Cửa xe mở ra quá đột ngột, Cung Lang nhìn thoáng qua chỗ ngồi đã được điều chỉnh và màu trắng chói mắt bên trong chiếc xe mờ tối. Cậu lướt qua màu trắng nhức mắt đó, yên lặng nhìn về phía Hoắc Hữu Thanh với sắc mặt tái nhợt.
Vẻ mặt của Cung lang cũng chẳng tốt hơn Hoắc Hữu Thanh là bao.
Không, cậu nhìn lầm rồi, người trong xe không phải Hoắc Hữu Thanh.
Cậu xoay người rời đi, đi được vài bước thì cánh tay bị kéo lại.
Giọng nói rõ ràng của Hoắc Hữu Thanh lọt vào tai cậu: "Cậu chưa cầm vali."
Bàn tay được cậu nắm, thậm chí còn hôn qua, lúc này bàn tay đó đang đặt chiếc vali vào tay cậu. Trước đó cậu thấy bàn tay đãng này đang nắm tóc của một người khác.
Khớp hàm của Cung Lang phát run, cậu cố gắng hít sâu, muốn ổn định cảm xúc, đáng tiếc là không thành công.
Hoắc Hữu Thanh bắt gặp đôi mắt đỏ ngầu của Cung Lang khi cậu quay lại, bàn tay đang giữ tay Cung Lang vô thức buông ra, lông mi run lên. Y cúi đầu, khó xử chờ đợi phán quyết.
"Tại sao?" Giọng nói chua chát của Cung Lang vang lên. Cậu nắm vai Hoắc Hữu Thanh, muốn y ngẩng đầu lên nhìn mình: "Cậu nói cho tôi biết tại sao vậy? Hữu Hữu, người kia ép cậu sao?"
Người bị cậu nắm vai vẫn cúi đầu, hồi lâu mới nói ra hai chữ: "Không phải."
Cung Lang chẳng biết là đang cười hay đang khóc "à" một tiếng. Phải rồi, dựa vào cảnh tượng cậu vừa thấy, quần áo Hữu Hữu của cậu chỉnh tề, thế nào cũng không giống đơn phương bức, trái lại càng giống như tự nguyện hơn.
Cậu nghiến răng nghiến lợi: "Chuyện ngày hôm nay coi như tớ chưa thấy gì đi, cậu theo tớ về nước." Cậu liếc nhìn cửa xe vẫn đang mở: "Nếu như cậu thích... chuyện kia, có thể làm với tớ."
Những lời này cuối cùng cũng khiến Hoắc Hữu Thanh ngẩng đầu. Ánh mắt y kinh ngạc, tựa như nhục nhã cuối cùng hóa nước đọng: "Tớ sẽ không về nước. Cung Lang, cậu trở về đi, cậu không nên tới đây tìm tớ."
Dứt lời, trên cổ y có thêm một bàn tay, Cung Lang như muốn bóp y nhưng ngón tay cậu vừa mới đụng đến da thì lập tức rút tay lại. Y thấy Cung Lang dùng bàn tay chạm vào cổ y đánh chính mình.
"Cung Lang!" Hoắc Hữu Thanh hoàn hồn, y dùng lực nắm tay Cung Lang: "Cậu làm cái gì vậy?!"
Cung Lang cười với y, trong mắt không có ý cười mà chỉ có hận và nước mắt. Cậu đổi tay đánh mình, sức lực của Hoắc Hữu Thanh không bằng cậu nên chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu tự tát mình một cách tàn nhẫn, đánh đến da mặt sưng lên, môi cũng chảy máu.
"Cung Lang! Cậu điên rồi sao?" Lần đầu tiên Hoắc Hữu Thanh tức giận, y liều mạng muốn bắt lấy hai tay của Cung Lang. Nhưng Cung Lang không cho, cậu vẫn mỉm cười với y. Khuôn mặt điển trai đã trở nên lộn xộn.
Cậu nói: "Cậu để tớ đánh đi, bởi vì tớ quá hèn. Tớ nghĩ cậu đã xảy ra chuyện nên tớ trốn tới tìm cậu, chúng ta quen biết bao nhiêu năm, tớ đuổi theo cậu, che chở cậu, tớ không đồng ý để cậu tiếp xúc với những chuyện dơ bẩn.
Đối với tớ mà nói cậu chính là ánh trăng, ánh trăng, cậu hiểu không? Cậu phải được sạch sẽ, tại sao cậu có thể như vậy? Chơi với đàn ông dơ bẩn, tớ còn tìm lý do cho cậu, hy vọng cậu theo tớ về nước."
Cung lang tránh tay Hoắc Hữu Thanh, cậu nhìn chiếc vali bên cạnh, đột nhiên ngồi xổm xuống mở vali, lấy chiếc bánh kem mang từ Trung Quốc đến.
Tại sao ngàn dặm xa xôi lại mang bánh kem đến?
Bởi vì chiếc bánh này là bánh của cửa hàng mà Hoắc Hữu Thanh yêu thích nhất. Chiếc bánh đã biến dạng, mùi vị cũng không còn ngon vì để quá lâu. Cậu mở hộp, dùng tay lấy bánh rồi nhét vào miệng, vừa khóc vừa nhét.
Lời nói từ trong tiếng khóc nức nở mơ hồ truyền vào tai Hoắc Hữu Thanh: "Hôm qua là sinh nhật mười chín tuổi của tớ, tớ mang theo bánh sinh nhật trốn đến đây."
—
Cung Lang đi rồi.
Bánh kem còn dở bị cậu ném vào thùng rác, cậu không nhìn Hoắc Hữu Thanh, kéo vali đi theo hướng lúc tới.
Hoắc Hữu Thanh đứng nguyên tại chỗ.
Nước M đã vào thu, cảm giác khí trời man mát khiến y đứng đó không ngừng run rẩy. Một chiếc áo khoác được khoác lên vai y, đồng thời giọng nói của Đới Diệc Tân vang lên.
"Thời gian không còn sớm, cậu sẽ lo đó, anh à."
"Anh?" Hoắc Hữu Thanh lặp lại chữ cuối, y quay đầu nhìn người thanh niên chẳng biết đã mặc quần áo chỉnh tề từ khi nào: "Anh cố ý."
Đây không phải là một câu hỏi.
Bình thường ở trên xe cũng không thân mật quá mức như vậy, đối phương sẽ không quần áo giống như hôm nay, chứ đừng nói đến việc cửa sổ xe đột nhiên có thể nhìn thấy bên trong và cửa không khóa.
Hoắc Hữu Thanh nghĩ Đới Diệc Tân sẽ không thừa nhận, nhưng không ngờ người nọ lại sảng khoái gật đầu. Trong chốc lát, một đống lời đều bị y ghìm lại trong cổ họng, đều chẳng phải là lời hay gì, cuối cùng y chẳng nói gì, trầm mặc muốn đi về nhà.
Hướng này không tránh khỏi phải đi qua thùng rác kia, y thấy chiếc bánh kem trong thùng rác.
Đới Diệc Tân từ phía sau chặn đường, hắn cúi đầu nhìn đôi mắt trở nên đo đỏ của Hoắc Hữu Thanh: "Tại sao lại buồn? Cậu ta không phải người tốt."
Hắn không rõ tại sao Hoắc Hữu Thanh lại đau khổ, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp tràn ngập sự khó hiểu.
Tâm trạng tồi tệ bị kìm nén bấy lâu nay của Hoắc Hữu Thanh lúc này cũng bùng nổ. Y nói những lời hung ác: "Còn anh? Anh là người tốt chắc? Anh cho là mình giành được tên của Đới Nguyên thì người khác sẽ nghĩ anh là Đời Nguyên sao? Anh mãi mãi không phải là Đới Nguyên, anh kém hơn cậu ấy. Tôi xin anh đừng gọi tôi là "anh" nữa, bởi vì anh gọi như vậy chỉ khiến tôi nghĩ đến Đới Nguyên mà thôi, nghĩ anh thật đáng thương, thật thảm hại."
Câu nói kế tiếp là để thích Đới Diệc Tân: "Dù tôi ở bên cạnh anh nhưng lúc nào tôi cũng đang nhớ đến Đới Nguyên."
Hoắc Hữu Thanh nghĩ y nhẫn nại đủ rồi, chí ít hiện tại y nhẫn đủ rồi. Giờ y không muốn nghĩ những lời này sẽ dẫn đến hậu quả gì –
Chắc là Đới Diệc Tân sẽ rất tức giận, chỉ có điều công việc gần đây của cậu rất thuận lợi, làm ăn với khách hàng cũng tương đối rồi.
Cùng lắm là lần sau y lại đi nhận lỗi với Đới Diệc Tân, lúc này y không muốn nán lại nữa.
Hoắc Hữu Thanh lách qua Đới Diệc Tân, chuẩn bị rời đi nhưng bị một bàn tay giữ lại.
"Tôi biết rồi, xin lỗi."
Sự tức giận trong lòng Hoắc Hữu Thanh biến thành bi ai, chẳng biết là đau cho chính mình hay là Đới Diệc Tân, có lẽ là cả hai người. Không biết y đã nhận bao nhiêu lần lời xin lỗi của Đới Diệc Tân rồi.
"Không sao." Y nghe một âm thanh phát ra từ miệng mình.
Âm thanh trái với lương tâm.
—
Trường đại học của Hoắc Hữu Thanh với Đới Diệc Tân cùng một khu, điểm khác biệt là y là sinh viên năm nhất còn Đới Diệc Tân là học trưởng[] nổi tiếng trong trường.
Chuyện này sau khi y nhập học hai tháng mới biết được, vì mọi người trong trường đều gọi Đới Diệc Tân là Dylan, đây là tên tiếng anh của Đới Diệc Tân.
Trong miệng các sinh viên, Dylan chỗ nào cũng đều rất xuất sắc, có thể làm mọi thứ đến mức hoàn mỹ. Bạn học mới của Hoắc Hữu Thanh cũng chính là một fan của Đới Diệc Tân, cuồng nhiệt đến mức đặt ảnh nền điện thoại của mình cũng là ảnh của Đới Diệc Tân.
Chính xác là chân dung Đới Diệc Tân.
Trong ảnh, Đới Diệc Tân vừa đấu kiếm xong, hắn tháo mặt nạ bảo hộ, bước xuống đài với gương mặt không cảm xúc. Dưới ánh đèn trắng sáng, trên mái tóc đen và thái dương lấm tấm những giọt mồ hôi, khuôn mặt luôn nhợt nhạt trở nên ửng hồng sau khi vận động.
"Cậu biết không? Thật ra cơ thể của học trưởng Dylan không tốt, nghe nói hồi bé anh ấy luôn phải đi bệnh viện, nhưng học trưởng đã vượt qua mọi khó khăn và bây giờ mới trở nên ưu tú như vậy. Tháng trước học trưởng đã giành được giải thưởng José[]. Chúa ơi, các cậu có tin được không? Học trưởng học song bằng nhiếp ảnh, tôi thấy chuyên ngành của chúng ta đã đủ khó gặm rồi."
Hoắc Hữu Thanh bày tỏ sự bất lực với các fans cuồng nhiệt của Đới Diệc Tân, có điều đối phương là bạn học của mình nên y cũng phối hợp gật đầu, sau đó mặt y bị xoa nhẹ vài cái.
"Alston, dáng vẻ này của cậu rất thiếu đánh đó, sao chuyện gì cũng không làm cậu có hứng thú vậy?"
Bạn học nói xong thì phát hiện mặt của Hoắc Hữu Thanh bị cậu ta nhào nặn đến đỏ bừng, lập tức ngượng ngùng thả tay xuống muốn nói xin lỗi nhưng thấy Hoắc Hữu Thanh không thèm để ý nên cậu ta xua tay.
Không hứng thú?
Là bởi vì y hoàn toàn không có hứng thú với chuyên ngành này, bởi vì y sống ở một đất nước khác, là bởi vì Đới Diệc Tân.
Người thích Đới Diệc Tân không biết trong đời sống riêng tư, Đới Diệc Tân là hạng người gì, hèn hạ, dơ bẩn, không biết xấu hổ, còn khiến người ta quay lưng với mình....
Ở cùng với Đới Diệc Tân cũng không phải giờ đều rơi vào đau khổ, nếu không chắc chắn y sẽ phát điên mất.
Thỉnh thoảng, y và Đới Diệc Tân cũng chung sống hòa bình.
Tuy rằng Đới Diệc Tân thích giành đồ của Đới Nguyên nhưng hắn không cách nào phủ nhận được sự ưu tú của đối phương.
Lúc Hoắc Hữu Thanh học năm thứ ba, quan hệ của y với Đới Diệc Tân cũng có một đoạn thời gian dài hoàn hoãn, hòa hoãn đến mức y có thể yên tâm ngồi trên sô pha của nhà họ Đới nhìn Đới Diệc Tân.
Quan hệ hòa hoãn một phần nguyên nhân lớn là do Hoắc Hữu Thanh quyết liệt yêu cầu, cuối cùng Đới Diệc Tân đã từ bỏ việc bắt chước Đới Nguyên và không gọi y là "anh" nữa.
Ngày hôm đó, Đới Diệc Tân có việc ra ngoài và bảo y ở trong phòng chờ hắn.
Đọc xong cuốn sách trong tay, Hoắc Hữu Thanh muốn về phòng đổi một quyển sách khác, từ lâu y đã được quyền tự do ra vào phòng của Đới Diệc Tân.
Y đặt quyển sách đọc xong lên kệ sách, bắt đầu chọn sách. Chọn được một quyển sách, y chợt chú ý tới tầng trên cùng của kệ là một ngăn tủ.
Ma xui quỷ khiến khiến y trèo lên thang mở ngăn tủ.
Bên trong là một cái camera.
Y từng nhìn thấy camera này, ở trên du thuyền.
Với ý nghĩ muốn xem lại ảnh chụp chung kia, Hoắc Hữu Thanh mở máy, thần kỳ là máy ảnh vẫn còn điện, ảnh hiện ra, quả nhiên bức ảnh đầu tiên là ảnh y chụp chung với Đới Nguyên.
Trong máy ảnh, Đới Nguyên kéo cánh tay y cười rất xán lạn.
Hoắc Hữu Thanh nhìn chằm chằm thiếu nữ mặc sườn xám trong đó, ngón tay vô tình bấm nút, màn hình nhảy sang ảnh tiếp theo–
Là tấm ảnh chụp y ngủ.
Hoắc Hữu Thanh cố gắng nhìn rõ bối cảnh, phát hiện tấm ảnh chụp y phơi nắng trên boong thuyền. Y lại ấn nút, xem liên tiếp hơn mười tấm ảnh, tất cả đều là ảnh của y. Vài tấm ảnh thậm chí còn giống nhau, chí ít y khó phân biệt được sự khác nhau rất nhỏ trong những tấm ảnh, tất cả đều được lưu lại.
Có một tấm ảnh là lúc y ngủ trên sô pha, có trời mới biết Đới Nguyên có thể chụp nhiều ảnh y ngủ như vậy.
Một tấm hình là y mắc áo sơ mi trắng cong người nằm trên chiếc ghế sô pha màu xanh lá cây đậm. Khuôn mặt của Đới Nguyên cũng xuất hiện trong ống kính, đôi môi khẽ mở, ánh đèn rơi trên mặt hắn, phía sau là biển sáng ngời, xa hoa lại lãng mạn.
Tiếng cửa phòng bị mở ra.
"Hữu Hữu, em..." Đới Diệc Tân dừng lại, hắn nhìn Hoắc Hữu Thanh đang ngồi trên cái thang và cầm máy ảnh. Hoắc Hữu Thanh bị tiếng động làm giật mình, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy thanh niên với khuôn mặt xinh đẹp đi từng bước về phía mình.
Đới Diệc Tân đứng dưới thang duỗi tay ra, Hoắc Hữu Thanh dừng một chút, vẫn thuận theo bước xuống mấy bước rồi để đối phương ôm mình xuống. Trước đó y đã đặt lại máy ảnh vào trong tủ.
"Xin lỗi, tôi không nên tùy tiện xem đồ." Y vừa dứt lời, má y đã bị hôn, đôi môi hơi lạnh áp lên mặt y một cách nặng nề.
Đới Diệc Tân vẫn còn ôm y, dùng tư thế bế em bé: "Không sao." Hắn lại nói tiếp "Anh, em muốn chụp ảnh cho anh."
Mấy năm nay số lần Hoắc Hữu Thanh gặp ba Đới có thể đếm trên đầu ngón tay, chứ đừng nói đến chuyện nói chuyện. Lần duy nhất ba Đới bảo quản gia mời y vào phòng, khi đó Đới Diệc Tân không có ở đó.
"Đứa con trai này của chú..." Ba Đới cúi đầu xuống: "Có chuyện, thường xuyên phải gặp bác sĩ, phải uống thuốc. Chú không đòi hỏi gì với cháu cả, cháu có thể nhắc nó uống thuốc cho tốt là được."
Lần gặp mặt đó khiến Hoắc Hữu Thanh mơ hồ cảm thấy có chỗ kỳ lạ. Y nhớ Đới Nguyên từng nói, Đới Diệc Tân rất được ba Đới coi trọng nhưng trông biểu hiện của ba Đới thì không giống lắm.
Giờ nghĩ lại, có lẽ do sự qua đời của Đới Nguyên đã khiến ba Đới ý thức được mình bất công.
Nhưng sự bình tĩnh của ba Đới lúc nói chuyện với y cho thấy rằng ông không quan tâm đến Đới Nguyên cho lắm. Nếu như quan tâm Đới Nguyên thì ông sẽ không cho phép y ở đây vì Đới Diệc Tân.
Em trai chết khi đi du lịch cùng y, mà bây giờ y vẫn còn có thể ở chung với anh trai.
—
"Đới Diệc Tân" Hoắc Hữu Thanh cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, nhưng người thanh niên ôm y lắc đầu cười, ánh mắt dịu dàng và ngọt ngào.
"Anh, anh gọi sai tên rồi, em là Đới Nguyên."
Hoắc Hữu Thanh thầm hít một hơi: "Xin lỗi, tôi gọi sai tên. Đới Nguyên, thuốc của cậu để ở đâu? Cậu uống thuốc chưa?"
Đới Diệc Tân ôm y đi ra ngoài, không muốn cho chân y chạm đất: "Em không có bệnh, tại sao phải uống thuốc?"
Được đặt xuống trên ghế sô pha, Hoắc Hữu Thanh muốn đứng lên nhưng lại nhanh chóng bị đẩy trở lại ghế sô pha mềm mại. Đới Diệc Tân quỳ một chân xuống trước ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn y.
Ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ sát đất không nhiễm một hạt bụi, một tia rơi xuống đôi mắt màu hổ phách.
"Em muốn chụp ảnh cho anh."
Như sợ y từ chối nên hắn cố tình bổ sung thêm một câu.
"Em là Đới Nguyên."
Nếu lúc đầu là phiền chán thì càng về sau khi phát hiện Đới Diệc Tân cố chấp đến mức này, y cũng sinh ra một chút thông cảm.
Hoắc Hữu Thanh chầm chậm gật đầu.
Nhưng y không ngờ Đới Diệc Tân muốn chụp chính xác bức ảnh mà Đới Nguyên chụp cho y, giằng co chưa xong thì đột nhiên điện thoại của y vang lên.
Là anh họ gọi điện thoại tới.
Y muốn nhận điện thoại ngay nhưng Đới Diệc Tân ngăn y lại: "Anh, anh vẫn chưa đồng ý với em."
Hoắc Hữu Thanh không muốn, y thấy mình làm như vậy rất có lỗi với Đới Nguyên. Bây giờ có thể nói là Đới Diệc Tân đang cầm tất cả mọi thứ của Đới Nguyên, nhưng y hy vọng những tấm ảnh kia không bị cướp đi mà chỉ thuộc về Đới Nguyên.
"Tôi có thể đồng ý với cậu chụp những tấm ảnh khác nhưng chụp lại những tấm ảnh như trong máy ảnh kia thì không thể. Anh họ tôi gọi điện, cậu để tôi nghe trước đã."
Phần lớn thời gian Đới Diệc Tân nghe y răm rắp, nhưng bây giờ Đới Diệc Tân rất cố chấp. Hắn không có được sự đồng ý của Hoắc Hữu Thanh thì sẽ giam người trên ghế sô pha, dính như hồ mà hôn môi.
Lúc làn da sau tai bị hôn , Hoắc Hữu Thanh khó chịu kêu thành tiếng. Y nghe chuông điện thoại ngừng lại rồi đổ chuông, trong lòng y bắt đầu nghẹn khí, cỗ khí này khiến y bất đắc dĩ gật đầu.
Y đã đồng ý chụp ảnh với Đới Diệc Tân, tại sao đối phương lại phải vô lý như vậy?
Đới Nguyên cũng đã chết, Đới Diệc Tân vẫn còn muốn tranh với Đới Nguyên.
—
Sau ngày hôm đó, từng phút từng giây Hoắc Hữu Thanh đều hối hận.
Tại sao lúc đó y phải chống lại Đới Diệc Tân?
Nếu như không hơn thua nhau thì liệu y có thể nhìn thấy cậu mợ lần cuối?
—
Tang lễ ngày thứ ba của cậu mợ, Đới Diệc Tân giống như một đứa trẻ ở trước đám đông, ôm chân y, không ngừng lặp đi lặp lại nói: "Em sẽ không cho anh đi, đừng đi..."
Người đến người đi ở sân bay tò mò hoặc là giật mình khi nhìn thấy cảnh tượng này, có người lấy điện thoại ra chụp ảnh, Hoắc Hữu Thanh muốn ngăn lại nhưng y không thể.
Thấy sắp bị lỡ chuyến bay, cuối cùng người nhà họ Đới cũng chạy đến.
Ba Đới kiên quyết ra lệnh cưỡng chế đưa Đới Diệc Tân đi. Trước khi đi, ông quay đầu nhìn Hoắc Hữu Thanh: "Chuyện nhà cháu, chú rất lấy làm tiếc nhưng cháu nên hiểu đây là chuyện ngoài ý muốn."
Hoắc Hữu Thanh cười thê lương: "Chuyện nhà chúng cháu là ngoài ý muốn, còn nhà các người thì sao? Có ý định tự sát?"
- ------------------
Chú thích:
[]: Học Trưởng là một từ Hán Việt để chỉ nam sinh học giỏi đứng đầu tiêu biểu cho một khối hay một trường học nào đó.
[]: Giải thưởng José là Cuộc thi Ảnh Báo chí Thế giới (WORLD PRESS PHOTO, gọi tắt là "WPP", thường được gọi là "José"), được tài trợ bởi Tổ chức Ảnh Báo chí Thế giới (WORLD PRESS PHOTO FOUNDATION) có trụ sở tại Hà Lan. Hiệp hội được thành lập vào năm và được gọi là José vì nó có nguồn gốc từ Hà Lan. Đây được coi là sự kiện có uy tín nhất trong cuộc thi phóng viên ảnh chuyên nghiệp quốc tế.
- Hết chương -