Fujiki thật cao hứng chính mình có thể được Shinmura Taru “thu dưỡng“.
Ở phương diện ăn uống ngủ nghỉ, Shinmaru đều có thể cung cấp cho cậu những thứ cần thiết. Tuy rằng không giống ở Scotland dùng là đều là thứ cao cấp, nhưng đối với Fujiki mà nói, như vậy là đủ rồi; Cậu không phải theo đuổi cuộc sống xa hoa, huống hồ chỉ cần có Shinmura ở bên cạnh, nguyện ý cho cậu vài cái ôm thật chặt, cậu cũng rất thỏa mãn.
Chính là, cậu có một điểm không hài lòng, hơn nữa là bất mãn rất lớn. Vì cái gì thường thường sẽ có tên nam nhân cậu chán ghét đến la cà? Cho dù Shinmura không ở đây, anh ta cũng đến. Không lầm đi?
“Dục, mèo nhỏ, như thế nào lại hé ra mặt thối a?” Takahashi mang lên nụ cười siêu cấp tiêu chuẩn chức nghiệp, thuần thục đi đến quầy bar ở góc phòng khách, tùy tay cầm lấy một lọ rượu Whisky Scotland.
“Tôi không thích anh.” Fujiki thành thật trả lời, ”Nhưng anh là khách của Shinmura.” Nói xong, cậu cũng đi đến trước quầy bar, từ trong ánh mắt có chút kinh ngạc của Takahashi cầm bình rượu Whisky Scotland trên tay anh. Sau đó lại đến dưới quầy bar lấy ra một cái ly rượu thủy tinh sạch sẽ, rót vào một ít rượu, lại theo tủ lạnh lấy ra hai khối nước đá để vào ly rượu.
“Cầm.” Cậu đem ly rượu đưa cho Takahashi.
Takahashi có chút thụ sủng nhược kinh, khôngnghĩ tới mèo nhỏ này biết lễ phép như vậy?
“Cám ơn.” Anh giả vờ mỉm cười mê người, đã thấy Fujiki căn bản không có hành động gì, biểu tình trên mặt cậu có chút cảnh giới, có chút lạnh lùng, một chút cũng không giống ở trước mặt Shinmura Taru chọc người yêu thương. (Fu_chan nhà ta chỉ có chủ nhưn thôi xD)
“Cậu rốt cuộc là ai?”Takahashi uống xong một ngụm rượu, nhịn không được tán thưởng”Uống ngon!”
“Người Nhật Bản không thói quen uống rượu mạnh như vậy, thêm chút khối nước đá sẽ tốt hơn một chút. Bất quá tôi khuyên anh không nên uống nhiều, loại rượu whisky mạch nhưỡng này tác dụng chậm nhưng rất mạnh, uống say sẽ thật sự thảm.”
“Cậu biết thực không ít.” Takahashi lơ đễnh.
Cùng lắm là rượu thôi, anh ở tiệm rượu cũng không phải không uống qua, làm gì sợ mèo nhỏ uy hiếp? (bồng bột dại dột của tuổi trẻ =.=)
“ Trước đây anh không uống qua loại rượu whisky mạch nhưỡng này đi?” Fujiki trên mặt có vẻ khiêu khích.
“Phải không? Muốn hay không thử xem xem?” Takahashi đương nhiên không chịu thua, anh lại từ dưới quầy bar lấy ra một cái ly rượu, rót vào đấy chút rượu, đưa cho Fujiki. “Người có thể làm cho đại luật sư như tôi tự mình rót rượu, cậu đại khái là người thứ nhất đi?”
“Tôi không thích uống rượu.” Fujiki thực không cho mặt mũi cự tuyệt.
“Người ta mời cậu uống rượu, không uống thực không lễ phép ác. Cậu không phải rất chú trọng lễ phép sao?”
Fujiki liếc anh một cái, nam nhân này quả nhiên còn nhớ mãi không quên chuyện tình lúc trước.
Được rồi, uống liền uống. Nhưng cậu nói cậu không thích uống rượu, cũng không có nghĩa tửu lượng của cậu không tốt ác, đến lúc đó ai uống say trước cũng không nhất định đâu!
Shinmura Taru làm tốt chuyện của Takahashi, thời điểm về đến nhà, liền nhìn thấy một đại nam nhân ngồi ngả nghiêng ở quầy bar, trên quầy còn lăn lóc hai bình rượu Whisky Scotland.
Oa dựa vào! Uống hết hai bình? Đây chính là rượu tốt trân quý của hắn! Takahashi một mình liền uống hết hai bình? Này…… Có thể hay không trúng độc cồn rồi?
Hắn đến bên cạnh Takahashi, quả thực ngửi được một cỗ mùi rượu nồng đậm, Takahashi đã muốn say bất tỉnh nhân sự, ngẫu nhiên phát ra vài câu vô nghĩa.
“Anh đã trở về!”
Thanh âm mới rơi vào tai, mèo nhỏ hưng phấn hướng phía sau lưng Shinmura Taru liền phác qua, ở trên tấm lưng rộng lớn của hắn cao hứng cọ qua cọ lại, như là miêu mễ rốt cục đợi được chủ nhân về nhà để làm nũng.
Shinmura Taru không quay đầu nhìn, bàn tay to chụp tới, dễ dàng đã bắt trụ Fujiki, đem cậu đến trước mặt mình. Sau đó trước mặt cậu, chỉ chỉ Takahashi say chết ở một bên.
“Đây là có chuyện gì?”
“Chính anh ta chạy tới, nhàm chán muốn uống rượu.”
“Cậu ấy một mình uống hết hai bình?”
“Không có, tôi cùng anh ta mỗi người một bình.”
“Mỗi người một bình?”
Fujiki vì cái gì không có giống như Takahashi say bất tỉnh nhân sự?
Rượu mạnh này độ cồn đã vượt qua % a!
“Cậu không sao chứ?”
Hắn đem Fujiki đến kiểm tra, xem cậu có hay không bởi vì uống say mà ngã bị thương.
“Tôi không sao.” Fujiki nhíu nhíu mày,tránh hai tay của hắn, sau đó lại gục ở trong lòng Shinmura, hai tay ôm thắt lưng hắn.
“Thật sự không có việc gì?”
“Ân.”
“Vì cái gì cậu không có việc gì?” Shinmura Taru hồ nghi hỏi.
“Bởi vì tôi đã quen.”
“Đã quen? Cậu thường uống rượu sao?”
Fujiki âm thầm le lưỡi, không xong, không cẩn thận nói ra khỏi miệng.
“Kia…… Shinmura, Takahashi anh ta say làm sao bây giờ? Đưa trở về sao?” Cậu nhanh đem đề tài chuyển hướng, dời đi lực chú ý của Shinmura Taru.
“Thật sự là tìm phiền toái……”Shinmura Taru đi lên khiêng Takahashi dáng người cùng chính mình không sai biệt lắm, sau đó đem anh đặt ở trên ở sô pha. “Tôi lười đưa cậu ta trở về, để cậu ấy tỉnh lại tự mình trở về thì tốt hơn.”
Fujiki hơi hơi đô miệng tỏ vẻ bất mãn, nhưng là không nói thêm cái gì.
Cậu trở về phòng, lấy ra một cái chăn bông đắp lên trên người Takahashi.
Shinmura Taru thấy thế hỏi cậu:” Cậu không phải không thích cậu ta?”
“Nhưng anh ta là khách của anh.” Fujiki trả lời đương nhiên,”Nếu là khách, sẽ hảo hảo chiêu đãi.”
“Cho nên cậu liền rõ ràng cho cậu ta uống quá chén, đỡ cho cậu ấy phiền đến cậu?”
“Tôi đã cảnh cáo anh ta, loại rượu này uống say sẽ thật sự thảm, cho dù ngày hôm sau tỉnh lại, cũng sẽ say rượu cả ngày. Nhưng anh ta không tin, còn cứng rắn muốn tôi cùng nhau uống.” Fujiki nhún nhún vai,”Nhưng tôi là một cái chủ nhân có trách nhiệm tốt, không có đuổi khách ác.”
Shinmura Taru nghe cậu nói như vậy, có chút đăm chiêu nhìn Fujiki.
Hắn nguyên bản nghĩ đến Fujiki là đại thiếu gia ở đại gia tộc không hỏi thế sự, chỉ biết ngoạn nhạc. Nhưng sau khi ở chung vài ngày, hắn lại phát hiện vị đại thiếu gia này kỳ thật là một đứa nhỏ thiếu yêu thương.
Cậu không có lúc nào là hy vọng khiến cho mình được chú ý, hy vọng được ai đó đến ôm cùng quan tâm mình. Nhưng lúc ở cùng người khác ở chung, cậu biểu hiện lại hoàn toàn bất đồng, bộ dạng nho nhã lễ độ đến gần như lạnh lùng, nhưng trước sau trong lúc đó vẫn rất đúng mực; Tựa như Takahashi nói qua, cậu là một chú mèo Ba Tư cao quý, bị nuôi dưỡng ở trong phòng xa hoa, trừ bỏ nhận định chủ nhân của mình ra, đối với những người khác đều là lấy mắt lạnh đối đãi, người bên ngoài ở trong lòng cậu không có một chút phân lượng.
Như vậy, mình thật là chủ nhân của chú mèo Ba Tư cao quý này sao?
“Fujiki, cậu tên là gì?”
“Di?”
“Cậu họ Fujiki, vậy tên đâu?”
Người Nhật Bản luôn luôn lấy dòng họ tương xứng, chỉ khi nhận thức tiến triển thêm một bước hoặc khi kết giao, mới có thể giới thiệu cho nhau tên của chính mình. Shinmura Taru đối với Fujiki áp dụng thái độ có chút cưng chiều cùng phóng túng. Nói đơn giản, hắn căn bản không quá quản Fujiki, chỉ cần cậu khoái hoạt là tốt rồi. Cho nên tới bây giờ, hắn mới nghĩ đến mình cũng nên hỏi một chút tên của Fujiki.
Thân là chủ nhân, ít nhất cũng có thể biết tên của sủng vật đi?
“Ách…… Tôi……” Hắn vừa hỏi, làm cho Fujiki trong khoảng thời gian ngắn không biết nên trả lời như thế nào mới tốt.
Tuy rằng Fujiki coi như là họ thật của cậu, nhưng hiện tại họ của cậu cũng là……
“Ân? Như thế nào không nói?” Shinmura Taru có chút hồ nghi chờ đợi.
Cậu không chịu nói cho mình tên của cậu sao? Fujiki không phải là còn lén gạt mình cái gì chứ?
Shinmura Taru đột nhiên nở nụ cười.
Mèo nhỏ đối với mình có khả năng giấu diếm nhiều chuyện tình nữa đi! Chính là hắn sủng mèo nhỏ, cũng không đuổi theo hỏi lai lịch của cậu.
“Muốn hỏi tên người khác, trước tiên không phải hẳn là phải nói tên mình sao?” Fujiki dưới tình thế cấp bách đột nhiên nói như vậy.
Chỉ thấy Shinmura nở nụ cười,”Có gì không thể? Tôi là Shinmura Taru, về sau xin được chỉ giáo nhiều hơn. Còn cậu?”
“Taru……” gọi tên của hắn, Fujiki cảm giác hai người lúc đó dường như lại thân mật thêm không ít.
“Tôi bây giờ không muốn nói, có thể chứ?”
Cậu nhìn ra được Shinmura Taru có chút thất vọng, nhưng hắn lại không nói thêm cái gì, cũng không có cưỡng bách cậu nữa.
Shinmura Taru nhẹ nhàng thở dài, nhu nhu mái tóc màu đạm kim mềm mại,”Không quan hệ. Chờ lúc cậu muốn nói rồi nói sau!” Shinmura
Taru luôn luôn có một loại cảm giác, tiểu Bạch miêu đang ở trước mắt này một ngày nào đó sẽ rời hắn đi.
Mèo nhỏ này chỉ sinh trưởng ở nơi phú quý, tám phần là vụng trộm chuồn ra. Nhưng cậu chung quy không thuộc thế giới bình thường này, sẽ có một ngày cậu trở lại nơi xa hoa kia.
Tựa như vị công chúa trong phim điện ảnh “Ngày nghỉ ở La Mã “, mặc kệ cô có nhiều khát vọng tự do cùng tình yêu, nhưng địa vị cùng thanh danh của cô gia tăng lại làm cho cô không thể không buông tha cho ước muốn của mình, cuối cùng ảm đạm trở lại nơi mà cô phải thuộc về.Mèo nhỏ của hắn, có phải hay không cũng là một vương tử của tòa thành nào đó trốn ra?
Fujiki thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời trong lòng cảm động thật sâu.
Vì cái gì nam nhân này sẽ nguyện ý như vậy sủng cậu? Vì cái gì hắn có thể không cần lai lịch của cậu cũng bỏ qua, cứ như vậy yêu thương cậu?
Thật nhiều vì cái gì ở trong lòng hiện lên, nhưng là cậu không nghĩ hỏi, cũng không muốn hỏi. Bởi vì cậu không muốn biết đáp án, ít nhất hiện tại không nghĩ đến chuyện này.
“Taru, Taru……” Cậu ôm lấy cổ Shinmura Taru, không ngừng nhớ kĩ tên của hắn.
“Được được, tôi ở ngay nơi này. Tôi cũng biết tên của tôi là Taru, cậu không cần nhắc nhở tôi.”
“ Ôm tôi, ôm tôi, ôm tôi……”
“Trừ bỏ câu này, cậu có thể hay không nói thứ khác?”
“Hôn tôi!” Fujiki vui vẻ nói.”Cùng tôi ở trên giường!” (thế này ko bị ăn cũng lạ =.=!)
“Đủ! Hảo hảo hảo, tôi ôm cậu, cậu ngoan ngoãn, không cần loạn tưởng, nghe không?”
Fujiki dùng sức gật đầu, mang theo nụ cười thỏa mãn tùy ý Shinmura Taru đem cậu ôm trở về phòng.
Trời đã sáng.
Ánh mặt trời chiếu đến nam nhân nằm ở trên ghế sô pha. Say rượu khiến anh đau đầu vô cùng, lại bị ánh sáng mặt trời rọi đến, không khỏi thống khổ rên rỉ đứng lên.
Ô…… Đáng giận, đầu đau quá!
Ân, anh như thế nào lại ngủ ở sô pha?
Sô pha vừa nhỏ lại vừa chật, cao lớn như anh ở đây ngủ một đêm, ngủ toàn thân đau nhức a……
Takahashi muốn đứng lên, lại đổ trở về. Không nghĩ tới rượu kia tác dụng chậm nhưng lợi hại như vậy, anh đến bây giờ còn cảm thấy choáng váng……
“Tỉnh lại rồi?”
Một thanh âm mỉm cười từ sau lưng anh truyền đến.
Takahashi mắt tràn ngập tơ máu mắt vô lực quay lại xem, quả nhiên nhìn thấy vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa của Shinmura Taru, đang ở phía sau anh ưu nhàn ăn bữa sáng.
“Cho tôi nước.”
Takahashi phát hiện yết hầu của mình sắp cháy!
“Phòng tắm rất nhiều, tận lực uống.” Shinmura Taru bỏ qua, hắn muốn nhìn trò hay.
Takahashi đã không có khí lực trừng hắn, đành phải chính mình đứng lên, lắc lắc đi đến phòng tắm.
Thật vất vả rửa mặt xong, rốt cục thanh tỉnh một ít, anh đi ra khỏi phòng tắm, câu đầu tiên nói chính là khởi binh vấn tội:”Mèo nhỏ của cậu làm sao nhặt được? Tửu lượng cư nhiên tốt như vậy? Nhất định có vấn đề!”
“Đồng ý đánh cược đồng ý chịu thua!Không thể thua rồi thì tìm tật xấu của người ta. Chậc chậc, chuyện như vậy truyền ra nghe như thế nào cũng không tốt!” Shinmura Taru cầm lấy dĩa sa lát ở trước mặt anh quơ quơ.
Takahashi rên rỉ vài tiếng,lại đổ xuống sô pha, một lát sau mới hỏi: ”Mèo nhỏ đâu?”
“Ngủ.”
“Ngủ? Cậu ta đêm qua rõ ràng tinh thần thật sự tốt a!”
“Không biết, cậu ấy dường như có khi kém đi! Ban ngày vẫn ngủ, buổi tối tinh thần đặc biệt tốt. Sai giờ……”
Takahashi rất muốn dùng đầu cố gắng tự hỏi một chút, đáng tiếc đầu anh ngày hôm qua bị cồn phao cả đêm, hiện tại căn bản nghĩ không được.
Anh dùng lực vẫy vẫy đầu, quyết định chờ chính mình thanh tỉnh trước đã.
Nhưng là anh lại nhịn không được đối với mèo nhỏ kia cảm thấy tò mò, vì thế vẫn là thuận miệng hỏi mấy vấn đề. Shinmura Taru cũng là nhất nhất thành thật trả lời.
“Cậu có thượng mèo nhỏ kia không?”
“Còn không có.”
“Vì cái gì còn không có? Cậu ta hẳn là thực thích cậu, không phải sao? Tôi không tin cậu ấy buổi tối sẽ không ghé vào trên người cậu làm nũng.” Takahashi cười lạnh một tiếng.
“Cậu ta là thích ghé vào trên người tôi làm nũng, bất quá……” Shinmura Taru ngừng lại, tự hỏi loại chuyện này có cần hay không cùng Takahashi “báo cáo “.
“Bất quá cái gì? Đừng nói cho tôi biết, cậu đột nhiên có lương tâm, quyết định không “ăn” cậu ta. Hoặc là cậu ấy căn bản còn chưa trưởng thành?”
“Cậu ta đã trưởng thành.”
“Hừ, phải không? Thế cậu ta là thiếu gia của đại gia tộc nào a?”
“Tôi chỉ biết cậu ấy họ Fujiki, không biết tên của cậu ta.”
Một tiếng trống vang lên! Takahashi ở trên sô pha rơi xuống.
“Uy! Cậu có lầm hay không a? Lai lịch không rõ dám để trong nhà, vạn nhất cậu ta là có kế hoạch tiếp cận cậu thì sao?”Anh say rượu tính tình bắt đầu hỏa bạo, nói chuyện thanh âm cũng lớn lên.
“Nói nhỏ thôi, cậu ấy còn đang ngủ.”
“Hừ! Ngủ? Ai biết cậu ta buổi tối có phải hay không lén lút làm chuyện xấu đi? Sai giờ?”
“Cậu nghĩ nhiều quá đi?”
“Cậu ngay cả tên cậu ta là gì, làm sao đến cũng không biết, còn nói sai giờ?”
“Tôi không sợ, dù sao tôi đã chết qua một lần.”
“Mẹ nó! Không cần đem cái chết cả ngày đặt ở bên miệng được không?” Nghe hắn nói như vậy, Takahashi càng đau đầu lợi hại hơn.
Không được, anh hiện tại căn bản không có biện pháp hảo hảo dùng đầu tự hỏi. Còn tiếp tục đối thoại như vậy, anh nhất định sẽ bị Shinmura Taru chọc giận đến sung huyết não.
“Tôi mặc kệ cậu……” Takahashi dùng sức xoa huyệt Thái Dương ở hai bên trán của mình,”Tạm biệt! Tự lo thân, cẩn thận một chút, tôi cảm thấy mèo nhỏ kia lai lịch tuyệt đối không đơn giản. Cậu tốt nhất không nên dây vào loại người này.”
“Đã biết, cậu không có việc gì cũng lăn đi.”
Takahashi lại rên rỉ vài tiếng, sau đó mới chật vật cầm lấy áo khoác chậm rãi đi ra ngoài.
Trong phòng đột nhiên an tĩnh lại, Shinmura Taru phát hiện chính mình ngay cả lúc ăn cũng tận lực đặc biệt cẩn thận, không tạo ra âm thanh gì, bởi vì mèo nhỏ của hắn còn đang ngủ.
Kỳ thật hắn biết, lúc Fujiki buổi tối không ngủ được, cái gì cũng không làm. Chính là cậu lẳng lặng ghé vào bên người hắn, có đôi khi dùng tiếng Anh nhẹ nhàng thì thào nói cái gì đó, đôi khi lại sờ sờ mặt hắn, hôn nhẹ tay hắn, sau đó tiếp tục nằm ở trong lòng hắn. Như là miêu mễ tựa ở trong ngực ấm áp của chủ nhân, cho dù là tỉnh, cũng không nguyện ý rời đi.
Ngay từ đầu hắn có chút không quen, dù sao chưa từng có người cùng hắn ngủ chung qua đêm như vậy;; Đương nhiên,hắn cũng sẽ có chút tâm viên ý mã (nghĩ này nghĩ nọ =.=), nhưng sau khi hắn phát hiện Fujiki thật sự chính là đơn thuần tham luyến ôm ấp của hắn, liền bị cảm giác đau lòng tràn đầy thay thế.
Mèo nhỏ thật sự không ai thương a!
Tuy rằng không biết lai lịch chân thật của Fujiki, nhưng ở bên người cậu, Shinmura Taru như trước ngủ an tường.
Tựa như chính hắn nói, hắn kỳ thật đã chết qua một lần, đối với mấy thứ chết chóc hoặc nguy hiểm này, hắn một chút cũng không cảm thấy đáng sợ.
Mà từ sau lần hắn hảo hảo “xử phạt“ Fujiki, mèo nhỏ cũng an phận rất nhiều, sẽ không khỏa thân ở trước mặt hắn chạy loạn nơi nơi, bình thường cũng ngoan ngoãn không loạn khiêu khích hắn; Mặc dù có lúc hắn sẽ có chút thất vọng, bất quá, có lẽ như vậy cũng không có gì là không tốt đi! Hắn không phải loại người dễ dàng không khống chế được mình…… Đương nhiên, lần đó trừng phạt mèo nhỏ là sự kiện ngoại lệ.
Chỉ cần người khác không đến khiêu khích hắn, hắn có thể tự kiềm chế; Nói cách khác, Fujiki chỉ cần an phận không gây chuyện với hắn, hắn cũng sẽ không chủ động đi bính cậu.
Bất quá, vạn nhất có một ngày hắn khống chế không được chính mình thì làm sao bây giờ?
Hắn chưa rõ muốn cùng một người nam nhân lên giường là như thế nào…… Phương pháp lấy lòng đối phương hắn biết, dù sao hắn cũng là nam nhân. Nhưng nếu muốn càng tiến thêm một bước…..
“Anh đang suy nghĩ cái gì vậy?” Một thanh âm ghé vào lỗ tai hắn vang lên.
Shinmura Taru nghĩ đến xuất thần, hoàn toàn không chú ý tới Fujiki đã tỉnh lại, hơn nữa đi đến phía sau hắn.
Fujiki còn đang ngủ tỉnh lại phát hiện bên cạnh lạnh lẽo thanh thanh. Cậu liền chạy ra ngoài, muốn tìm về ôm ấp ấm áp.
Fujiki ở bên tai Shinmura Taru thở ra một hơi, vừa tỉnh ngủ cổ họng mang theo một chút khàn khàn độc đáo.”Taru, giúp tôi trở về giường……”
“Chờ, chờ một chút……” Shinmura Taru phát hiện lỗ tai của mình nóng lên, hắn bởi vì hình ảnh vừa mới tự hỏi lúc nãy mà có chút ngượng ngùng.
Nếu Fujiki biết hắn ôm ý niệm như vậy trong đầu, không biết sẽ nghĩ như thế nào?
Là hung hăng cắn hắn, cào hắn? Hay là cao hứng phấn chấn lôi kéo hắn cùng nhau trở lại trên giường?
Đột nhiên, Shinmura Taru rất muốn biết,chủ nhân như hắn ở trong lòng mèo nhỏ, rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng?
Shinmura Taru xoay người, đem Fujiki ôm vào trong ngực, nhìn thấy đôi mắt màu xanh lục nhập nhèm còn mang theo buồn ngủ, một cỗ xúc động muốn đùa dai nổi lên.
“Fujiki……”Tay hắn hướng phía đùi bóng loáng của Fujiki, chậm rãi vuốt ve nội sườn, sau đó hướng lên trên……
Fujiki toàn thân hơi run run một chút, trừng mắt có chút nghi hoặc nhìn Shinmura Taru.
“Nói cho tôi biết, cậu là từ đâu tới đây?” Hắn cúi đầu cắn lỗ tai Fujiki, cố ý hơi hơi tăng thêm lực đạo, ở trên vành tai non mềm kia có khắc xuống vài dấu răng của mình.
“A!”Lỗ tai mẫn cảm truyền đến khoái cảm làm cho cả người Fujiki lập tức tỉnh táo lại, nhưng cậu không có giãy ra, chỉ hơi rụt bả vai một chút, lập tức thuận theo cả người ngồi ở trên đùi Shinmura Taru.
“Tôi từ nơi rất xa rất xa đến.” Cậu hơi hơi oai đầu, đôi mắt đá mèo màu xanh lục sáng ngời lên.
“Kia…… Cậu vì cái gì muốn tới nơi này?”
Tay Shinmura Taru vuốt ve ở da thịt Fujiki mang đến xúc cảm vô cùng tốt, da thịt trẻ tuổi lại co dãn làm cho hắn yêu thích không muốn buông tay.
“Bởi vì…… Tôi muốn đào tẩu…… A……”
Tay Shinmura Taru đi tới trước ngực cậu, cách áo ngủ mỏng manh màu trắng nhẹ nhàng vuốt ve vùng ngực bằng phẳng, đầu ngón tay thỉnh thoảng xoa nhẹ lên nhũ tiêm mẫn cảm.
“Chạy trốn tới đâu?” Shinmura Taru ngón tay tăng thêm lực đạo, làm nhũ tiêm bị đùa bỡn đã muốn cứng lại.
“Làm sao…… Đều hảo……Không, không cần……” Fujiki thân thể cong lên, hai tay vẫn gắt gao ôm cổ Shinmura Taru.
“Vì cái gì muốn chạy trốn?”
Fujiki không có trả lời, mà là trực tiếp hôn lên môi hắn, không cho hắn lại có cơ hội đặt câu hỏi.
() Tựa tiếng Anh là Roman Holiday, bộ phim là câu chuyện kể về cuộc tình lãng mạn của một nàng công chúa đài các (Andrey Hepburn thủ vai) và một chàng nhà báo quèn (Peck thủ vai),hai người tình cờ gặp nhau khi anh nhà báo không hề biết thân phận của nàng.