Bách Luyện Thành Yêu

chương 97: những ngày thăng cấp điên cuồng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Búa U Sầu nhìn nhìn Thủy Lưu Quan Khán, sờ sờ mũi, miễng cưỡng nói: – “Được rồi, xem như nhận thêm cậu làm bằng hữu.”

“Hihi…” – Thủy Lưu Quan Khán cười gian nói – “Tri Chu tỷ, về sau có chuyện gì tốt thì đừng quên em nhé.”

“Ừ…” – tôi cũng cười đáp lại. Cậu nhóc này khiến tôi nhớ tới Tiểu Tặc lúc mới gia nhập Ngũ Tặc Đoàn, có điều Tiểu Tặc hiện giờ đã bị chúng tôi bôi đen rồi.

“Hôm nay vui vẻ như vậy, đến, tôi mời mọi người một bữa cơm.” – Búa U Sầu nói.

“Không thành vấn đề…”

Tôi còn chưa nói xong, hệ thống đột nhiên lại xuất hiện thông báo mới.

>> Hệ thống: toàn thể người chơi chú ý. Để chúc mừng ngày kỷ niệm năm thành lập của công ty Hoa Phong. Hồng Hoang đặc biệt tiến hành hoạt động tri ân để cảm tạ người chơi. Hoạt động tri ân sẽ bắt đầu từ g sáng hôm nay, kéo dài trong tháng, tất cả quái vật sẽ cho kinh nghiệm gấp đôi. Thỉnh các bạn nắm chặt cơ hội này, cố gắng thăng cấp thật nhanh. Một lần nữa, thay mặt công ty Hoa Phong, cảm tạ các bạn đã ủng hộ Hồng Hoang. Chúc các bạn chơi game vui vẻ.

Chúng tôi mặt nhìn nhau. Tôi buồn bực. Rốt cuộc thì Hoa Phong đang giở trò quỷ gì vậy?!? Đầu tiên là nhiệm vụ Thánh Linh sáo trang vượt ngoài tầm với, bây giờ là hoạt động nhân đôi kinh nghiệm. Nhưng mà, nếu mọi người điên cuồng đi thăng cấp sẽ không có thời gian tranh chấp với nhau, như vậy sẽ không xảy ra bang chiến trên quy mô lớn, chuyện Thần giới muốn xâm lấn Hồng Hoang sẽ tạm thời lắng xuống. Ông trời, tuy tôi không biết lãnh đạo Hoa Phong đang có âm mưu gì, nhưng tôi vẫn cảm tạ ông trời đã khiến họ đưa ra quyết định này.

“Xem ra bữa cơm này phải hoãn lại rồi. Mọi người mau về bang phái an bài chuyện thăng cấp đi.” – tôi nói với hai người kia.

“Vậy còn cô? Có muốn cùng chúng tôi đi train không?” – Búa U Sầu hỏi.

Tôi lắc đầu: – “Xin lỗi, tôi còn có chuyện quan trọng hơn cần làm. Tạm thời sẽ không luyện cấp. Mọi người mau trở về đi.”

Nói giỡn, tôi hiện giờ luyện cấp cũng không hữu dụng a~ Bao nhiêu kinh nghiệm cũng chẳng phá nổi cái cấp này. Hiện giờ chuyện cần kíp nhất là tìm đủ nguyên liệu để chế tạo Thánh Linh hoàn.

“Chuyện gì còn quan trọng hơn chuyện này chứ? Phải biết rằng Hoa Phong chưa từng hào phóng như hôm nay, thưởng đến tận tháng nhân đôi kinh nghiệm. Vượt qua thời gian này rồi là không có cơ hội hưởng thụ như vậy nữa đâu.” – Thủy Lưu Quan Khán kích động nói – “Tri Chu tỷ, vẫn nên đi thăng cấp trước nha, chuyện khác để sau hẳn nói.”

“Không được. Đẳng cấp lúc nào cũng có thể luyện. Nhưng chuyện kia thì không thể chậm trễ.” – tôi đổ mồ hôi. Tôi đương nhiên biết cơ hội trước mắt là ngàn năm một thuở, nhưng đối với tôi chẳng ích lợi gì a~

“Là chuyện gì? Quan trọng đến như vậy sao?” – Thủy Lưu Quan Khán hiếu kỳ hỏi. Có thể vì làm công tác tình báo, cho nên cậu ta có sự tò mò của giới phóng viên.

“Chuyện này…” – tôi trầm ngâm không biết phải bịa lời nói dối thế nào.

Búa U Sầu đã nhanh tay kéo người, một tay che miệng tên kia, vừa đi vừa nói: – “Tri Chu, cô có việc gấp cứ đi đi. Chúng tôi cũng phải trở về bang hội rồi. Gặp sau nhé.”

Nói xong lôi kéo Thủy Lưu Quan Khán chạy mất. Hai người đi thật xa, Thủy Lưu Quan Khán mới vùng thoát khỏi đôi tay kèm kẹp của tên kia, bất mãn nói.

“Búa, vì sao không để cho em hỏi chuyện chứ?”

“Ngu ngốc.” – Búa U Sầu lạnh lùng bỏ lại chữ, cũng không thèm nói thêm tiếng nào, bước nhanh về phía trước.

“Này, anh có thể vũ nhục nhân cách của em nhưng tuyệt đối không thể vũ nhục chỉ số thông minh của em. Nói, em ngu ở chỗ nào. Hôm nay anh không nói rõ ràng, em sẽ không bỏ qua cho anh đâu.” – Thủy Lưu Quan Khán chạy đuổi theo.

“Với tư cách là bạn bè, cậu hẳn là không nên đi dò hỏi bí mật của người khác, hiểu chưa?” – Búa U Sầu không thèm quay đầu lại, trả lời.

“Là sao?” – Thủy Lưu Quan Khán như người trong mộng, vẫn chưa hiểu ra.

“Tri Chu nói phải đi làm một chuyện, nhất định là nhiệm vụ ẩn cá nhân. Cậu lại hết lần này đến lần khác hỏi tới, không phải là muốn tự bôi tro trét trấu vào mặt à. Nhớ kỹ, đối với Tri Chu, cậu chỉ cần biết cô ấy có chuyện cần làm là được, còn đó là chuyện gì, không đến phiên cậu quản.” – Búa U Sầu tận tình khuyên bảo.

“… ừm, đã biết…” – Thủy Lưu Quan Khán phiền muộn cúi đầu. Trong nội tâm lại ngứa ngáy không yên. Là một người làm nghề tình báo, phàm là sự việc càng thần bí thì càng kích thích trí tò mò, cậu đương nhiên muốn điều tra cho rõ ngọn ngành, nếu không cảm giác bức rức còn khó chịu hơn.

Tôi quay lại ổ chuột của Tật Phong Lữ Đoàn ở Thiên Thành, cảm giác giống như được trở về nhà vậy. Không ngờ Ám Ảnh đã ở đây.

“Ám Ảnh!!!!!!!!!!” – tôi chạy tới ôm chặt anh ấy. Hai đứa đứng ôm nhau hơn một phút đồng hồ, rốt cuộc ngũ tặc nhịn không nổi.

“Ta nói… Nhện, cô phải biết chừng mực chứ. Khi dễ chúng tôi là không khí hả?!?”

“Phải rồi, trước mặt đám thanh niên độc thân như chúng tôi lại biểu diễn những màn kích thích như thế này là không đúng.”

“Ừm… nếu chụp một tấm hình rồi đem bán cho Hồng Hoang nhật báo sẽ được bao nhiêu tiền nhỉ?!? Dù sao Nhện và Ám Ảnh đều là đại thần.”

Đổ mồ hôi ~

Tôi buông Ám Ảnh ra, lập tức dàn xếp sự việc, không thèm nhiều lời đôi co.

“Một tháng tới, mọi người không cần tiếp nhận ủy thác. Tất cả dốc sức đi luyện cấp, đây là cơ hội khó có được. Yêu Hồ tộc là nơi có trị an rất tốt, không cần đi train ở chỗ khác, mọi người cứ ở đây lăn lộn là được. Thời gian tháng ngoài đời là tháng trong game, hy vọng đến lúc đó đoàn đội chúng ta đều đạt tới cấp .”

“Vậy còn em?” – Ám Ảnh nhìn tôi.

“Em đương nhiên phải tiếp tục nghĩ biện pháp khôi phục cấp bậc, nếu không đi luyện cấp đều là công toi.”

“Anh đi với em.” – Ám Ảnh nhíu mày. Mỗi lần tôi đều hành động một mình, quăng bạn trai qua một bên. Ám Ảnh đã sớm bất mãn trong lòng.

“Như vậy sẽ làm chậm trễ chuyện luyện cấp của anh nha. Anh bây giờ là con ách chủ bài của Tật Phong Lữ Đoàn. Cấp bậc của anh không thể tụt hậu được. Trong khoảng thời gian này, Thiên Hạ Long Quỷ nhất định sẽ sống chết cày level, nếu anh không đi luyện cấp, sẽ bị hắn vượt mặt đó.” – tôi vòng vo giải thích lợi hại một hồi.

Ám Ảnh cười cười: – “Cho dù đẳng cấp có cao thì khi PK anh cũng đánh không lại hắn. Em đừng quên, hắn có một con boss cấp làm sủng vật. Lần này anh muốn đi chung với em, một là giúp em hoàn thành nhiệm vụ, hai là nhìn xem có thể thuận tiện bắt được một con boss lợi hại làm sủng vật hay không.”

Tôi đổ mồ hôi ~

Thiên Hạ Long Quỷ có chức nghiệp ẩn nên mới thuận lợi hàng phục boss cấp cao. Anh bây giờ mới mấy cấp, lại nghĩ bản thân có thể tìm được sủng vật là boss cấp cao hả? Nằm mơ à? Đương nhiên mấy lời đả kích này tôi không dám nói ra, sẽ đụng chạm lòng tự ái của Ám Ảnh.

Tôi nghĩ nghĩ rồi nói: – “Ám Ảnh, đại boss hiện giờ chỉ có tới cấp linh thú, chẳng có gì hay. Không bằng anh đợi đến lúc em đưa anh đi U Minh giới, lúc đó sẽ giúp anh bắt một con boss cấp làm sủng vật, nhé… AAA…”

Tôi nói đến đây chợt kinh hãi hét lên vì tôi nhớ tới, Đồng Tịch từng trộm một cái trứng Chu Tước. Không biết cái trứng kia có thể chiếm làm sủng vậy hay không?!?

Ám Ảnh thấy tôi hét lên liền khẩn trương hỏi dồn: – “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Tôi khoát khoát tay, ý bảo không sao, triệu hoán Đồng Tịch khỏi Sát Quỷ, hỏi: – “Đồng Tịch, hỏi anh một chút, cái trứng Chu Tước có thể thu nhận làm sủng vật hay không?”

“Tri Chu, ngươi sao lại kêu ta đi ra chứ, ta đang ngủ trưa nhá.” – Đồng Tịch cáu kỉnh nói.

“Được rồi, lát nữa cho anh ngủ bù. Mau trả lời, có thể hay không?”

“Có thể.” – Đồng Tịch ngáp một cái – “Lúc ta mới tiếp nhận chức vụ tộc trưởng, công sự bận rộn nên mới nghĩ tới chuyện trộm trứng Chu Tước cho lão bà của ta chơi đỡ buồn. Ai ngờ lật thuyền trong mương, bị tên Chu Tước kia giết chết. Thật không biết tên kia ôm cái trứng làm gì nữa. Hắn cũng không thể ấp trứng, còn không bằng đưa cho ta.”

“Anh có thể ấp trứng hả?”

Đồng Tịch chỉ cửa hàng trước mặt: – “Đó là cửa hàng sủng vật. Có thể giúp ngươi ấp trứng.”

“Cái kia… có phải Tứ thánh thú mỗi người đều sở hữu một cái trứng không?” – tôi hưng phấn hỏi.

“Ừ, đúng vậy.” – Đồng Tịch gật đầu.

“Tốt rồi, anh trở về ngủ đi.” – sau khi Đồng Tịch chui vào Sát Quỷ, tôi mở to mắt nhìn Ám Ảnh, sung sướng khoa tay múa chân nói – “Ám Ảnh, anh không cần đi bắt đại boss nữa. Chúng ta đi trộm trứng của Tứ thánh thú. Bắt cho anh một con sủng vật là thánh thú luôn.”

“Có thể đem thánh thú làm sủng vật sao?” – Ngũ tặc hoài nghi nhìn tôi.

Tôi liếc mắt một cái: – “Vì sao không thể? Sủng vật Bạch Trạch của tôi là thánh thú đó, chẳng lẽ mọi người không biết?”

Tôi triệu hoán Bạch Trạch, nó xuất hiện dưới hình dạng con chó nhỏ. Tôi sủng nịnh sờ đầu nó.

“… nhìn hình tượng này chúng tôi đều quên mất nó là thánh thú. Lại nói, nó có thật là thánh thú hay không vậy…aaaaaaaaaaaaa” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó còn chưa nói xong, Bạch Trạch đã nhảy phốc lên vai hắn, cắn mạnh vào lỗ tai hắn.

“Yahayaaaaaa… Nhện a, cứu mạng a~ đau quá a~” – Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó kêu khóc xin xỏ.

“Bạch Trạch, không được nháo. Bọn họ là đang đùa giỡn với ngươi thôi.” – tôi bất đắc dĩ nắm lấy gáy của Bạch Trạch, cầm nhúm lông mềm mềm kia, nhấc nó ra khỏi người của Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó.

May mắn, Bạch Trạch không thể công kích thành viên Yêu Hồ tộc, cho nên Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó cũng không bị thương. Bạch Trạch hếch mũi, hừ lạnh một tiếng, lại chui vào ngực tôi làm nũng y như một con chó ngoan.

Ám Ảnh nhìn thấy con chó chảy nước miếng nằm trong ngực tôi, nhíu mày, bắt chước tôi, cũng nắm gáy của nó, nhấc lên, quẳng một phát ra sân: – “Đồ sắc cẩu, ngươi cách Nhện xa một chút cho ta.”

“Huhu… người ta không phải là cẩu mà…” – Bạch Trạch ôm ván cửa, ủy khuất nói.

Tôi đã sớm ra lệnh cho nó, phải bảo vệ Ám Ảnh, không để anh ấy bị thương, càng không thể tổn thương anh ấy. Cho nên, cho dù bị Ám Ảnh khi dễ, Bạch Trạch chỉ có thể cắn răng nhẫn xuống.

“Được rồi, cứ như vậy.” – tôi nhìn đồng hồ – “Mọi người mau tìm chỗ thăng cấp đi, nếu không sẽ bị chiếm hết bây giờ. Tôi và Ám Ảnh sẽ đi gặp Bạch Hổ.”

“Tại sao lại đi chỗ Bạch Hổ trước?” – Ám Ảnh kỳ quái hỏi.

“Em muốn hỏi thử xem tên kia có chịu chơi trò oẳn tù tì với em không?” – tôi nghiêm túc trả lời.

“…” – Ám Ảnh T___T

g, toàn cảnh trong Hồng Hoang phải nói là cực kỳ đồ sộ. Tất cả địa điểm soát quái đều đông nghẹt người. Nhưng hoàn toàn không xảy ra việc tranh giành quái. Bởi vì quy tắc sản sinh quái của Hồng Hoang hơi khác biệt. Nó căn cứ vào diện tích khu vực, số lượng người chơi đang hiện hữu trên diện tích đó để thiết lập số lượng quái tương đồng. Nói cách khác, người chơi tụ tập càng đông thì quái sẽ xuất hiện càng nhiều.

Việc Hoa Phong tổ chức hoạt động nhân đôi kinh nghiệm cũng khiến kế hoạch của Huyết Đán và Hiên Viên Sát Thần đổ vỡ. Thành viên bang hội đều cho rằng, thay vì hao tổn lực lượng đi đánh thánh thú, không bằng tranh thủ đi train. Cấp bậc cao lên, đối phó với thánh thú sẽ càng nhẹ gánh. Dưới áp lực của thành viên, Huyết Đán và Hiên Viên Sát Thần đành phải gác kế hoạch kia lại, chỉ phái trinh thám đi canh giữ vùng phụ cận lãnh địa của Tứ thánh thú, bản thân thì dắt thành viên bang hội đi cày level.

Tình hình của Yêu Hồ tộc chỉ có người Yêu Hồ tộc biết. Nhưng sự việc nháo nhào ở bên ngoài thì đều đặt dưới mí mắt của toàn thể người chơi. Theo lời trinh sát kể lại, tất cả khu vực soát quái ở bên ngoài đều đã bị bao trọn. Những đoàn thể nhỏ bé ít người nếu dám tới tranh đoạt chỗ tốt sẽ bị đập cho tơi tả. Trị an ở bên ngoài không tốt như ở Yêu Hồ tộc. Cho nên, khắp nơi đều là ẩu đả. May mắn là các đại bang hội có nghiêm lệnh câu thúc thành viên của mình. Dưới sự dẫn dắt của thủ lãnh, bọn họ phân biệt chia đều các khu vực soát quái. Việc ẩu đả đều xuất hiện ở bang phái nhỏ và người chơi tự do.

Nghe được tin tức này, tôi thở ra một hơi, chỉ cần bọn họ chung sống hòa bình là được.

Sau đó, từ một tin tình báo khác, tôi lại biết. Thập Tự Thiết Tường Vi, Triệu Hoán Liên Minh và Bất Diệt Thần Thoại bố trí quân binh ở chỗ Thanh Long Sơn. Họ từng cho người thử thăm dò công kích một lần, nhưng rất nhanh liền lui binh. Hiện tại, bọn họ đều tử thủ tại chỗ, không có dấu hiệu tấn công, chỉ cần cù cày level. Ba đại cừu nhân sống chung một chỗ, ngược lại rất hòa thuận, bình an vô sự. Tình cảnh có hơi quái dị.

Bạch Hổ Phong là nơi trú quân của Trung Hoa Chiến Long bang, Huyết Nhạn Các và Phong Bạo Quân Đoàn. Huyền Vũ Đảo thì được canh giữ bởi Trâu Bò Bang, Thịnh Thế Triều Dâng và Tiêu Dao gia tộc. Phức tạp nhất là lãnh địa của Chu Tước. Mặc dù Chu Tước ở gần Yêu Hồ tộc, cách xa tứ đại lãnh địa, nhưng bọn họ đều không ngại đường xa vạn dặm, cử người đến đây trông coi, phải nói là đủ loại bang hội lớn tới nhỏ đều có người giám thị Chu Tước. Trinh sát của Yêu Hồ tộc ở nơi này là dễ chịu nhất. Bởi vì đâu đâu cũng có người, ai thèm quản ngươi là người của bang hội nào, chỉ cần không gây rối, sẽ chẳng ai hoài nghi.

Tôi nghe xong tin tức này thì liền cao hứng. Chu Tước Lĩnh tôi không cần đi. Thanh Long Sơn có Triệu Hoán Liên Minh, có thể giúp tôi. Bạch Hổ Phong có Huyết Nhạn Các, cũng có thể nhờ vả. Huyền Vũ Đảo có Tiêu Dao gia tộc, nhất định trợ lực. Nói như vậy, độ khó nhiệm vụ của tôi liền hạ thấp. Bây giờ, việc quan trọng là nghĩ ra được cách để lấy tới thứ muốn lấy.

“Nhện, nhìn xem, ai cũng ra sức cày level.” – Ám Ảnh nhìn hai bên đường toàn là người với người, cảm thán nói.

Tôi và Ám Ảnh phi tốc chạy tới Bạch Hổ Phong, trên đường đi toàn thấy cảnh người người chuyên tâm đi train. Ngay cả những nơi vắng vẻ hiện giờ cũng có bóng người.

Tôi gật đầu: – “Thật không biết tên Thượng Quan Tường kia nghĩ gì trong đầu. Mặc dù tình huống hiện giờ rất có lợi cho em. Nhưng bình thường công ty trò chơi không phải muốn người chơi thăng cấp càng chậm càng tốt sao? Như hiện giờ, có lợi gì cho hắn chứ?”

“Có khi nào hắn biết em đang gặp khó khăn nên cố ý trợ giúp không?” – Ám Ảnh cười gian nói.

Phù ~ nếu Tề Thiên Thụ nghe được chúng tôi nói chuyện, không biết chừng sẽ hộc máu mà chết. Trước khi chết nhất định sẽ nhảy tới trước mặt tôi, chỉ tay vào mũi tôi mà mắng: “Trợ giúp cái rắm á… tất cả chuyện này còn không phải bởi vì ngươi sao?!?”

Truyện Chữ Hay