ở lại trong phòng xem TV, sau đó trở về phòng ngủ, đi vào phòng tắm dụi mặt và mắt đỏ bừng rồi ngồi bên cửa sổ lặng lẽ chờ con mồi bước vào cái bẫy.
Phòng của Hoắc Hữu Thanh ở nhà họ Đới không gần với phòng ngủ của Đới Diệc Tân, muốn đến thì phải đi qua một hành lang dài, màu thảm ở hành lang là màu son đất rất giống màu đất.
Y để Đới Diệc Tân một mình trong phòng ngủ đã lâu, nhưng y không chắc hắn có đến tìm mình hay không.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, thảm thực vật xanh mướt ngoài ban công bị mưa trút xuống, hoa đào xanh đỏ, cành lá rung rinh.
Một giọng nói vang lên ngoài cửa.
Hoắc Hữu Thanh quay đầu lại, nhưng không chớp mắt, y nhìn chằm chằm đến nỗi mắt cũng đau xót. Chờ tiếng động đến gần, y liền nhắm mắt lại.
"Hữu Hữu."
Người bên cạnh gọi không ngừng, Hoắc Hữu Thanh nhanh chóng đứng dậy khi nghe thấy giọng nói đó, chỉ là lúc y đứng dậy thì trông có chút hoảng hốt, y không nhìn Đới Diệc Tân mà vội vàng đi vào phòng tắm.
Sau khi khóa cửa phòng tắm, y vặn vòi nước, mặc cho dòng nước trong suốt chảy xối theo những viên gạch trắng, chảy vào ống nước. Y chống tay lên bệ rửa mặt, bất giác dùng sức, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Y từng kiểm tra phòng của mình, không bị giám sát, đó là lý do tại sao y muốn dẫn người nọ đến đây tìm mình.
Hoắc Hữu Thanh ngẩng đầu nhìn mình trong gương một lúc, nước mắt không kìm được mà bất ngờ rơi xuống. Y nghĩ đến cậu mợ, anh họ và cả chính mình.
Những giọt nước mắt giả tạo dần trở nên thật, y khóc đến mức bản thân cũng không phân biệt được mình đang lừa người hay tự lừa mình.
Cửa phòng tắm bị gõ, trên cửa có in một bóng người lớn, y nghe thấy có tiếng gọi khó chịu. Sau khoảng năm phút, tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn và mặt y cũng đỏ rực mới đưa tay lên lau nước mắt và đi mở cửa.
"TV ngừng rồi sao?" Y cúi đầu: "Tôi đổi kênh khác giúp anh."
Y đi được hai bước thì cổ tay bị giữ chặt.
Hoắc Hữu Thanh lập tức giãy dụa, sau khi vùng ra, nước mắt trên mặt càng ngày càng nhiều, giọng nói đứt quãng không rõ: "Tôi... tôi chỉ muốn ở một mình không được sao? Tôi không muốn... ở đây, tôi ghét nơi này, ở lại đây, tôi sẽ nhớ đến cậu mợ của mình..."
Vừa nói vừa khóc xong, y ngồi bệt xuống, rốt cuộc cũng không thèm giữ thể diện nữa. Sự kiên nhẫn của người trưởng thành đã bị phá vỡ chỉ trong một ngày mưa, để lộ những cảm xúc chân thật nhất trong lòng.
Nhưng Hoắc Hữu Thanh biết mình đang diễn kịch, y không biết kỹ năng diễn xuất vụng về của mình có thể lừa được Đới Diệc Tân hay không. Hiển nhiên, nếu Đới Diệc Tân điên rồi thì vở kịch này của y cũng vô cụng
Cơ thể y run lên, khớp hàm run rẩy: "Tôi nghĩ mình cũng điên rồi, nói với anh những chuyện này thì có ích gì. Anh điên rồi, giờ anh chẳng cần phải đối mặt với bất cứ thứ gì, nhưng tôi thì không, tôi phải đối mặt với ba của anh, ông ta... Ông ta... ép buộc tôi, rốt cuộc thì tôi đã nợ gia đình các người cái gì?"
Y quay đầu đi, vẫn ngồi ở đó, y nhìn thanh niên chẳng biết đã ngồi xuống từ khi nào, hắn cũng đang ngây ngốc nhìn y: "Có phải tôi chết rồi mới có thể được giải thoát hay không?"
Người trước mặt trong phút chốc có biến hoá, căn phòng tối tăm dưới màn mưa, đôi mắt như thú dưới hàng mi đen không chút ánh sáng, nhưng Hoắc Hữu Thanh vẫn thấy được chính mình trong đó.
"Thịch!"
"Thịch!"
"Thịch!"
Y nghe tiếng trái tim mình đập nhanh hơn.
Đới Diệc Tân mím chặt môi, những cảm xúc phức tạp và đau đớn trào ra từ đôi mắt màu hổ phách, giọng nói gần như cầu xin: "Không được chết, tôi đưa em đi."
Bảy chữ này hoàn toàn khiến cho Hoắc Hữu Thanh hiểu rằng y đã mở ra một vai chính thứ hai trong vở kịch này.
"Anh không điên?" Sắc mặt y tái lại.
Đới Diệc Tân lắc đầu: "Tôi tỉnh rồi." Nói xong, hắn liếc mắt nhìn về phía cửa: "Chúng ta vào phòng tắm nói chuyện."
Vừa bước vào phòng tắm, tay hắn muốn chạm vào khuôn mặt của Hoắc Hữu Thanh, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của y, bàn tay đang giơ lên lại ngoan ngoãn rút về.
Hắn tiết lộ kế hoạch của mình trước mặt đối phương.
Hóa ra Đới Diệc Tân không muốn làm người nhà họ Đới nữa, hắn muốn rời khỏi nhà họ Đới. Để đạt được mục đích này, sau khi tỉnh táo lại, hắn cố tình giả điên giả dại, muốn mình trở thành một người hoàn toàn bị bỏ rơi.
Nói đến đây, khuôn mặt của Đới Diệc Tân đỏ bừng một cách kỳ lạ: "Tôi muốn ở cạnh em. Đợi thêm chút nữa, tính nhẫn nại của ba tôi không tốt, khi nào ông chắc chắn tôi đã điên rồi, ông sẽ tìm cách tái sinh một người thay thế tôi."
Hắn không khỏi bắt đầu suy nghĩ về cuộc sống của mình sau này, ánh mắt hắn nhìn Hoắc Hữu Thanh càng lúc càng sáng quắc.
Nhưng Hoắc Hữu Thanh lại cúi đầu nói: "Tôi chưa quyết định mình có ở bên cạnh anh không."
"Tôi biết." Giọng điệu của Đới Diệc Tân đè nén lại.
Hoắc Hữu Thanh lại ngẩng đầu: "Anh nói đợi thêm chút nữa là đợi bao lâu, nửa năm? Một năm? Hai năm? Hay vài năm?" Không đợi đáp án, y đã nổi cáu trước: "Tôi không muốn tiếp tục đợi nữa, tôi chịu không nổi nữa, không phải anh nói muốn đưa tôi đi sao? Tôi muốn rời khỏi đây ngay!"
Ba Đới không chỉ muốn thăm dò bệnh điên của Đới Diệc Tân, mà quan trọng hơn là ông muốn tìm hiểu xem Đới Diệc Tân dựa vào cái gì mà sinh ra tính cách chống đối như vậy.
Đới Diệc Tân có một số mối quan hệ và tài nguyên dưới quyền nhất định hắn có thể sử dụng mà ba Đới không biết.
Đó cũng là một phần của giao dịch này.
Rõ ràng Đới Diệc Tân có chút khó xử, hắn không ngừng cố gắng trấn an Hoắc Hữu Thanh. Khi người trước mặt ngã vào lòng hắn nức nở, hắn đã hoàn toàn thất bại. Hắn cẩn thận ôm Hoắc Hữu Thanh, cam tâm tình nguyện nói: "Chịu đựng thêm một tháng nữa, chúng ta sẽ rời khỏi đây."
Người được ôm ngượng ngùng vùi mặt vào lồng đối phương, chỉ có như vậy y mới giấu được cảm xúc trên mặt.
Một tháng trôi qua.
Đới Diệc Tân một tháng nay vẫn đang ngoan ngoãn giả điên, Hoắc Hữu Thanh biết đối phương đang giả ngây giả dại thì nỗi lo lắng trong lòng càng lúc càng lớn thêm.
Một buổi sáng, Hoắc Hữu Thanh bị đánh thức, người đứng bên giường của y là Đới Diệc Tân. Đới Diệc Tân đang cầm một chiếc vali nhỏ: "Hữu Hữu, bây giờ chúng ta đi."
Cơn buồn ngủ còn sót lại đã bay sạch, Hoắc Hữu Thanh gật đầu, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của Đới Diệc Tân, hắn vội vàng rửa mặt, sau đó lấy cớ vào phòng tắm, đóng cửa lại. Y lấy điện thoại di động đã giấu kỹ trong ngăn tủ toilet ra, gửi tin nhắn đến một dãy số.
Quả nhiên, lúc y muốn mang theo điện thoại di động của mình ra ngoài, Đới Diệc Tân đã từ chối.
"Điện thoại của em có định vị, không thể mang theo bên người. Khi đến nơi ở mới, tôi sẽ mua cho em cái khác." Khi Đới Diệc Tân nói những lời này, tuy giọng điệu kiên quyết, nhưng ánh mắt khi nhìn y cũng rất dè dặt.
Hoắc Hữu Thanh do dự liếc nhìn điện thoại trước khi cùng hắn rời đi.
Nhà họ Đới đều đã ngủ, sau khi y và Đới Diệc Tân lên xe, cũng không thấy có người đuổi theo bọn họ.
Tài xế lái xe là một gương mặt xa lạ, có vẻ như là một người câm, anh ta ra hiệu với Đới Diệc Tân, sau khi Đới Diệc Tân gật đầu, chiếc xe liền phóng nhanh ra khỏi nhà họ Đới như cá trượt.
Lúc rời đi, bàn tay đặt trên đầu gối của Hoắc Hữu Thanh được người nọ nhẹ nhàng nắm lấy, y giật mình một chút, liền nghe thấy người bên cạnh nói: "Hữu Hữu, tôi rất vui."
—
Hoắc Hữu Thanh một mình lên máy bay rời khỏi nước M, trên máy bay y không khỏi nhớ tới những lời này.
Một tiếng trước, bọn họ đến sân bay, vì chưa đến giờ làm thủ tục nên họ chỉ có thể đợi. Sau khi nhận được một cuộc điện thoại, Đới Diệc Tân trở nên lo lắng. Thấy vậy, Hoắc Hữu Thanh nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Có chuyện." Đới Diệc Tân nói xong thì nắm chặt tay Hoắc Hữu Thanh, như để xác nhận lại, hắn nói: "Hữu Hữu, em có thật sự muốn đi cùng tôi không?"
Không biết đó có phải là ảo giác của Hoắc Hữu Thanh hay không, dường như y thấy được sự đau lòng trong đôi mắt ấy.
Trong một thoáng đó, thiếu chút nữa y đã không thể lừa hắn, y muốn nói sự thật cho đối phương, muốn nói rằng cuộc chạy trốn hôm nay nhất định sẽ thất bại.
Nhưng nếu nói như vậy, sự rời đi của y hôm nay cũng sẽ thất bại.
"Ừm." Hoắc Hữu Thanh đáp.
Vẻ mặt lo lắng của Đới Diệc Tân rõ ràng đã giảm đi rất nhiều, mười ngón tay đan chặt vào nhau. Nắm một hồi lâu, lòng bàn tay không khỏi đổ mồ hôi, Hoắc Hữu Thanh rút tay ra, lấy cớ đi rửa tay, đứng dậy muốn đi vệ sinh.
Đới Diệc Tân muốn đi theo, nhưng bị y ngăn lại: "Tôi hơi đói, anh đi mua giúp tôi chút gì ăn nhé."
Thấy người nọ do dự, y nói thêm: "Chẳng lẽ anh muốn tôi bị đói khi lên máy bay sao? Anh... Anh đã hứa là sẽ đối xử tốt với tôi rồi mà."
Đới Diệc Tân do dự, màu mắt nhạt đi, hắn không yên tâm nói: "Đi vệ sinh xong thì quay lại ngay."
"Được."
Đó là câu nói cuối cùng mà Hoắc Hữu Thanh nói với Đới Diệc Tân ngày hôm đó.
Y quay lưng với Đới Diệc Tân, bước từng bước về phía trước, không quay đầu lại.
- Hết chương -