(Quý trùng sinh mạng, tránh xa đánh đấm)
Thứ hai. Buổi sáng.
“Tiểu Lược! Bà thoa đến mấy tầng phấn lên mặt rồi. Còn không mau lên sẽ đến muộn đó.” – Thảo Hoa Mai thở hổn hển đứng cột dây giày ở cửa.
Tôi thì đang ung dung đứng vung vẫy chìa khóa: – “Tui còn phải khóa cửa nữa, hai người nhanh lên.”
“Đến đây, đến đây…” – Tiểu Lược bốc một lớp kem bỏ lên mu bàn tay, lao ra khỏi phòng ký túc xá.
Tôi thành thục đem khóa an toàn móc lên, quay người lại đã thấy con thỏ kia lẻn tới đầu cầu thang rồi.
“Chết tiệt, hai người không chờ tui hả?!?”
“Sâu, bà lề mề vừa thôi, nhanh lên, đừng hại bọn tui đi học muộn chứ!!”
… Đệch! Đây là thói đời gì?!?
Đi xuống cầu thang, Tiểu Lược vẫn không quên cằn nhắn: – “Đều tại người, hối hối thúc thúc, hại tui trét quá trời kem dưỡng da đây này. Thú Thú, đến, cho bà một miếng.”
“Tui nữa, da tay tui dạo này hơi khô…” – tôi chui đầu chen vào giữa, nhanh tay quẹt một cái.
“A…~~~!!!!!” – Thảo Hoa Mai kêu một tiếng thảm thiết – “Tui quên mang theo sách giáo khoa rồi…”
Choáng ~ Thảo Hoa Mai chạy vội về ký túc xá. Chạy nửa đường lại vòng trở lại.
“Sâu, chìa khóa đâu, tui không mang…”
…
…
Cứ như vậy, không thể nghi ngờ, cả ba đứa đều đi học muộn. Đẩy cửa phòng học, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người chúng tôi, kể cả vị giáo sư đang đứng trên bục giảng. Có điều, mọi người rất nhanh liền quay đầu. Đó là vì tiết đầu tiên của buổi sáng chúng tôi lần nào cũng đến muộn. Đã thành thông lệ, mọi người đều đã quen.
Hình tượng sinh viên ưu tú của tôi cứ như vậy bị hủy trong tay của nữ nhân này ―_―
Tìm một vị trí an toàn ngồi xuống, chúng tôi vụng trộm lấy ra bữa ăn sáng, giải quyết nhanh gọn lẹ. Những người ngồi bên cạnh đều dùng ánh mắt bội phục mà nhìn chúng tôi, không biết là bội phục lá gan chúng tôi lớn (dám ăn vụng trong giờ học) hay là bội phục sức ăn nhanh khỏe của chúng tôi nữa…
Sau khi đã no nê, Thảo Hoa Mai lôi ra một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, giả bộ như đang nghiên cứu tranh ảnh gì đó… nhưng sự thật là nàng đang đọc một cách say mê. Tiểu Lược thì mở sách giáo khoa để trước mặt, bề ngoài trông giống như đang chăm chú học, nhưng mà tôi biết đến cuối tiết học thì cô nàng chẳng lật được trang sách lấy một lần luôn. Bởi vì nàng đang ngẩn người (mơ mộng, thần trí đi đâu không rõ)… tôi thật ra rất bội phục khả năng phát ngốc của nàng ta. Về phần tôi đó hả… hôm nay tôi cố tình búi tóc lên cao, chính vì muốn vào lớp ngủ bù… há há…
Không biết tôi ngủ đã bao lâu, trong lúc mơ màng tôi nghe tiếng Thảo Hoa Mai khoác lác với ai đó.
“… triệu hoán thú của tui cực kỳ trâu bò… pháp trượng của tui là bạch ngân trang bị nha, rất cao giá… Tui là triệu hoán sư đệ nhất của Mất Phương Hướng Trấn… tui nhất định trở thành triệu hoán sư nhất đẳng của Hồng Hoang, mọi người cứ theo tui lăn lộn… Tui quen biết một anh chàng cực kỳ đẹp trai, còn có một siêu cấp mỹ nữ nữa… nhất định sẽ giới thiệu cho các bạn làm quen… Sao, Lạc Thủy Tri Chu hả? Quen chứ, quen rất thân nữa là đằng khác…”
Tôi giật mình tỉnh ngủ luôn. Tên cầm thú này muốn làm gì, không lẽ định bán đứng tôi hay sao a~
“Lạc Thủy Tri Chu người kia… cao m, nặng cân, vòng eo cũng phải cm… bộ dạng đó, nói xin lỗi chứ, thật không thể nào khen tặng à… Tui khuyên mấy bạn không nên đi tìm nàng ta làm gì… Nàng ta là một tên biến thái…”
Đáng chết!!! Thú Thú vì sao không miêu tả tôi thành mỹ nhân chứ?
Thật vất vả lết hết khóa học buổi chiều, tôi ngủ đủ tiết học luôn, hiện giờ có phần chóng mặt nhức đầu. Ta nói, ngồi ngủ quả nhiên rất không khoa học nha.
Tôi cùng Thảo Hoa Mai ăn tối một cách vội vàng liền lập tức online. Tiểu Lược vẫn chưa trở lại. Từ sau khi tan học đã không thấy bóng dáng của nàng ta, chẳng biết nàng ta chạy đi đâu nữa. Đừng nói là đi tìm Lam Khải Y để quyết đấu nữa chớ?! Mặc kệ vậy.
Lên trò chơi. Vẫn đứng ở khu vực núi Hoa Sơn. Tôi nguyên một ngày không online, có lẽ Ám Ảnh sắp cấp rồi. Nhắn tin hỏi Ám Ảnh đang ở đâu, tôi rút cây cung ra cầm trong tay, bắt đầu đi qua. Dưới chân núi Hoa Sơn có đủ quái vật từ cấp đến cấp , cho nên hiện giờ có rất nhiều người tụ tập ở đây để soát quái thăng cấp. Tôi một đường đi tới đã từ chối không biết bao nhiêu lời mời tổ đội rồi.
Ngày hôm qua, trước khi logout, tôi đã bỏ tiền nhờ NPC thợ may làm một kiện áo da sói, một đôi ủng da sói và một cái mũ da sói. Tôi lấy chúng ra, mặc hết lên người… tạo hình này nhìn rất giống dân Châu Phi đang chạy tị nạn. Không lẽ NPC muốn chơi tôi hay sao? Tôi rõ ràng là con gái, vì sao lại may một bộ đồ khó coi như thế này a~
Khó coi thì khó coi, bảo vệ tính mạng mới là quan trọng. Nói làm sao thì đây cũng là trang phục cấp đồng, tốt hơn bạch bản nhiều. Tôi chỉ có thể thi triển “thôi miên đại pháp” với chính mình để quên đi cảm giác xấu hổ muốn chết này. Có điều, tôi có thể làm bộ như không nhìn thấy ai, không có nghĩa là không ai nhìn thấy tôi. Nhất là trên người tôi lại đang mặc một bộ trang phục cấp đồng, nghênh ngang đi trên đường lớn, không hấp dẫn người ta mới là lạ.
Tôi vẫn tưởng mọi người chăm chăm nhìn tôi là vì tạo hình quá xấu của bộ trang phục mà quên mất một điều, trang phục cấp đồng hiện giờ là hàng quý hiếm. Nếu một người có thể gom đủ một thân trang phục cấp đồng thì còn hấp dẫn ánh mắt người khác hơn cả diễn viên phim cấp luôn. Lại nói, loại người đủ khả năng gom trọn một bộ trang phục cấp đồng thường thường sẽ đi theo đoàn đội, không có ai như tôi, tùy tiện mặc lên kiện trang bị cấp đồng mà lại ung dung đi một mình giữa thanh thiên bạch nhật thế này. Tôi hiện giờ tuyệt đối là con dê béo trong mắt đám cường đạo.
Chính vì vậy…
Vèo ~ một mũi tên phá không bay tới. Tôi nghiêng người nhẹ nhàng né tránh, quay đầu thì thấy một tên Cung Tiễn Thủ đang há hốc mồm nhìn tôi đầy kinh ngạc. Đại khái tên này đang tự hỏi vì sao tôi có thể tránh thoát mũi tên tẩm độc của hắn. Nói thừa ~ loại mũi tên tẩm độc của hệ thống bay cực kỳ chậm, tôi tránh không thoát mới là kỳ quái đó.
Bên cạnh Cung Tiễn Thủ này còn có Cung Tiễn Thủ nữa, thêm Kiếm Sĩ và Pháp Sư. Bọn họ có đẳng cấp không thấp. Nhất là Kiếm Sĩ, rõ ràng đã gom đủ một bộ trang bị, xem ra là hàng cao thủ. Hừ, hảo hán không ngại mất mặt mũi, tôi trốn còn không được sao. Nhưng tôi vừa chạy bước đã nghe tiếng xé gió ngay sau lưng, tôi dứt khoát mở ra tật phong bộ, tăng tốc chạy như điên. Chạy được một lúc, tôi quay đầu, Cung Tiễn Thủ và Kiếm Sĩ vẫn đang theo sát, Pháp Sư thì không thấy bóng dáng. Không ngờ tên Kiếm Sĩ này cùng một loại với Ám Ảnh, là mẫn kiếm sĩ. Một chọi ba sao? Đánh không lại. Tôi không chơi. Tôi nhắn tin cho Ám Ảnh.
“Ám Ảnh, tôi bị người ta đuổi giết. Tôi sẽ dụ bọn họ đến chỗ bọn mình đấu với đám gấu ngựa ngày hôm qua, bẫy lưới của tôi vẫn còn ở đó. Anh mau tới tiếp ứng nha.”
“Cái bẫy ngoài cùng bị tôi đụng trúng rồi. Cô làm bẫy càng lúc càng lên tay nha, tôi mất s mới giãy thoát nó. Nhưng mà, dùng bẫy lưới để giết người thì không đủ độ tin cậy à!!!” – Ám Ảnh thiệt tình góp ý cho tay nghề của tôi.
“Nói vậy thì đám người này đành phải trông cậy vào Ám Ảnh đại hiệp rồi. Với thực lực đứng thứ hai trên bảng đẳng cấp, hơn nữa còn cầm trong tay thần binh lợi khí, chuyện này đối với đại hiệp dễ như trở bàn tay nhỉ?! Đại hiệp mau chóng KO (knock out, hạ gục) bọn họ a~~” – tôi dương dương tự đắc tưởng tượng khuôn mặt dở khóc dở cười của Ám Ảnh ở bên kia khi nghe lời này của tôi… cbn… thật là vui vẻ mà ~
Ngoài miệng thì nói chuyện, dưới chân vẫn chạy như bay đến địa điểm hẹn trước. Lúc vừa lên tuyến, tôi đã kiểm tra BXH đẳng cấp, hiện tại Ám Ảnh xếp thứ hai, cấp %. Xếp thứ nhất là một người tên Thiên Hạ Long Quỷ, cấp %. Những người còn lại trên BXH không hơn kém tôi bao nhiêu, đoán chừng đều nằm đâu đó gần cấp. Lại nhìn bản thân, cấp %, thật xấu hổ quá.
Ngày hôm qua tôi mới thỉnh giáo Thảo Hoa Mai một ít kiến thức cơ bản về trò chơi này. Hóa ra, người chơi dưới cấp đều là con nít chưa mọc lông. Sau khi lựa chọn chủng tộc, mọi người sẽ bắt đầu tu luyện nguyên lực, lúc này thực lực mới đề cao. Cho nên, hiện tại, ai cũng liều mạng đi luyện cấp, không ai rảnh rỗi mà đi PK với người khác. Tôi có lẽ là số con rệp nên mới gặp đám người không có đầu óc này. Lát nữa, đợi bọn họ rớt cấp, không biết sẽ khóc lóc như thế nào đây nữa… hắc hắc…
Nhìn thấy bẫy lưới được che lấp ở phía trước mặt, tôi lấy đà, nhẹ nhàng lộn một cú bay sang phía bên kia… phân, cách đúng phân… tự vỗ tay tán thưởng bản thân luôn. Sau khi chạy vài bước, tôi đứng lại, kéo cung tên chờ đợi, vừa vặn trông thấy Ám Ảnh đang lấp ló ngồi chồm hổm trên ngọn cây gần đó, dáng vẻ tục tĩu cực kỳ. Ta nói, anh cho anh là thích khách hả, còn chơi trò đánh lén?! Tôi lắc đầu, tổ đội với Ám Ảnh.
Hai Cung Tiễn Thủ dẫn đầu đuổi theo tôi, đương nhiên trở thành hai con mồi bị trúng bẫy đầu tiên. Nhìn hai người bị treo ngược trên cây, lúc la lúc lắc, đúng là cảnh tượng đẹp đẽ nha. Kiếm sĩ nhìn thấy tình hình, lập tức dừng lại, thủ thế.
Hừ, ngươi không dám bước tới, bổn tiểu thư liền không khách khí làm gì.
Tôi giương cung, nhắm ngay Cung Tiễn Thủ có trang bị cùi bắp nhất. Ba địa tinh thiết mũi tên xé gió bay ra, Cung Tiễn Thủ không may mắn đó liền biến thành một đạo bạch quang, bay về thành. Cung Tiễn Thủ còn lại đã giãy giụa rớt khỏi bẫy lưới, vừa chạm đất liền phóng ra một trận mưa tên về phía tôi. Đờ mờ! Tên này vậy mà luyện đến tứ thiên phát, một lần bắn ra đến mũi tên!!!
Tôi nhảy lên nhảy xuống tránh né, còn làm bộ kêu lên thảm thiết như trúng phải tên. Trông thấy Ám Ảnh vẫn còn ngồi xổm trên cây không động đậy, tôi nhịn không được nổi trận lôi đình.
“Anh làm gì vậy?! Giết họ a~”
Tiếng hô của tôi dọa bọn kia giựt mình, thoáng nhìn nhau, có lẽ nghĩ tôi là bệnh nhân tâm thần. Ám Ảnh bị tôi hối thúc, bất đắc dĩ từ trên cây nhảy xuống, vừa vặn rơi ngay chính giữa hai người kia. Tính toán quá mức chuẩn xác a~ Ám Ảnh cứng rắn nhận một mũi tên để nhảy vọt tới trước mặt Cung Tiễn Thủ, chém đứt cánh tay của hắn ta, sau đó xoay người đỡ một kiếm của Kiếm Sĩ.
Tốc độ phản ứng như ánh sáng đó khiến tôi nhìn mà muốn hoa cả mắt. Thực lực của Ám Ảnh rất mạnh, cái này tôi biết. Nhưng mà thao tác của anh ta quá mức thuần thục rồi, bộ vị lại tinh chuẩn nữa, chẳng lẽ trong hiện thực có học qua kiếm thuật hay sao?
Liếc mắt nhìn cái tên Cung Tiễn Thủ đang ôm tay gào khóc thảm thiết, máu chảy đầm đìa, trông đúng là khủng bố. Tổn thương cộng thêm xé rách sẽ làm cho tình trạng mất máu kéo dài, hồng dược loại nhỏ không đủ sức bổ sung huyết lượng, chỉ có kim sang dược loại lượng bạc một viên mới làm nổi, nhưng hiện tại không có mấy người cam lòng xài sang như vậy. Haiz… thôi thì để tôi tiễn đưa anh chàng này lên đường một cách thống khoái vậy. Tôi dùng đông sương mũi tên kết liễu hắn. Trước khi hắn hóa thành bạch quang, tôi kịp thời nghiêm túc nói với hắn một câu.
“Trân ái tánh mạng, rời xa PK.”
Nhìn vẻ mặt run rẩy của hắn, tôi đặc biệt cảm thấy đã ghiền. PK thật tốt a~ nhất là những lúc có thể đả kích cả thân thể lẫn tinh thần của đối thủ như này.
Tại điểm phục sinh của Mất Phương Hướng Trấn, một Cung Tiễn Thủ sống lại với cái miệng sùi bọt mép. Những người bên cạnh thấy bộ dạng của hắn đều vọt ra xa.
“Tên này bị trúng độc à? Mọi người tránh xa một chút. Ai đó lên net search cách giải độc a~ đừng để độc lây lan…”
“Trúng động cái gì, đây là bệnh động kinh đó…”
…
“Lạc Thủy Tri Chu, ta nhất định báo thù ~~” – Cung Tiễn Thủ phẫn nộ gầm lên.
Ai ngờ vừa vặn đội ngũ của Thảo Hoa Mai đi ngang qua, nghe thấy lời đó, Thảo Hoa Mai nhăn mặt.
“Tên này là cừu nhân của Tri Chu, giết không tha!”
Vì vậy Cung Tiễn Thủ đáng thương bị một đám triệu hoán sư biến thái kéo ra ngoại thành hủy thi diệt tích.
Mà lúc này, tôi đang thu thập một đống mũi tên đã bắn ra, sau đó rà soát một vòng xung quanh xem có nhặt được chiến lợi phẩm nào không. Bên kia Ám Ảnh chiến đấu cũng đã xong rồi. Tôi cầm trong tay một chiếc nhẫn, tung tăng chạy tới khoe.
“Xem này, một cái nhẫn + tinh thần lực. Tên kia không khóc chết thì thôi…”
Ám Ảnh giật giật khóe miệng, đưa ra một cái nẹp chân đồng cấp.
“Người chơi có điểm danh vọng cao khi giết người sẽ có tỷ lệ bạo rớt rất khá. Hôm nay lời to rồi.”
Cầm cái nẹp chân, tôi biết Ám Ảnh không quan tâm đến mấy đồ vật này, sẽ không câu nệ. Nhưng có một chuyện tôi vẫn không đoán được.
“Ám Ảnh, lúc nãy anh thoáng để họ công kích trước sau đó mới phản kích đúng không?”
“Ừ.”
“Vì sao? Anh sợ bọn họ biết được nickname sẽ tìm anh trả thù à? Nhát gan thế.” – tôi cố tình kích thích.
“Có nguyên nhân.” – Ám Ảnh giương ra khuôn mặt vô hại – “Thứ nhất, làm vậy sẽ biết rõ tên của họ. Kiếm Sĩ tên gọi Đa Tình Kiếm. Cung Tiễn Thủ gọi là Nicotin. Dù sao cũng đã kết thù rồi, biết rõ tên tuổi sẽ dễ đề phòng hơn. Thứ hai, chủ động công kích người khác sẽ không lấy được điểm kinh nghiệm. Nếu là phản kích, hệ thống sẽ dựa theo phần kinh nghiệm của đối thủ mà ban thưởng cho chúng ta %. Cái này so với soát quái còn mau hơn. Không tin cô nhìn xem, chúng ta vừa phản kích giết người kia, kinh nghiệm của tôi đã nhảy lên cấp % rồi.”
Thấy vẻ mặt hớn hở của Ám Ảnh, tôi cũng mở bảng trạng thái ra nhìn, quả nhiên, kinh nghiệm của tôi đã biến thành cấp %. Thật muốn cảm tạ đám người kia nha.
“Thứ ba, giống như cô đã nói, tôi không muốn bọn họ biết được nickname của mình. Không phải sợ họ trả thù, mà bởi vì tôi sẽ dựng bang phái, cần chú ý thanh danh một chút.”
Tôi trợn mắt, tức giận đả kích anh ta: – “Tôi phục anh rồi. Chẳng phải là giết người thôi à, anh lại lôi ra một đống đạo lý như vậy. Nếu làm chuyện gì cũng tính toán rạch ròi như anh mà nói… chơi trò chơi còn vui vẻ hay sao?! Chơi trò chơi chính là muốn tìm kiếm điểm kích thích, muốn mạo hiểm a~”
Ám Ảnh vò nát một gốc cỏ dại trong tay, ung dung trả lời: “Cô yêu thích mạo hiểm kích thích, tôi ưa thích bày mưu tính kế, mọi người tìm kiếm những thứ khác nhau thôi.”
Chát ~ đánh vào tay anh ta, tôi nhắc tới một sự kiện: – “Vừa rồi vì sao anh không công kích chung với tôi?”
Ám Ảnh vuốt vuốt bàn tay, vẻ mặt ủy khuất: – “Còn không phải tôi trông thấy cái tên Cung Tiễn Thủ kia đeo trên người một đống tên bằng tinh thiết à, cho nên muốn đợi hắn bắn một ít cho cô chiếm tiện nghi, dù sao mấy mũi tên này rất quý. Thật là chó cắn Lã Động Tân mà. Không nhìn ra chân tâm của tôi.”
“Dám mắng tôi là chó?!!” – tôi nổi bạo lên, xuất ra độc môn tuyệt kỹ, “đập bánh bao”, bắt đầu đánh lên khôi giáp của Ám Ảnh khiến nó vang lên những tiếng đinh đinh đang đang không ngừng. Một chuỗi con số - màu đỏ bay lên. Đổ mồ hôi ~ tôi phá không nổi giáp phòng ngự của anh ta.
Cùng Ám Ảnh đùa giỡn một hồi, tôi thu thập các bẫy lưới, hai đứa quyết định đổi địa phương luyện cấp. Đi trên đường, tôi bỗng nhiên nảy ra một cái suy nghĩ kỳ quái trong đầu.
“Ám Ảnh này, nếu như có một ngày tôi muốn giết anh, anh sẽ đứng yên cho tôi giết, hay là sẽ giơ kiếm chém lại?”
“Hả?” – Ám Ảnh không thể tưởng tượng nổi nhìn tôi – “Vì sao cô lại muốn giết tôi?”
“Tôi nói “nếu như”, là giả thiết đó, hiểu không?!”
“À…” – Ám Ảnh nghĩ nghĩ – “Tôi sẽ nhường cô chiêu, sau đó sẽ đánh trả.”
“Keo kiệt!” – tôi giận, tăng tốc độ, bỏ lại Ám Ảnh ở đằng sau.
Ám Ảnh thở dài, người sao khó chìu quá vậy, muốn giết người ta mà còn không cho người ta đánh trả nữa. Đây là đạo lý gì a~ Đầu óc con gái đúng là có cấu tạo khác với người bình thường mà…
Sau khi đến nơi, Ám Ảnh toàn lực giết quái. Vì không nhìn được điểm kinh nghiệm của anh ta nên tôi quyết định lui đội. Theo ánh mắt của anh ta thì đại khái đang nghĩ tôi vì giận hờn nên mới làm vậy. Hừ… tôi mới lười giải thích.
Một lát sau, tôi đột nhiên phát hiện xung quanh mọc ra một đống người, hơn nữa phần lớn đều là con gái. Nhìn tình huống liền hiểu được, các nàng là bị “mặt trời chói chang” ở đây cuốn hút. Còn vì sao tôi gọi Ám Ảnh là “mặt trời” à? Nhìn nguyên bộ trang bị vàng chóe của anh ta xem, sáng lóa như thế không hấp dẫn người khác mới là lạ.
“Anh gì đó ơi, anh giết quái thiệt là nhanh ghê. Có thể mang theo bọn em không?” – một mỹ nữ Pháp Sư Giáp (giống như người qua đường giáp) với mỹ mạo đẳng cấp B+ lên tiếng.
“Anh ơi, em có thể hỗ trợ công (kích) lẫn phòng (ngự), tổ em với~” – Mỹ nữ Pháp Sư Ất (người qua đường Ất) với mỹ mạo đẳng cấp A chen vào.
“Tổ đội người có thể cộng thêm % điểm kinh nghiệm. Em công kích rất cao. Chúng ta hợp tác đi.” – Chiến Sĩ Bính (người qua đường Bính) quơ quơ hai cây búa trong tay, mỹ mạo đẳng cấp SS mà bạo lực cũng đẳng cấp SS.
Ở trên là người xinh đẹp nhất, những người còn lại có thể xếp chung vào một loại “người qua đường đứng xem náo nhiệt”. Nhưng bọn họ đứng ở xa xa ánh mắt có vẻ hả hê là thế nào? Không lẽ tính làm ngư ông đắc lợi trong lúc ngao cò tranh nhau?
Ám Ảnh đổ mồ hôi, ngập ngừng: – “Cái kia… tôi…”
Anh ta quay đầu nhìn tôi cầu cứu. Thiết ~ Anh không phải là anh hùng cái thế sao? Vừa gặp gái đẹp liền biến ngu ngốc là sao? Thế làm sao mà làm đại sự a~ Haiz… tôi phải ra tay thôi.
“Khụ khụ…” – tôi đằng hắng – “Chư vị, xin để tôi giới thiệu thoáng một phát… đây chính là người đang giữ vị trí thứ nhất trên BXH, Ám Ảnh.”
Nói tới đây thì tôi dừng lại, thỏa mãn nhìn hiệu quả mà mình tạo ra. Chỉ cần là người chơi, sau khi nghe lời tôi nói nhất định sẽ quay đầu tập trung nhãn lực lên người Ám Ảnh. Trong khi Ám Ảnh thì hướng mắt nhìn tôi với vẻ ai oán, “tôi nhờ cô giải vây, cớ sao lại làm ngược lại, muốn hãm hại tôi sao, thật không có nghĩa khí mà.”
Tôi trả lại anh ta một cái ánh mắt, “không sao đâu, cho dù anh đi tới chỗ nào cũng sẽ hấp thụ ánh mắt người khác, vậy thì dứt khoát chơi nổi luôn, không cần lặn xuống nước làm gì.”
Ám Ảnh cho tôi một cái ánh mắt bất đắc dĩ, “haiz, chỉ toàn là cô nói thôi, tôi phải làm sao đây?”
Tôi nháy mắt, “yên tâm, tôi cam đoan sẽ giải vây cho anh.”
Một phen mắt đi mày lại, con mắt của tôi chớp muốn rụng lông mi luôn. Tôi lại e hèm, nói tiếp.
“Anh ấy lập tức có thể lên đến cấp rồi, hiện tại đang toàn lực cày level. Tôi thân là bạn bè, để không liên lụy việc chia sẻ kinh nghiệm của anh ấy nên đã lui đội. Mọi người có thể thông tình đạt lý, trước không cần quấy rầy anh ấy hay không? Chờ sau khi anh ấy lựa chọn chủng tộc xong rồi sẽ giúp mọi người thăng cấp. Nickname đều đã thông báo, anh ấy sẽ không bỏ chạy được. Mọi người thấy đúng không?”
Tôi vừa nói xong, mọi người liền náo loạn một hồi. Ai cũng là người hiểu chuyện, không đến làm phiền Ám Ảnh nữa, ngược lại chạy tới trước mặt tôi hỏi này hỏi nọ.
“Chị ơi, chị là bạn gái của Ám Ảnh à?” – một cô gái hỏi.
Tôi lén nhìn Ám Ảnh đang chém quái, lắc đầu trả lời: – “Không phải!”
…
Đến giờ cơm, vừa lúc trong đám đông có người học nghề đầu bếp, thế là mọi người quây quần cùng nhau, đốt lò nướng thịt. Nguyên một đám ngồi chồm hổm, chảy nước miếng ở bên cạnh lò, một bộ dáng chuẩn bị nhào vào giành ăn. Tình hình này thoạt nhìn hơi quỷ dị, tôi không muốn trở thành vật hy sinh trong cuộc hỗn chiến, đành phải lui ra sau vài bước, mở thông tấn khí.
“Ám Ảnh, mau tới ăn cơm đi. Thuận tiện có thể giao lưu cảm tình với quần chúng nhân dân.”
“Tôi được % rồi, đợi lên cấp rồi đi ăn.”
Tôi vội mở BXH ra nhìn.
-Đệ : Ám Ảnh, cấp %
-Đệ : Thiên Hạ Long Quỷ, cấp %
Tôi vụt đứng lên, la lớn: – “Ám Ảnh, tên kia cũng % rồi, nhanh lên a~”
Nghe tôi la lên, Ám Ảnh càng thêm nôn nóng, kiếm trong tay càng chém tới tấp. Tôi chăm chú theo dõi BXH, tim đập rộn lên, huyết dịch sôi trào, cbn, so với lúc quay cóp trong kỳ thi còn hồi hộp hơn. Tôi điều chỉnh hô hấp, thoáng hóa giải cảm xúc một chút, nhìn BXH vừa reload (đổi mới).