Rất lâu trước kia, Hoắc Hữu Thanh luôn cảm thấy Đới Diệc Tân có một đôi mắt dã thú, bất kể là màu sắc hay là cảm giác.
Đôi mắt của dã thú có thể bộc lộ sự thương hại dành cho kẻ yếu hơn, cũng có thể khiến người ta run sợ.
Lúc này, cặp mắt của loài dã thú kia đang nhìn chằm chằm bên này, ánh mắt ấy dường như đã biến thành một bàn tay hoặc một thứ gì bên cạnh nó, đang từng li từng tí ve khuôn mặt của Hoắc Hữu Thanh.
Con bướm vàng héo úa đã cuối đời, dưới ánh sáng của ngọn đèn cảm ứng, bỗng nhiên sải cánh, đẹp đẽ và lộng lẫy. Hắn không nói gì, cứ như thể hắn chỉ đơn thuần đi tới và nhìn, khắc sâu hình ảnh của Hoắc Hữu Thanh.
Đới Diệc Tân rút bàn tay đã ửng đỏ vì bị cửa kẹp.
Hoắc Hữu Thanh mặt không đổi sắc, thẳng thừng đóng cửa lại.
Sau khi đóng cửa lại, y bắt đầu làm bữa tối cho mình. Nửa năm sau khi y ra ngoài, y đã học cách nấu được một số món ăn đơn giản, mùi vị không ngon lắm, chỉ có thể nói là ăn được.
Y không bởi vì cái chết của cậu mợ mình mà lựa chọn hành vi tự ngược nào đối với bản thân, y chỉ đang cố gắng trưởng thành một mình.
Y cố ý thuê một căn phòng nhỏ để đảm bảo rằng y sẽ không trông đợi người mình muốn gặp bước ra từ phòng trống. Y đã nộp đơn xin nghỉ học, lúc đầu định bỏ học nhưng sau đó lại nhớ đến những gì cậu mình từng nói trong ngày đầu y chuyển sang học kinh doanh.
Hôm đó, cậu mợ cùng nhau đưa y đi học, trên đường đi cậu nói: "Học kinh doanh cũng tốt, đến lúc đó về giúp đỡ công ty."
Mợ ở một bên cười nhẹ, đưa tay vuốt tóc y: "Đến lúc đó Hữu Hữu phải trông chừng cậu con nhé, đừng để cậu con chỉ biết đến công việc đến mức quên cả ăn. Đương nhiên Hữu Hữu cũng vậy, phải ăn uống đầy đủ thì mới mau lớn nhé."
Rõ ràng khi đó y đã lớn rồi, nhưng cậu mợ thì lúc nào cũng coi y như một đứa trẻ.
Trước khi nấu cơm, Hoắc Hữu Thanh đã bật TV lên. Chờ y nấu ăn xong, bộ phim đã chiếu được nửa chừng. Y không có hứng thú với phim ảnh, chỉ đơn giản là muốn một chút âm thanh.
Nghe thấy tiếng TV, Hoắc Hữu Thanh cầm đũa lên định ăn cơm, vừa ăn được hai miếng, chiếc đũa không ngừng run rẩy.
Tâm trạng của y không bình tĩnh như bề ngoài, thời điểm nhìn thấy Đới Diệc Tân, y cảm thấy đối phương như âm hồn bất tán, trong lòng sinh ra cảm giác chán ghét, cũng có hận. Hận tình yêu tự phụ của Đới Diệc Tân, hận Đới Nguyên, hận nhà họ Đới, nhưng ẩn bên dưới hận thù còn có những thứ khác.
Là sợ.
Hoắc Hữu Thanh ngẩng đầu lên, trên TV đang chiếu một bộ phim tội phạm, nữ chính bị kẻ phạm tội giam cầm hơn mười năm. Một ngày nọ, cuối cùng cô cũng trốn thoát. Cô tìm thấy cha mẹ mình và nói với họ rằng cô chưa chết.
Hoắc Hữu Thanh không biết chuyện gì đã xảy ra, bởi vì y không xem, hiện tại TV đang phát một đoạn video giám sát.
Trên camera giám sát, nữ chính và tội phạm cùng nhau đi trung tâm mua sắm, trong vài phút, nữ chính ở một mình trong trung tâm mua sắm, kẻ phạm tội đi vệ sinh, xung quanh có người đến người đi, cô có thể yêu cầu sự giúp đỡ từ những người xung quanh bất cứ lúc nào.
Nhưng cô đã không làm vậy, cô vẫn ngồi trên băng ghế ở trung tâm mua sắm, đợi tên phạm tội kia ra, sau đó cùng nhau rời đi.
Y là một người bình thường, còn Đới Diệc Tân là một kẻ điên.
Người bình thường đều sẽ sợ hãi một kẻ điên.
Hoắc Hữu Thanh không hề ăn bữa tối, y lặng lẽ xem phim, xem đến cuối cùng——
Nữ chính phản kháng, chống lại tên tội phạm, thoát khỏi căn phòng bị nhốt hơn mười năm, đứng trên một con phố vắng hít thở không khí trong lành.
—
Ngày hôm sau.
Hoắc Hữu Thanh thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, liền nhìn thấy Đới Diệc Tân đang đứng ở trước cửa nhà y. Đới Diệc Tân vẫn mặc bộ quần áo như ngày hôm qua, một chiếc áo hoodie đen, quần jean đen, một thân đồ đen.
Hoắc Hữu Thanh liếc mắt một cái rồi thu hồi tầm mắt, sáng nay y phải đi hỗ trợ ở nhà hát. Tại thành phố này, y tìm được một công việc thực tập với vị trí trợ lý cho một nhà hát, tiền lương tuy không cao nhưng y hài lòng với công việc này.
Y có thể đứng cạnh sân khấu, thậm chí ngồi ở vị trí khán giả, xem những vở nhạc kịch đang được diễn tập. Hóa ra khi ngồi ở vị trí khán giả, hầu hết các tiết mục y xem đều hoàn hảo. Và bây giờ y có thể thấy những màn biểu diễn không hoàn hảo đang liên tục diễn ra.
Đó là một trải nghiệm mới.
Sau khi tan làm, y đi siêu thị và y lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó.
Đới Diệc Tân đi theo y, từ nhà đến rạp hát, bây giờ lại từ rạp hát đến siêu thị, không xa cũng không gần, luôn cách nhau năm mét.
Lúc Hoắc Hữu Thanh chọn nguyên liệu nấu ăn, y liếc nhìn Đới Diệc Tân qua các kệ hàng inox. Có lẽ không tính là đối diện, hình ảnh phản chiếu chỉ có thể nhìn thấy những hình ảnh mơ hồ của con người, nhưng trong nháy mắt y vẫn cảm giác được đối phương nhìn thấy ánh mắt của y.
Y đặt nguyên liệu nấu ăn trong tay xuống, đẩy xe đựng đồ sang một bên.
Liên tiếp trong năm ngày, ngay cả đồng nghiệp ở rạp hát cũng chú ý tới cái đuôi phía sau của Hoắc Hữu Thanh. Bởi vì Đới Diệc Tân đội mũ, che gần hết khuôn mặt, cả người che kín không thể tiếp cận, cộng với hành vi bám đuôi của hắn nên đồng nghiệp nghiễm nhiên coi hắn là "phần tử phạm tội" muốn tấn công trai xinh trong rạp hát.
"Có cần báo cảnh sát không? Tên đó đã đi theo cậu mấy ngày rồi?" Đồng nghiệp cảnh giác và lo lắng nói.
Hoắc Hữu Thanh không tránh khỏi nghe theo lời đồng nghiệp mà liếc nhìn Đới Diệc Tân một cái. Đới Diệc Tân đang ngồi ngoài cùng bên trái ở hàng giữa, ánh mắt có lẽ đang nhìn về phía này. Nhà hát của họ trong lúc diễn tập không tiếp người ngoài, nhưng Đới Diệc Tân vẫn thành công vào được.
"Không cần." Hoắc Hữu Thanh thu hồi tầm mắt.
Đồng nghiệp vẫn không yên lòng: "Thật sự không cần à? Cậu có biết anh ta không?"
Hoắc Hữu Thanh không muốn trả lời câu hỏi này, thế nhưng đồng nghiệp vẫn rất quan tâm nên chỉ có thể nhẹ nhàng cười với cậu ta: "Tôi nhớ ra vẫn còn một thùng đạo cụ chưa mang qua đây, giờ tôi đi lấy."
Y biết Đới Diệc Tân đang nhìn chằm chằm mình, nhưng y không biết rằng cảnh tượng y đứng chung một chỗ cùng với đồng nghiệp của mình là quá thân mật trong mắt đối phương.
Ngón tay thon dài của người thanh niên ngồi trên ghế từ lâu đã nắm chặt thành nắm đấm. Hắn nhìn hai người đang "kề cận bên nhau", trong lòng nảy sinh vô số ý nghĩ. Những suy nghĩ đó tràn ngập trong đầu, như thể một cây gậy đang đập vào đầu hắn đau âm ỉ, các dây thần kinh đâm sâu trong da thịt gây đau đớn.
Không thể.
Không thể như vậy.
Hắn liên tục cảnh cáo bản thân.
Hữu Hữu sẽ tức giận.
Nhưng lời cảnh cáo này gần như trở nên vô hiệu khi hắn nhìn thấy Hoắc Hữu Thanh và người đồng nghiệp đó cùng nhau đi ăn tối. Hắn ở bên ngoài cửa kính sát đất của nhà hàng, nhìn hai người trò chuyện, cười đùa cho đến khi họ bước vào nhà hàng và ngồi xuống.
Hoắc Hữu Thanh chưa bao giờ cười với hắn như thế này trước đây, nhưng bây giờ y lại không ngần ngại mỉm cười với người đồng nghiệp đó.
Đới Diệc Tân gần như áp mặt vào tấm kính, đôi mắt màu hổ phách lạnh như băng, hắn lạnh lùng nhìn người đồng nghiệp kia. Hành vi này nhanh chóng làm những vị khách ngồi bên cạnh cửa sổ hoảng sợ, nhân viên nhà hàng đi ra thương lượng, nhưng ngay sau đó Đới Diệc Tân đã ngồi vào vị trí đối diện với Hoắc Hữu Thanh.
Hắn tuỳ ý gọi mấy món, cho dù bụng đã đói cồn cào, thế nhưng hắn vẫn không muốn lãng phí thời gian để ăn. Không có gì quan trọng hơn việc bảo vệ Hoắc Hữu Thanh.
—
Không bao lâu sau người đồng nghiệp cũng chú ý đến "phần tử phạm tội" đang ngồi xéo phía đối đối diện kia. Cậu ta hít một hơi, đến gần Hoắc Hữu Thanh, hạ giọng nói: "Người kia cũng đang ở đây."
Lần này Hoắc Hữu Thanh không nhìn qua đó, y nói lời xin lỗi đồng nghiệp: "Có làm phiền đến bữa ăn của cậu không?"
Đồng nghiệp xua tay: "Không sao, tôi chỉ sợ cậu không thoải mái. Anh ta..." Đồng nghiệp nhìn về phía đối diện. Sau khi rời rạp hát, lần này cậu ta có thể nhìn thấy rõ bộ dạng của tên "phần tử phạm tội" hơn. Tuy rằng có đội mũ, nhưng nét mặt lộ ra khỏi mũ trông thực sự rất đẹp, dáng người cũng cao gầy: "Anh ta là người theo đuổi cậu à?"
"Không phải." Đôi mắt của Hoắc Hữu Thanh dần trở nên lạnh lùng, nhưng bởi vì người hỏi là đồng nghiệp nên y vẫn giữ thể diện, thay đổi chủ đề: "Ăn tiếp đi, đồ ăn khi nguội sẽ không ngon đâu."
"Đúng, đúng, đúng. Hữu Thanh, cậu ăn thử món này đi, ngon lắm." Đồng nghiệp hào phóng chia sẻ món tráng miệng mà mình đã nếm thử qua cho Hoắc Hữu Thanh. Cậu ta thấy không sao cả, cậu ta và bạn bè đều như thế này, đàn ông có thể cùng nhau hút chung một điếu thuốc.
Nhưng món tráng miệng đang đưa được nửa đường thì bỗng nhiên bị một bóng người đột ngột lao ra cướp mất.
Đồng nghiệp thẫn thờ nhìn tên "phần tử phạm tội" đang đứng bên cạnh bàn của mình. Tên "phần tử phạm tội" đó đang cầm món tráng miệng mà cậu ta đã nếm thử.
Trong nháy mắt, người đồng nghiệp thực sự nghĩ rằng mình sẽ bị tên "phần tử phạm tội" này , bởi vì cậu ta nhìn thấy những cảm xúc ẩn giấu trong đôi mắt ấy, giống như đang nhìn kẻ xâm nhập, như đang nhìn vật chết, loại ác ý và ghen tị không thể nào che giấu được.
Hoắc Hữu Thanh là người phá vỡ cục bế tắc này, y bình tĩnh, chính xác hơn là hờ hững nói: "Mời anh rời khỏi đây."
Không biết có phải ảo giác của người đồng nghiệp hay không, người trước mắt này lúc nãy dường như còn muốn giết cậu ta, giờ đây dường như đang khóc.
Không, không phải ảo giác, cậu ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp, thiếu sức sống đang nước mắt lưng tròng, như thể là bị ai đó kết án tử hình vậy.
Nhưng rõ ràng đó chỉ là bốn từ lịch sự.
"Mời-anh-rời-khỏi-đây."
Không phải là những lời làm tổn thương người khác.
—
Sau khi Hoắc Hữu Thanh về đến nhà, y chợt nhận ra mình quên mua pin điều hòa. Y đành phải mặc lại áo khoác và đi ra ngoài. Ngoài cửa vẫn có người như trước, y coi đối phương như không khí rồi bước vào thang máy.
Cửa thang máy mở ra, y bước vào.
Cái bóng vẫn theo sau.
Hoắc Hữu Thanh đang nhìn chằm chằm vào những con số đang nhảy đèn, đột nhiên nghe thấy một giọng nói.
"Xin lỗi." Cái bóng phát ra âm thanh khàn khàn.
Hoắc Hữu Thanh không đáp lại, chờ cửa thang máy mở ra, y không chút do dự đi thẳng đến cửa hàng tiện lợi bên ngoài.
Đến khi y ra khỏi cửa hàng tiện lợi, lại phát hiện bóng người theo sau mình đã biến mất.
Hoắc Hữu Thanh quay về mà không có quá nhiều phản ứng, nhưng khi đi qua con hẻm, y nghe thấy tiếng đánh đấm trên cơ thể người.
Y dừng lại nhìn một nhóm người đang vây quanh, từ khe hở giữa chân của những người đó, y mơ hồ có thể nhìn thấy một người đang cuộn tròn trên mặt đất.
Là cái bóng.
Y tưởng rằng là một đám lưu manh địa phương, vừa định báo cảnh sát nhưng lại nghe có người nói: "Đại thiếu gia, chúng tôi cũng là hết cách rồi, ai bảo ngài không muốn trở về. Đới tiên sinh có lệnh, phải đưa ngài về. Còn nữa, Đới tiên sinh nói, nếu như ngài phản kháng thì sẽ bị nhốt ít nhất một tháng. Chắc ngài cũng không muốn bị nhốt ở trong phòng tối một tháng đâu phải không? Chẳng phải ngài đã từng nếm trải cảm giác này rồi sao?"
- Hết chương -