Bạch Nguyệt Quang Bị Ghét Bỏ

chương 21

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

—— tuổi.

"Mời vào." Hoắc Hữu Thanh nghiêng người mời hai vị khách vào nhà, sau khi dẫn hai người đến phòng khách ngồi, y lịch sự nói: "Tôi là Hoắc Hữu Thanh. Đây là điểm tâm dì Tống làm, hai người nếm thử xem ngon không?"

Hai người có khuôn mặt giống hệt nhau ngồi xuống đối diện Hoắc Hữu Thanh. Đới Nguyên thấp hơn một chút, có thể thấy là đang thả lỏng hơn, hắn nhanh chóng bưng điểm tâm lên nếm thử, còn khen điểm tâm ngon.

So với hắn, vị khách còn lại từ khi ngồi xuống thì hai tay luôn nắm chặt đặt trên đầu gối, rũ mắt, thỉnh thoảng liếc nhìn Hoắc Hữu Thanh qua rèm mi dài của mình.

Thật ra trong lòng Hoắc Hữu Thanh rất tò mò về quan hệ của hai anh em này. Y đang nghĩ có phải hai người bọn họ sinh đôi hay không, nhưng vì phép lịch sự y biết mình không thể tùy tiện nhiều chuyện.

Không ngờ Đới Nguyên lại chủ động gợi ra: "Tôi và anh trai trông giống nhau lắm phải không?"

Hoắc Hữu Thanh nhìn hai anh em, thành thật gật đầu: "Hai người là song sinh?"

"Không phải." Đáp án của Đới Nguyên làm người ta sửng sốt, hắn như đã quen với sự ngạc nhiên của người khác, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi chút nào: "Rất thần kỳ nhỉ, anh trai tôi lớn hơn tôi hai tuổi, nhưng hai người chúng tôi lớn lên giống nhau như đúc, ngoại trừ chiều cao."

Nghe thế Hoắc Hữu Thanh không khỏi nghiên cứu kỹ hơn diện mạo của hai người Đới Nguyên và Đới Diệc Tân, chỉ nhìn mặt thì thật sự không nhìn thấy điểm khác.

Đây là lần đầu tiên Hoắc Hữu Thanh nhìn thấy hai anh em nhà họ Đới.

Sau này vì thường xuyên ra ngoài chơi cùng nhau, khi đã dần hiểu nhau, bọn họ thoải mái hơn rất nhiều khi ở chung.

Đới Nguyên nằm trên đùi Hoắc Hữu Thanh, đang cầm trong tay cuốn sách ngoại ngữ Hoắc Hữu Thanh cho hắn mượn, ngoại ngữ của hắn không tốt lắm, thường xuyên dừng lại hỏi Hoắc Hữu Thanh câu này có nghĩa gì.

Buổi trưa Hoắc Hữu Thanh hơi buồn ngủ tựa vào sô pha, một tay cầm cốc nước dưa hấu ướp lạnh, tay kia đang trả lời tin nhắn từ trong nước.

Học kỳ năm nhất kết thúc, y liền chạy đến chỗ cậu nghỉ đông. Nhiệt độ bên này là °C, rất thích hợp cho kỳ nghỉ.

"Câu này có nghĩa là gì vậy?", Đới Nguyên bỗng nhiên vươn tay chỉ về phía hàng chữ tiếng Anh, Hoắc Hữu Thanh nghiêng đầu nhìn thoáng qua, y đã xem quyển sách này nhiều lần nên rất quen thuộc với nó.

"Chuyển động thiên thể nên tồn tại, nó không phải là vật dẫn ô uế bẩn thỉu, trái lại một số thân sĩ thường khoác lên người những bộ âu phục đẹp đẽ để che giấu muốn tanh hôi của mình."

Trong thiên văn học hiện đại, thiên thể là các thực thể, các tập hợp hay những cấu trúc đáng kể trong vũ trụ mà sự tồn tại của chúng được khoa học ngày nay chứng nhận. (Nổ: mọi người đọc không hiểu chỗ này cũng kệ đi nha, tui cũng không hiểu gì đâu)

Mặt Đới Nguyên bỗng nhiên đỏ lên một chút, hắn gấp sách lại, lắc đầu nhìn tay đang cầm điện thoại của Hoắc Hữu Thanh: "Ai đang tìm cậu sao?"

"Bạn thân lúc nhỏ của tôi." Hoắc Hữu Thanh vừa nói vừa đưa điện thoại ra chụp một tấm hình gửi cho Cung Lang.

Lúc đầu Cung Lang cũng muốn sang bên này nghỉ ngơi, tiếc là công ty của cậu quá bận rộn, hơn nữa anh trai của cậu không có ý định buông tha cậu. Gần đây, ngày nào Cung Lang phàn nàn với y qua tin nhắn, nói mình sắp bị công việc đè đến không thở nổi, rồi lại hỏi Hoắc Hữu Thanh đang làm gì, bảo y chụp thêm vài bức ảnh, để cậu cảm thấy mình cũng được nghỉ phép.

Đới Nguyên nghe được bốn chữ "bạn thân lúc nhỏ", đặt sách sang một bên, đưa tay lên ngáp một cái nhỏ, sau đó hắn tìm một tư thế thoải mái trên đùi Hoắc Hữu Thanh và bắt đầu ngủ.

Bên raw là chữ (发小), nhưng dịch sang nghĩa tiếng Việt là chữ nha

Hoắc Hữu Thanh ngạc nhiên, thấy người nọ đã nhắm mắt lại thì không nói gì nữa, động tác của y cũng nhẹ nhàng hơn.

Nhẹ đến mức khi nhìn thấy Đới Diệc Tân đi ra từ thư phòng, y lập tức làm động tác "suỵt" với đối phương.

Đới Diệc Tân cầm một quyển sách, đầu tiên hắn nhìn chằm chằm Hoắc Hữu Thanh, sau đó từ từ nhìn về phía em trai mình đang gối lên đùi Hoắc Hữu Thanh ngủ. Hắn im lặng đi tới, ngồi xuống bên cạnh y.

Hoắc Hữu Thanh uống vài ngụm nước dưa hấu, phát hiện Đới Diệc Tân không mở sách ra đọc, chỉ đơn thuần thẳng lưng ngồi đó, không khí không khỏi có chút xấu hổ.

Bố của hai anh em nhà họ Đới là khách hàng lớn của cậu y, cụ thể bạn hàng lớn như thế nào thì y cũng không rõ lắm, chỉ biết thỉnh thoảng khi cậu y về nhà sẽ phát hiện hai anh em nhà này vẫn còn ở đây, đối xử với bọn họ còn tốt hơn cả những người bạn cũ của y nữa.

Hoắc Hữu Thanh không quan tâm nhiều đến bối cảnh phía sau anh em nhà họ Đới, y đối xử với cả hai đơn giản như những người bạn mới. Chẳng qua là tính cách của hai anh em quá khác nhau, một người thì quá thành thục, còn người kia...

Y nhìn Đới Diệc Tân, thấy đối phương vẫn bất động nên phải tự mình phá vỡ cục diện bế tắc. Y thấp giọng nói: "Có muốn ăn chút gì không?"

Lông mi Đới Diệc Tân khẽ run. Hắn có đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp, giống như em trai của mình.

Hoắc Hữu Thanh đợi cả buổi mà không nghe thấy câu trả lời liền thu hồi tầm mắt, y quay đầu tập trung vào điện thoại di động. Y trả lời xong mấy tin nhắn thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói.

"Uống nước dưa hấu ngon không?"

Hả?

Hoắc Hữu Thanh ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt đối phương mới ý thức được vừa rồi Đới Diệc Tân đang nói chuyện với mình. Đối phương chạm mắt với y, một giây sau hắn quay đầu đi, bắt đầu duy trì tư thế cũ, tựa như người trước đó hỏi y không phải là hắn vậy.

Hoắc Hữu Thanh mím môi, sau đó nói: "Cũng được, muốn uống một cốc không?"

Đới Diệc Tân khẽ gật đầu.

Hoắc Hữu Thanh gửi tin nhắn cho dì Tống, nhờ dì rót một cốc nước ép dưa hấu đem ra ngoài.

Nhìn thấy Đới Diệc Tân bắt đầu uống nước dưa hấu, y mới thở phào nhẹ nhõm, so với cậu anh trai nhà họ Đới, y càng thích ở cùng với cậu em trai hơn.

Đới Nguyên nhỏ hơn y vài tháng, chưa đủ tuổi.

"Cứ tưởng nhỏ hơn tôi, không ngờ cậu lại hơn tôi vài tháng." Lúc Đới Nguyên nói câu này, đột nhiên hắn dí sát vào khuôn mặt của Hoắc Hữu Thanh, trên mặt gương mặt xinh đẹp ấy còn rất nghiêm túc nói: "Vậy bây giờ tôi nên xưng hô với cậu như thế nào đây?"

"Gọi anh nhé?", Hoắc Hữu Thanh cố ý trêu chọc Đới Nguyên.

Chẳng biết sao nhưng người y quen biết bao năm qua, dù có nhỏ hơn y mấy tháng hay là vài tuổi, đều không một ai bằng lòng gọi y là "anh", ngược lại y luôn cảm thấy mình giống như một đứa em trai trước mặt những người đó.

Lúc này gặp được Đới Nguyên, y cố ý lừa đối phương một phen.

Kết quả y đã thành công.

Đới Nguyên đảo mắt nhìn y, gọi:

"Anh ơi."

Anh, nghe như hai người có quan hệ rất tốt vậy.

Anh, dưới tình huống không có quan hệ huyết thống, chung quy vẫn cảm thấy có chút mập mờ.

Hoắc Hữu Thanh vừa định nói mình chỉ đùa giỡn thôi, lại nghe Đới Nguyên nói: "Nếu như tôi cũng gọi cậu là anh, thì anh trai tôi sẽ không phân biệt được tôi đang gọi ai, cho nên cậu là anh, anh ấy là anh hai."

Hắn nói xong, quay đầu nhìn bên cạnh: "Anh hai, anh thấy đúng không?"

Hoắc Hữu Thanh nương theo ánh mắt của Đới Nguyên nhìn qua, thanh niên được gọi phá lệ nhìn sang bên này, hơn nữa không biết hắn đã nhìn chằm chằm em trai mình bao lâu.

Hoắc Hữu Thanh chỉ nhìn sơ qua vì di động y vang lên. Y nói xin lỗi hai anh em nhà họ Đới rồi đứng dậy đi nghe điện thoại.

Anh em nhà họ Đới ở trong phòng khách không hẹn mà cùng dời tầm mắt. Đới Nguyên nhìn hướng Hoắc Hữu Thanh rời đi, chợt nói: "Anh, anh có biết mấy hôm trước y nói gì với em không?"

Dường như biết sẽ không nhận được câu trả lời, Đới Nguyên tiếp tục nói: "Y nói lúc ở trong nước đã nhận được hai phong thư, tên người gửi giống hệt tên của anh, có điều người kia là một tên thái."

Khi Đới Nguyên nói đến "tên thái", hắn chống hai tay nâng má, nói với vẻ mặt hồn nhiên: "Đáng sợ quá đi, sao lại có người thái đến mức viết thư cho người cùng giới và ghi tên mình trên bì thư chứ, hắn bệnh chắc luôn."

Dứt lời, hắn hơi đảo mắt nhìn anh trai mình một cái rồi dời đi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Đợi đến khi Hoắc Hữu Thanh trở về, Đới Nguyên dẫn đầu đứng lên: "Chúng ta ra ngoài chơi đi, bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta đi nhảy dù."

"Nhảy dù?" Trước đây Hoắc Hữu Thanh chỉ xem môn thể thao nguy hiểm này trong các video, lúc Đới Nguyên nhắc đến, y không biết phải làm thế nào.

Theo lý thì y nên từ chối, thế nhưng...

Đới Nguyên giống như hiểu được tâm tư của y: "Tin tưởng em đi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, em được cấp giấy chứng nhận đó. Nhỡ may em gặp chuyện thì cũng không để anh gặp chuyện không may. Đi thôi, đi thôi, đi thay quần áo đi."

Hắn đi qua, giống như chú chó nhỏ làm nũng với Hoắc Hữu Thanh, phía sau như xuất hiện một cái đuôi vô hình: "Em đã đặt chỗ trước rồi."

Rốt cuộc thì sự kí,ch thích cũng chiến thắng lý trí.

Lúc Hoắc Hữu Thanh bị đẩy lên lầu, mới nhớ tới còn một vị khách ở nhà mình: "Anh của cậu có đi không?"

Đới Nguyên lắc đầu: "Anh ấy không đi, sức khỏe của anh hai em không được tốt."

Sau khi nhảy dù về, Hoắc Hữu Thanh bị cậu của mình lên lớp một trận, cậu cực kỳ tức giận khi y dám chơi môn thể thao mạo hiểm như vậy, nói y mấy ngày tới không được phép ra ngoài, phải ngoan ngoãn ở nhà.

Hai anh em nhà họ Đới ở đây vẫn luôn được cậu y đối xử tử tế nhưng lần này cũng không tránh khỏi tội liên đới. Sau đó không hiểu tại sao, dường như cậu cảm thấy Đới Diệc Tân ngoan ngoãn hơn Đới Nguyên nhiều nên cho phép Đới Diệc Tân đến nhà chơi với y.

Vì thế mới xảy ra tình huống xấu hổ này, hai người ngồi đối diện nhau.

Ngoại trừ bầu không khí hơi lúng túng ban đầu thì sau đó Hoắc Hữu Thanh cũng dần quen. Đới Diệc Tân là một người ít nói, im lặng đến mức mọi người dễ dàng bỏ qua sự hiện diện của hắn.

Có một lần Hoắc Hữu Thanh thật sự đã quên Đới Diệc Tân còn ở đây. Y ngồi cạnh cửa sổ sát đất chơi piano, chơi liên tiếp năm bản nhạc thì đột nhiên phát hiện bên cạnh có người.

Y không biết Đới Diệc Tân đã đứng sau lưng mình từ lúc nào, cũng không biết đã đợi bên cạnh mình bao lâu. Hoắc Hữu Thanh lập tức dừng lại, không có gì để nói: "Ừm... Anh có muốn ăn chút gì không?"

Đới Diệc Tân không lên tiếng, hắn chỉ nhìn y.

Im lặng nhìn nhau hồi lâu làm cho Hoắc Hữu Thanh hơi không thoải mái, y quay mặt đi, một lát mới quay lại: "Tôi muốn đi nhà kính trồng hoa, anh có muốn đi cùng không?"

Đó đương nhiên chỉ là một lời mời cho có lệ, thế nhưng Đới Diệc Tân lại đồng ý. Hoắc Hữu Thanh đành phải đưa hắn đi cùng đến nhà kính, y cắt một vài bông hồng vừa chớm nở trong nhà kính để trang trí phòng khách.

Cắt hoa xong, Hoắc Hữu Thanh chuẩn bị rời đi. Thanh niên bên cạnh y vẫn an tĩnh như cũ, không ai muốn nói chuyện, mãi cho đến khi chuẩn bị vào nhà, Đới Diệc Tân rốt cuộc cũng có động tĩnh.

Hắn bắt lấy cánh tay Hoắc Hữu Thanh, khi mọi người ngạc nhiên nhìn qua, hắn mới buông tay ra như thể bị bỏng.

Mặc dù hôm nay thời tiết rất ấm áp, thế nhưng sắc mặt của Đới Diệc Tân lại tái nhợt.

Hắn nói: "Cậu..."

Vẫn chưa nói hết câu.

Bởi vì Đới Nguyên xuất hiện, hắn trèo tường vào, hấp tấp chạy tới trước mặt Hoắc Hữu Thanh: "Anh ơi, có muốn đi lặn biển không?"

Hoắc Hữu Thanh dao động, nhưng nghĩ đến thái độ của cậu mình, y vẫn từ chối Đới Nguyên.

Đới Nguyên không lộ ra vẻ đau lòng khi bị từ chối mà nhanh chóng đề xuất hành trình khác: "Vậy thì đi xem hòa nhạc, em mua vé rồi."

Hắn lấy ra hai tấm vé từ trong túi, liếc nhìn Đới Diệc Tân: "Xin lỗi, anh hai, em chỉ tranh được hai vé thôi, nhưng anh cũng đâu thích xem nhạc kịch. Em nhớ lần trước anh đi xem nhạc kịch mới có một chút đã ngủ rồi."

Hai anh em có khuôn mặt giống hệt lặng lẽ nhìn nhau, ánh mắt em trai nhìn anh mình đầy áy náy. Đới Diệc Tân do dự một lúc rồi nhìn về phía người thứ ba có mặt ở đây. Ánh mắt Hoắc Hữu Thanh bị mấy tấm vé hấp dẫn, cũng không phát hiện ra giữa hai anh em có gì không ổn.

Đêm đó.

Đới Nguyên xem nhạc kịch trở về thì phát hiện Đới Diệc Tân đang ngồi trên ghế sô pha, hắn giật mình: "Sao không bật đèn?"

Nói xong, mắt hắn bị cái gì đó phản chiếu mà lóa lên.

Là con dao trong tay anh trai hắn.

- Hết chương -

Truyện Chữ Hay